Người phụ nữ áo đen cầm lưỡi hái nở nụ cười nhìn La Thần, nhẹ giọng nói: “Tại sao huynh cũng ở đây?” Vừa giống như người yêu xa cách lâu ngày gặp lại, lại như người thân máu mủ ruột thịt, thân thuộc và mong chờ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, mặc dù vẫn khàn khàn, nhưng trong tiếng khàn lại chứa đựng tình cảm dịu dàng, những người có mặt ở đó và cả linh sủng đều nghe rất rõ.
Lang Thất cười khà khà, sờ cằm liếc mắt nhìn khuôn mặt tái xanh của Vinh Tuệ Khanh, lại nhìn vẻ mặt thờ ơ của La Thần, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
A Nga cảm thấy lúng túng. Trực giác của tộc người cá bẩm sinh đã khác với người thường.3Người phụ nữ áo đen cầm liêm đao đối diện tạo cho nàng cảm giác vô cùng áp lực, tận đáy lòng nàng cảm thấy kinh hồn bạt vía. Cảm giác này giống hệt với cảm giác năm đó, khi nàng thấy Thần hiển linh, lúc ấy nàng vẫn ở dưới đáy biển Trầm Tinh, cùng mẹ mình là nữ vương tộc người cá đến tìm Đại vu sư xem bói.
A Nga liều mạng túm chặt lấy Lang Thất, không cho nó sáp đến gần người phụ nữ áo đen cầm liêm đao kia.
Vinh Tuệ Khanh nắm tay La Thần, xoay người đi lên lầu.
Xích Báo dẫn Khẳng Khẳng im lặng đuổi theo sau.
Lang Thất đành phải dẫn A Nga đi theo phía sau Xích Báo, vừa càu nhàu A Nga: “Đồ nhát gan...0nàng đúng là con cá nhát gan...”
Người phụ nữ áo đen cầm liêm đao lẳng lặng nhìn bóng lưng của La Thần đang cất bước đi lên trên, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười đẹp như một đóa hoa: “Ta ở ngay phòng bên cạnh mấy người, lúc nào rảnh thì qua chơi nhé.”
Bước chân của Vinh Tuệ Khanh có chút chao đảo, nhưng cô vẫn kéo La Thần đi nhanh lên cầu thang tầng hai của quán trọ.
Người phụ nữ áo đen cầm liêm đao cúi đầu đi tới trước quầy, nhàn nhạt nói: “Phòng của ta phải ở bên cạnh phòng của bọn họ.”
Chưởng quầy lạnh lùng nói: “Đề nghị xuất trình thẻ dự thi.”
Người phụ nữ áo đen cầm liêm đao ném một tấm thiệp lên trên quầy.
“Cô chính5là đại đan sư Kế Đô của Thành Nguyên Đan Lâu sao?” Vị chưởng quầy kia lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn không kích động bằng lúc đối mặt với Vinh Tuệ Khanh, cũng không yêu cầu Kế Đô phải ký tên.
Người đàn ông mặc quần áo trắng đứng cạnh quầy cũng khẽ khom người chào Kế Đô, cười khẽ nói: “Đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu cuối cùng cũng chịu xuống núi, Thần điện Quang Minh chúng ta đã nhiều lần gửi lời mời, hy vọng đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu có thể tham gia cuộc thi luyện đan, thế nhưng Thành Nguyên Đan Lâu chưa bao giờ nhận lời. Năm nay không biết cơn gió nào thổi đến, mà lại lay động được cả đại đan sư4của lầu Thành Nguyên Đan Lâu.”
Đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu, đã tuyên bố với bên ngoài rằng cứ hai mươi năm là lại đổi một người, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người. Cho nên căn bản chẳng có ai biết rằng, thật ra đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu trước giờ là cùng một người.
Mấy năm gần đây sau khi Vinh Tuệ Khanh bộc lộ tài năng của mình, Kế Đô mới ý thức được sự nguy hiểm, bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt người ngoài.
Chưởng quầy đứng một bên cười ha hả nói: “Đương nhiên là bởi vì năm nay Vinh tu sĩ của Thanh Vân Tông lần đầu xuất đạo, mới kinh động đến đại đan sư9của Thành Nguyên Đan Lâu phải đích thân ra mặt.” Nói xong ông ta lại háo hức nói tiếp: “Cuộc thi luyện đan năm nay, nhất định sẽ rất đặc sắc.”
Người đàn ông mặc quần áo trắng cười khẽ nói: “Chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc. Lão Ngô, ông không cần giả ngu với ta. Quán trọ Duyệt Lai các người đã lén lút tăng giá vé xem cuộc thi luyện đan lên gần mười vạn linh thạch hạ phẩm, tưởng bọn ta không biết chắc?”
Vị chưởng quầy kia không chút sợ hãi, cười nói: “Đây là chuyện bất đắc dĩ mà. Vé xem quá ít, mà lại có quá nhiều người muốn mua, nên đành phải đấu giá thôi… Cho dù chúng ta bán một tấm vé giá bao nhiêu linh thạch đi nữa, thì thần điện Quang Minh các người cũng đều nhận được sáu phần số đó. Mọi người cùng có lợi, cùng có lợi mà, ha ha...”
Kế Đô nghe bọn họ hàn huyên xong, mới hỏi: “Phòng của ta ở đâu?”
Chưởng quầy đưa cho nàng ta một cái thẻ ghi số phòng, sau đó gọi một tên chạy bàn đến, dẫn nàng ta lên lầu.
Bởi vì nàng ta và Vinh Tuệ Khanh là hai người cuối cùng đến dự thi, cho nên phòng của hai người vừa vặn ở sát nhau.
Vinh Tuệ Khanh hiện giờ lại không có trong phòng. Cô vừa vào phòng đã lập tức nói với La Thần “Muốn đi thăm bạn”, rồi biến mất luôn ở trong phòng.
La Thần biết trong lòng cô không vui, chắc là thuấn di đi mất rồi, La Thần nhất thời cuống cuồng, cũng thuấn di đi theo.
Nơi Vinh Tuệ Khanh muốn đến là Vân Hạc Lâu. Mẹ cô với người dì Thánh nữ đã dặn cô, nếu có chuyện gì thì có thể đến Vân Hạc Lâu ở Trung Đại Lục xin gặp chưởng quỹ, sau đó nhỏ máu lên trên pho tượng bằng ngọc thạch của Diệu Âm Điểu.
Vinh Tuệ Khanh biết sẽ có cơ hội tới Trung Đại Lục, cho nên đã sớm tìm hiểu kĩ vị trí của Vân Hạc Lâu, còn đặc biệt mua một lá bùa thuấn di với giá cao.
Vân Hạc Lâu vốn là một quán cơm ở thị trấn của người phàm, là nơi mùi khói bếp nặng nhất, người tu hành thường không thích đến những quán ăn như thế này, bởi vì rất dễ ảnh hưởng đến tu vi, làm dao động đạo tâm.
Vinh Tuệ Khanh đứng trước cửa Vân Hạc Lâu, không nói nên lời, nhưng cô vẫn đi vào, lấy một tấm thẻ ra xin gặp chưởng quầy.
Chưởng quầy ở bên trong vừa nhìn thấy tín vật này đã lập tức đi ra dẫn Vinh Tuệ Khanh vào mật thất ở lầu trên cùng, chỉ vào bốn pho tượng ngọc thạch Diệu Âm Điểu được thờ ở bên trong, cung kính nói: “Mời nhỏ máu lên.” Nói xong ông ta lại đóng cửa mật thất, tự mình đứng canh giữ ở bên ngoài.
Vinh Tuệ Khanh búng ngón tay, nhỏ một giọt máu lên pho tượng ngọc thạch Diệu Âm Điểu thứ nhất.
Giọt máu tươi kia “tách” một tiếng chui vào bên trong pho tượng ngọc thạch Diệu Âm Điểu, bên ngoài chỉ lưu lại một vết máu đỏ thẫm.
Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm vào pho tượng ngọc thạch.
Sau đó “ầm” một tiếng, pho tượng ngọc thạch kia xoay tròn hai vòng rồi dừng lại, sau lưng nó có một đám sương trắng bay lên.
Chờ sương trắng tan đi, Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy bóng dáng của Thánh nữ Quản Khinh Sa đứng trên pho tượng ngọc thạch, mỉm cười cúi đầu nhìn xuống cô.
“... Bốn phía giao thoa.” Vinh Tuệ Khanh yên lặng hồi lâu, hỏi: “Thánh nữ, người có nghe thấy tiếng con nói không?”
Hình bóng của Quản Khinh Sa khẽ gật đầu, giọng nói nhu mì trong mật thất vang lên: “Tuệ Khanh, con tới rồi à? Đang ở quán trọ Duyệt Lai sao?”
Vinh Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kể hết từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra ở quán trọ Duyệt Lai.
Bởi vì cô và La Thần có dây dưa quá nhiều đến người phụ nữ áo đen cầm liêm đao đó, có một số chuyện cô không muốn cho Thánh nữ biết, nên chỉ nói ra những chuyện mình thấy buồn nhất.
Quản Khinh Sa nghe xong cảm thấy buồn cười, nháy mắt nhìn cô, trêu chọc: “Con cứ chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi luyện đan đi. Không cần quan tâm đến chuyện song tu. Đợi đến lúc con vào được thần điện Quang Minh, muốn loại đàn ông nào mà chả có?”
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy mình ghen hơi vô lý, không khỏi bật cười một tiếng, gật đầu nói: “Con hiểu rồi. Đa tạ dì Thánh nữ đã chỉ bảo.”
Quản Khinh Sa nghe thấy Vinh Tuệ Khanh gọi cô một tiếng “dì”, lại nhớ đến người chị Quản Phượng Nữ của mình, nhớ đến cuộc đời khổ cực của bà, dường như đều xuất phát từ đứa con gái này, khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc, thấp giọng mắng: “Tuệ Khanh, nếu con đã gọi ta một tiếng ‘dì’, vậy ta sẽ dùng thân phận trưởng bối để dạy bảo con. Rốt cuộc con đã từng nghĩ tới trách nhiệm của mình khi là người Vinh gia hay chưa? Con là hậu duệ của cả hai nhà Vinh gia và Quản gia, mặc dù tạm thời mai danh ẩn tích, nhưng đợi sau khi tất cả mọi chuyện qua đi, con nhất định sẽ phải khôi phục lại thân phận thực sự của mình. Ta không muốn thấy con cả ngày chỉ biết nghĩ đến biết tình cảm nam nữ, có nghe thấy không?… Mau trở về chuẩn bị đi, ba ngày sau cuộc thi luyện đan Đầm Mẫn Đan sẽ diễn ra, cuộc thi này sẽ kéo dài ít nhất là nửa tháng. Nếu như con thất bại, ta sẽ không nhận đứa cháu ngoại này nữa!” Sau đó “bụp” một tiếng, bóng dáng của Quản Khinh Sa lập tức biến mất khỏi mật thất.
Làn khói trắng tản đi, chỉ còn lại một mình Vinh Tuệ Khanh lẻ loi đứng đó.
Bốn pho tượng ngọc thạch Diệu Âm Điểu lạnh như băng đưa mắt nhìn xuống cô, có chút âm u ảm đạm.
Vinh Tuệ Khanh rùng mình, vội vàng lui về phía cửa, gõ cửa nói: “Ta xong rồi.”
Chưởng quầy đứng canh ở bên ngoài liền mở cửa mật thất ra, cung kính tiễn Vinh Tuệ Khanh ra ngoài.
Vinh Tuệ Khanh vừa từ Vân Hạc Lâu đi ra đã nhìn thấy La Thần đang khoanh tay đứng chờ ở bên ngoài.
“Về thôi. Ta đứng đợi nàng từ nãy giờ đấy.” La Thần thờ ơ nói.
Vẻ mặt của Vinh Tuệ Khanh thẹn thùng, cô cúi đầu đi tới, ngoan ngoãn nắm lấy tay La Thần.
La Thần dùng sức nhéo tay cô một cái, dẫn theo cô thuấn di trở lại quán trọ Duyệt Lai ở Đầm Mẫn Đan.
Hai người tay trong tay về tới cửa phòng của mình trong quán trọ.
Đúng lúc người phụ nữ áo đen cầm liêm đao - Kế Đô đẩy cửa đi ra, lập tức nhìn thấy La Thần và Vinh Tuệ Khanh đang đứng ở trước cửa phòng bên cạnh.
Nàng ta nhìn khuôn mặt La Thần, rồi nhìn xuống chỗ bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, đột nhiên nàng ta bật cười, lắc đầu: “Thần ca, huynh vẫn thích nắm tay con gái như vậy sao.” Nói xong, nàng ta lại truyền âm với La Thần: “Thần ca, muội có mấy lời muốn nói rõ với huynh, tối nay huynh có rảnh không?”
La Thần lắc đầu: “Hai chúng ta không thân quen, cô đừng có gọi ta thân thiết như vậy… Cô làm như vậy cũng chẳng có ích gì đâu, muốn chia rẽ bọn ta thì hãy nghĩ ra chiêu nào tốt hơn đi.” Nói xong, y dẫn Vinh Tuệ Khanh vào phòng của bọn họ.
Cánh cửa khép lại trước mặt Kế Đô, trên khuôn mặt Kế Đô lóe lên một nụ cười quái dị, nàng ta xoay người nhanh chóng rời đi.
Bên trong phòng, Vinh Tuệ Khanh hít thở thật sâu, ngồi khoanh chân, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
La Thần không nói gì, chỉ ngồi khoanh chân bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, cũng bắt đầu trầm tư mặc tưởng.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ áo đen cầm liêm đao đó, La Thần liền cảm thấy phần ký ức chỗ sâu nhất bị phong ấn của mình bắt đầu rục rịch, dường như muốn lột vỏ thoát ra ngoài, nhưng lại bị lớp phong ấn kia áp chế gắt gao, làm thế nào cũng không thoát ra nổi.
Chắc là tu vi của y vẫn chưa đủ. Đợi khi tu vi của y đến mức nhất định có thể sẽ phá vỡ được lớp phong ấn cuối cùng kia.
La Thần lẩm bẩm một hồi, nhưng vẫn không tĩnh tâm lại được.
Mấy lời nói của người phụ nữ áo đen cầm liêm đao đó khiến y có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Trong khi y đang trầm tư suy nghĩ, giọng nói của Kế Đô lại từ ngoài cửa truyền vào, trực tiếp đi vào tiềm thức của La Thần.
“Thần ca, huynh thật sự không nhớ ta sao? Huynh không nhớ huynh tới Nhân giới là để tìm ta sao? Huynh nhận lầm người rồi, có biết hay không? Mặc dù Vinh Tuệ Khanh là do một tay ta tạo ra, nhưng cô ta chẳng có chút quan hệ nào với ta cả. Huynh thật sự nhận lầm người rồi. Người mà huynh vẫn luôn muốn tìm kiếm, chính là ta!”