Vừa mới đến Long Hổ Môn đã có người đến thăm ư? Người ở đây cũng thật sự nhiệt tình quá...
Vinh Tuệ Khanh vừa nói thầm, vừa nhìn Khẳng Khẳng trốn dưới sạp sát tường, sau đó bản thân sửa lại quần áo, đi đến mở cửa.
Đứng trước cửa là hai cô gái. Dáng vẻ cô gái đối diện cửa chính khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao ráo, ngực lớn eo nhỏ, đôi mắt hạnh to tròn trong trẻo, đang yên lặng nhìn mình, miệng mỉm cười trông vô cùng thân thiện.
Cô gái bên cạnh thấp hơn nàng ta một cái đầu, dáng người mong manh như nhành liễu. Mắt phượng, má hoa đào, vai nhỏ, eo thon, khi nhìn người khác đôi mắt nghiêng nghiêng, nụ cười3như có như không, còn hút hồn người khác hơn cả cô gái có vóc người đầy đặn bên cạnh, đặc biệt là ánh mắt của đàn ông.
Đôi khi gợi cảm không ở vóc dáng mà nằm ở phong thái.
Vinh Tuệ Khanh khẽ nói, chào hỏi hai vị cô gái: “Ta là Vinh Tuệ Khanh, đệ tử nội môn mới đến hôm nay, xin hỏi hai vị là...?”
Cô gái cao ráo đẫy đà hơi gật đầu, tự giới thiệu: “Ta là Trương Lữ Y.”
Cô gái bên cạnh vội vàng tiến lên khoác tay Trương Lữ Y, nói: “Đây chính là đại tiểu thư của Trương Môn chủ chúng ta.”
“Xin chào đại tiểu thư.” Vinh Tuệ Khanh vội hành lễ, lại hỏi cô gái gầy hơn bên cạnh: “Vậy cô đây là...?”
“Ta0là Xa Ái Sảng. Ngươi gọi ta Sảng Sảng là được rồi.” Cô gái đó cười khẽ, lấy tay áo che miệng, điệu cười thản nhiên.
Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Không dám, không dám. Trương đại tiểu thư, Xa cô nương, mời vào.” Nghiêng người, để hai người tiến vào.
Mặc dù Vinh Tuệ Khanh là đệ tử nội môn, nhưng tu vi thật sự quá thấp, chỉ có một gian phòng nhỏ hướng mặt trời ở đại tạp viện. Vào cửa chính là cái giường, ngẩng đầu là bàn, ba người đứng trong phòng thì đã chen chúc chật chội.
Trương Lữ Y nhíu mày, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nơi này chật quá, linh khí cũng bình thường. Ngươi là cháu gái của La đại ca, không thể ở đây được.5Ngươi đợi chút, ta tìm người sắp xếp cho ngươi một gian phòng khác. Những đại tạp viện này không phải là nơi ở của người có tư chất như ngươi. Cha ta bế quan luyện công, công việc bên ngoài đều do phó Môn chủ và chấp sự lo liệu, thật sự làm loạn quá rồi. Ngươi đừng để trong lòng, ta lập tức sắp xếp chỗ ở cho ngươi ngay.” Nói xong, rời khỏi phòng Vinh Tuệ Khanh như một trận gió, đến viện tử bên ngoài gọi người đến.
Vinh Tuệ Khanh đuổi theo: “Trương đại tiểu thư, không cần đâu...”
Xa Ái Sảng dang hai tay, một luồng linh lực như có như không chắn trước người Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh nửa bước cũng khó di chuyển, cảm4thấy tu vi của đối phương cao thâm hơn mình rất nhiều, Vinh Tuệ Khanh không phí lực phản kháng, lập tức dừng bước, nhìn về phía Xa Ái Sảng, nghiêm túc hỏi:
“Cô có ý gì?”
Xa Ái Sảng phất nhẹ tay áo, một luồng sức mạnh đánh úp đến, đẩy Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống góc tường. Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Vinh Tuệ Khanh, ánh mắt dần trở nên mờ nhạt, màu đen của con ngươi dường như biến thành màu trà nhạt.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh biết không ổn, vội vàng khởi động Húc Nhật Quyết, bảo vệ tâm mạch.
Ánh sáng mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa lớn mở rộng chiếu vào.
Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh nhận được sự trợ giúp của ánh mặt trời,9sức mạnh tăng cao.
Màu con ngươi của Xa Ái Sảng càng ngày càng nhạt, mày nhíu chặt, hai tay giơ lên, để hai bên thái dương, thấp giọng kêu một tiếng: “Đi!” Một làn khói màu xám từ giữa chân mày Xa Ái Sảng nhẹ nhàng đi ra, chui vào trong thức hải của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh không ngăn chặn, khi làn khói xám mang theo thần thức của Xa Ái Sảng chui vào trong thức hải của cô, Húc Nhật Quyết lấy ánh sáng mặt trời từ nơi sâu nhất thức hải chiếu rọi lên trên làn khói xám kia.
Xa Ái Sảng kêu lên thảm thiết, chỉ cảm thấy dường như giữa mày bị người lấy đục đâm khoét vào, đào thành cái động, moi máu thịt cốt tủy bên trong ra.
Hai mắt khẽ đảo, Xa Ái Sảng đã hôn mê ngã trên mặt đất.
Vinh Tuệ Khanh ngồi ngay ngắn trên ghế, nhắm hai mắt, nhìn bên trong thức hải của mình.
Chỉ thấy bên trong làn khói xám dường như có một người tý hon dáng vẻ giống hệt Xa Ái Sảng.
Không phải Nguyên Anh, Nguyên Anh có thân thể thật, thể tích cũng lớn. Hơn nữa nếu thật sự là Nguyên Anh, căn bản Vinh Tuệ Khanh sẽ không phải là đối thủ của Xa Ái Sảng.
Nếu Vinh Tuệ Khanh đoán không lầm, Xa Ái Sảng cao nhất là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, vẫn chưa có Trúc Cơ.
Nhưng cô ta có thể từ trong trán tạo ra một luồng thần thức, trong thần thức còn có xen lẫn hình dáng của một người tí hon, đi vào bên trong thức hải của đối phương, không biết là công pháp gì. Cô ta muốn làm gì đây?
Vinh Tuệ Khanh trầm ngâm, tâm niệm vừa động, một luồng ánh sáng trong thức hải đột nhiên trở nên cực kỳ sáng chói, chiếu vào làm tiêu tán khói xám rất nhiều. Người tí hon bên trong làn khói xám giống như bị thiêu đốt, trốn quanh trong làn khói.
Vinh Tuệ Khanh có chút sốt ruột, cô muốn hỏi người tí hon này một phen, nhưng cô không biết nên làm thế nào để giao lưu với người tí hon đó.
Trong lúc gấp gáp, Vinh Tuệ Khanh mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Là Xa Ái Sảng sao? Ngươi vào bên trong thân thể ta để làm gì?”
Lời vừa nói ra, ý tùy tâm động, Vinh Tuệ Khanh đã đem ý nghĩ của mình thông qua thần thức truyền đến cho người tí hon trong thức hải của mình.
Người tí hon run rẩy trả lời: “... Ta chỉ là một tia thần niệm của cô ta, không phải là cô ta.”
Vinh Tuệ Khanh biết, “cô ta” chắc chắn là chỉ Xa Ái Sảng.
“Cô ta muốn làm gì?” Vinh Tuệ Khanh cảnh giác hỏi, loại công pháp này có chút tà môn. Húc Nhật Quyết chuyên khắc tà công mị thuật, mặc dù tu vi của Xa Ái Sảng cao hơn cô, nhưng gặp phải Húc Nhật Quyết, hiệu quả công pháp của cô ta liền bị giảm một nửa.
“Không... không có làm chuyện xấu... Cô ta chỉ muốn giúp Trương đại tiểu thư... Trương đại tiểu thư muốn lấy lòng ngươi, cô ta muốn ngươi có thiện cảm với Trương đại tiểu thư...” Khói xám quanh người tí hon ngày càng mờ: “Ngươi mau thu hồi ánh sáng đó lại đi, chiếu đến ta sắp biến mất rồi...”
Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên: “Đem ngươi vào trong thức hải của ta có thể khiến ta sinh ra thiện cảm với Trương đại tiểu thư? Lời nói hồ đồ này ai tin chứ?” Đây là biện pháp quỷ quái gì?!
Người tí hon kia ôm đầu, trốn khỏi ánh sáng trong thức hải của Vinh Tuệ Khanh, vừa chạy, vừa nói: “Ta không có lừa ngươi! Ta có thể ngày ngày đêm đêm thì thầm trong lòng ngươi, có thể khiến ngươi yêu một người, cũng có thể khiến ngươi hận một người...”
Thì ra là biện pháp giống với thôi miên và ám thị tâm lý.
Vinh Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm, ánh mặt trời của thức hải phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ, chiếu lên tầng khói nhẹ mỏng manh, người tí hon phát ra tiếng la thảm thiết, nhanh chóng biến mất tăm tích. Khói nhẹ màu xám cũng hoàn toàn tan biến.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, nhìn Xa Ái Sảng ngã trên mặt đất, nhíu mày, vẫn là đỡ cô ta lên, giúp dựa vào ghế.
Không bao lâu, Xa Ái Sảng tỉnh lại, giống như nằm mơ, lấy tay day trán nói: “Vừa rồi ta bị sao vậy? Đột nhiên choáng váng đầu óc.” Hai mắt không ngừng nheo mắt đánh giá Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh bày ra dáng vẻ không rõ: “Lúc nãy đột nhiên cô ngủ mất, liền ngã vào trên ghế, ta gọi mãi mà cô cũng không tỉnh.”
Thần sắc tươi tắn, ánh mắt sáng sủa, không hề giống như trúng “Cổ” trong mình.
Xa Ái Sảng trong lòng chợt nghĩ, thúc giục mẫu cổ trong cơ thể mình, phát hiện mẫu cổ rất suy nhược, tinh thần không tốt.
Vinh Tuệ Khanh cười khanh khách, thậm chí đứng lên đưa cô ta chén trà: “Cô uống nước không?”
Xa Ái Sảng lập tức hiểu rõ, tử cổ của mình chắc chắn đã chết rồi.
Tử cổ đã chết, mẫu cổ sẽ bị sa sút tinh thần một trận.
Xem ra trong thời gian ngắn, mình không có cách nào thúc giục mẫu cổ nuôi tử cổ rồi.
Xa Ái Sảng có chút tiếc nuối, giơ tay nhận chén trà, xoa xoa trong tay không có uống, liền để xuống, cười nói: “La sư huynh là biểu thúc của ngươi, vậy biểu thẩm của ngươi đâu? Ở nhà hả?”
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu: “Không biết rõ.”
“Không biết?” Xa Ái Sảng ngạc nhiên: “Không biết rõ cái gì?”
“Không... biết rõ biểu thẩm ở đâu.” Vốn dĩ Vinh Tuệ Khanh định nói không biết La Thần đã thành thân chưa, nhưng lời nói đến miệng lại cảm thấy không ổn. Nếu cô nói không biết La Thần thành thân hay chưa, người khác chắc chắn sẽ có ý hoài nghi đối với quan hệ thân thích của bọn họ.
Vinh Tuệ Khanh vẫn còn muốn dựa lưng cây đại thụ hóng mát, êm đẹp đi theo La Thần lăn lộn, nghỉ ngơi dưỡng sức ở Long Hổ Môn. Chờ cho tu vi có thành tựu, mới đi tìm Ngụy Nam Tâm báo thù. Cũng không thể lật thuyền trong mương, bị Xa Ái Sảng bụng dạ khó lường nhìn thấy chân tướng...
Câu này Xa Ái Sảng nghe lại có một tầng ý nghĩa khác.
“Biểu thẩm của ngươi là người thế nào?” Xa Ái Sảng làm dáng “chị gái tri kỷ”, chơi trò chơi “Nói thật hay mạo hiểm” với Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi nói thật với ta, ta cũng sẽ cho ngươi biết một bí mật.”
Vinh Tuệ Khanh cười mỉa nói: “Ta thật sự không biết. Biểu thúc thời trẻ đã rời nhà, lưu lạc bên ngoài. Thê tử thúc ấy ở đâu, ta thật sự không biết.”
“À… thì ra là vậy.” Xa Ái Sảng thở phào một hơi, vuốt vuốt ngực đứng lên.
Đúng lúc Trương Lữ Y đi vào từ cửa, cười nói: “Các ngươi nói gì mà sôi nổi quá vậy? Lại đây, Tuệ Khanh, ta giới thiệu một người cho ngươi, đây là cao đồ của trưởng lão chúng ta, đại sư tỷ Thượng Gia Từ. Sau này ngươi sẽ ở với tỷ ấy, tỷ ấy đã là Trúc Cơ trung kỳ, rất có kinh nghiệm trong việc tu luyện.”
Trương Lữ Y tránh qua bên cạnh, một cô gái dáng người cao ráo vững vàng bước đến. Gương mặt trái xoan trắng như tuyết không son phấn, đôi mắt to tròn đen láy, lông mi dài và dày, dung mạo đẹp như tranh vẽ.
Vinh Tuệ Khanh vừa gặp đã có hảo cảm, vội bước đến chắp tay hành lễ: “Xin chào đại sư tỷ.”
Thượng Gia Từ sảng khoái nói: “Không cần đa lễ. Nghe nói muội là song linh căn, tư chất tốt hơn tỷ nhiều rồi. Có lẽ không bao lâu nữa, muội sẽ thành sư tỷ của ta. Hãy thu nghi thức hành lễ này lại đi.”