Bổ Thiên Ký

Chương 301: Có kẻ đứng sau



Vinh Tuệ Khanh tự biết mình lỡ lời, cười nói: “Lấy danh tiếng giờ đây của chủ thuyền, cho dù người nọ ở nơi nào, nhất định cũng có thể nghe đến tiếng gió. Chỉ là...” Vinh Tuệ Khanh nhớ tới một khả năng, nhíu mày nói: “Người nọ hẳn là còn sống chứ?!”

Nếu như đã không còn trên cõi đời này nữa, vậy thì dù cho Long Thần có thống nhất được Ngũ Châu Đại Lục, người nọ cũng sẽ không biết được.

Tình cảm có sâu hơn nữa cũng không chịu nổi một chén canh Mạnh Bà*.

* Canh Mạnh Bà: Theo truyền thuyết, khi luân hồi chuyển sinh từ cõi âm về cõi trần thì tất cả các linh hồn cũng đều phải uống canh Mạnh Bà để quên đi tất cả những gì đã xảy ra trong kiếp sống của mình.

Văn sĩ trung niên thở dài3nói: “Ta cảm nhận được nàng ấy hẳn là còn trên đời. Thế nhưng, nếu như lần này nàng ấy còn không xuất hiện, vậy thì ta đành phải dạo qua lục đạo luân hồi một vòng thôi.” Vinh Tuệ Khanh cười giơ ngón cái: “Long Thần oai dũng, Tuệ Khanh bội phục!”

Văn sĩ trung niên cười khẽ: “Ngươi chịu thừa nhận mình là Vinh Tuệ Khanh rồi sao? Hôm nay giằng co cùng đại trận động vật biển, pháp sư của đại trận kia còn phải cần ngươi ra mặt tọa trấn mới được.”

Vinh Tuệ Khanh đỏ mặt: “Sao chủ thuyền lại biết được thân phận hiện tại của ta là gì?”

Long Thần biết cô là Vinh Tuệ Khanh cũng không có gì là lạ, bởi bọn họ đã có duyên gặp gỡ một lần năm đó ở đầm rồng của Long Hổ Môn, Long Thần còn0tiện tay cứu cô một mạng.

Nhưng sau đó, Long Thần liền ngao du tứ hải, Vinh Tuệ Khanh tuyệt không ngờ đến Long Thần lại còn biết thân phận bây giờ của cô!

Văn sĩ trung niên mỉm cười: “Trên người ngươi có huyết mạch của nàng ấy, tự nhiên ta sẽ quan tâm ngươi kĩ hơn một chút.”

Lời này trước đây Long Thần chưa từng nói đến, Vinh Tuệ Khanh cũng là lần đầu tiên nghe được, không khỏi hết sức kinh ngạc: “Chủ thuyền nói thật sao? Tại sao ta có thể có huyết mạch của nàng ta?”

Vinh Tuệ Khanh bỗng vô duyên vô cớ nhớ đến mẹ Quản Phượng Nữ của mình, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho đại thần như Long Thần đây nhớ mãi không quên, có lẽ cũng có khả năng chăng?

Mẹ ơi mẹ, rốt cuộc mẹ chọc vào bao nhiêu5đào hoa vậy?

Vinh Tuệ Khanh trong lòng thầm nghĩ, lại xua đi cái ý niệm này.

Coi như là có liên hệ huyết thống, vậy cũng không biết là cách bao nhiêu đời rồi.

Cô từng nghe đại nương mập nói, truyền thuyết Long Thần Thính Phong đợi người ở đầm rông, chí ít lưu truyền mấy nghìn năm rồi, có thể còn xa xưa hơn nữa.

Văn sĩ trung niên thả thần thức ra, tìm kiếm trên người Vinh Tuệ Khanh.

“Không sai, quả thật ngươi có huyết mạch của nàng, hơn nữa huyết mạch rất gần. Ta biết, chắc chắn ngươi và nàng là quan hệ thân thích. Ngươi có thể nói cho ta biết gia đinh ngươi có những thân thích nào không?” Hai mắt văn sĩ trung niên tỏa sáng, bỗng dưng nghĩ ra, trước mắt chẳng phải là một manh mối sống sờ sờ đó sao?!

Vinh Tuệ4Khanh cau mày, đem những chuyện của nhà mình đầu đuôi gốc ngọn đều nói một lần.

“A, nhà ngươi chỉ có ông nội, cha và mẹ?”

“Ừm. Bọn họ đều đã tạ thế rồi.” Nói rồi, lại kể chuyện Ngụy Nam Tâm tàn sát toàn thôn.

Văn sĩ trung niên càng nghe, biểu tình trên mặt càng âm trầm.

“Mà thôi, trước tiên ta đi lục đạo luân hồi một lần vậy.” Văn sĩ trung niên bỗng đứng lên, tay phải vẽ ra một nửa vòng tròn.

Mặt đất bằng phẳng trong đại sảnh bỗng cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong, ở giữa vòng xoáy, thân ảnh văn sĩ trung niên biến mất không còn tăm hơi.

Vinh Tuệ Khanh nghẹn họng nhìn trân trối, lớn tiếng kêu lên: “Này! Ngươi chớ vội đi! Nơi đây còn có đại trận động vật biển nữa! Chỉ dựa vào bọn ta làm sao9đánh lại được!”

Cũng may Long Thần chưa đi xa.


Nghe tiếng kêu của Vinh Tuệ Khanh, Long Thần ném một cái chìa khóa làm bằng xương ra khỏi vòng xoáy.

“Nếu như không chống đỡ được, cầm cái chìa khoá bằng xương của rồng này, dựa theo bản đồ trên chìa khóa, đi đến Long Trủng* dưới đáy biển Trầm Tinh, đánh thức Cốt Long đang ngủ say ở nơi đó. Điều khiển Cốt Long, đám động vật biển hỗn tạp kia tự nhiên sẽ tản đi.” Tiếng nói của Long Thần vừa biến mất, lốc xoáy giữa đại sảnh liền tiêu thất theo.

* Long Trủng: mộ của rồng.

Nhìn đại sảnh không một bóng người, Vinh Tuệ Khanh cũng hết cách, chỉ đành cúi đầu kiểm tra kỹ lưỡng bản đồ đơn giản vẽ trên chìa khóa.

Nhưng nhìn hồi lâu, kết hợp với vị trí tinh tượng trên biển Trầm Tinh, Vinh Tuệ Khanh có loại xúc động muốn che mặt chửi thề.

Long Thần thật là quá hố cô rồi có được không!

Cái vị trí của Long Trủng này nằm ngay bên dưới Thiên Thê Trận mà đám động vật biển đang bày ra kia!

Nói cách khác, nếu như cô muốn đến Long Trủng, trước tiên phải xua tan được đám động vật biển này!

Mà nếu cô có thể xua tan được đám động vật biển đang bày bố Thiên Thê Trận kia, vậy cô còn đi Long Trủng làm cái quái gì nữa?!

Đây không phải là ép buộc sao!

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh âm trầm, thu chìa khoá long cốt vào trong túi càn khôn, bước ra khỏi phòng khách.

Mạnh Lâm Chân đang đứng đưa lưng về phía cửa lớn.

Nghe tiếng cửa mở, Mạnh Lâm Chân xoay đầu lại, mỉm cười với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ thuyền dặn ta, cuộc chiến hôm nay nghe theo cô sai khiến. Cô cùng ta xuống lầu đi.”

Vinh Tuệ Khanh thở dài một tiếng: “Thật ra ta cũng không có cách nào. Thiên Thê Trận này là dựa vào xa luân chiến, liều chết là sức mạnh. Ngươi nói xem chúng ta có nhiều người như vậy sao?”

Động vật biển tầng tầng lớp lớp nhào lên, coi như chỉ đè cũng đủ đè chết ngươi.

Mạnh Lâm Chân nhíu chặt mày: “Thật không có cách nào sao? Không phải cô là Đại Trận Pháp Sư sao?”

Vinh Tuệ Khanh tức giận nói: “Ta là Trận Pháp Sư, chứ không phải là ảo thuật gia! Ngươi cho rằng cái gì cũng có thể dựa vào trận pháp giải quyết sao? Có vài trận pháp, chính là đơn giản đến độ ngươi không cách nào phá được.”

“Ảo thuật gia là cái gì?” Mạnh Lâm Chân tò mò hỏi.

“Không liên quan tới ngươi!” Vinh Tuệ Khanh tức giận nói.

“Mạnh ca ca, huynh đã đi đâu vậy?” Một tiểu cô nương từ cầu thang đi đến, tóc cột hai bên, khuôn mặt thanh tú, trên mặt còn có một vết sẹo. Dáng dấp giống Vinh Tuệ Khanh khi chưa khôi phục dung mạo y như đúc.

Vinh Tuệ Khanh biết đó là khôi lỗi* mà Mạnh Lâm Chân tạo nên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tiểu cô nương kia không muốn xa rời Mạnh Lâm Chân, Vinh Tuệ Khanh vẫn không tự chủ được rùng mình một cái, vội vã nói: “Đi thôi, trước tiên giải quyết cho xong hai con động vật biển đang trấn giữ mắt trận.”

* Khôi lỗi: con rối, hình nhân.

Mạnh Lâm Chân nhẹ nhàng nói với tiểu cô nương kia: “Khanh nhi, hôm nay Mạnh đại ca có việc, muội ngoan ngoãn ngủ vài ngày có được không?”

Giống như thôi miên vậy, tiểu cô nương kia lập tức ngủ mất, ngã xuống trên boong thuyền.

Mạnh Lâm Chân thuận tay vung lên, thân thể cô bé kia được y thu vào trong túi khôi lỗi.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu, làm ra vẻ không nhìn thấy gì cả, đi xuống lầu.

Mạnh Lâm Chân theo sát ở phía sau, đi xuống lầu một.


Mạnh Lâm Chân để Vinh Tuệ Khanh trốn trong một căn phòng nhỏ ở lầu một, làm chỉ huy đằng sau bức màn.

Vinh Tuệ Khanh cũng không muốn xuất đầu lộ diện, đương nhiên là cầu còn không được.

“Đây là danh sách tu sĩ, cô xem an bài thế nào.” Mạnh Lâm Chân đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ. Bên trong phân loại tu sĩ dựa theo môn phái, tu vi và thần thông, ghi chép rất cặn kẽ.

Vinh Tuệ Khanh lướt qua nhanh như gió, chỉ vào tên hai tu sĩ.

“Tu sĩ Kết Đan của Động Huyền Môn này, Quy Giáp Công* luyện đến xuất thần nhập hóa, để hắn đi nghênh chiến với quát vật bạch tuộc đi!” Vinh Tuệ Khanh chọn tên tu sĩ Kết Đan của Động Huyền Môn ra.

* Quy giáp: mai rùa.

“Sao không để hắn đi đối phó yêu thú rùa biển?” Mạnh Lâm Chân cười hỏi.

Vinh Tuệ Khanh cũng cười: “Ta không tin ngươi không hiểu rõ. Cho dù Quy Giáp Công của hắn còn xuất thần nhập hóa hơn nữa, thì cũng đâu thể nào đối phó được yêu thú rùa biển thật sự? Còn không bằng để hắn đi nghênh chiến với quái vật bạch tuộc. Quái vật bạch tuộc nhìn thì khổng lồ, xúc tu lợi hại, thế nhưng bụng chính là nhược điểm của nó. Nếu như có người có thể tránh thoát khỏi xúc tu của nó, chạm được đến phần bụng của nó, nhất định có thể cho nó một kích trí mạng. Lại nói, ta biết nội đan của quái vật bạch tuộc cũng không tệ lắm, ngươi đi chỉ điểm cho hắn một chút, bảo hắn chú ý quái vật bạch tuộc phun mực.”

Mạnh Lâm Chân gật đầu, đi ra ngoài truyền lời.

Tu sĩ Động Huyền Môn nghe Mạnh Lâm Chân truyền âm chỉ đạo, tự tin tăng cao, từ trong đội ngũ tu sĩ Kết Đan bước ra, trực tiếp bay ra ngoài thuyền báu.

Mạnh Lâm Chân lại phái thêm hai tu sĩ Kết Đan đi theo phía sau yểm hộ cho hắn.

Kết quả còn chưa đi được nửa đường, một con động vật biển cũng bay ra khỏi đại trận bên kia, ngăn cản trước mặt tu sĩ Động Huyền Môn.

Vinh Tuệ Khanh nhìn ra từ cửa sổ trong thuyền báu, gật gù nói: “Quả nhiên đối phương không muốn để cho chúng ta tiếp xúc quái vật bạch tuộc.”

Lúc đầu Vinh Tuệ Khanh cũng chỉ là suy đoán, quái vật bạch tuộc và quái thú rùa biển chia nhau trấn giữ hai mắt trận của Thiên Thê Trận.

Hiện tại phản ứng của đối phương, chỉ là xác nhận phán đoán của cô mà thôi.

Bịch!

Động vật biển từ đối diện bay đến trước mặt tu sĩ Động Huyền Môn, lập tức đón gió mà lớn, thì ra là một con cá ngựa lớn cao khoảng một trượng.

Cái miệng vừa nhọn vừa dài, trên vây lưng có một hàng gai nhọn, lóe ra ánh sáng màu xanh sẫm.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh trầm xuống, vội vàng truyền âm với Mạnh Lâm Chân: “Con cá ngựa này có độc! Mau bảo tu sĩ Động Huyền Môn trở về ngay!”

Mạnh Lâm Chân không kịp truyền âm cho tu sĩ Động Huyền Môn, chính y lập tức thuấn di đến trên biển Trầm Tinh, một kim châm bạc tẩm độc trong tay y hoa rạch vỡ bầu trời, lặng yên không một tiếng động đâm về phía dưới cổ con cá ngựa lớn kia.

Tu sĩ Động Huyền Môn đang muốn thi triển Quy Giáp Công nhằm chống chọi với gai nhọn đang lao tới của đối phương, dư quang lại trông thấy gai nhọn trên vây lưng đối phương lóe lên ánh sáng màu xanh sẫm, cũng biết không thích hợp, nhanh chóng lui lại.

May mà Mạnh Lâm Chân kịp thời lao đến, một tay đón được tu sĩ Động Huyền Môn, ném hắn lui về phía sau, một tay lại nhấc lên, phóng ngân châm tẩm độc vào dưới cổ con cá ngựa.

Con cá ngựa lớn da thô thịt dày, cũng có tu vi Kết Đan, vốn dĩ không dễ gây thương tích cho nó được. Nhưng cũng giống con người, thân thể yêu thú cũng có nhược điểm. Chỉ cần tìm được nhược điểm trên thân thể của nó, vậy sẽ đánh nhanh thắng gọn hơn so với việc đấu pháp cùng nó.

Động vật biển không có sự giảo hoạt như tu sĩ Nhân giới.

Lúc này trong mắt chúng, chính là tu sĩ Nhân giới lấy hai địch một, nhất thời đều hò hét ầm ĩ.

Lời mắng chửi người của Ngũ Châu Đại Lục xôn xao vang ầm lên, tựa như muốn trào dâng khắp biển Trầm Tinh.

Chỉ là quái vật bạch tuộc và quái thú rùa biển đều không chút xao động, các động vật biển khác cũng không dám rời khỏi vị trí của mình, chỉ nhao nhao kêu lên.

“Tu sĩ Nhân giới thật là không biết xấu hổ! Lấy hai địch một, sỉ nhục Nhân giới!” Một con cá bướm cờ màu sắc sặc sỡ bay vút lên, chửi bới một trận xong lại hạ xuống.

Con cá ngựa lớn cảm nhận được dưới cổ mình hình như bị kim đâm, vốn dĩ không chú ý lắm, há mồm phun một đám lửa ra, lập tức đốt cho mặt Mạnh Lâm Chân cháy đen.

Mạnh Lâm Chân lấy làm kinh hãi, vội vàng lui nhanh về phía sau, đồng thời lấy một cây dù lớn ra, ngăn cản trước người mình, trong nháy mắt trở lại thuyền báu.

Bấy giờ con cá ngựa lớn mới cảm thấy thân thể dần cứng ngắc, vội vàng phun yêu đan ra ngay trên bầu trời biển Trầm Tinh, tự hút độc cho bản thân nó.

Vinh Tuệ Khanh từ xa thấy được cảnh này, cau mày nói: “Những động vật biển này rốt cuộc muốn gì? Tại sao lại vây quanh thuyền của chúng ta?” Thoạt nhìn, đầu óc đám động vật biển này cũng không linh hoạt lắm, tựa hồ cũng không giống kiểu bụng dạ khó lường. Nhưng có thể bày ra một đại trận như vậy, đâu chỉ có thể dùng một cái bụng dạ khó lường là giải thích được?

Xem ra có kẻ đứng sau đám động vật biển.

Rốt cuộc là kẻ nào?