Bổ Thiên Ký

Chương 50: Bảo vệ

“Cháu biết xem bói ư?!” Đại cương mập thực sự vô cùng kinh ngạc, đôi mắt híp trên gương mặt vừa trăng vừa tròn như trăng ngày rằm cố gắng mở lớn ra, như thể sợ rằng mình không nhìn rõ toàn bộ cơ thể của Vinh Tuệ Khanh vậy.

Vinh Tuệ Khanh lôi ba cái mai rùa từ trong túi áo ra rồi nhẹ nhàng tung lên một cái bàn3vuông nhỏ ở giữa hai người, sau đó lại nhặt lên rồi tung thêm một lần nữa, cô cười hỏi đại nương mập: “Đại cương muốn hỏi gì a?”

Ba tấm mai rùa đó phát ra ánh sáng đen bóng, không biết đã từng bị biết bao nhiêu người vuốt ve qua. Nhác trông như văn vật được khai quật từ lòng đất, có vẻ đã tồn tại từ rất lâu1rồi. Đại nương mập thấy lạnh cả người. Ánh mắt sắc sảo của bà đã nhìn ra mặt ngoài của tấm mai rùa có một lớp màu máu mờ mờ, bộc lộ chính khí tiên thiên cuồn cuộn, có thể áp chế hết thảy tai họa. Đó chính là lớp áo bảo hộ của tấm mai rùa. Hơn nữa thứ máu màu đỏ chói mắt đó, không biết đã trải3qua biết bao nhiêu sự khổ luyện đổ máu mới có được sự thâm hậu từ bên trong như vậy.

Nhìn qua thì Vinh Tuệ Khanh chỉ là một cô nhóc bình thường không có tu vi, vậy sao lại có thứ đồ này trong tay? Một thứ bảo bối như vậy nếu để cho một nhân sĩ biết hàng trông thấy được thì có thể sẽ là căn nguyên của3tai họa. Một thứ gia tài quý giá như vậy lại ở trong tay của một đứa nhóc thì cũng khó trách người qua đường có suy nghĩ bất chính. Đại nương mập nhẹ nhàng thở dài một hơi, giơ tay ra vuốt ve ba tấm mai rùa. Lớp máu bảo hộ trên tấm mai rùa bắt đầu dung hợp cuồn cuộn. Sắc mặt của đại cương mập dần tái9đi nhưng vẫn cố nhẫn nhịn sự đau đớn như bị kim châm toàn thân, gắng dung nhập lớp bảo hộ màu máu vào bên trong mai rùa. Như vậy, trừ khi là tu sĩ giai đoạn Hóa Thần chứ nếu chỉ là người bình thường thì sẽ không thể nào nhìn ra chỗ kỳ dị của tấm mai rùa. Nhưng tu sĩ giai đoạn Hóa Thần ở toàn bộ Đồng Đại Lục này thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa họ đều là các cao nhân thế ngoại ở ẩn bên ngoài nước Đại Sở, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ gì với mấy cái mai rùa nhỏ bé này.

Nói cho cùng thì dù ba tấm mai rùa này tốt thật nhưng đối với tu sĩ giai đoạn Hóa Thần mà nói thì cũng chẳng là gì.

Đại nương mập vuốt ve tấm mai rùa một lúc lâu mới thu tay lại, cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Người thông hiểu dịch thuật không được bói toán. Nếu cô nương đã tinh thông dịch thuật thì không thể không hiểu cái đạo lý này chứ? Người tu hành dịch thuật là chính đạo, nếu đi xem bói cho người khác, sẽ đi vào bàng môn mật đạo thì thực sự là lợi bất cập hại. Ta nói vậy có đúng không cô nương?”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc. Những lời này trước kia cô đều được nghe ông nội nói, hôm nay lại được nghe từ miệng của đại cương mập mạp ngày nào cũng thích càm ràm với mọi người trên phố từ sáng đến tối này, thật sự là có chút kỳ lạ.

Đại nương mập lấy tay áo che miệng cười nói: “Chồng ta trước đây biết chút chút, rảnh rỗi lại đi bày một quầy nhỏ, tính cái gì mà xem bói ý.”

Vinh Tuệ Khanh ngượng ngập thu mấy cái mai rùa lại. Cô nói là ra ngoài mở một quầy nhỏ coi bói nhưng thật ra chỉ là cái cớ, muốn ra bên ngoài xem tình hình như thế nào mới là thật.

Con sóc nhỏ Tiểu Hoa đứng trên cái bàn vuông ở giữa hai người, ôm lấy hạt thông lách ca lách cách gặm nhấm, ăn một cách rất vui vẻ. Đại nương mập cười đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên làm cơm trưa thôi. Cháu muốn ăn gì, đại nương làm cho cháu ăn.”

Tay nghề nấu nướng của đại nương mập rất khá, Vinh Tuệ Khanh rất thích ăn nên cũng nhanh chóng đứng dậy theo nói: “Vậy cháu sẽ làm trợ thủ cho đại cương nhé.”

Đại nương mập không từ chối mà cùng Vinh Tuệ Khanh đi ra ngoài rồi xuống nhà bếp.


Đường phố bên ngoài đột nhiên vang lên từng hồi tiếng chiêng trống, rồi nghe thấy tiếng nói the thé như tiếng vịt đực của một người đàn ông cất lên: “Nghe rõ! Mọi người nghe rõ đây! Bên trên có lệnh, có một người bỏ trốn, cáo thị đã truyền đến phố Hồ Lô của chúng ta. Nếu mọi người có nhìn thấy thì phải nhanh chóng đi bẩm báo, không được để mấy trinh thám của người bên ngoài tiến vào đây, làm cho gà chó không yên, tất cả mọi người không thể sống yên ổn.”

Vinh Tuệ Khanh sốt sắng trong lòng, mắt liếc nhanh nhìn đại nương mập.

Đại nương mập vỗ vỗ bàn tay của Vinh Tuệ Khanh, cười hì hì nói: “Cháu ở đây đợi ta, ta ra ngoài xem sao.” Vinh Tuệ Khanh trong lòng bất an đi vào phòng, vội vàng lấy một ít bột màu vàng đất tự bôi lên mặt mình. May là đầu tóc cô vẫn để kiểu hai bím, trước trán phủ một chỏm tóc ngắn.

Đại nương mập đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy hàng xóm láng giềng đang vây kín lấy tường sân nhà mình, vừa nhìn từ cáo thị dán trên tường vừa bàn tán sôi nổi.

Đại nương mập nhíu chặt hàng lông mày lại, chống tay vào cái eo thô của mình mắng: “Tên nào không biết xấu hổ lại dán cái thứ này lên tường nhà ta vậy hả? Sao không tự dán lên tường nhà mình ý? Sao không dán như dán tranh hộ pháp lên cửa chính phòng nhà mình luôn đi hừ! Thấy người ta hiền lành nên bắt nạt phải không? Ô Lão Tam! Ô Lão Tam đâu? Gọi cái tên chuyên gia đối đầu với tôi ra đây cho tôi xem nào!”

Mấy người hàng xóm vậy lại xem đều phá lên cười, dần dần tản ra để nhường đường cho đại nương mập đi qua.

Đại cương mập nhìn bức họa được dán trên tường chính là hình ảnh của Vinh Tuệ Khanh thì trong lòng có chút kinh ngạc. Bèn giơ tay lên gỡ bức họa đó xuống, lẩm nhẩm tự nói: “Cô bé nhìn rất đáng thương này đã phạm tội gì vậy? Hay là đắc tội với vị thần tiên nào? Mới từng độ tuổi, lại không có ai che chở mà đã bị người ta truy sát như thế này.” Hồ nhị nương hàng xóm bên cạnh cũng chống tay vào eo cười nói: “Mão đại cương trước giờ đều hay thương người nghèo yếu, đương nhiên sẽ không quen nhìn mấy cái hành vi của những người này rồi.” Nói rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của đại nương mập, rồi lại tiếp tục nói bên tại của đại cương mập: “Yên tâm, chúng tôi không nói chuyện trong nhà bà có một cô nương ra ngoài đâu.”

Chồng đại cương mập họ Mão nên mọi người thường gọi bà là “Mão đại nương”.

Vinh Tuệ Khanh ở lại chỗ của đại nương mập dưỡng thương, quan hệ của bà với hàng xóm rất tốt cho nên mọi người thường hay qua thăm nom, vì thế hầu hết mọi người đều biết Vinh Tuệ Khanh.

Nhưng đối với bức họa vẽ Vinh Tuệ Khanh kia thì tất cả mọi người đều như thể giả mù, đồng loạt nói “Chưa từng thấy” hoặc “Không quen”. Họ đã sớm đuổi cái người đưa cáo thị đó đi rồi.

“Được rồi cái bà này, tôi cũng đâu có nói chuyện trong nhà bà tự nhiên có một thiếu niên đẹp trai ra ngoài đâu. Đợi lão Hồ nhà bà về tôi bảo ông nhà tôi mời ông ấy uống rượu” Đại nương mập cười hì hì đáp lễ. Bọn họ không chỉ là hàng xóm, mà nhiều năm qua còn luôn quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, là bạn cùng chiến đấu, ngày thường châm chọc nhau cũng là chuyện hay thấy. Hồ nhị nương cười đến mức rung cả hai vai nói: “Mão đại cương thật biết nói đùa. Tôi cũng rất vừa mắt với thằng nhóc nhà bà, bao giờ thì nó về thế?”

Đại nương mập cười lớn nói: “Nếu mà bà đã vừa mắt thằng nhóc nhà tôi thì đây đúng là phúc phận của nó. Cái bộ da thịt non mềm của bà là vô cùng bổ dưỡng nha.”


Hồ nhị nương phủi phi đại nương mập một tiếng rồi chống nạnh đi về nhà mình.

Hàng xóm vây xung quanh cũng tản hết đi. Chỉ còn lại ô Lão Tam vừa dán cáo thị lúc này từ bên cạnh đi đến, nhỏ giọng nói với đại nương mập: “Mấy người này đang tìm cô nhóc ở trong nhà bà đấy, bà phải hết sức cẩn thận.” Đại nương mập gật gật đầu nói: “Tôi biết rồi. Mọi người ở đây không đi mật báo thì cô bé vẫn sẽ an toàn thôi.”

ô Lão Tam nghiêm túc nói: “Tôi có thể bảo đảm tất cả những người sống ở đây đều sẽ không làm chuyện đó.” Ông ta ngưng một lúc rồi nói tiếp: “Những người trước kia từng làm mấy chuyện đó đều đã bị tối đuổi đi hết cả rồi. Loại bỏ hết những tạp chất, những người ở lại đều là vàng thật.” Đại nương mập cười khanh khách, khua tay nói: “ông đúng là nói chuyện ba câu không xa được nghề, quả là thích những thứ đồ sáng lấp lánh như vàng nhỉ?”

Ô Lão Tam thu lại vẻ mặt phẫn nộ cười ha ha nói: “Cô nhóc đó là người tốt hay xấu còn có thể không qua nổi con mắt của bà hay sao? Bà nói cô bé là người tốt thì cô bé chính là người tốt. Dù chúng ta là yêu nhưng vẫn còn chính phái hơn mấy kẻ đó, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện vô lương tâm.” Đại nương mập thấy trong người nóng bức, dù bây giờ mới đang là tháng ba của mùa xuân thôi nhưng bà hễ cứ đi được vài bước là lại thấy nóng nực nên vừa cầm cái quạt phe phẩy vừa lặng lẽ hỏi chuyện Ô Lão Tam: “Trên các thị có nói, cô bé kia là tàn dư của Ma giáo, ông xem là thật hay giả vậy?” ô Lão Tam giơ tay ra vuốt vuốt ba chòm râu bạc trắng dưới cằm rồi hướng mắt nhìn vào trong sân của nhà đại nương mập, xem thường lắc đầu nói: “Mấy người Nhân giới chỉ hươu nói vượn cũng không phải là lần đầu. Rõ ràng là cùng tộc với mình mà cứ chỉ vào bảo là yêu ma của Ma giới, không phải là lòng dạ khó lường thì là cái gì chứ?”

“Mấy người đó cũng thật là độc ác. Lại muốn lấy một cô bé yểu điệu như vậy để đi luyện đan, đúng là không sợ bị tổn thọ. Lại còn thành tiên cơ đấy, tôi thấy là bọn họ gia nhập Ma giới thì có.” Đại nương mập cũng nói vài câu khinh bỉ rồi tạm biệt Ô Lão Tam đi vào trong nhà.

Vinh Tuệ Khanh khoác một cái bọc vải trên vai, lo lắng bất an đứng trước cửa phòng của đại cương mập, nhìn đại nương mập đang lắc lư người đi đến.

“Đại nương, có phải cháu lại gây thêm phiền phức cho người không ạ?” Vinh Tuệ Khanh vô cùng bất an. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đúng như là một ngôi sao chổi, hễ đi đến đầu là mang tai họa đến đó.

Những người hàng xóm của phố Hồ Lồ này ngày thường đều đối xử với cô rất hòa nhã, tình làng nghĩa xóm cũng rất bền chặt. Dù Vinh Tuệ Khanh luôn biết mọi người ở đây đều có chút kỳ quái gì đó nhưng bọn họ có thiện ý hay ác ý thì cô hoàn toàn có thể phân biệt được.

Dù Nhân giới có một câu nói rằng “Khác máu tanh lòng”. Nhưng tất cả những hoạn nạn của cô đều là do những người cùng tộc với mình mang đến. Dù những người đã cứu cô chưa chắc đã là người cùng tộc với mình nhưng hiện tại họ còn đang bảo vệ cô.

Đại cương mập mở lớn mắt, không buồn nói nhiều liền dắt Vinh Tuệ Khanh vào phòng ngồi xuống rồi nói: “Đừng nói mấy cái gì mà phiền hay không phiền, cháu ngoan ngoãn ngồi ở đây thì tuyệt đối sẽ không bị ai tìm thấy hết.”

Vinh Tuệ Khanh cười khổ, đôi tay nắm chặt lấy sợi dây của tấm vải gói đồ nói: “Vậy là có người đang tìm cháu rồi. Đại nương, cháu...”

Đại nương mập khua tay ngắn lời nói của cô lại: “Một cô nhóc như cháu thì làm sao có thể biết được lòng người hiểm ác đến nhường nào? Cháu cứ ở lại đây đi, ở luôn dăm ba năm thì những người ngoài kia tự nhiên sẽ tản đi, chẳng còn suy nghĩ gì nữa.”

Sau lần đó, Vinh Tuệ Khanh luôn đóng cửa không đi đâu. Hàng ngày đều nghiên cứu ba tấm mai rùa của mình, không thì lại bày trận pháp trong sân của đại nương mập.

Người bảo vệ của phố Hồ Lô, Ô Lão Tam biết được Vinh Tuệ Khanh biết bày trận pháp thì thấy vô cùng kinh ngạc. Một ngày ông ta thường chạy đến đôi ba lần để thỉnh giáo, muốn nhờ Vinh Tuệ Khanh giúp phục hồi lại trận pháp của phố Hồ Lô. Vinh Tuệ Khanh lúc này mới biết, phố hồ lô vốn như một tòa thành nằm ẩn trong thành Vĩnh Chương. Hàng ngàn năm trước, nơi đây được một tiền nhân bày ra kết giới và trận pháp nên chỉ có một số rất ít người biết được về nơi này. Và cũng chỉ có dùng những phương pháp đặc biệt mới có thể bước vào được nơi đây.

Bao nhiêu năm đã trôi qua, phố Hồ Lô cũng đã phát sinh khá nhiều xung đột với thế giới bên ngoài. Kết giới và trận pháp bảo vệ cho nơi đây cũng dần dần bị hao mòn, thậm chí đã có dấu hiệu dần dần tiêu tan. Vừa hay Vinh Tuệ Khanh đang muốn làm chút việc gì đó cho bà con hàng xóm của phố Hồ Lô nên liền nhanh chóng nhận lời ngay, hoàn toàn không để ý tới chuyện mình đang bị người khác truy sát nữa, cả người liền cắm cúi vào việc giúp phố Hồ Lô phục hồi lại trận pháp.