Pháp bảo có khả năng tâm ý tương thông với người sử dụng không phải hiếm lạ gì, ví như pháp khí bản mệnh đều có khả năng này. Ngoài ra, một số pháp bảo trải qua hơn mười vạn năm dài đằng đẵng, cơ duyên xảo hợp mà sản sinh ra linh tính, cũng sẽ có biểu hiện như vậy.
Nhưng muốn sở hữu pháp khí bản mệnh chí ít cũng phải Kết Đan thành công.
Mà những pháp bảo có linh tính, chưa từng có ngoại lệ, đều là linh bảo cao cấp, so với pháp khí bản mệnh còn lợi hại hơn rất nhiều. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa hẳn đã có cơ hội thu được một pháp bảo như vậy.
Vinh Tuệ Khanh tu vi thấp, chỉ mới ở giai đoạn Luyện Khí, không thể nào luyện được pháp3khí bản mệnh. Cô vẫn luôn theo bên cạnh mình, có cơ duyên kỳ ngộ nào mà mình lại không biết cho được? Hơn nữa, Nhật Nguyệt Song Câu là do Vương nữ Đồ Sơn tặng cho cô, từ độ mạnh của Canh Tinh trong song câu mà nói, ai cũng có thể đoán ra chúng được chế tạo như thế nào. Đơn giản mà nói, đây là một pháp khí chưa đến trăm tuổi, còn chưa xứng với danh pháp bảo, huống hồ là linh bảo, mà còn là linh bảo cao cấp. Đương nhiên cũng không thể nào tự sinh ra linh tính.
Khi ánh sáng trắng trên Nhật Câu lóe lên, trong đầu La Thần lướt qua những ý nghĩ như vậy, y khẽ nhíu mày, trầm ngâm.
Ngũ Hồng Hoan bị lời nói của Vinh Tuệ Khanh hù dọa, níu chặt0lấy tay áo của La Thần: “Thần, huynh xem cô ta kìa. Huynh cứu cô ta mà cô ta lại vô lễ với người của huynh như vậy. Ta không muốn ở đây nữa, ta muốn về nhà!” Nước mắt nàng ta từng giọt từng giọt lướt qua gò má, rơi lên tay áo của La Thần.
Vinh Tuệ Khanh nâng cao Nhật Câu, nhắm thẳng vào cánh tay của Ngũ Hồng Hoan, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi là chặt bàn tay, bây giờ là chặt cánh tay! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, ta đếm đến ba, cô buông tay ra, ta sẽ không truy cứu những chuyện trước kia. Nếu còn không buông, cô cứ đợi mình biến thành thần cụt tay đi! Ta nói được làm được, ai chạm vào người đàn ông của ta, ta chém người đó!”
Ánh sáng trắng5trên Nhật Câu bung tỏa, lay động khiến Ngũ Hồng Hoan tối sầm mặt mũi, vội vàng đưa tay che mắt, tránh né ánh sáng trắng chói lòa kia.
“Xem như cô thức thời.” Vinh Tuệ Khanh hừ một tiếng, thu Nhật Câu lại, kéo Ngũ Hồng Hoan trở về một gian phòng khác trong động phủ, chỉ vào chiếc giường đá thô sơ ở bên trong: “Cô ở đây! Ngày mai ắt có người đưa cô xuống núi.”
Ngũ Hồng Hoan tức đến phát run, chỉ vào Vinh Tuệ Khanh: “Tiểu cô nương sao lại vô liêm sỉ như vậy? Đó là biểu thúc của cô, sao cô lại có thể coi y là người đàn ông của mình? Cô có còn để mặt mũi nào cho huynh ấy về sau hay không? Bôi nhọ danh dự của huynh ấy như vậy, cô không4nghĩ cho huynh ấy chút nào sao? Huynh ấy đã cứu mạng cô mà cô lại báo đáp huynh ấy như vậy? Đuổi người mà huynh ấy yêu thương đi khỏi?”
Vinh Tuệ Khanh nghe nàng ta nói mà liên tục nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ta cũng đã cứu mạng cô, cô báo đáp ta bằng cách cướp đoạt người đàn ông của ta sao?” Trong lòng cũng chợt nghĩ đến, Ngũ Hồng Hoan là do kịch bản sắp xếp, nếu mình trực tiếp ra tay đối phó nàng ta, không biết sẽ bị phản lại thế nào. Nhưng cũng không thể càng giúp càng loạn, khiến cho hậu quả càng thêm nghiêm trọng, như vậy thì được không bồi nổi mất.
Mà không đối phó nàng ta cũng tuyệt đối không thể.
Cô đã biết hướng đi của cốt truyện thì không thể để9mình bị nó ràng buộc nữa.
Nhưng chuyện phản kháng thế nào thì lại phải cẩn thận từng bước ứng phó. Giống như khi chơi cờ tướng vậy, đi một bước nhìn ra ba bước, thậm chí có khi còn phải đi một bước, nhìn xa mười bước.
Ngũ Hồng Hoan ngừng lại một lúc, rụt người đứng sát về phía giường đá, đỏ mặt: “Rõ ràng là Thần cứu ta, người mà ta phải báo đáp là huynh ấy!”
“Ha! Dù lần Dực Xà là do Thần thúc đã cứu cô, nhưng lúc cô bị dìm lồng heo thì sao? Ai đã cứu cô? Lẽ nào cô đã quên rồi?” Tay phải Vinh Tuệ Khanh cầm Nhật Câu gõ nhẹ vào tay trái của mình, sự khinh thường trên mặt vô cùng rõ ràng.
Ngũ Hồng Hoan bị sự khinh rẻ này kích động đến mê muội, nàng ta cảm thấy vô cùng không cam lòng, rõ ràng nàng ta vẫn luôn có cảm giác La Thần phải là ở bên mình. Rõ ràng y tốt với mình không còn gì để nói, trước nay chưa từng làm trái lời mình, thậm chí đã ngầm đồng ý đợi khi Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại sẽ thành thân cùng mình, mãi mãi ở bên nhau. Nhưng không biết vì sao, từ khi Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại, toàn bộ đều rối loạn, không hề giống như trong tưởng tượng của nàng ta nữa.
Giấc mộng đẹp song túc song phi cùng với người đàn ông tuấn mỹ như người trên trời kia lại vô duyên vô cớ tan vỡ mất rồi, Ngũ Hồng Hoan thật không cam tâm, bất chấp tất cả mà gào to: “Nếu không phải cô sai tên yêu quái đó đến hại ta, sao ta lại bị dìm lồng heo?! Nói đi nói lại, tất cả đều do lỗi của cô! Cô không giữ phép tắc, quyến rũ trưởng bối, hãm hại phụ nữ nhà lành, yêu nữ như cô sao lại có mặt mũi sống trên thế gian này...”
La Thần đứng xa xa bên ngoài nghe được, mi mày nhíu chặt, tung ra một luồng linh lực cực đại đánh vào trong phòng.
Bốp!
Ngũ Hồng Hoan bị một bạt tai từ trên trời giáng xuống đánh ngã ra mặt đất, lăn nhào như con quay bay vùn vụt, cuối cùng va phải tường đá trong động phủ, chưa kịp thốt lên một tiếng đã bất tỉnh.
Vinh Tuệ Khanh giật mình, vội vàng đi sang thử dò hơi thở của Ngũ Hồng Hoan. May quá, vẫn còn thở, chỉ cần không chết là được.
La Thần tiến bước lớn vào trong phòng, trầm giọng: “Nói nhiều với nàng ta làm gì? Đánh ngất đi đợi ngày mai ném nàng ta xuống núi.”
Vinh Tuệ Khanh nghe La Thần nói vậy lại không vui vẻ gì, châm chọc y: “Ngài là tu sĩ Kim Đan, ấy mà một cái tát chỉ có thể đánh ngất một con người bình thường. Thần gia, tu vi của ngài thụt lùi cũng nhanh đấy nhỉ?”
La Thần ngạc nhiên nhìn Vinh Tuệ Khanh. Sao y không hiểu cô đang nói điều gì?
“Loại người như nàng ta không đáng để ta ra tay giết chết.” La Thần đến bên Vinh Tuệ Khanh, đỡ lấy đôi vai gầy gò: “Nàng hãy nghỉ ngơi một chút, ngày mai bảo Lang Thất tiễn nàng ta về.”
Vinh Tuệ Khanh chợt bừng tỉnh. Trong bản gốc không hề có Lang Thất!
Lang Thất hóa ra lại thay thế vị trí của Ngũ Hồng Hoan đi cùng với bọn họ, vả lại Lang Thất suýt chút đã gián tiếp tiêu diệt Ngũ Hồng Hoan. Lúc nàng ta bị dìm lồng heo, nếu không phải mình chạy đi cứu nàng ta thì Ngũ Hồng Hoan đã sớm đi lĩnh phần cơm cuối rồi, nào còn nhảy nhót mãi ở đây làm mình chán ghét?!
Là dàn ý! Nhất định là do dàn ý gây ra!
Mà Lang Thất đứng về phía mình thì hẳn là đã có thể chống lại cái dàn ý đó!
Vinh Tuệ Khanh bỗng cảm thấy ấm lòng hơn, vội gật đầu cười: “Cũng được. Chuyện này cứ giao cho Lang Thất xử lý vậy.”
Khẳng Khẳng nhảy xuống khỏi vai Vinh Tuệ Khanh, chạy ra ngoài động phủ, vừa chạy vừa hét to: “Khẳng Khẳng lên đỉnh núi hấp thụ Đế Lưu Tương đây, hai người cứ tùy tiện... tùy tiện...”
Khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay của Vinh Tuệ Khanh bỗng chốc đỏ lên thành hai quả táo nhỏ.
La Thần quay đầu nhìn bóng lưng bé xíu đã chạy thật xa của Khẳng Khẳng: “Con sóc chuột này quả là kì lạ.”
“Không... không có gì kì lạ cả.” Vinh Tuệ Khanh kéo vạt áo của La Thần, lắp bắp đáp lại.
La Thần nhìn nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó cúi đầu, ánh mắt rơi lên bàn tay nhỏ nhắn đang kéo lấy vạt áo mình. Đó là đôi tay ngọc ngà mười ngón thon nhỏ như cọng hành, mềm mại mà lại có tính đàn hồi.
Yết hầu La Thần chuyển động, y quay đầu đi nơi khác, có hơi khó nhọc nói: “Nàng có muốn nghỉ ngơi không? Hay là muốn tu luyện? Ta bảo vệ cho nàng.”
Vinh Tuệ Khanh xoay tròn con mắt, cười rạng rỡ: “Cũng được ạ. Nơi này không biết có mật thất hay không?”
Động phủ này là do La Thần đích thân khai phá. Bởi vì có nhiều người, thêm hai yêu thú và một con sóc chuột, La Thần phân bên trong thành sáu phòng, mỗi người một phòng.
Nơi này ngay giữa sườn núi, dưới núi có một dòng linh mạch, dù không mấy to lớn nhưng nó tốt ở chỗ chảy cuồn cuộn không dứt, nuôi dưỡng cả một ngọn núi, cho nên sơn tinh thụ quái trên ngọn núi này nhiều vô cùng. Mà động phủ của bọn họ lại không thiếu linh khí.
Tu sĩ hễ khai mở động phủ nhất định phải chuẩn bị một gian mật thất.
La Thần gật đầu: “Đi theo ta.” Y xoay người rời khỏi gian phòng.
Vinh Tuệ Khanh nhìn Ngũ Hồng Hoan nằm trên mặt đất, ngẫm nghĩ lại thấy không yên tâm, thế là cô nhặt lấy vài viên đá nhỏ bố trí một trận pháp đơn giản, vây Ngũ Hồng Hoan vào bên trong. Xong xuôi mới rời khỏi phòng, theo sau La Thần tiến vào một gian phòng ở đối diện.
Đó là căn phòng mà La Thần chuẩn bị cho chính mình, không gian không lớn nhưng đầy đủ các loại dụng cụ.
La Thần dừng bước, đợi Vinh Tuệ Khanh đi đến, không quay đầu mà vươn tay kéo cô cùng tiến vào mật thất.
Bên trong mật thất hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Tường xung quanh được mài nhẵn bóng như mặt kính, vô số Dạ Minh Châu to như chiếc đấu được khảm trên trần mật thất, hệt như những ánh sao trong đêm.
Ở chính giữa mật thất có một cái ao hình tròn, nước suối bên trong bốc hơi nóng lượn lờ, không ngừng nổi bọt khí, thật chẳng khác gì suối nước nóng.
Vinh Tuệ Khanh vừa nhìn thấy ao nước nóng thì toàn thân đều mềm nhũn, uể oải hỏi La Thần: “Sao Thần thúc lại biết ta muốn tắm rửa chứ?”
La Thần quàng lấy eo Vinh Tuệ Khanh, cúi đầu cười nói: “Con suối này cho ta cảm giác giống như nàng vậy. Ấm áp vô cùng.” Y vừa nói vừa khẽ chuyển động ngón tay, cởi hết toàn bộ quần áo mà Vinh Tuệ Khanh vừa khoác lên chưa được bao lâu.
Hào quang từ Dạ Minh Châu trong mật thất lấp lánh, soi rọi nơi này sáng rực như ban ngày.
Vinh Tuệ Khanh lại không được tự nhiên như khi ở trên đỉnh núi bóng tối bao trùm.
Cô hơi xấu hổ quay người đi, chỉ để lại bóng lưng cho La Thần.
Lồng ngực nóng hổi của La Thần dán tới, áp sát vào tấm lưng trần của Vinh Tuệ Khanh, cúi thấp đầu hôn lên gáy cô: “Bảo bối ngoan, cho ta một lần nữa có được không?”
“Không được.” Vinh Tuệ Khanh tiến lên trước một bước: “Thúc còn cả Tứ cô nương, Ngũ cô nương không biết đang đợi thúc ở nơi nào đấy. Đừng dây dưa với ta ở đây nữa. Lúc trước, ta... như thế với thúc, chẳng qua là vì tu luyện, thúc đừng nghĩ nhiều.”
La Thần cười không thành tiếng, bước một bước lên trước ôm lấy Vinh Tuệ Khanh từ phía sau, một tay lần lên bầu vú cô xoa nắn: “Vẫn còn giận sao? Đừng có giận nữa, có nàng rồi ta còn cần đến Ngũ cô nương làm gì chứ? Nào, chúng ta cùng tu luyện, cùng nhau song tu...” Nói rồi, y bế Vinh Tuệ Khanh cùng nhảy vào ao nước suối.