Lời còn chưa dứt, trên trời bỗng vọng xuống một trận sấm chớp rền vang.
Vinh Tuệ Khanh không nói gì.
Lâm Phiêu Tuyết cau mày mở lời: “Đợt trước cũng có sét đánh giữa tháng mười hai, khi ấy sấm chớp giáng xuống vô cùng mãnh liệt. Tất cả mọi người đều khác nhau rằng, trời sinh dị tượng ắt có yếu tà xuất thế!” Không biết vì sao nhưng Vinh Tuệ Khanh không hề thích nghe mấy lời như vậy, cô liền lắc đầu đáp: “Hiện3tượng lạ xuất hiện thì cũng có thể là thánh nhân xuất thể. Làm sao cứ nghĩ đến yêu ma quỷ quái như vậy?” Tâm tình Lâm Phiêu Tuyết vô cùng phấn khởi, đột nhiên bật cười sảng khoái, sau đó cùng Vinh Tuệ Khanh trò chuyện thêm dăm ba câu rồi tạm biệt về phòng.
Không lâu sau Đóa Ảnh từ phòng mình bước sang phòng Vinh Tuệ Khanh, cười thật tươi và nói: “Tối nay muội đến phòng ta nhé! Chúng ta sẽ cùng nhau1ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi ở phòng ta luôn. Ta có chuyện quan trọng muốn nói với muội”. Buổi tối sau khi Vinh Tuệ Khanh và Đóa Ảnh cơm nước xong xuôi, cô cùng leo lên giường nằm với Đóa Ảnh rồi nghe cô nàng kể chuyện.
Đóa Ảnh duỗi bàn tay mềm mịn trắng ngần của mình ra vuốt nhẹ làn tóc của Vinh Tuệ Khanh, nhỏ giọng nói: “Đóa gia chúng ta thế hệ nào cũng có kỳ tài tu chân. Chỉ có điều3tiếc rằng đa số đều không thể vượt qua cửa ải Trúc Cơ này. Cũng không biết có phải trời cao ghét kẻ hiền tài hay không...” Tim Vinh Tuệ Khanh bỗng nảy mạnh trong lồng ngực. Quả nhiên là những lời này. Lâm Phiêu Tuyết từng nói qua với cô rằng, mọi điều nàng ấy biết về Đóa gia đều do Đóa Ảnh kể cho nghe! Vinh Tuệ Khanh cố gắng tập trung nghe kỹ từng chữ, trong lòng ngầm so sánh đối chiếu với3từng lời Lâm Phiêu Tuyết đã nói. Cô kinh ngạc phát hiện ra rằng nội dung hầu hết đều giống nhau, không sai một ly.
“Lão tổ Đóa gia có nghĩ ra cách nào để giúp anh tài Đóa gia thuận lợi vượt qua cửa ải Trúc Cơ không? Vì sao Đóa Linh phu nhân lại có thể vượt qua cửa ải này đế suôn sẻ đạt tới Trúc Cơ?” Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi.
Đóa Ảnh lập tức nghẹn họng. Nàng ta không nghĩ đến việc9Vinh Tuệ Khanh có thể lập tức đặt ra câu hỏi như trên.
Đương nhiên bản thân Đóa Ảnh không có chuyện nói ra sự thật.
“Lão tổ vẫn đang cố gắng nghĩ ra phương pháp giúp người Đóa gia thoát khỏi vận rủi này. Chỉ có điều đến giờ
mọi biện pháp không có tác dụng gì cả. Còn tổ cô cô của ta có tư chất thượng thừa nên có thể thuận lợi đạt tới Trúc Cơ. Thôi muộn rồi, ngủ đi!” Nói xong Đóa Ảnh nghiêng người đi ngủ.
Vinh Tuệ Khanh không ngủ được, trong bóng đêm hai mắt mở thao láo, đột nhiên hỏi: “Đại tiểu thư, có phải đại tiểu thư không có linh căn giống Tuệ Khanh không?”
Đóa Ảnh vô cùng mất hứng. Dù không có linh căn nhưng nàng ta cũng không muốn Vinh Tuệ Khanh biết được.
Vì vậy tiếp tục giả vờ ngủ. Vinh Tuệ Khanh đợi hồi lâu cũng không nghe thấy Đóa Ảnh trả lời, trong lòng không hề tức giận mà thay vào đó là nụ cười tươi tắn. Đây có gọi là ngầm thừa nhận hay không?
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, ru mình chìm vào mộng đẹp.
Mấy ngày sau Đóa Ảnh đều ở cùng Vinh Tuệ Khanh, một tấc cũng không rời.
Vinh Tuệ Khanh thấy vậy bỗng trở nên trầm mặc lạ thường. Cô có thể ngồi lì một chỗ không cử động, có khi cả ngày lại chẳng mở miệng nói một câu nào khiến Đóa Ảnh chăm chăm bắt chước cũng đau đầu nghĩ mãi không ra. Đóa Ảnh cảm thấy vô cùng bực bội, sau khi dính lấy Vinh Tuệ Khanh vài ngày liền lười biếng, thường trốn ra ngoài chơi.
Vinh Tuệ Khanh vẫn luôn chờ Đóa Ảnh chân trước ra khỏi cửa viện để mình chân sau ở bên trong dạo quanh một vòng.
Mặc dù ở cửa viện luôn có thị nữ canh giữ liên tục mười hai canh giờ bất kể ngày đêm để cô cùng Lâm Phiêu Tuyết không thể ra ngoài, thế nhưng lượn vài vòng trong sân lại không thành vấn đề.
Lâm Phiêu Tuyết thấy Vinh Tuệ Khanh đang lủi thủi dạo quanh một mình bên bước ra cùng cô tản bộ. “Có lẽ đại tiểu thư chê ta chán ngắt..” Vinh Tuệ Khanh vừa đi vừa nói, sau đó viết trên bàn tay Lâm Phiêu Tuyết vài chữ. “Đã chuẩn bị xong rồi?” Tâm tình Lâm Phiêu Tuyết càng thêm nôn nóng, thời điểm xoay tay viết chữ đáp lại có thể nhìn thấy cả cánh tay nàng đều đang run rẩy.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Ta đã cẩn thận dò la qua rồi. Ở sơn trang Đóa Linh này chỉ có duy nhất Đóa Linh phu nhân đạt tới tu vị Trúc Cơ. Ngoài ra còn có vài thị nữ là Luyện Khí kỳ, cũng không khó đối phó lắm. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần nhất Đóa Ảnh và Đóa Nhan một ngày một đêm là có thể thuận lợi chuồn êm khỏi sơn trang Đóa Linh.”
“Nhưng sau khi ra ngoài thì mình trốn đâu?” Lâm Phiêu Tuyết có chút do dự. Thứ mình khao khát hy vọng quá lâu bỗng nhiên lấy được làm nàng cảm thấy mình như đang mơ vậy.
Vinh Tuệ Khanh không lo được nhiều như vậy: “Cứ chạy trước rồi tính tiếp. Chỉ khi chạy thoát khỏi đây rồi mới có tư cách để bàn đến cái gọi là sau này!”
Những ngày kể tiếp, Vinh Tuệ Khanh thường tận dụng cơ hội đi vào chính phòng của Đóa Ảnh để bắt đầu sắp xếp trận pháp bên trong. Chỉ có Đóa Nhan là cô không tìm đâu ra cơ hội để tiếp cận, nên trận pháp được bố trí tại nơi ở của Đóa Ảnh không thể thu quanh. Bởi vì một khi bên này bắt đầu, Đóa Ảnh bị vây nhất thì chẳng mấy chốc Đóa Nhan sẽ phát hiện ra. Mà ở sơn trang Đóa Linh này có ấn giấu lực lượng nào không thì bọn họ không biết. Cho nên tạm thời chỉ còn nước án binh bất động mặc dù trong lòng mỗi lúc một thêm sốt ruột.
1 Thu quan: Thuật ngữ dùng trong cờ vây, ám chỉ giai đoạn giao đấu để đi đến kết thúc.
2 Án binh bất động: Tạm ngừng hoạt động để quan sát tình thế.
Kế hoạch của nhóm người Vinh Tuệ Khanh vốn có rất nhiều kẽ hở, điều này bản thân bọn họ cũng hiểu rõ. Nhưng vào thời điểm then chốt thế này đành phải tùy cơ ứng biến thôi, chỉ cần biện pháp ấy có tác dụng thì chính là biện pháp tốt. Dù cho có sơ hở thế nào cũng bất chấp liều mạng một phen.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngoài trường hợp Đóa Linh phu nhân trở về không báo trước ra thì biến số duy nhất chính là chàng trai áo xám sống ở trong nhà tranh kia.
Vinh Tuệ Khanh âm thầm theo dõi Đóa Ảnh, phát hiện ra mấy ngày gần đây cô nàng đều đi ra ngoài chơi. Cũng cùng thời điểm đó, Đóa Nhan thường xuyên đưa Vi Thế Nguyên đến tìm Lâm Phiêu Tuyết cùng trò chuyện.
Điều này chứng tỏ rằng, Đóa Ảnh không phải đi tìm đệ đệ Đóa Nhan của mình mà là đi đến nơi khác.
Ngày hôm đó, sau khi Đóa Ảnh dùng điểm tâm cùng Vinh Tuệ Khanh xong lại muốn ra ngoài chơi. Vinh Tuệ Khanh tức tốc đuổi kịp cô nàng, mở lời nói: “Đại tiểu thư đưa ta ra ngoài một chút đi. ở đây lâu ngày ta thấy chán quá!”
Đóa Ảnh vốn định từ chối nhưng trong giây lát nhớ tới lời Đóa Linh phu nhân dặn dò, cô nàng đảo mắt một vòng bèn cười đáp: “Được chứ! Vậy đi cùng ta!” Dứt lời quả nhiên đưa Vinh Tuệ Khanh đến phía trước nhà tranh.
“Muội có nhớ nhà tranh này không?” Đóa Ảnh cố ý hỏi.
Vinh Tuệ Khanh làm bộ nghi ngờ, lắc đầu đáp: “... Từ khi nào nơi này lại có thêm một cái nhà tranh vậy?”
Đóa Ảnh vô cùng hài lòng với phản ứng của Vinh Tuệ Khanh, cô nàng an tâm tiến lên gõ cửa.
Sau khi cửa chính cọt kẹt mở ra xuất hiện bên trong một chàng trai mặc áo xám, người đó chính là La Thần. “Đại tiểu thư... vị này là?” La Thần mang theo vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Vinh Tuệ Khanh sau lưng Đóa Ảnh như thể không nhớ rõ cô là ai.
Nét cười rạng rỡ trên gương mặt Đóa Ảnh tươi tắn như hoa: “Nàng ấy đi theo ta! Có thể vào cùng được không?” La Thần nghiêng người sang bên nhường một bước để Đóa Ảnh đi vào bên trong. Vinh Tuệ Khanh thừa dịp Đóa Ảnh đang quay lưng vào mình, lặng lẽ trưng ra một cái mặt quỷ với La Thần rồi dùng khẩu hình mấp máy trong im lặng: “Thần thúc.”
Mí mắt La Thần không khỏi giật một cái, khóe môi lúc này vẫn giữ nguyên nét cười không thay đổi. Sau đó, chắp tay nhìn theo bóng dáng Vinh Tuệ Khanh và Đóa Ảnh trước mặt dần bước vào bên trong.
Cửa chính căn nhà lá đóng lại trong yên tĩnh.
Vinh Tuệ Khanh đi vào trong lập tức ngừng bước sững người ở cửa ra vào.
Bởi vì cô nhìn thấy Đóa Ảnh đã nằm nhoài trên nền đất trồng dáng vẻ như thể đã ngất đi rồi.
Trong giây lát Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại. La Thần lúc này đang đứng trước cửa phòng chắn ngang lối ra ngoài, lẳng lặng nhìn cô. Vinh Tuệ Khanh nóng nảy, tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng bàn tay mồ hôi túa ra: “Thúc muốn thế nào?”
La Thần vẫn cúi đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Đây là lần đầu Vinh Tuệ Khanh nhận ra mình chỉ cao đến ngực của người ấy...
La Thần hỏi ngược lại: “Nhóc không muốn chạy trốn khỏi đây sao?” Vinh Tuệ Khanh hoảng sợ, rốt cuộc cũng không che giấu nổi sự hốt hoảng trên gương mặt. Lúc này cô giống hệt như một con nhím đang xù gai nhọn đề phòng: “Có liên quan gì đến thúc?”