Bổ Thiên Ký

Chương 186: Ngươi là ai?



Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới thật sự đặt chân lên con đường tu hành truy cầu thiên đạo. Ngay cả khi sau này không thể Kết Đan, Kết Anh cũng xem như đã từng tiếp xúc rất gần với đại đạo.

Vinh Tuệ Khanh vừa Trúc Cơ xong, lập tức nhận thấy cảm giác trên người hoàn toàn khác với lúc trước.

Những tạp chất nước bẩn bị bài trừ vì Trúc Cơ đã bị suối linh mạch gột rửa sạch sẽ, Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người như được thay da đổi thịt.

“Thần thúc...” Vinh Tuệ Khanh mở to mắt, muốn chia sẻ niềm vui khi mình Trúc Cơ với La Thần.

Thế nhưng, lại nhìn thấy La Thần nghiêng người tựa vào một bên vách suối, đã ngất đi từ lúc nào.

Vinh Tuệ Khanh cả3kinh, vội vàng áp sát tới thăm dò hơi thở của La Thần.

Vẫn còn hơi thở mỏng manh. Chỉ là sắc mặt y trắng nhợt, linh lực trên người gần như cạn kiệt, mà nơi sâu kín của mình vẫn còn đang hút lấy hút để hấp thu linh khí của đối phương.

Vinh Tuệ Khanh chợt đỏ bừng mặt, vội vàng ngừng động tác bản thân mình lại, vận chuyển linh khí trong thân thể rồi lại truyền trở vào cơ thể La Thần.

Sắc mặt La Thần mới từ trắng nhợt chuyển sang đỏ hồng, xa xăm thở ra một hơi, dần mở mắt.

Đập vào mắt là một gương mặt tuyệt sắc kinh hoàng thất thố, con ngươi ánh lên sắc xanh ngập tràn nước mắt, lại đè nén không chịu rơi xuống.

La Thần hơi ngẩn người. Sao dáng vẻ của cô0vẫn như vậy? Sao không biến trở về? Đây không phải gương mặt do kẻ yêu nghiệt vừa rồi đã giả trang thành cô nặn nên sao? Nhưng khi nhắm mắt, y vẫn cảm nhận được mùi hương giống hệt của cô.

Chính là người con gái mà y quen thuộc, mà y yêu sâu sắc.

La Thần cười cười, trong lòng thầm tự giễu mình lại quan tâm đến tướng mạo. Đều là người trong giới tu hành còn so đo dáng vẻ bên ngoài như vậy. Dù cho dung nhan cô có biến hóa thế nào, linh lực và tu vi của cô, cả mùi hương mà y không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được đều không hề thay đổi. Chỉ vậy thôi là đủ. Y trông theo cô, cô cũng nhìn về phía y, tướng mạo đều không còn5quan trọng.

“Ta còn chưa chết, nàng khóc cái gì?” La Thần nâng tay, lại phát hiện cánh tay mình như nặng ngàn cân, nâng cũng không nâng nổi, liền chán nản thả xuống, vẩy lên một trận bọt nước trong suối linh mạch.

“Thần thúc, thúc mau hấp thu linh khí trong suối linh mạch. Ta ra ngoài hộ pháp cho thúc.” Nói rồi, Vinh Tuệ Khanh đứng dậy khỏi ao, bò lên bờ.

La Thần điều chỉnh tinh thần. Y hiểu rằng Vinh Tuệ Khanh vừa mới Trúc Cơ, dung mạo của cô lại biến thành dáng vẻ yêu nghiệt hiện tại, bản thân mình không mạnh hơn sẽ không bảo vệ được cô.

“Nàng cứ ở đây đừng ra ngoài. Đợi ta hồi phục rồi lại cùng nhau trở ra.” La Thần dặn dò một tiếng, lại khoanh chân nhập định trong dòng4suối.

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng, lúc đi đến bên giường đá trong mật thất, những hạt nước trên người đã khô đi, ngay cả mái tóc ướt sũng cũng khô ráo.

Y phục mặc lúc trước đã bị dính bùn, bẩn vô cùng.

Vinh Tuệ Khanh cầm hộ giáp lên, dùng Tịnh Trần Thuật tẩy rửa sạch sẽ mới mặc lên người.

Sau đó, cô kiểm tra trong túi càn khôn của mình, phát hiện số quần áo còn lại của mình quá ít. Tuy tu sĩ không thường thay áo mới như người bình thường, nhưng Vinh Tuệ Khanh là con gái, là con gái sẽ thích quần áo mới và trang sức mới. Dù cô đi trên con đường tu hành, nhưng chưa đến mức buông bỏ tất cả, chỉ biết máy móc tu luyện.

La Thần vận9chuyển linh lực đi chín Đại Chu Thiên, cuối cùng cũng hồi phục. Kim Đan trong cơ thể không chỉ không bị tổn thương, mà ngược lại còn đột phá Kim Đan trung kỳ, tiến lên Kim Đan hậu kỳ.

Tiến bộ như vậy vẫn là không tồi, tương đối bền vững, ổn định tiến tới là được.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Vinh Tuệ Khanh đã Trúc Cơ, đó mới là thu hoạch lớn nhất của họ suốt đoạn đường này.

La Thần chỉ cảm thấy hơi lạ, vì sao Vinh Tuệ Khanh Trúc Cơ lại phải cùng mình điên loan đảo phượng một phen? Có chút không hợp lẽ thường.


Y biết trong giới tu hành kỳ thật rất kiêng kị thuật thải bổ. Cho nên, mị thuật vẫn luôn bị cho là tà môn ngoại đạo, những môn phái tu chính đạo đều nghiêm cấm đệ tử môn hạ tu hành mị thuật.

Song mị thuật cũng phân thành nhiều loại.

Nghe nói mị thuật cao cấp nhất phải là trinh nữ tu luyện. Một khi phá thân, mị thuật của người đó sẽ không bảo đảm, cũng là rẽ sang một hướng cực đoan khác.

Vừa rồi chuyện bọn họ làm không liên quan đến mị thuật, cũng không liên quan đến thải bổ, mà là song tu, bất cứ người tu hành nào cũng có thể thực hiện. Chỉ là, giữa hai người họ có trao nhận linh khí với nhau, lại có hiệu quả gần giống với thuật thải bổ.

Khác ở chỗ tình trạng giữa bọn họ là ta thải bổ nàng, nàng thải bổ ta, hình thành một sự cân bằng, không ai thiệt thòi.

La Thần đứng dậy khỏi suối linh mạch, thân hình cao lớn, như thần linh thời viễn cổ không một mảnh vải che thân đi về phía cô.

Vinh Tuệ Khanh nhún vai, cười với y: “Thúc nói đã mua quần áo mới cho ta, nó ở đâu hết rồi?”

Mắt La Thần ánh lên tia sáng, một bộ võ trang màu đen liền hiện ra trên người y, vừa vặn ôm sát, giống như đặt may vậy.

Vinh Tuệ Khanh tò mò, vội vàng chạy sang sờ sờ, cảm giác thật trơn nhẵn, kéo thử rất có độ dẻo, giống như chiến bào chế tạo từ da một loại yêu thú nào đó.

“Bộ này ở đâu ra vậy ạ?”

La Thần mỉm cười, lấy một bộ y sam lụa mỏng cánh ve màu tím nhạt từ trong túi càn khôn, đưa cho Vinh Tuệ Khanh: “Bộ áo này thật ra là pháp bảo, dệt từ Thiên Tằm Tơ trên Tuyết Sơn, đao thương bất nhập không nói, nó còn có thể ngăn được ba thành công kích linh lực của tu sĩ Kim Đan.”

Vinh Tuệ Khanh vui mừng, vội vàng truyền linh thức của mình vào chiếc áo pháp bảo để nhận chủ, sau đó mặc lên người. “Trước kia sao lại không đưa ta?”

“Bộ áo pháp bảo này chỉ có thể mặc sau khi đã Trúc Cơ. Đành chịu, trước kia nàng mãi vẫn không thể Trúc Cơ, ta cũng không có cách nào cho nàng.” La Thần cười, lấy ra một chiếc gương từ trong túi càn khôn đưa đến tay Vinh Tuệ Khanh: “Nhìn xem có thích không nào.”

Vinh Tuệ Khanh nhận lấy chiếc gương, vừa soi thấy hai tay đã run rẩy. Cô nhớ đến trong bản dàn ý từng triển hiện trước mặt mình, có nhắc đến vào đêm trước khi kết thúc truyện, nữ chính trong nguyên tác mới dần hiển lộ dung nhan tuyệt thế cùng tư chất nghịch thiên.

Lúc đó, dáng vẻ cô nhìn thấy không phải là dáng vẻ trong gương đấy sao?

Thêm nữa, đôi mắt mơ hồ ánh sắc lam giống hệt với mẹ cô - Quản Phượng Nữ, không giống với vẻ ngoài của những cô gái khác ở nước Đại Sở.

La Thần nhìn thật kĩ vẻ mặt của Vinh Tuệ Khanh: “Nàng không kinh ngạc là mấy. Nàng đã biết dung nhan của mình bị che giấu?”

Vinh Tuệ Khanh không muốn nói cho y biết chuyện liên quan đến bản dàn ý: “Có một chút. Chủ yếu là gương mặt này rất giống với mẹ ta, cho nên ta không kinh ngạc lắm.” Sau đó lại kể chuyện mẹ mình trước đây cũng che giấu dung mạo.

La Thần lúc này mới hiểu ra, chợt nói: “Hóa ra là vậy. Mẹ nàng mỹ mạo như thế, cha nàng lại chỉ là một người bình phàm, quả thật rất khó bảo vệ bà ấy.”

Vinh Tuệ Khanh vẫn còn hơi nghi hoặc: “Nhưng dung mạo mẹ được che giấu rất kín, dù Ngụy Nam Tâm là đại tu sĩ, ta cũng không tin ông ta có thể nhìn thấu được.”

La Thần đáp: “Việc này cũng không lạ. Ta biết có một số pháp bảo có thể chiếu được dáng vẻ thực sự của con người. Dù cho có che giấu thế nào cũng bị chiếu xuyên thấu. Pháp bảo nổi danh nhất có khả năng ấy là Lưu Quang Kính. Nếu ta đoán không lầm thì Lưu Quang Kính đã rơi vào tay Ngụy Nam Tâm, cho nên mới dẫn đến tai họa như vậy.”

Đây là mang ngọc vô tội, người lấy ngọc có tội rồi.

Vinh Tuệ Khanh sầm mặt: “Loại pháp bảo đó nhất định đã rơi vào tay Mạnh Lâm Chân. Lẽ nào Thần thúc không chú ý đến, vào đêm qua, Mạnh Lâm Chân từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện, không biết gã ta đã trốn đi đâu.”

La Thần gật đầu: “Lúc Ngụy Nam Tâm xông ra khỏi vương phủ, hẳn đã phát hiện đường lui mình sắp đặt đã không còn nữa, nhất là ngay cả Truyền Tống Trận cũng bị chúng ta phá hủy từ sớm. Trong khi đó, trợ thủ đắc lực nhất của ông ta là đệ tử Mạnh Lâm Chân cũng biến mất vô tung, ông ta mới vô cùng bất đắc dĩ mà ra mặt quyết một trận tử chiến với Hoàng đế.”

“Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu chúng ta không phá Truyền Tống Trận của ông ta, e rằng sẽ không làm gì được ông ta.” Vinh Tuệ Khanh vô cùng đồng cảm gật đầu: “Về phía Mạnh Lâm Chân, gã ta sau này đừng có để rơi vào tay ta.”


La Thần bật cười: “Nàng vẫn nên chú ý đừng để rơi vào tay gã ta đi.” Nói rồi ngưng mắt nhìn gương mặt Vinh Tuệ Khanh: “Dáng vẻ nàng như vậy, nếu hắn nhìn thấy nhất định sẽ bị rơi vào ma chướng giống như Ngụy Nam Tâm đối với mẹ nàng.”

Vinh Tuệ Khanh cười lớn: “Vốn dĩ gã chính là ma chướng, còn cần rơi vào? Thần thúc thật xem nhẹ trình độ biến thái của tên đó rồi.”

Hai người nói nói cười cười, tâm tình vô cùng thoải mái.

“Ra ngoài thôi. Đến lúc tiễn Ngũ cô nương của thúc quay về rồi.” Vinh Tuệ Khanh thắt chặt đai lưng, càng hiện rõ dáng vẻ ngực cao, eo nhỏ, chân dài, lại thêm tu vi của tu sĩ Trúc Cơ khiến cho thần thái cô càng thêm xuất chúng. Như vậy mà ra ngoài, đừng nói là phụ nữ tục thế, cho dù là toàn bộ nữ tu nổi danh vì dung mạo trên Ngũ Châu Đại Lục đều không xinh đẹp bằng cô. Ngay cả Thánh nữ của thần điện Quang Minh có lẽ cũng chỉ sánh ngang với cô.

“Nếu nàng cứ ăn mặc như vậy, ta chỉ có thể nhốt nàng vào động phủ này cả đời, đợi khi ta Kết Anh, thậm chí Hóa Thần lại thả nàng ra.” La Thần lẩm bẩm.

Vinh Tuệ Khanh nhón chân, hôn lên má La Thần, nhoẻn miệng cười: “Thần thúc đừng sốt ruột. Ta đã dám để lộ bộ dạng này thì đã có kế để đối phó. Ta biết Thần thúc sẽ bảo vệ ta, nhưng ta cũng có bản lĩnh để bảo vệ bản thân. Nếu ta không có bản lĩnh thì đã sớm vẽ sẹo lên mặt mới đúng.”

La Thần nhíu mày: “Nàng nói gì thế? Dù có không thể bảo vệ bản thân mình cũng không nên vẽ sẹo lên mặt chứ?”

Vinh Tuệ Khanh nghiêm mặt đáp: “Thần thúc không hiểu rồi. Làm người không được quá tham lam, nếu ta có thể tự bảo vệ mình, đương nhiên có dáng vẻ thế này cũng chẳng có gì đáng ngại. Không cần dựa vào người khác, cũng không cần cầu xin người khác ta cũng có thể đảm bảo một đời bình yên, sống một cách thoải mái. Nhưng nếu ta không thể tự bảo vệ, đột nhiên có được một dung mạo tuyệt thế, lại muốn được sống an ổn, không bị người ta giành qua giật lại thì cách tốt nhất chính là vẽ sẹo lên mặt mình. Dù sao cũng không muốn nhờ vào bán thân mà tìm kiếm sự bảo vệ, nếu thế thì còn cần dung mạo này để làm gì?”

Nếu không thể tự bảo vệ, chi bằng nhận mệnh làm một yêu cơ họa quốc, hoặc là che đi dung mạo làm một dân phụ bình thường cũng có thể được yên ổn một đời. Tuyệt đối đừng vừa khóc vừa gào muốn được sống cuộc sống như dân chúng bình thường, nhưng lại không nỡ vứt bỏ dung nhan tuyệt thế của mình.

Sinh ra đã xinh đẹp đương nhiên không hề sai, nhưng sống trong thế giới phân rõ đẳng cấp, thứ bậc trên dưới thế này thì cần phải đưa ra lựa chọn. Thế đời như vậy, người không có khả năng tự bảo vệ mình chỉ có thể chọn bên ít tổn hại hơn mà thôi.

Mẹ Vinh Tuệ Khanh vốn cũng định vẽ sẹo lên mặt mình, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách che giấu đi dung mạo.

Nào ngờ lại giống như oan nghiệt, vẫn bị tên ác tặc Ngụy Nam Tâm phát hiện, dẫn đến tai họa ập lên cả nhà cô.

Sắc mặt La Thần tối đi: “Ta sẽ nỗ lực tu luyện.”

Vinh Tuệ Khanh phì cười: “Ta nói mình có bản lĩnh bảo vệ bản thân chính là có bản lĩnh bảo vệ bản thân, Thần thúc vẫn không tin ta sao? Đi thôi, chúng ta mau đi xem xem Ngũ cô nương thế nào rồi.”

Bởi một mục đích nào đó, Vinh Tuệ Khanh thậm chí còn lôi từ trong túi càn khôn ra chút son phấn trước nay chưa từng dùng đến, tự trang điểm lại một lần.

La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh tỏa sáng rực rỡ trước mặt mình, nín lặng hồi lâu: “Phải làm đến vậy sao? Dù nàng mang dáng vẻ trước kia, ta cũng chưa từng động lòng với nàng ta.”

Vinh Tuệ Khanh không bỏ qua: “Chưa từng động lòng nhưng đã động tình, đã có cảm giác.” Lại tiếp tục dồn tới: “Thúc dám nói mình không như vậy xem?!”

La Thần lùi về sau một bước, hai tay chắp sau lưng: “Đó là vì nàng dùng Húc Nhật Quyết trị thương cho nàng ta, trong linh hồn nàng ta mang hơi thở của nàng.”

Vinh Tuệ Khanh tức đến giậm chân: “Làm sao mới có thể lấy lại hơi thở của ta? Ta không muốn để hơi thở của mình lưu lại trong thân thể nàng ta!”

“Để ta cảm nhận một chút xem có còn giống không.” La Thần tiến lên, nâng má Vinh Tuệ Khanh, cúi xuống bên môi cô hít lấy một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt thưởng thức: “Không giống, thật ra đã không còn giống nữa.” Nói rồi lại cúi đầu, nói bên tai Vinh Tuệ Khanh: “Thật ra, lần đầu tiên ta tiến vào thân thể nàng đã phát hiện mình hoàn toàn sai lầm rồi...”

Vinh Tuệ Khanh đỏ bừng mặt: “Thần thúc cũng biết nói mấy lời thế này! Không biết xấu hổ!”

Hai người cuối cùng cũng rời khỏi mật thất, trở lại động phủ bên ngoài.

Bên ngoài lại vẫn là ban đêm.

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy kì lạ: “Chúng ta ở trong đó bao lâu rồi?”

La Thần nhìn dụng cụ đếm canh trong động phủ, “A” lên một tiếng: “Vậy mà đã qua ba ngày ba đêm rồi.”

Nghe giọng hai người, Khẳng Khẳng, Lang Thất và Xích Báo cùng chạy vào.

“Tuệ Khanh! Cô ra ngoài rồi! A, cô Trúc Cơ rồi! Cô cuối cùng cũng đã Trúc Cơ rồi!” Khẳng Khẳng cười to nhảy lên vai Vinh Tuệ Khanh, ôm đầu cô, thân mật dán lên mặt cô.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc hỏi: “Khẳng Khẳng, ngươi nói chuyện được rồi?” Khẳng Khẳng trước kia chỉ có thể dùng thần thức giao lưu với cô.

Khẳng Khẳng gật mạnh: “Hôm qua đã có thể nói được rồi. Tu vi của ta lại vượt bậc rồi!” Khẳng Khẳng bày ra tư thế chống nạnh nhìn trời, vô cùng đắc ý.

Vinh Tuệ Khanh cười vỗ vai nó, nhìn sang Lang Thất và Xích Báo: “Các ngươi vất vả rồi.”

“Không vất vả ạ. Chúc mừng chủ nhân đã Trúc Cơ.” Xích Báo lễ độ nhất, tiến lên chúc mừng.

Lang Thất lại không chịu bỏ qua một cơ hội phô trương nào, liên tục kể khổ: “Lão đại, chủ nhân, hai người đã ra ngoài rồi! Hai người không biết Lang Thất ta vì ứng phó nữ nhân đáng ghét kia mà phải chịu bao nhiêu thiệt thòi! Hai người nhìn xem, ở đây, ở đây, đều bị cô ả cấu véo đấy!”

Vinh Tuệ Khanh đang định an ủi Lang Thất mấy câu, lại nghe bên ngoài cửa truyền vào một giọng nói rụt rè: “Thần...” Sau đó mới thấy Vinh Tuệ Khanh, chợt la hoảng: “Cô là ai?! Vinh cô nương đi đâu mất rồi?!”