Bổ Thiên Ký

Chương 44: Bán đứng (thượng)

Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cũng không có cảm xúc sâu sắc gì với cô gái áo xanh giống như Vinh Tuệ Khanh. Mặc kệ nàng ta còn sống hay đã chết, chỉ cần không còn ở thế giới này thì đóa Bích Ngọc Liên Hoa kia3sẽ không xuất hiện trên cõi đời này nữa.

Mặc dù cô gái áo xanh gián tiếp cứu lấy bọn họ, nhưng ai biết đâu được nàng ta và Đóa Linh phu nhân có cùng một giuộc hay không? Dù sao mục tiêu của nàng ta rõ ràng là muốn1chiếm lấy đóa Bích Ngọc Liên Hoa. Mà đóa hoa kia có tác dụng thể nào thì bọn họ đều được chứng kiến tận mắt rồi! Che khuất trời xanh, ẩn giấu thiên cơ!

“Nếu các ngươi muốn bái sư, thì ta có biết một con đường!” La Thần đi3đến, ngồi xuống bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, sau đó lẳng lặng đưa tay xách chú sóc Tiểu Hoa đang nằm sấp trên đài Vinh Tuệ Khanh quẳng vào góc giường. Khi biết được linh căn của mình sẽ không gặp phải nguy hiểm chiếm đoạt gì nữa, cả3Vi Thể Nguyên lẫn Lâm Phiêu Tuyết đều vì đó rúng động tinh thần.

Bọn họ là người hiểu chuyện. Biết rằng vào thời điểm kẻ thù xuất hiện, nếu chỉ chăm chăm trốn tránh sẽ chẳng được ích gì, mà thậm chí dựa vào người khác cũng vô dụng.9Việc bọn họ cần làm nhất bây giờ là đề cao thực lực của bản thân. Chỉ khi thực lực của mình vượt qua kẻ thù thì mới có thể bảo vệ được bản thân, cũng có thể thay người nhà báo thù rửa hận.

Dù Đóa Linh phu nhân đã bị sét đánh chết, nhưng lão tổ Đóa gia vẫn còn ở đó. Chính vị lão tổ Đóa gia kia mới là kẻ thù thực sự của bọn họ. “Xin La đại thúc chỉ bảo!” Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cùng nhau đứng lên, làm đại lễ với La Thần. La Thần ngồi ngay ngắn phía trên, nhận đại lễ của bọn họ, sau đó vuốt cằm nói: “Hôm nay ta đi dạo bên ngoài có nghe người ta đồn rằng, đại điển thu đồ ba năm một lần của ba đại môn phái ở Đại sở sẽ cử hành sớm. Những năm qua đều là Đóa gia đạt được đầu bảng, nhưng các ngươi cũng biết năm nay người Đóa gia sẽ không tham dự, vậy đây chính là cơ hội cho hai người các ngươi!”. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết vui mừng khôn xiết, hỏi vội: “Chẳng lẽ là ba đại môn phái: Vạn Càn Quán, Long Hổ Môn và Hoàng Vận Tự?”

Đây là ba môn phái tu chân lớn nhất ở nước Đại Sở. Trong đó Hoàng Vận Tự đồng thời là sơn môn hộ pháp của hoàng tộc, cách thức thu nhận đồ đệ vô cùng nghiêm ngặt, từ xưa đến nay không cho phép có chút gian lận nào.

Đại trưởng lão của Long Hổ Môn chính là lão tổ Đóa gia, địa vị trọng vọng, so với Chưởng môn còn cao hơn hai bậc. Chỉ có Vạn Càn Quán không dính dáng bất cứ cái gì với hai phía, thoạt nhìn, sư môn để bọn họ có thể gia nhập vào chắc chỉ còn Vạn Càn Quán. La Thần gật đầu: “Lần này người tới từ Vạn Càn Quán là Khổng Đức chân nhân. Bà ta phẩm hạnh chính trực, có lòng hiện nghĩa. Bây giờ tu vi đang ở Trúc Cơ hậu kỳ, nghe nói tùy thời có thể đột phá Kết Đan. Các ngươi thử báo danh ở Vạn Càn Quán đi, dựa vào tư chất của hai người thì chắc chắn có thể được thu nhận làm đệ tử nội môn.” Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết chỉ cần vào được Vạn Càn Quán làm đệ tử nội môn, thì Tùng Mộc đạo nhân bên này có ba đầu sáu tay cũng không dám đến Vạn Càn Quán đòi người.

Tùng Mộc đạo nhân là quán chủ Bạch Vân Quán, nhưng Bạch Vân Quán chỉ là tu viện nhỏ, cũng có thể coi đây là “dã quán” ao làng. Còn Vạn Càn Quán là đạo môn chính quán, có thể nói tất cả những dã quán xung quanh đều muốn đầu nhập vào tông môn.

Không có người nào thuộc dã quán dám diễu võ giương oai trước mặt đệ tử tông môn, lại càng không cần đề cập đến việc coi đệ tử nội môn của họ như lô đỉnh. Có ý nghĩ kia quả là chán sống! Những truyền thừa của đạo phái tông môn ở Đại Sở ai nấy đều biết rõ, Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đều lộ ra nét mặt vui mừng.


Vinh Tuệ Khanh nghe thấy vậy mặt mày tràn đầy ao ước mến mộ, lẳng lặng hỏi: “Khi nào đại điển thu đồ tổ chức? Bằng không ta cũng muốn tham gia?” ở đấy ai cũng là người tu chân, không biết chừng có thủ đoạn linh hoạt, có thể chữa khỏi vết thương của mình. La Thần lắc đầu: “Nhóc không thích hợp để gia nhập đạo môn. Cứ chữa lành vết thương trước đi!”

Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết nhanh chóng cáo từ, trước lúc rời khỏi còn nói với Vinh Tuệ Khanh rằng bọn họ sẽ đi khi trời vừa sáng, không thể ở đây thêm nữa.

Tùng Mộc đạo nhân kia bất cứ lúc nào cũng có thể quay về tìm Lâm Phiêu Tuyết, Vinh Tuệ Khanh hiểu rõ chuyện đó nguy hiểm ra sao nên không giữ họ lại nữa, chỉ biết dặn dò cẩn thận trăm bề. Cả Vi Thể Nguyên lẫn Lâm Phiêu Tuyết đều mới chỉ là những cô bé, cậu bé thiếu niên, không thể săn sóc bản thân chu đáo như người trưởng thành giống La Thần được.

Hôm sau khi Vinh Tuệ Khanh tỉnh dậy, cô phát hiện ra cả La Thần cũng không thấy nữa.

Nha hoàn phục vụ bên ngoài tiến vào vừa giúp cô rửa mặt, dùng điểm tâm, vừa nói: “Biểu thức của cô nương có nói rằng ở cửa hàng xảy ra chuyện, một tháng sau mới trở về. Cô nương cứ yên tâm ở lại đây!”

Vinh Tuệ Khanh không biết lúc này trong lòng đang cảm thấy ra sao, nhưng chỉ buồn rầu một hồi sau đó tự ép bản thân chớ nên lo nghĩ gì nữa.

Kẻ đến người đi vốn là duyên phận. Trải qua bao chuyện như vậy rồi, nếu không nhìn thấu điểm này thì quả là sống uổng kiếp người.

Vinh Tuệ Khanh an tâm ở lại nhà của Đại Ngưu và Bách Hủy, một mặt vừa nhớ lại những lời ông nội từng dạy bảo về bí quyết luyện đan và phương pháp vận hành trận pháp, mặt khác cố gắng nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt.

Tiểu Hoa cứ năm ba ngày lại biến mất không thấy bóng dáng đầu. Nhưng mỗi lần nó trở về đều mang theo một thứ quả nhỏ nhỏ màu xanh đựng trong tay nải sau lưng, nhất quyết bắt Vinh Tuệ Khanh phải ăn hết trước mặt mình.


Hình như quả nhỏ màu xanh kia chưa chín, ăn vào miệng vừa chua vừa chát. Thế nhưng khi thấy Tiểu Hoa kéo cái chân đau đi tìm để mang về cho mình, Vinh Tuệ Khanh vẫn nhắm mắt nhắm mũi ăn sạch.

Chẳng cần ăn lần thứ hai, Vinh Tuệ Khanh đã phát hiện ra vết thương của mình khôi phục nhanh hơn trước kia rất nhiều.

Nhìn vết thương ở chân của Tiểu Hoa còn lành nhanh hơn mình nữa. Vinh Tuệ Khanh hiểu ra Tiểu Hoa muốn tìm linh quả cho mình, nên vô cùng mừng rỡ. Nghĩ đến ngày đó Vinh Tuệ Khanh chỉ tiện tay cứu được con sóc này một lần, mà giờ Tiểu Hoa hết lần này đến lần khác giúp đỡ bản thân, thậm chí khi mình cận kề cái chết cũng gắng cứu bằng được, thì thái độ của Vinh Tuệ Khanh cũng thay đổi ít nhiều. Cô không còn đối xử với nó như thú cưng nữa, mà coi là bạn bè và đối đãi tương đương như với Lâm Phiêu Tuyết, Vi Thế Nguyên. Mấy ngày nay Đại Ngưu và Bách Hủy thấp thỏm không yên, lo lắng Tùng Mộc đạo nhân bất thình lình sẽ quay về đây đòi người. Bởi vì sau khi phát hiện ra Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết sáng hôm ấy không từ mà biệt, cả hai đều rất sợ Tùng Mộc đạo nhân sẽ trút giận lên đầu họ.

Đại Ngưu ngày ngày ra ngoài, nghe ngóng tin tức để kịp thời ứng phó. Nhưng dường như Tùng Mộc đạo nhân đang có việc bạn cần phải giải quyết nên chẳng còn tâm trí đầu mà để ý đến bọn họ. Ngày hôm ấy, sau khi Đại Ngưu đưa Vinh Tuệ Khanh đến chính phòng dùng cơm tối, trong bữa cơm hắn kể cho cô nghe về những sự kiện kỳ lạ đang nổi lên trong phủ thành Vĩnh Chương dạo gần đây: “Vừa rồi ba đại môn phái đã cử rất nhiều người tới đây, nghe đồn đã có chuyện lớn xảy ra!” Vinh Tuệ Khanh dù trong lòng thảng thốt, nhưng trên gương mặt vẫn đầy vẻ bình tĩnh, vừa gắp thức ăn cho Đại Ngưu, vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặt mày Bách Hủy tỉnh bơ gắp hết thức ăn Vinh Tuệ Khanh gắp cho Đại Ngưu sang bát của mình, sau đó nói: “Đại Ngưu không ăn được thịt dê xào hành.”

Vinh Tuệ Khanh không để ý nhiều, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Bách Hủy múc một chén canh cho Đại Ngưu, nhìn hắn uống hết rồi mới trả lời qua loa cho Tuệ Khanh nghe: “Có chuyện lớn xảy ra. Thế nhưng không liên quan gì đến chúng ta cả. Chính là thời điểm Thiên Kiếp giáng xuống sơn trang Đóa Linh, chẳng may phá vỡ kết giới ngăn cách giữa Nhân giới và Ma giới, khiến nơi đó tạo

một lỗ hổng. Nghe đâu có yêu nhân ở Ma giới thừa dịp không ai để ý xâm nhập vào, đến Vĩnh Chương tác oai tác quái!”

Vinh Tuệ Khanh nắm chặt đôi đũa, mu bàn tay lộ rõ gân xanh: “... Sơn trang Đóa Linh bị thiên lôi đánh sao? Thời điểm bọn ta ở đó rõ ràng vẫn ổn mà?”

Bách Hủy chăm chú nhìn Vinh Tuệ Khanh hồi lâu, đột nhiên khẽ cười: “Vẫn ổn sao? Các người đừng coi người khác là đồ ngu. Thời gian sơn trang Đóa Linh bị hủy với thời gian các người rời khỏi đó cũng không chênh lệch với nhau nhiều. Ngươi nói xem, chắc không trùng hợp thể đâu nhỉ?”