Một nguồn linh lực cực lớn từ đan điền di chuyển theo kinh mạch của Vinh Tuệ Khanh, mở rộng gân mạch của cô, khơi thông những chỗ bị tắc nghẽn trong cơ thể.
Vinh Tuệ Khanh tu hành mãi vẫn không tiến bộ được cũng có một phần liên quan tới những chỗ mấu chốt bị tắc nghẽn này.
Điều này không liên quan đến yếu tố bên ngoài, người tu hành nào cũng sẽ gặp phải những khó khăn khác nhau, lại thêm việc cô tập trung vào đan đạo và trận pháp nên càng phải để tâm tới nhiều vấn đề hơn, chướng ngại của cô nhiều hơn người thường. Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhiều tu sĩ phát hiện ra đan đạo và trận pháp cản trở đến việc tu hành thì đã từ bỏ chúng.
Xét đến cùng3thì con đường tu hành là rèn luyện đạo tâm.
Mà điều quan trọng nhất của đạo tâm là thuần khiết.
Con người có quá nhiều suy nghĩ, mà người vướng bận nhiều thứ như vậy sẽ rất khó tu thành đại đạo.
Tu sĩ muốn tu hành nhanh, nếu như không dùng bí pháp nhập vào ma đạo thì phải có tấm lòng son.
Bởi vì tấm lòng son là đơn thuần nhất.
...
Thật lâu sau, Vinh Tuệ Khanh mở mắt ra mỉm cười, thần quang tách ra rồi hợp lại.
Cuối cùng tu vi của cô đã từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ rồi.
Tốt xấu gì cô cũng là người có linh sủng, không còn là con vịt què nữa, tu vi không thể kém hơn linh sủng của mình được.
Trong khi Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ như vậy đã tự động0bỏ qua Khẳng Khẳng.
Suy cho cùng từ trước đến nay cô chưa từng thật sự xem nó là linh sủng của mình.
“Lang Thất, ngươi gọi hai Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông vào Trận Pháp Đường cho ta, ta muốn phân công nhiệm vụ cho bọn họ.” Vinh Tuệ Khanh bước ra khỏi phòng của mình, trông rất có tinh thần.
Lang Thất nhảy lên một cái, vẫy đuôi chạy như bay tới: “A... Chúc mừng chủ nhân! Chúc mừng chủ nhân! Chủ nhân đã bước vào Trúc Cơ trung kỳ!”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, ta vừa đột phá nên còn chưa thích ứng tốt, đang muốn ra ngoài đi dạo một lát. Ngươi dặn bọn họ chờ ở bên đó, nói là bắt đầu từ hôm nay, cứ vào giờ Thìn ta sẽ giảng bài cho bọn họ, truyền5thụ những nội dung quan trọng của trận pháp Thanh Vân Tông cho bọn họ.”
Lang Thất nghe vậy thì sửng sốt, chạy như điên quanh Vinh Tuệ Khanh vài vòng, đuôi vẫy càng nhanh hơn: “Không phải chứ? Cô dạy bọn họ làm gì? Cô cũng đâu phải sắp chết, cần gì để ý tới bọn họ? Chẳng lẽ cô không biết truyền dạy cho đồ đệ thì sư phụ sẽ chết đói à?!”
Vinh Tuệ Khanh khẽ búng ngón tay, vù một tiếng, một tia linh lực bắn về phía đuôi của Lang Thất khiến nó bốc cháy toát ra làn khói trắng.
Lang Thất nổi giận, liên tiếp kêu lên những tiếng khó hiểu.
Vinh Tuệ Khanh biết chắc nó đang chửi bới nhưng cũng lười để ý, cô chỉ thản nhiên nói: “Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông có quyền thế quá4lớn, cũng nắm giữ quá nhiều tài nguyên, tình huống như vậy sẽ bất lợi cho sự phát triển của Thanh Vân Tông. Ngươi phải biết rằng quyền lực tuyệt đối sẽ dẫn đến mục rữa tuyệt đối. Để loại trừ hiện tượng này, ta nhất định phải làm như vậy... Sau này ta sẽ đề nghị Tông chủ tách vị trí Đại Trận Pháp Sư ra làm hai, mỗi cấp bậc đều có hai Trận Pháp Sư chịu trách nhiệm về trận pháp của Thanh Vân Tông, có phân công, có phối hợp, cũng có theo dõi, có đốc thúc. Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt tối đa hiện tượng Đại Trận Pháp Sư lén chiếm lợi riêng, cũng phù hợp cho lợi ích lâu dài của Thanh Vân Tông.”
Lang Thất nghe Vinh Tuệ Khanh nói vậy thì trong lòng9cảm thấy kỳ lạ, không khỏi nhìn Vinh Tuệ Khanh, hỏi dò một câu: “... Bảo tháp trấn hà yêu? Câu tiếp theo là gì?”
Vinh Tuệ Khanh liếc mắt nhìn Lang Thất: “... Không hiểu ngươi nói gì.” Sau đó cô lắc người biến mất khỏi động phủ. Cô đến trận pháp bên ngoài Thanh Vân Tông kiểm tra như thường lệ.
Lần này đại hội nghiệm đan của bọn họ bị người ngoài xông vào, cô cũng muốn tìm hiểu xem chuyện sau đó được xử lý thế nào. Đương nhiên quan trọng hơn là muốn tìm hiểu đám người có bè nổi kia rốt cuộc có lai lịch gì.
Lang Thất ngẩn người nhìn chằm chằm vào chỗ Vinh Tuệ Khanh vừa đứng hồi lâu, rồi xoay lại hóa thành hình người, hai tay chống nạnh thành hình ấm trà, chỉ vào gian nhà của Vinh Tuệ Khanh tức giận nói: “Cái kiểu gì đây! Thấy đồng hương mà giả vờ không quen biết, tất cả đều là đám cặn bã mà!”
Khẳng Khẳng chậm rãi đi ra khỏi gian nhà, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Lang Thất hỏi: “Đồng hương gì? Ai là đồng hương của ngươi hả?”
Lang Thất trừng mắt với nó: “Mắc mớ gì tới ngươi?!” Nói xong, Lang Thất lại lao ra khỏi động phủ, đi truyền tin giúp cô.
Vinh Tuệ Khanh cưỡi phi thoa đi một vòng trên không kiểm tra Thanh Vân Tông, sau đó mới trở lại nội tông môn, tới chỗ Tông chủ để hỏi thăm.
Tông chủ nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh tới thì biết cô để ý chuyện gì, vội nói: “Ta đang muốn phái người đi mời ngươi qua đây, vị đan sư Tống Chi Bá - Luyện Đan Sư lục phẩm của Thành Nguyên Đan Lâu muốn nói chuyện với ngươi.”
Vinh Tuệ Khanh không thích ánh mắt của Tống đan sư nhìn mình, trong đó có phần tham lam cùng dục vọng, trong kích động lại có mấy phần vặn vẹo.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu nhìn về phía Tông chủ hỏi: “Đám người cướp đan dược kia đã vào bằng cách nào? Ta đã đi tới chỗ đại trận hộ sơn kiểm tra, trận pháp không có dấu hiệu bị tổn hại gì. Điều đó chứng tỏ bọn họ đã được đại trận hộ sơn cho vào bình thường. Lần này, những khách có thể tiến vào đại trận hộ sơn đều có đá dẫn đường do chúng ta đặc biệt phát ra. Lẽ nào bọn họ cũng có đá dẫn đường? Chúng ta làm sao có thể đưa đá dẫn đường cho những kẻ xấu được?”
Vừa nhìn cũng biết những người này đã quen tay giết người đoạt bảo, hơn nữa còn là một nhóm người có tổ chức, tuyệt đối không phải do một thoáng nổi lòng tham.
Tông chủ Thanh Vân Tông cảm thấy bất đắc dĩ, xin lỗi Vinh Tuệ Khanh: “Chuyện này là do chúng ta suy nghĩ không chu đáo. Đám người kia đã giết chết những vị khách thật sự, cướp đá dẫn đường của bọn họ để đến đây.”
Lần này không chỉ riêng Vinh Tuệ Khanh giật mình, ngay cả Tống Chi Bá vẫn đang nhìn chằm chằm cô nghe thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc: “Bọn họ có thể giết chết nhiều người như vậy thì phải đắc tội tới bao nhiêu môn phái đây?”
Đại hội nghiệm đan của Thanh Vân Tông lần này khiến không ít tu sĩ trên Ngũ Châu Đại Lục chú ý.
Nhưng Thanh Vân Tông là tông môn cấp hai, hơn nữa đây là đại hội kiểm nghiệm đan dược thất phẩm, không phải ai muốn đi vào là được.
Thân phận và địa vị của các vị khách đều được lựa chọn vô cùng nghiêm ngặt. Khách từ bên ngoài đến ít nhất cũng phải có tu vi Kim Đan. Tu vi Trúc Cơ có muốn cũng không đủ tư cách làm khách mời.
Hơn nữa ở trong tông môn cấp hai, cho dù tu vi Kim Đan không hiếm hoi gì nhưng cũng không phải là cải trắng mà ngươi có thể tùy tiện cắt.
Vinh Tuệ Khanh suy đoán sơ qua, ít nhất đám tu sĩ ngồi bè nổi chạy trốn kia cũng phải có tám người.
Nói cách khác, có ít nhất tám tu sĩ Kim Đan đã bị bọn họ giết chết thì mới có thể có được tám viên đá dẫn đường, thuận lợi lẻn vào Thanh Vân Tông.
“Khi bọn họ tới chúng ta chỉ kiểm tra đá dẫn đường và tu vi của bọn họ. Nhìn thấy bọn họ có đá dẫn đường, đều có tu vi Kim Đan, nên không ai nghĩ đến việc trong số đó lại có người giả mạo.” Tông chủ Thanh Vân Tông hơi xấu hổ cúi đầu, nhớ tới con trai mình là Phác Cung Doanh. Nếu như nó ở trong tông môn thì nhất định sẽ làm việc ổn thỏa hơn, không để xảy ra chuyện sai lầm như vậy.
Nhưng từ khi con trai ông ta nhận được một tin tức thì đã rời khỏi Thanh Vân Tông, đến nay vẫn không có tin tức gì.
Vinh Tuệ Khanh nghe Tông chủ nói xong cũng không trách ông, cô chuyển qua vấn đề khác: “Nếu vậy thì cũng không có cách nào khác. Tuy nhiên bọn họ trộm được đan dược thất phẩm, có khi nào bên tông môn đỉnh cấp trách tội xuống không?”
Vẻ mặt Tông chủ Thanh Vân Tông có phần kỳ lạ, ông ta nhìn Vinh Tuệ Khanh và truyền âm cho cô: “Đan dược thất phẩm đó đã thuận lợi đưa đến tông môn đỉnh cấp. Tư An đại nhân truyền tin tức lại nói hai vị tôn giả rất vui mừng, còn khen ngợi Vinh tu sĩ và ban cho ngươi mười vạn linh thạch trung phẩm, còn có một vài dược thảo hơn vạn năm, hi vọng ngươi có thể giúp bọn họ luyện chế thêm mấy lò đan dược thất phẩm nữa.”
Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh lập tức trầm xuống... Hai lão già này đúng là không biết xấu hổ, bọn họ thật sự xem mình là thợ luyện đan riêng à.
“Tông chủ, ta vừa luyện chế xong hai lò đan dược thất phẩm nên rất mệt mỏi, sợ rằng tạm thời không thể mở lò luyện đan được. Mong Tông chủ giúp ta báo tin cho hai vị tôn giả, cứ nói ta tạm thời đóng lò, không luyện đan.” Vinh Tuệ Khanh dứt khoát từ chối hai vị tu sĩ của tông môn đỉnh cấp.
Tông chủ Thanh Vân Tông cũng hơi bất mãn khi thấy hai vị tôn giả của tông môn đỉnh cấp xem Đại Trận Pháp Sư của bọn họ thành người hầu luyện đan không công, nghe cô nói vậy ông ta gật đầu nói: “Có những Luyện Đan Sư tốn hết tâm huyết cả đời cũng chỉ luyện ra được một lò đan dược thất phẩm. Vinh tu sĩ còn trẻ mà luyện ra được hai lò đã là vượt qua thành tựu cả đời của rất nhiều người rồi. Ngươi cứ tạm thời nghỉ ngơi đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ viết thư nói rõ tình hình giúp ngươi.... Ngươi cầm những linh thạch này trước, ta sẽ gửi trả dược thảo lại theo lá thư.”
Vinh Tuệ Khanh vẫn luôn rất tôn kính Tông chủ của Thanh Vân Tông, nên cô mỉm cười đồng ý.
Tông chủ Thanh Vân Tông lại chỉ vào Tống Chi Bá nói: “Tống đan sư muốn nói chuyện với ngươi, ta vào trong viết thư trước đây.” Nói xong ông ta lập tức rời khỏi gian phòng, nhường lại không gian cho Vinh Tuệ Khanh và Tống Chi Bá.
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, duỗi tay phải gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu của mình, xoay xoay trong tay.
Một chuỗi ánh sáng trắng lóe lên làm Tống Chi Bá hoa mắt.
“Tống đan sư có gì chỉ giáo? Nếu không có gì thì ta đi đây. Ta rất bận, không có thời gian nghe người khác nói nhảm.” Vinh Tuệ Khanh dừng tay lại, xoay người muốn đi.
Tống Chi Bá không ngờ Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không nể mặt mình nên có hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến những lợi ích có được sau khi thành thân với cô khiến gã không muốn buông tay, lấy can đảm nói: “Tuệ Khanh...”
“Câm miệng! Ngươi có thể gọi tên của ta sao?” Vinh Tuệ Khanh giận dữ, thân hình chớp động, mũi nhọn của Nhật Câu đã ấn ở trên cổ Tống Chi Bá.
Trong không trung xuất hiện hai tu sĩ Nguyên Anh, mỗi người cầm một thanh trường kiếm đâm về phía cô.
Bọn họ được Thành Nguyên Đan Lâu thuê tới bảo vệ an toàn cho Tống Chi Bá. Nếu như Tống Chi Bá mất mạng, hai người bọn họ chẳng những không lấy được tiền mà còn phải làm miễn phí cho Thành Nguyên Đan Lâu mười năm. Bọn họ thật sự không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Tống Chi Bá vội vàng gọi hai vị tu sĩ Nguyên Anh kia lại: “Hai vị đừng vội! Đừng vội! Nàng là người nhà của ta! Không nên làm mất hòa khí!”
Vinh Tuệ Khanh bị uy áp từ hai tu sĩ Nguyên Anh buộc cô phải liên tục lùi về phía sau, nhưng trên mặt vẫn giận dữ nói: “Ngươi ăn nói cho đàng hoàng đi. Ai là người nhà của ngươi?!”