Vi Thể Nguyên nói vậy khiến Đại Ngưu giận sôi người, hắn dứ dứ quả đấm trước mặt gã đạo nhân áo
xanh: “Ngươi sao có thể ép con gái nhà lành đi làm kỹ nữ!” Dứt lời, Đại Ngưu phóng ra một luồng linh lực mạnh mẽ bắn xuyên3qua gã đạo nhân kia.
Gã đạo nhân có chút ngạc nhiên, nhưng khi phát hiện ra một Luyện Khí tầng hai nho nhỏ như Đại Ngưu cũng dám khiêu khích ra oai với tu sĩ Trúc Cơ liền không nhịn được sờ chiếc cằm có ba chòm râu dài,1cười nói: “Đúng là nghe con mới sinh không sợ cọp, ngươi nói ông đây...”
Lời chưa nói hết đã bị cắt ngang bởi một tiếng rít gào vang dội từ phía trời Tây truyền đến. Ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa bầu trời nhuốm ráng3hồng phía Tây bỗng xuất hiện mấy vệt ánh sáng màu trắng rực rỡ. Từng vệt sáng rọi chiếu trên nền trời hửng đỏ vô cùng đẹp mắt đang dần dần kết lại với nhau, xếp thành một hoa văn vô số chữ “vạn”(5) nối tiếp nhau không đầu3không cuối.
Mặt mày đạo nhân áo xanh chợt biến sắc, không tiếp tục dây dưa với mấy người trong viện nữa mà ném ra một Độn Tự phù, hắn ta biến mất ngay trước mặt mọi người trong nháy mắt.
La Thần vẫn giữ nét mặt bình thản, ung dung9nhìn về phía hoa văn được kết bởi vô số chữ vạn nối tiếp nhau đang dần tiêu tán nơi chân trời xa, nói với Đại Ngưu và Vị Thế Nguyên: “Chuyện cấp bách này phải giải quyết ngày, chắc chắn Tùng Mộc đạo nhân sẽ không từ bỏ ý định ấy. Các ngươi không định làm gì sao?”
Vi Thế Nguyên tức giận nói: “Có phải liều cái mạng này ta cũng không để hắn được thỏa nguyện!”
La Thần cười nhạt một tiếng: “Kể cả có liều mạng thì ngươi cũng không đấu lại hắn! Nếu người chết rồi thì phải làm sao?”
Đại Ngưu trông thấy cách gõ đạo nhân áo xanh kia biến mất ban nãy mới hiểu đối phương cũng là tu sĩ, trong giây lát không khỏi do dự. Lâm Phiêu Tuyết mở cửa phòng đi ra, đến bên cạnh Vi Thể Nguyên rồi ngẩng đầu lên nói với hắn: “Vi đại ca mà chết, ta cũng không thiết sống nữa!”
La Thần gật đầu: “Vậy là được rồi. Chết là hết! Mọi người không cần phải lo lắng nữa!”
Vinh Tuệ Khanh tìm một cây gậy chống chân cà nhắc bước ra, coi như không nghe thấy lời La Thần ban nãy mà chỉ nói với Vi Thị Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết: “Hai người đừng lo lắng gì cả. Giờ cứ ăn no trước đã, ăn cơm xong rồi nghĩ biện pháp sau!”
La Thần hừ một tiếng: “Quả nhiên là heo nhập có khác, suốt ngày chỉ biết ăn...” Nói rồi phất tay đi vào nhà. Vinh Tuệ Khanh lè lưỡi làm mặt quỷ sau lưng La Thần rồi quay lại cười cười với Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết: “Tinh Thần thúc như vậy đấy, thúc ấy ăn nói chua ngoa đanh đá...” “Vinh Tuệ Khanh! Nhóc lại đây cho ta!” La Thần trong phòng thẹn quá hóa giận, nổi nóng gầm lên một tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh ung dung không chút lo lắng nào, cả Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đều cảm thấy bình tĩnh lại đôi chút. Quả thật, trừ cái chết ra thì chẳng còn gì đáng sợ cả. Bản thân mình đã không sợ chết thì sợ gì gã Tùng Mộc đạo nhân kia? Đại Ngưu nắm chặt tay bên cạnh ngập ngừng lên tiếng: “Tuệ Khanh nói đúng, trước tiên cứ dùng cơm cái đã. Ăn xong rồi bàn bạc tiếp.” Dứt lời bèn quay người đi trước.
Bữa tối hôm nay được bày trong chính phòng của Đại Ngưu và Bách Hủy. Trong lòng ai nấy đều mang tâm sự riêng của mình, chỉ có mình Vinh Tuệ Khanh là dùng cơm ngon lành. Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người cùng nhau đến gian phòng bên cạnh, vừa uống trà vừa bàn chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lâm Phiêu Tuyết nghẹn ngào: “Theo như lời mọi người nói thì gã Tùng Mộc đạo nhân kia là tu sĩ, vậy sao hắn lại muốn gây khó dễ với người phàm như chúng ta? Chẳng lẽ hắn không sợ gặp quả báo sao?”.
Bách Hủy sau khi biết được mục tiêu của Tùng Mộc đạo nhân là Lâm Phiêu Tuyết bèn thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ không thôi: “Tùng Mộc đạo nhân vô cùng lợi hại, thuộc hạ bên cạnh hắn rất nhiều. Cho dù hắn không tự mình ra mặt, chỉ cần để thuộc hạ dưới trướng ra tay thì hai người chắc chắn không gánh nổi hậu quả này!”
Vinh Tuệ Khanh băn khoăn lên tiếng: “Tùng Mộc đạo nhân là tu sĩ, cũng là đạo sĩ. Mà đạo sĩ chẳng phải người xuất gia sao? Vì sao lại muốn có thị thiếp?”
Bách Hủy vô thức xoắn xít vằn và chiếc khăn trong tay, bực bội nói: “Đạo sĩ cũng có thể lấy vợ!”
“Cưới vợ rồi không ảnh hưởng với tu vi của họ sao?” Vinh Tuệ Khanh cực kỳ tò mò. Cô vốn nghĩ rằng tu sĩ là trở thành tiên. Mà Tiên nhân đều là người ăn gió uống sương, siêu phàm thoát tục. Nhưng vừa nghĩ tới việc Tiên nhân cũng sinh con dưỡng cái giống người trần, Tuệ Khanh cảm thấy không khớp chút nào. Bách Hủy cười xùy một tiếng: “Muội không biết có một loại công pháp chuyên môn vận dụng nguyên lý thải bổ sao? Dù trước mặt những tu sĩ kia lấy vô số cô gái về làm thị thiếp, nhưng trên thực tế chỉ coi họ là lô đỉnh. Vừa để mua vui hưởng lạc, vừa để thải Âm bổ Dương. Đúng là một công đôi việc, chẳng thiệt cái nào. Không biết có bao nhiêu người đổ xô đi tu luyện công pháp này đâu!” Nói xong, dường như nhớ lại những chuyện đau lòng trước kia, cô ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên đời này không phải chỉ có đàn ông mới dùng phụ nữ để thải bổ, mà phụ nữ cũng có thể dùng đàn ông để làm điều tương tự, nam tu khắp thiên hạ đều có thể làm lộ đỉnh thải bổ”
“Có kỳ nữ như vậy sao?” Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc, quả thật không nhìn thì không biết, thế giới ngoài kia có bao điều kỳ diệu.
Bách Hủy hãnh diện nói với nét mặt vô cùng say mê: “Cách đây vạn năm về trước, ở Đông Đại Lục từng xuất hiện nữ tu Ma giới thải bổ toàn bộ nam tu trong thiên hạ, tụ thành đại đạo. Thời điểm phi thăng có để lại một cầu: Nam tu trong thiên hạ đều là lô đỉnh! Khiến không biết bao đấng mày râu xấu hổ mà chết!”.
Vinh Tuệ Khanh bị Bách Hủy mỉa mai một trận bên ngượng ngùng đáp: “Có phải đối tượng bị thải bổ đều gọi là lô đỉnh không?”
Đàn ông có thể coi phụ nữ là lô đỉnh thì phụ nữ cũng có thể biến đàn ông thành lô đỉnh của mình.
La Thần chăm chú nhìn vào tách trà của mình khẽ lắc đầu, gương mặt bình thản trả lời: “Phụ nữ được gọi là lô đỉnh bởi vì tử cung của họ có hình quả lê. Hình dáng như vậy gần giống với lô đỉnh, có thể chứa đựng tinh dịch, hấp thụ và thải ra dương khí. Còn gọi đàn ông là lô đỉnh, chẳng qua là lấy ý bên trong chứ hình dáng không giống!”
Vinh Tuệ Khanh trong tích tắc hiểu ra ý tứ của La Thần và Bách Hủy, vạch đen đầy đầu, miệng há hốc đầy kinh ngạc. Vậy vạn năm trước trong mắt nữ tu Ma giới kia, nam tu ở Đông Đại Lục chẳng phải đều chỉ là cây gậy đấm bóp hình người thôi sao...
Hóa ra không phải nam tu trong thiên hạ đều là lô đỉnh, mà họ chính là “chày gỗ”.
Không thể tin được, quá nhiều chày gỗ...
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu xuống, nhịn cười tới mức muốn nội thương rồi.
“Môn công pháp Ma giới này quả là lợi hại. Không chỉ bớt phiền hà, lại còn bảo vệ môi trường, ít dùng khí than. Cũng chẳng biết công pháp vị nữ tu Ma giới kia rốt cuộc có phải Hấp Tinh Đại Pháp hay là Bắc Minh Thần Công không nữa. Hai cái này khác nhau nhiều lắm!” Vinh Tuệ Khanh bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình, không nhịn được nói thầm với Tiểu Hoa trong lòng: “Trong mắt kỳ nữ ấy, nam tu trong thiên hạ đều chỉ là gậy đấm bóp mà thôi...”
“Gậy gì cơ?” La Thần tại thính, vô cùng kinh ngạc với cách phản ứng của Vinh Tuệ Khanh. Cô bé mới tám chín tuổi, nhưng hình như đã hiểu hết tất cả những gì họ đang nói rồi.
Bách Hủy xấu hổ đỏ mặt.
Chỉ có Lâm Phiêu Tuyết nghe thì cứ nghe chứ không hiểu gì, chỉ biết ngây người nhìn bọn họ. Vinh Tuệ Khanh nghe thấy La Thần hỏi mình, khóe miệng giật một cái sau đó cười hì hì đáp: “Ta cảm thấy vị tiền bối Ma giới kia nói không đúng lắm. Phải là: Nam tu trong thiên hạ đều là chày gỗ mới đúng!”
Lô đỉnh cái khỉ gì, từ đó chỉ dùng cho nữ mà thôi!
Chày gỗ mới đúng với đàn ông, hình dáng không chỉ tương tự mà phải nói là rất giống! Đàn ông trên đời này, dù có phải tu sĩ hay không thì gần như tất cả bọn họ đều là chày gỗ cả.
Lời của Vinh Tuệ Khanh vừa thốt ra, ngay lập tức khiến ba chàng trai trong phòng là Vi Thế Nguyên, Đại Ngưu và La Thần cùng phun nước trà trong miệng, khiến mặt bàn trước mặt vương đầy vệt nước lấm tấm.
“Nói năng lung tung!” La Thần giận tái mặt. “Nhóc còn nhỏ thì biết cái gì?” Sau đó nói với Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên: “Các ngươi nên chuẩn bị sớm đi! Lão Tùng Mộc đạo nhân kia không phải kẻ dễ nói chuyện đâu!”