Vinh Tuệ Khanh trong lòng khẽ hắng giọng một tiếng khiến Lâm Phiêu Tuyết bừng tỉnh, giận dữ trên gương mặt cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ý cười dạt dào, chậm rãi nói: “Vi Thế Nguyên
là đồ đầu đường xó chợ, đại thiếu gia vốn xuất thân cao quý, tại sao lại muốn học hỏi từ loại người như Vị Thế Nguyên? Chẳng lẽ không sợ thua thiệt thân phận của mình hay sao?” Nàng quay đi lấy tay áo che miệng khẽ cười. Mặc dù3Lâm Phiêu Tuyết chỉ là một cô bé nhỏ tuổi nhưng không vì thế mà che giấu nổi khuôn mặt khả ái của mình.
Đóa Nhan sững sờ giây lát sau đó mới mỉa mai cười: “Không biết Tuyết muội muội lại nhìn Vi Thế Nguyên bằng con mắt khác như vậy...” Nói xong, cậu ta không ngừng nheo mắt liếc trộm Lâm Phiêu Tuyết.
Lâm Phiêu Tuyết gắng nén cơn tức giận và buồn nôn trong lòng xuống, mỉm cười đang muốn mời Đóa Nhan vào trong nói chuyện thì bất1chợt liếc mắt thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trước cổng. Khi nàng tập trung nhìn lại lần nữa mới phát hiện ra đó là tiểu ca ca Vi Thế Nguyên, chính là thanh mai trúc mã cùng mình quen biết từ nhỏ đến giờ. Trên gương mặt của cậu ta không lấy một nét cười, si ngốc đứng bên cổng nhìn sang. Vi Thể Nguyên mặt không chút biểu cảm từ cổng đi tới, nhìn Lâm Phiêu Tuyết cười lạnh: “Hóa ra trong lòng Lâm cô3nương, Vi Thể Nguyên ta chính là một kẻ đầu đường xó chợ. Hừ, Lâm đại gia, Lâm đại nương đều là người tốt vậy mà lại sinh ra đứa con gái thấy người sang bắt quàng làm họ như ngươi! Thật khiến Lâm gia
mất mặt!” Dứt lời bèn quay về phía Đóa Nhan, trầm giọng thưa: “Đại thiếu gia, Lâm Phiêu Tuyệt phẩm hạnh suy đồi, là một người gian xảo dối trá không xứng với đại thiếu gia!” Cậu ta ngừng lại một chút rồi nói: “Đại tiểu3thư vừa mới đến viện của đại thiếu gia, nói rằng có chuyện quan trọng muốn bàn với đại thiếu gia!”
Đóa Nhan do dự, ánh mắt liếc qua Lâm Phiêu Tuyết cực nhanh. Sau khi thấy sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi mím chặt trong dáng vẻ vô cùng đau buồn thì không rõ trong lòng cảm thấy thế nào, bền chắp tay sau lưng trả lời Vi Thế Nguyên: “Ta biết rồi. Chúng ta cùng về thôi!” Thế rồi cậu ta rời khỏi tây sương phòng của Lâm9Phiêu Tuyết trước.
Vinh Tuệ Khanh bấy giờ từ trong phòng bước ra, đúng lúc trông thấy bóng lưng hai cậu thiếu niên cùng sóng vai đi đến cửa tiểu viện.
Cả hai người họ đều mặc y phục màu xanh, đội phương cân" giống nhau như đúc. Ngay cả ngắm từ phía sau cũng thấy tần suất từng bước chân, cách nâng bước cao thấp xa gần đều giống nhau y hệt. Ngoại trừ việc Vi Thể Nguyên tương đối cao, Đóa Nhan mà so với cậu ta thì vẫn thấp hơn một chút. Còn tất cả các phương diện khác đều giống nhau trừ khuôn mặt ra. Tựa như hai phiến lá cùng mọc một cành, chỉ khác là một lá to, một lá nhỏ mà thôi!
1 Phương cân: Mũ đội đầu, khăn đội đầu thường được nho sinh thời xưa sử dụng. Vinh Tuệ Khanh thoáng chốc liền hiểu rõ, sau đó nghiêng đầu nhìn bộ dạng Lâm Phiêu Tuyết chợt nhớ ra vì sao lần đầu gặp nàng ấy lại có cảm giác quen mắt đến vậy. Hóa ra là nàng ấy cùng Đóa Ánh giống nhau, mà Đóa Ảnh với Lâm Phiêu Tuyết chẳng khác gì Đóa Nhan và Vi Thể Nguyên. Trừ bỏ khuôn mặt ra thì cảm giác họ mang lại đều giống hệt.
Nói như vậy, nếu giờ có người cúi đầu sau đó để Đóa Ảnh và Lâm Phiêu Tuyết đứng trước mặt cùng nói chuyện với mình, thì chắc chắn họ sẽ cảm thấy đang trò chuyện không phải với hai người mà chỉ có một thôi.
Giống nhau đến mức độ này, rốt cuộc Đóa Linh phu nhân muốn làm gì vậy? Lâm Phiêu Tuyết không để ý tới Vinh Tuệ Khanh đã đi ra từ lúc nào, cứ ngây ngốc dõi mắt nhìn theo bóng lưng Vi Thế Nguyên cùng Đóa Nhan biến mất trước của viện, miệng lẩm bẩm: “Vi đại ca giận ta...”
Vinh Tuệ Khanh thầm than một tiếng. Không ngờ được ở nơi hung hiểm thế này mà Lâm Phiêu Tuyết còn có tâm tư để ý đến chuyện nhi nữ tình trường này, Vinh Tuệ Khanh bèn ở bên khuyên nhủ: “Lâm cô nương, vì ta là người ngoài nên trong mắt ta Vi đại ca của ngươi không hề giận ngươi. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, huynh ấy làm vậy là để bảo vệ ngươi sao?”
Lúc trước Lâm Phiêu Tuyết đứng trước mặt Đóa Nhan nói xấu Vị Thế Nguyên chỉ vì không muốn Đóa Nhan bắt chước Vi Thế Nguyên nữa. Còn Vi Thế Nguyên cũng không cố ý mắng mỏ Lâm Phiêu Tuyết, cốt chỉ để Đóa Nhan đừng nảy ra ý đồ xấu với Lâm Phiêu Tuyết, muốn cầu cho nàng ấy một con đường sống. Mặc dù không chắc chắn sẽ có hiệu quả, nhưng đối với hai người họ mà nói đó đã là việc tốt nhất có thể làm được rồi.
Vinh Tuệ Khanh đúng là người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn, chỉ nói một câu đã có thể khiến người trong cuộc tỉnh ngộ.
Hai gò má Lâm Phiêu Tuyết bỗng ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Vinh cô nương, cùng ta đi ra ngoài sân một chút có được không?”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu rồi cùng Lâm Phiêu Tuyết sánh bước ra khỏi phòng, sau khi đến khoảng sân bên ngoài liền chầm chậm dọc theo vách tường. “Vi đại ca là hàng xóm bên cạnh nhà ta. Huynh ấy lớn hơn ta ba tuổi, từ nhỏ đã rất tốt với ta, thậm chí còn tốt hơn cả đại ca ruột thịt. Thời điểm ta biết mình phải theo Đóa Linh phu nhân để tu chân, ban đầu khóc nháo không chịu. Thế nhưng Vi đại ca nghe vậy liền nói với phu nhận rằng, huynh ấy cũng muốn tu chân. Đóa linh phu nhân sau đó đã kiểm tra linh căn cho huynh ấy và phát hiện ra Vi đại ca cũng là song linh căn! Cho nên đã đưa cả hai về sơn trang Đóa Linh.” Lâm Phiêu Tuyết khẽ thở dài, trong lòng vô cùng phiền muộn. “Ta ăn Tết xong sẽ lên mười tuổi. Còn người thì sao?”
Vinh Tuệ Khanh trả lời: “Tám tuổi. Đến tháng sáu năm sau mới lên chín.”
Lâm Phiêu Tuyết sửng sốt một chút, cười cười: “Ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi mà giờ đã cao hơn ta nửa cái đầu rồi!”
Vinh Tuệ Khanh cũng mỉm cười đáp lại: “Vi đại ca của người lớn hơn người ba tuổi, vậy cũng lớn hơn Đóa Nhan ba tuổi. May mà chiều cao bọn họ không giống nhau, nếu không từ phía sau mà nhìn chắc chắn sẽ nhận nhầm người.”
Đóa Ảnh đã từng nói với Vinh Tuệ Khanh, Đóa Nhan và mình vốn là chị em song sinh. Mà Đóa Ảnh mới chín tuổi, so với Vinh Tuệ Khanh cũng chỉ hơn nửa tuổi mà thôi. Vì thế Đóa Nhan chắc chắn mới lên chín.
Lâm Phiêu Tuyết nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tuệ Khanh, ta có thể gọi muội là Tuệ Khanh không?”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Chúng ta giờ đã là người cùng trên một chiếc thuyền, không cần phải xa lạ như vậy!”
Lâm Phiêu Tuyết nhích người ghé bến tại Vinh Tuệ Khanh, dùng ống tay áo che đi miệng của mình rồi thì thầm: “Hôm nay ta nhận nhầm người. Khi Đóa Nhan gọi cửa, ta nghe thấy đã cho rằng đó là Vi đại ca. Cũng không biết Vi đại ca có thật sự không có thành kiến gì với ta hay không nữa!”
Vinh Tuệ Khanh nghe được không khỏi khiếp đảm, nghiêng đầu hỏi Lâm Phiêu Tuyết: “Tỷ biết chuyện gì đang xảy ra sao? Bọn họ rốt cuộc vì cái gì mà phải làm vậy?” Sắc mặc Lâm Phiêu Tuyết nặng nề lắc đầu, cố gắng thấp giọng hơn nữa: “Ta không nghĩ ra được.” Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống bên chân tường, tiện tay từ dưới đất rút cái rễ khô quắt của đám cỏ dại lên nhìn. Sau đó cho vào miệng khẽ nhai, trầm ngâm nói: “Bọn họ muốn trở thành bản sao của hai người, chẳng lẽ là muốn thay đổi thân phận hay sao?”
Là ý đồ thay xà đổi cột, ly miêu hoán thái tử", vàng thau lẫn lộn?
Ly miêu hoàn thái tử: Theo truyền thuyết gian dân của Trung Quốc có thuật lại điển tích này như sau, năm ấy Lý Thần phi cùng Lưu hoàng hậu của vua Tống Chân Tông đều cùng lúc có thai. Khi cả hai hạ sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ly miêu, nói rằng Lý thị sinh hạ yêu nghiệt.
Lâm Phiêu Tuyết vốn ưa sạch sẽ, nhưng khi nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh tùy ý ngồi xuống như vậy cũng không tự chủ được bước tới ngồi bên tường, khẽ lắc đầu: “Không có khả năng. Thân phận của chúng ta vốn thấp kém, hoàn toàn không thể nào sánh được với thân phận đại tiểu thư, đại thiếu gia của sơn trang Đóa Linh bọn họ. Nếu thay thế chúng ta thì bọn họ có thể có được lợi ích gì?”
Vinh Tuệ Khanh thấp giọng cười đáp: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”. Biết đâu đấy trong nhà hai người có thứ gì đó giá trị mà họ muốn có được, cần phải lợi dụng thân phận của hai người!”
? Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Lâm Phiêu Tuyết kinh ngạc liếc mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh. Thật sự nàng không nhìn ra một cô bé thôn quê bề ngoài xấu xí như Vinh Tuệ Khanh mà có thể nói ra được câu hay như vậy.
Lâm Phiêu Tuyết từ khi còn bé đã từng theo Vị Thế Nguyên đọc qua chút sách vở nên đương nhiên hiểu rõ đạo lý “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”. “Như vậy cũng không thể được. Nếu muốn thay xà đổi cột, vàng thau lẫn lộn thì ít nhất phải thay đổi dung
mạo để trông thật giống chúng ta. Nhưng bọn họ rõ ràng chỉ chú trọng thần thái và khí vận, không hề chú trọng vẻ bề ngoài.” Lâm Phiêu Tuyết phủ nhận ngay quan điểm của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy cũng có lý, suy nghĩ một hồi lại nhớ ra những chuyện cũ ông nội từng kể cho mình nghe về giới tu chân bèn nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn đoạt xác?”
Lâm Phiêu Tuyết càng lắc đầu: “Tuyệt đối không phải.”