Vinh Tuệ Khanh có hơi căng thẳng, lòng bàn tay đang nắm chặt viên đá của cô toát mồ hôi.
La Thần hơi mất tự nhiên, y quay đầu sang nhìn trái nhìn phải mới biết nói mình: “Nhóc có thể xuống núi trước không? Sau đó có thể kêu Xích Báo hoặc Lang Thất lên cõng ta xuống đều được.”
Trái tim của Vinh Tuệ Khanh trầm xuống sâu vạn trượng, cổ họng có hơi khô khốc, cô ho lên một tiếng rồi kiên trì hỏi: “Thần thúc, thúc vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Giọng nói của cô dù mềm mỏng, nhưng ngữ khí ngang bướng không chút nghi ngờ.
La Thần hơi cúi đầu xuống, trầm mặc không nói gì.
Vinh Tuệ Khanh vịn vào tảng đá bên cạnh rồi dần dần trượt xuống ngồi dưới chỗ đất phía trước tảng đá. Cánh tay cô vòng3ôm lấy hai đầu gối, đôi mắt mờ mịt nhìn vầng trăng mới nhô lên trong đêm tối: “Thần thúc, thúc thật sự muốn ở bên nàng ta sao?” Lẽ nào lúc cô vừa mới tỉnh lại, Ngũ Hồng Hoan khoác lấy cánh tay của La Thần, là biểu thị công khai quyền sở hữu trước mặt mình.
La Thần vẫn không nói gì. Y không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.
Vinh Tuệ Khanh vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cô nhìn thảm cỏ dưới nền đất dường như đã có hơi mơ hồ, cô nhìn không rõ. Sắc đêm lại càng tối đen hơn, trước mắt cô dường như cũng rất mơ hồ. Vinh Tuệ Khanh mở lớn mắt phát hiện từng giọt từng giọt nước mắt như hạt trân châu rơi lên thảm cỏ. Trên nền cỏ thấm ướt nước mắt, dưới ánh trăng0chiếu rọi, nó phát ra ánh sáng màu ngọc trắng long lanh.
Vinh Tuệ Khanh lẻ loi ôm gối cúi đầu ngồi trước tảng đá lớn trên núi cao dốc, hiện ra sự cô đơn và không sự giúp đỡ đến như vậy.
Cánh tay khoác lên vai Vinh Tuệ Khanh của La Thần siết chặt, y phát hiện bờ vai cô có hơi gầy, trong lòng y liền đau xót. La Thần vịn vào tảng đá chầm chầm ngồi xuống bên cạnh Vinh Tuệ Khanh.
“Tuệ Khanh, nhóc... còn nhỏ.” La Thần khó khăn nói ra câu đó, dường như từng chữ đều như lưỡi đao sắc bén. Mỗi một đao đều đang lăng trì da thịt và ý chí của y.
Vinh Tuệ Khanh không biết nên làm như thế nào. Theo những gì mà cô thấy trong đại cương đó, phải đến khi mọi chuyện kết thúc rồi5La Thần mới nói trong lòng y chỉ có duy nhất một mình cô. Nhưng giữa La Thần và Ngũ Hồng Hoan, hình như có vẻ còn có nữ nhân khác nữa, cô không nhớ rõ. Lẽ nào giữa họ cũng phải trải qua nhiều chuyện mới có thể ở bên nhau?
Hay là kiên quyết từ bỏ cho xong?
Nếu phải chia sẻ với người khác thì cô thà không cần thứ tình cảm này!
Nhưng dù không cần thứ tình cảm này, thì cô vẫn cần... thân thể của y.
Vinh Tuệ Khanh hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía La Thần một cái.
“... Thần thúc, thúc hứa với ta sẽ không ở bên cạnh nàng ta được không?”
Cánh tay của La Thần rời khỏi vai của Vinh Tuệ Khanh, y lại quay đầu đi đáp: “Ta phải chịu trách nhiệm với nàng ta.”
“Trách nhiệm? Chịu trách nhiệm4gì ạ?” Vinh Tuệ Khanh ngờ vực hỏi.
“Ta... ta... ta có một lần, không cẩn thận đã nhìn thấy... cơ thể của nàng ta.” La Thần khó khăn nói rõ từng câu từng chữ.
Vinh Tuệ Khanh phẫn nộ đứng bật dậy, hai tay nắm lấy tà áo của mình kéo sang hai bên, để lộ ra cơ thể của mình.
Vì tức giận và kích động nên toàn cơ thể trắng ngần như tuyết của cô lộ ra tia sáng phấn hồng non nớt. Dưới ánh trăng, cô yêu kiều xinh đẹp như mỹ nữ hoạ quốc. Mỗi một người đàn ông từng nhìn thấy cô đều sẽ bị hút vào vực sâu dục vọng vô tận, rồi cam tâm cả đời hại nước hại dân vì cô...
“Thần thúc, thúc từng thấy cơ thể của Ngũ Hồng Hoan nên phải chịu trách nhiệm với nàng ta. Vậy còn9ta thì sao? Thúc không thể quên chứ? Thúc không những từng nhìn thấy cơ thể của ta mà còn hôn lên nữa! Ta cũng là trinh nữ, thúc đối xử với ta như vậy thì thúc có từng nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với ta hay không?!”
Vinh Tuệ Khanh lại rơi nước mắt thêm lần nữa. Giọt nước mắt sáng long lanh thuận theo má cô rơi xuống trước ngực.
Trên đỉnh núi tĩnh mịch, vầng trăng trốn vào tầng mây. Bốn bề chỉ có tiếng chít chít của sâu bọ mùa hè không ngừng vang lên, sắc trời ngày càng tối hơn.
Nhưng cơ thể đang lộ ra của Vinh Tuệ Khanh như có ánh sáng, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của La Thần.
La Thần nuốt nước miếng, giọng y khàn khàn hỏi: “Nhóc đang làm gì đây? Còn không mau mặc áo lên!”
Vinh Tuệ Khanh ngược lại lại cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người mình xuống. Cô đi đến trước mặt La Thần, đôi chân dài khép lại, cô cúi đầu nhìn xuống La Thần.
La Thần ngẩng đầu nhìn cô.
Trước mắt lại là một mảnh xuân quang trên đỉnh núi cao hiểm trở.
“Ầm” một tiếng trong đầu, tất cả máu huyết đều dồn đến phần đầu và ngực của y.
“Tuệ Khanh!” La Thần nhỏ giọng gọi rồi vội vàng lập kết giới: “Sao nhóc có thể cởi quần áo ở đây? Đồng không mông quạnh, nếu như có yêu quái ranh ma gì đó, nhóc trúng kế của chúng cũng không biết chừng!”
La Thần vốn đang bị trọng thương, bây giờ lại bị cơ thể trần trụi của Vinh Tuệ Khanh kích thích tới mức nội thương càng thêm nặng. Kim Đan vốn sắp vỡ rồi, bây giờ lại hơi có dáng vẻ tan ra.
La Thần cười khổ nhắm mắt, ôm lấy ngực: “Nhóc muốn ta chết đúng không?”
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh băng lạnh, nhưng lời nói phát ra từ miệng lại vạn phần nhu tình: “Sao có thể chứ? Nếu Thần thúc chết rồi thì ta phải làm sao đây?” Nói rồi, cô cong lưng xuống trước mặt La Thần, cô ôm lấy đầu của y, áp đầu của La Thần vào trước ngực của mình.
Hương thơm trời sinh của thiếu nữ khiến La Thần lâm vào mê man, hoàn toàn mất đi lý trí. Dù trên thân thể có vô số vết thương nặng, nhưng y vẫn tuỳ ý để đôi tay nhỏ nhắn của Vinh Tuệ Khanh cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình.
Bả vai dày rộng màu đồng thiếc, khuôn ngực rắn chắc như thép phồng lên. Thân thể hình tam giác, vòng eo dũng mãnh chắc nịch. Vì kìm nén quá mức, nên cơ thể y phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Vinh Tuệ Khanh chầm chậm cúi người xuống ngả toàn thân vào lòng La Thần. Cô đưa lưỡi ra liếm giọt mồ hôi trên ngực của y: “Thần thúc, thúc có nóng không?”
Hơi thở của La Thần ngày càng thô nặng. Y biết mình nên đẩy Vinh Tuệ Khanh ra, không thể để cô tiếp tục. Nhưng tay của y vừa đẩy ra phía trước một cái, đã đẩy ngay nhầm chỗ...
Đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh rơi xuống khuôn ngực trần trụi của La Thần.
Nơi ấy có rất nhiều vết thương, ngang dọc nối tiếp nhau. Nếu không phải đan dược của cô phát huy tác dụng, thì La Thần bây giờ vẫn đang chảy máu không ngừng rồi. Nhưng trong các vết thương khắp cơ thể y thì hơi thở của y càng khiến cô say mê hơn.
Bàn tay của Vinh Tuệ Khanh phủ lên ngực của La Thần, cô cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ trong trái tim y. Trong lòng cô vừa ngỡ ngàng vừa chua xót, còn có một tia ngọt ngào.
Người đàn ông này phải là của cô.
Giờ phút này, có lẽ sẽ không có ai cướp y đi được nữa.
Cô tự nói với chính mình, chỉ cần hoan hảo với y mà thôi. Cô làm tất cả đều là để mê hoặc y, mê hoặc y chủ động hoan hảo với cô mà thôi.
Đúng vậy, không liên quan đến tình cảm. Không có tình cảm.
Cô không yêu y, không yêu y một chút nào cả...
Vì y không yêu cô, vì y muốn chọn Ngũ Hồng Hoan...
Từ bỏ tình cảm, cô chỉ mê hoặc y. Cô cần tinh nguyên của y để giúp cô đột phá ngưỡng Trúc Cơ.
Chỉ vậy thôi.
Vinh Tuệ Khanh không ngừng nhắc nhở thuyết phục bản thân, tất cả những gì cô làm đều không liên quan đến tình cảm.
Nhưng cô không nhìn thấy gương mặt của chính mình. Biểu tình lộ ra lúc cô nhìn La Thần, giống như y là ông trời của cô, cô có thể ngưỡng vọng nương tựa suốt cuộc đời.
Ôm lấy cơ thể mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi vào lòng, cái đầu vừa mới thất thần của La Thần dần tỉnh táo lại.
Cô là thuốc của y, chữa trị mọi bệnh tật. Loại thuốc cho mọi vết thương.
Ôm lấy cô càng chặt, nỗi đau đớn trên vết thương lại càng giảm đi. Hôn tới mức càng dùng lực thì linh lực của y lại càng hồi phục nhanh hơn. Kim Đan sắp bị tan ra nhận được linh lực lớn nhất bổ sung, nó nhanh chóng xoay chuyển trong đan điền, dâng lên từng trận đan phong sương mù, khuấy đảo rối loạn trong đan điền.
Hai cánh tay của Vinh Tuệ Khanh vòng ôm lấy cổ của La Thần, cô ngửa mặt cùng hôn lên đôi môi của La Thần.
Cả hai người đều gấp gáp, răng va vào răng, môi chạm vào môi, lưỡi càng quấn lấy nhau, dây dưa triền miên.
Không biết là môi của ai chảy máu trước.
Mùi máu tanh nhàn nhạt thêm kích thích La Thần. Y phát ra tiếng gầm nho nhỏ. Sự ngang bướng trong toàn thân bị sự mê hoặc mang thêm chút ngọt ngào kích động.
Không biết rằng kích tình bị kìm nén bao nhiêu năm một khi bạo phát, sẽ không ai có thể ngăn cản họ được.
Trời không thể, đất không thể, lý trí càng không thể!
Y muốn phóng thích, toàn cơ thể y đều đang kêu gào muốn được phóng thích!
Trên đỉnh núi có một cây tùng đón khách không cao, cành cây hình rồng có sừng dài nhô ra phía trước, cùng với thân cây tạo thành một cái ghế vòng quanh thiên nhiên.
La Thần trong lúc cấp bách nhìn lên, phát hiện cây tùng đón khách đó vừa hay cũng được vây bên trong khống chế của mình.
Y ôm lấy Vinh Tuệ Khanh đi đến trước cây tùng đón khách đó, La Thần đặt Vinh Tuệ Khanh lên chiếc ghế được tạo thành từ hai cái chạc cây.
Trong màn trời chiếu đất, hai người đều quay lại thời khắc mở đầu ban sơ của nhân thế.
Hai cánh tay của Vinh Tuệ Khanh chống lên chạc cây phía sau lưng, cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng của những vì sao chiếu xuống các khe hở của cành cây, rồi chờ đợi La Thần biến cô thành phụ nữ.
“... Thần thúc.” Vinh Tuệ Khanh nhỏ giọng gọi, rồi lại ngửa mặt ra sau.
“Gọi ta là Thần.” Động tác tay của La Thần ngừng lại, dường như y vô cùng mẫn cảm với cách xưng hô “Thần thúc” này.
“Thần... Thần...”
Vinh Tuệ Khanh trước giờ chưa từng trải qua loại cảm giác nhẫn nhịn khó chịu như thế này, hai cánh tay của cô đều mềm như bông, sắp không chống đỡ được nữa.
Toàn thân tê dại không chịu nổi, rồi lại mong mỏi vô cùng, do vậy lại càng thêm buồn bực bất an.
“Không đợi được nữa rồi à?” La Thần cười khẽ.
“...!” Gương mặt Vinh Tuệ Khanh đỏ hồng, trong lòng sốt sắng.
La Thần dán mặt lên.
Vinh Tuệ Khanh lại càng không thể chịu nổi, tình triều cuộn trào mãnh liệt vừa rồi đã khiến cô kinh sợ, không biết có thành hay không. Nào ngờ chưa qua bao nhiêu lâu, con sóng trước mặt ập đến, như thể muốn cô chết chìm trong dục vọng đoạt mạng.
Mồ hôi thấm ướt toàn cơ thể cô, gương mặt nhỏ nhắn vừa bằng bàn tay của cô bị La Thần hôn đến mức như hoa nở rực rỡ.
Vinh Tuệ Khanh mê man hỏi: “… Được chưa vậy?”
“Được chưa? Còn chưa bắt đầu đâu.”
La Thần hít sâu một hơi rồi đứng dậy.
Chưa vì khách quét lối hoa, cửa bồng nay mới mở ra vì người.
Vinh Tuệ Khanh run rẩy toàn thân, chờ đợi thời khắc đó tới.
La Thần mím chặt môi, nhẫn nhịn dục vọng bộc phát của mình, lần cuối cùng hỏi: “Khanh Khanh, nàng thật sự không hối hận chứ?”
Vinh Tuệ Khanh nhắm nghiền mắt: “Không hối hận. Vĩnh viễn không hối hận.”
Trong lòng La Thần nóng lên, y không còn do dự gì nữa, vươn người lên trước.
Trước mắt người phụ nữ của mình, đàn ông sẽ trở thành tướng lĩnh bày mưu tính kế, chỉ huy quân sĩ sát khí đằng đằng tiên phong, sát phạt chinh chiến trong doanh trại quân địch, ra ra vào vào như chỗ không người.
Cô quá yếu ớt, sức mạnh đó lại quá mạnh mẽ, độ mạnh yếu như cấu xé cô, khiến cô hoa mắt chóng mặt, vừa có chút bủn rủn, vừa có chút hưng phấn, lại có phần tê dại, thong dong quấn lấy từng chút một, phá tan gần hết ý thức của cô. Cô chỉ muốn rơi xuống vực sâu vô tận, cùng y trầm luân, vĩnh viễn không ngừng…
Rơi thẳng xuống dưới, rơi xuống, vì sao sáng lấp lánh trong đáy mắt. Nhưng trong mắt hai người chỉ có đối phương, còn có con người lóe ánh trăng và sao sáng đầy trời của đối phương.
Hai người cùng trầm luân, cùng thăng hoa, không biết tương lai ở đâu, cũng không biết con đường ngày mai đi về hướng nào.
Đời người giận mãi ít buồn vui, lại tiếc vàng thoi chuộc tiếng cười?
Trong va chạm của xác thịt và linh hồn, bọn họ chỉ có thể liều mình triền miên, dùng sức lực toàn thân thể để yêu và được yêu.
Chạc cây tùng đón khách không ngừng đong đưa, lay động, vô vàn lá cây trên ngọn rụng xuống, bay lả tả rơi xuống trên đầu, trên cơ thể họ và thuận theo tiết tấu luật động rơi xuống trong đống quần áo rải rác xung quanh.
“Nàng còn khó chịu không?” La Thần thở hổn hển, đôi cánh tay của y cẩn thận ôm lấy lưng của Vinh Tuệ Khanh, y sợ cành cây cứng sẽ làm cô bị đau.
Vinh Tuệ Khanh nhắm nghiền mắt lắc đầu, hai tay cô càng ôm chặt lấy La Thần hơn, chiếc cằm của cô tựa lên trên cầu vai của y.
Dưới một trận kích tình, Vinh Tuệ Khanh không kìm được cúi đầu cắn lên vai của La Thần một miếng, lưu lại một hàng dấu răng nhỏ.
Có ngoại lực tập kích, bả vai của La Thần như tự có ý thức, nó lập tức trở nên cứng như đá.
“… Răng của người ta.” Vinh Tuệ Khanh trách móc: “Không được cắn vào vai hay sao?”
La Thần vội vàng thả lỏng: “Được chứ, được chứ, đương nhiên là được cắn mà…” Trong lúc nói, y đã đưa vai của mình hướng đến miệng của Vinh Tuệ Khanh, cô yêu kiều kêu lên một tiếng. Toàn thân mềm nhũn như sợi mỳ, hoàn toàn xụi lơ trong lòng La Thần.
Vinh Tuệ Khanh vùi đầu lên bả vai của La Thần, mái tóc đen dài buông xoa trên vai, không ngừng lay động.
Lúc y lui ra, cô tiến lên.
Lúc y đưa vào, cô lại lui về sau.
Linh hồn bay bổng, tự do vẫy gọi. Cô cùng với người cô yêu đang cùng nhau mây mưa cảnh tượng ban sơ của sinh mệnh.
Toàn cơ thể đều bay lên sau đó lại rơi xuống. Tình triều xa lạ bào mòn con đê lớn của lý trí, cô không muốn lên bờ, chỉ muốn vĩnh viễn trầm luân. Chỉ cần được ở bên y, địa ngục cũng biến thành thiên đường.
Tình cảm trong lòng khó thổ lộ.
Vinh Tuệ Khanh không chịu nổi khoái cảm choáng váng như vậy, cô mềm mại ngất đi trên cành cây tùng.
La Thần thở hổn hển, vội ôm cô dậy.
Mặc lại quần áo cẩn thận, rồi ngồi lại lên cây tùng đón khách vừa trải qua một đợt xuân quang ban nãy. Đôi mắt La Thần càng thêm thâm sâu, nhưng y không nói gì, mà chỉ ôm chặt lấy Vinh Tuệ Khanh vào lòng.
Vinh Tuệ Khanh từ từ tỉnh lại, cô mở mắt nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ không một khuyết điểm của La Thần, rồi giơ tay lên vuốt ve: “Thần… ta là lần đầu tiên. Người phải chịu trách nhiệm với ta.”
La Thần cười cười, y nghiêng đầu hôn lên tay của Vinh Tuệ Khanh: “Ta cũng vậy. Nàng cũng phải chịu trách nhiệm với ta.”