Bổ Thiên Ký

Chương 270: Cám dỗ



Nếu đồng ý với nó thì mình có thể được như vậy thật không?

Suốt bốn năm năm, ngày nào, đêm nào cậu cũng mong nhớ, nỗi niềm đó đã trở thành khắc cốt ghi tâm, nhưng đến bây giờ vẫn là vở kịch một vai chỉ có mình cậu diễn. Nếu như đồng ý với nó, có phải cậu sẽ được cô đáp lại, từ nay về sau làm chim liền cánh, chỉ muốn làm uyên ương không cần thành tiên hay không?

Trên trán Mão Tam Lang xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu. Trên gương mặt sạm đen có một nửa đỏ như máu, một nửa lại tím ngắt, tựa như trong đầu đang diễn ra một trận chiến đấu kịch liệt.

Nhận lấy hay là bỏ qua,3đây là một lựa chọn khó khăn đối với vô số người.

Thú Trai chờ một lúc lâu nhưng không đợi được câu trả lời của yêu tu trên đỉnh đầu mình, vết thương trong con mắt duy nhất vì bị trúng kim thêu càng thêm nghiêm trọng. Nếu như không thể sớm đuổi yêu tu khó đối phó này đi để nó nhanh chóng về dưỡng thương, sợ là tu vi vạn năm của nó sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát.

“Chỉ cần ngươi tha cho ta được sống, ta không chỉ cho ngươi máu và khí trai của ta, còn có một cô gái, cô gái mà ngươi yêu mến nhất, nàng sẽ yêu ngươi đến chết không thay đổi. Cho dù ngươi có đánh nàng, nàng mắng nàng, hành0hạ nàng, nàng cũng tuyệt đối không rời khỏi ngươi...” Thú Trai hạ quyết tâm tăng thêm mức độ hấp dẫn, thậm chí lặng lẽ rót chân khí trai mà mình đã lâu không dùng vào trong đầu Mão Tam Lang.

Bình thường, sẽ không có sinh linh nào có thể chống lại chân khí của con trai. Với một Thú Trai tu luyện vạn năm, thậm chí ngay cả tiên nhân cũng không thể chống đỡ lại được chân khí trai của nó. Trong đó có khát khao hoang dại nhất, tham lam nhất, hấp dẫn nhất và bí ẩn nhất mà nó luyện ra được từ Nhân giới. Tất cả những điều này đều được Thú Trai tu luyện ra từ thức ăn lợi hại nhất. Thú Trai càng lớn5tuổi, chân khí trai nhận được từ Nhân giới lại càng nhiều, càng đặc.

Nhưng chân khí trai như vậy cũng là thứ tai họa nhất, tối tăm nhất.

Chân khí trai vừa được rót vào cơ thể Mão Tam Lang, Mão Tam Lang đã gần như bị thôi miên lại đột nhiên tỉnh táo lại.

Bởi vì cậu tu luyện Húc Nhật Quyết gia truyền.

Mà Húc Nhật Quyết trời sinh chống lại tất cả tà công mị thuật.

Những cám dỗ của Thú Trai lúc trước còn ở trong phạm vi ông trời cho phép, là một loại mong mỏi và ao ước tự nhiên, không phải là thứ ô uế, tội ác hay tai họa gì.

Nhưng khi cám dỗ trở nên không thể áp chế, biến thành không từ thủ đoạn, vậy loại4cám dỗ này đã biến chất, đã thành tà thuật và tội ác không chính đáng.

Húc Nhật Quyết tự nhiên vận chuyển lập tức loại bỏ hết tất cả chân khí trai rót vào trong cơ thể của Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang thở hắt ra một hơi, lớn tiếng nói: “Ngươi lợi hại như vậy tại sao không tự giúp mình đạt được tâm nguyện đi?” Nói xong, trường kiếm trong tay cậu đâm mạnh xuống đỉnh đầu Thú Trai.

Thú Trai phát ra một tiếng hét lớn, từ trong biển có một cái đuôi cá thật dài hất mạnh ra khỏi mặt nước, phát ra những tiếng ào ào đập tới đỉnh đầu của Mão Tam Lang.


Mão Tam Lang nắm chặt trường kiếm trong tay liều mạng đâm mạnh xuống9tiếp.

Đầu của nó chính là chỗ lợi hại nhất và cũng là nơi yếu ớt nhất của Thú Trai.

Có thể nói thức hải đan điền của nó đều nằm trong phạm vi đó.

Công pháp của nó thuộc về yểm thuật độc môn, cũng được gọi là nhãn thuật, cần dùng mắt để thi triển ra pháp thuật. Con mắt duy nhất của nó là cửa sổ dùng để phô bày tu vi với bên ngoài.

Cái kim thêu của Mão Tam Lang là kẻ địch trời sinh đối đầu với tất cả các loại nhãn thuật. Húc Nhật Quyết cũng là đối thủ một mất một còn của chân khí trai - bùa hộ mệnh cuối cùng của Thú Trai...

Yêu tu Mão gia luôn là cấm kỵ của các tu sĩ tu luyện nhãn thuật, nên khi biết Mão gia chỉ thường qua lại ở nước Đại Sở, những yêu thú và tu sĩ tu luyện nhãn thuật đều tránh xa nước Đại Sở, thậm chí là Đông Đại Lục.

Con Thú Trai này đã từng nghe nói về yêu tu Mão gia. Tiếc rằng nguyện vọng của Vinh Tuệ Khanh quá mãnh liệt truyền đi thật xa trên biển Trầm Tinh. Thú Trai chuyên thu lấy các loại nguyện vọng và cám dỗ của Nhân giới nên rất khó có thể cưỡng lại sự hấp dẫn này, bởi vậy nó mới chấp nhận mạo hiểm đi tới gần khu vực biển Đông Đại Lục với ý định nuốt lấy nguyện vọng của Vinh Tuệ Khanh, thậm chí là nuốt lấy cô. Nó không ngờ lần đầu tiên tới gần khu vực biển Đông Đại Lục đã gặp phải kẻ địch lớn nhất của tất cả dị thú và tu sĩ tu luyện nhãn thuật... chính là người của Mão gia!

Lúc này nó hiểu rằng mình gặp phải đối thủ một mất một còn, nó sợ hãi run cầm cập, khôi phục lại hình dáng thật sự.

Hóa ra hình dáng thật sự của Thú Trai chỉ là một con cá vàng nhỏ một đuôi lớn bằng bàn tay, mắt tròn to, đang không ngừng quẫy đuôi xin xỏ.

Mão Tam Lang thu lại trường kiếm, cầm con cá vàng nhỏ ở trong bàn tay cười lạnh nói: “Ngươi còn có chiêu gì nữa, cứ dùng hết đi!”

Con cá nhỏ chỉ có một mắt lại bị đâm cho gần như mù, trong con mắt duy nhất không ngừng chảy máu, màu máu nhạt đến mức gần như nhìn không rõ.

“Đây là máu trai của ta, máu trai thật sự đấy. Chân khí trai đã bị ngươi phá, tạm thời không có khả năng tập trung khí trai nữa...” Con cá nhỏ vẫy đuôi trong tay Mão Tam Lang, hoảng sợ quay đầu nhìn quanh, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.

Mão Tam Lang lấy ra một bình linh ngọc và thu lấy máu con cá vàng nhỏ nằm trong lòng bàn tay mình, sau đó mang theo nó trở lại bờ biển Trầm Tinh.

Xích Báo giữ chặt Vinh Tuệ Khanh, đầu quay sang phía khác, không dám nhìn Vinh Tuệ Khanh.

“Thả muội ấy ra, ta đã mang Thú Trai đến rồi.” Mão Tam Lang nhảy từ trên phi kiếm xuống, thu lại phép định thân trên người Vinh Tuệ Khanh.

Cho dù cơ thể của Vinh Tuệ Khanh không thể cử động nhưng mắt vẫn không chịu nhắm lại.


Cô nhìn thấy rõ quá trình Mão Tam Lang thu phục Thú Trai.

“Ta cho muội cái này. Đây là hình dáng thật sự của Thú Trai, đây là máu trai của nó, máu trai thật sự.” Mão Tam Lang đặt hai bình linh ngọc một lớn một nhỏ vào trong tay Vinh Tuệ Khanh.

Khẳng Khẳng nhảy lên trên vai Vinh Tuệ Khanh, tò mò nhìn vào bình linh ngọc có chứa máu trai rồi cười đến ngã lăn ra: “Không trách được những tu sĩ năm đó săn giết Thú Trai ở biển Quán Sầu, khi thu được máu trai đều thất vọng, còn bảo trong sách cổ nói máu trai có thể phá được tất cả huyễn thuật là lừa người. Hóa ra bọn họ thu được không phải là máu trai thật sự, cũng khó trách giá của máu trai trong chợ đêm vẫn cao như thế... Ừ, xem ra vẫn có người thật sự hiểu biết, ở phía sau khống chế giá của máu trai...”

Hóa ra trong vạn năm qua các tu sĩ chưa từng nhìn thấy được hình dáng thật sự của Thú Trai. Mọi người nhìn thấy nhiều nhất cũng chỉ là cái đầu cá bẹp giống như ngọn núi nhỏ đang di chuyển. Khi đánh chết con cá lạ này, những tu sĩ kia cho rằng mình đã giết được Thú Trai. Bọn họ làm sao ngờ được con cá lạ đầu bẹp kia cũng chỉ là ảo giác, hơn nữa còn là ảo giác hoàn toàn không giống thật, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ săn giết Thú Trai bị lừa, Thú Trai với hình dáng thật lại chạy thoát khỏi bàn tay bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh lặng người nhìn con cá vàng nhỏ bị mù ở trong bình linh ngọc, không biết định nghĩa cảm giác trong lòng thế nào. Cảm giác từ tuyệt đối thất vọng đến hi vọng tràn đầy, sau đó lại rơi vào trong vực sâu của thất vọng, chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc, thật sự làm cho Vinh Tuệ Khanh cảm thấy khó chịu.

“Mão Tam Lang, sao ngươi lại chạy tới đây?” Khẳng Khẳng thấy Vinh Tuệ Khanh đờ người ra nhìn con cá vàng trong bình linh ngọc thì vội vàng đổi chủ đề: “Không phải ngươi luôn chờ ở ngoài cửa của Thanh Vân Tông sao?”

Trên gương mặt Mão Tam Lang lộ ra vẻ xấu hổ, ấp úng nói với Khẳng Khẳng: “À, cái đó, ta là... ta là... Bởi vì... Cho nên...”

Khẳng Khẳng nhìn chằm chằm vào Mão Tam Lang hồi lâu, sau đó đưa ra kết luận: “Là Tông chủ Thanh Vân Tông mật báo cho ngươi biết, đúng không?”

Vai của Mão Tam Lang rũ xuống, yếu ớt đáp: “Đúng...” Sau đó, cậu lén nhìn Vinh Tuệ Khanh.

Nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn đờ đẫn nhìn con cá vàng nhỏ Thú Trai trong bình linh ngọc.

Mão Tam Lang hơi thất vọng, sự bất lực và vô vọng trong lòng càng thêm mãnh liệt, thật giống như một núi lửa cháy âm ỉ đã lâu, lúc này dung nham bốc lên, nhưng trên mặt đất lại không thấy một làn khói nào.

“Đúng rồi, ta tới vì có chuyện muốn báo cho các ngươi biết. Không biết là ai truyền tin tức đến, nói Long Thần Thính Phong đã trở lại bốn biển, muốn tổ chức lễ mừng thọ của ngài. Các tinh linh và động vật biển các nơi, còn có rất nhiều tu sĩ của Ngũ Châu Đại Lục nhận được tin tức muốn đi tới chúc mừng ngài. Các ngươi có muốn đi chúc thọ Long Thần không? Nếu có thể làm ngài vui vẻ có lẽ sẽ thật sự cầu được ước thấy đấy.” Mão Tam Lang do dự rất lâu, sau đó vẫn nói ra tin tức này.

“Ồ? Long Thần gửi thiệp mời mọi người tới mừng thọ à?” Lang Thất đứng phắt dậy, biến thành hình người. Nó cùng Xích Báo đứng bên cạnh Vinh Tuệ Khanh hỏi.

“Không. Ta nghe nói Long Thần cũng không muốn làm lớn, nhưng có nói ai có thể tìm tới chỗ của ngài thì ngài sẽ thực hiện ba nguyện vọng của người đó.” Lời Mão Tam Lang nói làm Vinh Tuệ Khanh sững sờ, hai mắt sáng ngời nhìn lướt qua gương mặt cậu.

Ánh mắt Lang Thất cũng sáng rực: “Ba nguyện vọng à? Tốt quá!... Nếu như ta tìm được Long Thần, ta sẽ nói cho hắn biết ước nguyện thứ ba của ta là cho thêm ba nguyện vọng nữa!”

Bốp!

Khẳng Khẳng và Xích Báo đều cho Lang Thất một tát: “Sao ngươi có thể tham thế hả? Ngươi tưởng Long Thần là kẻ ngốc chắc? Bản thân ngươi muốn chết thì tránh xa chúng ta ra, đừng để chúng ta bị vạ lây!” Khẳng Khẳng trợn trừng mắt, răn dạy Lang Thất.

“Thật ra, trước đây đã từng có người dùng chiêu của ngươi với ta rồi...” Một giọng nói khẽ truyền tới tai mọi người.

Mọi người lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra.... Đó chính là con cá vàng nhỏ trong bình linh ngọc đang được Vinh Tuệ Khanh cầm trong tay.

Vinh Tuệ Khanh kêu to một tiếng: “Ta nhớ ra rồi!... Ngươi chính là con cá vàng kia sao? Ngươi cho hai vợ chồng ông lão đánh cá ba nguyện vọng, cuối cùng để bọn họ từ người đánh cá nghèo bình thường ngồi lên ngôi Hoàng đế. Đó có phải là ngươi không hả?”

Đầu của con cá vàng nhỏ Thú Trai nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh và liên tục gật đầu: “Ngươi cũng biết à? Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi. Khi đó ta ở một thế gian khác tu hành, vì báo ơn và kết thúc một đoạn nhân quả mới bồi thường cho bọn họ. Đáng tiếc, bọn họ quá tham...” Sau đó con cá vàng nhỏ Thú Trai vẫy đuôi bơi ở trong bình linh ngọc: “Ta cũng quá tham giống bọn họ, cho nên mới gặp phải kiếp nạn này.”