Bổ Thiên Ký

Chương 361: Rốt cuộc có phải là ngươi hay không?



Thời điểm y phát hiện quyển “Dị vật chí” biến mất, dáng vẻ lúc đó của y quả thực giống như muốn hủy thiên diệt địa vậy. Y không thèm đếm xỉa đến cam kết lúc trước, mang theo đại quân Ma giới đánh vào Nhân giới, phạm vào tội giết chóc vô số sinh linh, thề phải tìm cho ra nữ tu Nhân giới đã phản bội y.

Đáng tiếc, cho dù y có lật tung cả Nhân giới cũng không tìm thấy nữ tu đó.

Từ đầu đến cuối cô ta giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi Nhân giới vậy.

Khi La Thần muốn điều động thêm nhiều đội quân ma giới tiến vào Nhân giới thì một nữ tu khác đã đứng lên, thúc đẩy mối liên hệ3giữa tu sĩ Nhân giới và yêu tu cùng nhau đối kháng đại quân Ma giới.

Có yêu tu gia nhập, tu sĩ Nhân giới coi như là có được một đội quân thiện chiến mạnh mẽ, cùng liên thủ với yêu tu chống lại kẻ địch.

Một cái tên đã xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngăn trở xuất hiện trong đầu La Thần.

Niệm Trần!

La Thần đã nhớ ra, nữ tu đã thúc đẩy tu sĩ Nhân giới và yêu tu hợp sức lại với nhau, tên là Niệm Trần, cũng có thể gọi là Niệm Thần... Có lẽ nào là bí danh của Vinh Tuệ Khanh không?

Cô làm cách nào để quay về một vạn năm trước, cho đến hiện tại thì La Thần đã không còn muốn tiếp tục0truy cứu nữa rồi.

Trí nhớ của y bị người ta phong ấn từng tầng từng tầng một, vừa nãy khi bị sức mạnh trận pháp của Vinh Tuệ Khanh phản phệ, mới khiến cho ký ức đã bị phong ấn của La Thần mở ra một phần.

Y không rõ vì sao mới chỉ mở một phần đó, thế nhưng phần được giải ấn này lại làm cho y nhớ đến cái tên đã từng khiến y hận thấu xương, kẻ thù không đội trời chung một vạn năm trước “Niệm Trần”. Chính là cô ta khiến cho y, chủ nhân Ma giới bất khả chiến bại lần đầu tiên nếm thử mùi vị thất bại...

Bọn họ đã từng rút đao đối mặt với nhau rồi ư?

Đột nhiên tâm trạng của5La Thần có chút bất an, lại càng không dám nhìn vào đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh. Y không nhớ rõ dáng vẻ của Niệm Trần kia như thế nào, có lẽ nào y đã trách lầm Vinh Tuệ Khanh? Cái tên “Niệm Trần” kia không hề có một chút quan hệ gì với cô?

Hơn nữa, nếu quả thật Vinh Tuệ Khanh bằng cách nào đó đã quay về một vạn năm trước, khi đó mình vẫn chưa quen biết cô, nhưng cô có lẽ là biết mình. Cô sẽ không chọn đứng về phía tu sĩ Nhân giới và yêu tu chứ?

Người như Vinh Tuệ Khanh có lẽ cũng sẽ không đứng về phía Ma giới.

Lập trường của cô kỳ thực tốt nhất là trung lập.

Còn “Niệm Trần”4kia, lại lựa chọn chính là liên hợp với yêu tu đối chọi với Ma giới.


Mão gia, còn có Mão Tam Lang, chính là yêu tu.

Suy nghĩ của La Thần lại chuyển đến Mão Tam Lang - kẻ trước đây đã từng có tình ý với Vinh Tuệ Khanh. Nếu như quả thật Vinh Tuệ Khanh đã quay lại một vạn năm trước, vậy cô cùng với nguồn gốc của Mão gia lẽ nào có thể ngược dòng thời gian quay về một vạn năm trước, lâu đến như vậy ư?

La Thần tức giận, đánh một chưởng xuống mặt đất, lại một lần nữa trầm giọng hỏi: “Nàng có dám lấy tâm ma ra thề hay không? Nàng chưa từng đến Ma giới, chưa từng có ý định trộm Thiên9Địa Ngũ Hành Kỳ?!”

Vinh Tuệ Khanh không biết rốt cuộc La Thần bị làm sao, cô hít sâu một hơi, nghĩ lại thấy bản thân vừa nãy cũng có chút nóng nảy, không nên vì một câu bất hòa đã cãi nhau với La Thần.

Cô đứng thẳng người dậy, thu hồi trận kỳ, gật đầu nói với La Thần: “Thần, vừa nãy là ta sai, ta xin lỗi chàng. Ta biết chàng làm việc tất phải có nguyên do, vừa nãy chàng chủ động công kích ta, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, có thể cho ta biết không?”

La Thần bị Vinh Tuệ Khanh hỏi đến á khẩu không trả lời được, y yên lặng một hồi lâu rồi nói: “Nếu như ta nói ta cũng không biết là vì sao, nàng có tin không?”

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Tin, tại sao lại không tin? Ta đương nhiên là tin, chỉ cần là chàng nói, mỗi chữ ta đều tin.” Cô nói chắc như đinh đóng cột, không chút nghi ngờ.

La Thần cầm lấy tay Vinh Tuệ Khanh, quay đầu nhìn về phía bầu trời bên ngoài động phủ: “Ta chỉ là nhớ lại một ít chuyện đã qua. Trong những chuyện cũ đó, hai chúng ta không giống như bây giờ hoạn nạn có nhau, mà giống như ban nãy vậy, gần như trở thành kẻ địch...

Vinh Tuệ Khanh sợ hãi đến kinh ngạc, vô thức nắm lấy cánh tay La Thần, dùng sức đung đưa: “Không đâu, chúng ta sẽ không thành kẻ địch. Chúng ta vĩnh viễn sẽ không thành kẻ địch!”

Cảm giác như bị phản bội ban nãy cũng khiến Vinh Tuệ Khanh cảm thấy vô cùng khó chịu, cô không muốn bọn họ từ người yêu biến thành kẻ địch.

La Thần thở dài một hơi thật sâu, vuốt ve gò má Vinh Tuệ Khanh.

Thế sự luôn thay đổi, lòng người khó lường. Có phải là vì không muốn thấy sự thay lòng lần nữa nên y mới giao trái tim của mình ra?

Thế nhưng, y lại không phải là người, y là ma, y hẳn là ma, đúng không?

Một vạn năm trước, rốt cuộc bọn họ có từng giao thủ hay không?

Cái kẻ tên “Niệm Trần” kia rốt cuộc làm thế nào mà đánh bại y?

La Thần nghĩ đến đau đầu mà vẫn không tìm ra đáp án.

Vinh Tuệ Khanh ngơ ngác nhìn La Thần.

Ngày mai chính là bước ngoặt quan trọng để quyết định vận mệnh, La Thần lại bị vây hãm trong chuyện cũ không thể thoát ra được.


Đây là ý trời sao? Bọn họ cuối cùng cũng không thể ở bên nhau sao?

Vinh Tuệ Khanh gạt tay La Thần ra, lớn tiếng hỏi: “Chàng cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!... Chàng không nói, ta...”

La Thần che miệng cô lại, không cho cô nói tiếp nữa, cuối cùng y cũng quyết định nói cho cô biết, nói cho cô biết điều khiến bản thân y cảm thấy sợ hãi nhất.

“... Ta nhớ tới vài chuyện cũ, một vài chuyện đã qua từ một vạn năm trước... Chuyện một vạn năm trước Ma giới đánh vào Nhân giới.” La Thần đưa một phần ký ức đã được mở của bản thân vào thức hải của Vinh Tuệ Khanh.

Biểu cảm trên mặt Vinh Tuệ Khanh từ không hiểu dần chuyển sang mê muội, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu ra.

“Chàng nói, nữ tu một vạn năm trước liên hợp tu sĩ Nhân giới và yêu tu, tên là Niệm Trần, cô ta chính là ta?” Vinh Tuệ Khanh dè dặt hỏi, vẫn không ngừng quan sát biểu cảm của La Thần.

Câu chuyện cười này hơi quá đà rồi, chẳng trách Thần thúc lại tức giận như vậy.

Thật trùng hợp, sau khi được nghe Tư An kể về những chuyện cũ, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Ma giới xâm lấn Nhân giới, sau đó cô lại dở chứng tự đặt cho mình một cái biệt danh gọi là “Niệm Thần”.

Cô có thể thề với trời, cô đặt cái tên này là bởi vì sau khi biết tên của nữ tu kia lại trùng hợp có thể đổi chữ cuối thành chữ “Thần”, để cô biểu đạt tâm trạng nhớ nhung Thần thúc của mình.

Rõ ràng là bản thân cô biết cái tên “Niệm Trần” này trước, sau đó đã tự đặt cho mình cái tên “Niệm Thần”, thế nào mà bây giờ chính mình lại trở thành nữ tu kia rồi? Quan hệ nguyên nhân - kết quả hoàn toàn đảo lộn rồi!

Hiện tại Vinh Tuệ Khanh đã hiểu được một chút tâm trạng của La Thần. Nếu như cái tên “Niệm Trần” kia chính là mình, vậy cô đã liên hợp với yêu tu, đánh lại Ma giới, còn đánh đại quân Ma giới đến mức tan tác, khiến cho La Thần - chủ nhân Ma giới hoàn toàn mất hết thể diện, quả thật có hơi quá đáng...

Cô từ chỗ Tư An biết được, đại quân Ma giới xâm lấn Nhân giới là vì tu sĩ nhân giới lẻn vào ma giới, có ý đồ lấy trộm “Dị vật chí” của chủ nhân Ma giới. Toàn bộ câu chuyện chỉ là vì một nhóm nhỏ những kẻ tu sĩ Nhân giới tham lam gây nên. Những tu sĩ Nhân giới và người thường bị đại quân Ma giới tàn sát đều là bị vạ lây.

Mà bây giờ cô mới biết, nữ tu đã trộm lấy “Dị vật chí” kia, hóa ra mục tiêu chính là Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ do năm chiếc lá của Hỗn Độn Thanh Liên tạo thành!

Đối với một Trận Pháp Sư mà nói, Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ là thánh vật tối cao, là một sự tồn tại giống như thần thánh vậy.

Nếu như nữ tu kia không phải là Trận Pháp Sư, vậy cô ta muốn trộm Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ để làm gì?

Cô cảm thấy, dường như nữ tu lén lấy “Dị vật chí”, còn có nữ tu đã liên hợp tu sĩ Nhân giới với yêu tu kia nữa có vô vàn mối quan hệ liên quan đến mình..

Từng chuyện nối tiếp nhau, liên kết lại một cách trùng hợp mà kết quả đều chỉ về phía mình!

Vinh Tuệ Khanh đột nhiên cảm thấy có miệng mà không giải thích được, thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga...

Hơn nữa, dù cho cô thực sự có thể quay về một vạn năm trước thì cũng phải là sau khi cô Hóa Thần chứ?

Giờ cô còn chưa Kết Anh, ai mà biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì?

Vinh Tuệ Khanh lại cảm thấy bây giờ đi lo lắng những việc này còn quá sớm, trước mắt chuyện ngày mai vẫn quan trọng hơn.

Một đôi tay mềm mại vòng qua cổ La Thần, Vinh Tuệ Khanh nũng nịu dụ dỗ y: “Thần, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp, ta nói với hàng, thật ra là thế này...” Cô nói đến đoạn sau khi cô nghe Tư An nói về cái tên “Niệm Trần”, cô nhất thời quá nhớ nhung La Thần, nên mới lấy cái tên đó rồi sửa một chữ cuối, dùng làm bí danh... Trộm ý tưởng của người khác về dùng quả thực không phải ý kiến hay, đạo văn hay làm giả đúng là không tránh được báo ứng.

“Chàng xem, thật sự là không liên quan gì với ta. Chúng ta vẫn nên suy nghĩ về chuyện ngày mai đi. Nếu như chàng vẫn cho rằng chuyện này liên quan đến ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách quay trở về một vạn năm trước để cứu vãn chuyện này, trực tiếp nhận lỗi với Thần thúc khi đó có được không?”