Bụng của Bích Liên càng lúc càng lớn, Bình An lo lắng một mình nàng ở trong vương phủ nên sau khi đã xin ý kiến của Minh Đang liền đưa thê tử đến ở trong biệt trang. Dù sao trong biệt trang có Thẩm Duy và Minh Đang đều tinh thông y thuật ở.
Sau khi Bích Liên đến đây, Minh Đang có nhiều hơn một người cùng nói chuyện làm bạn. Nếu là Vân Lam mượn cớ đi thư phòng, nàng liền đi tìm Bích Liên để làm bạn.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ phệ nệ của Bích Liên rất hạnh phúc, tâm trạng của Minh Đang cũng sẽ tốt hơn, hóa ra cảm giác hạnh phúc cũng sẽ bất tri bất giác mà truyền cho người xung quanh.
Bởi vì Thẩm Duy đã nói phụ nữ có thai nên đi lại nhiều hơn, lúc sinh sẽ thuận lợi hơn. Vì Minh Đang thường chuyển động cùng Bích Liên ở trong trang, dường như đã đi khắp từng góc ở trong trang.
Cảnh vật ở biệt trang rất đẹp, trang trí vô cùng tỉ mỉ, còn căn cứ theo bốn mùa để trang trí khác nhau, mỗi chỗ mỗi vẻ.
Minh Đang thích nhất vẫn lại là hồ đầy sen kia, duyên dáng yêu kiều, phong thái yểu điệu. Còn rộng hơn so với hồ sen rộng ở trong vương phủ kia, liếc mắt một cái làm người ta có cảm giác mênh mông.
Bởi vì trong tên của Bích Liên có một chữ liên (sen), cho nên nàng ấy cũng đặc biệt thích cảnh sắc bên này. Hai người thường làm nhất là ngồi ở trong Thủy các được hoa sen vây quanh, thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, hít mùi hoa sen thanh nhã, ăn điểm tâm mỹ vị. Thật sự sự hưởng thụ lớn của cuộc đời!
Bốn phía Thủy các treo tấm màn mỏng nhẹ, gió thổi qua, màn nhẹ tung bay thơm ngát đầy trời.
Bên trong đặt hai chiếc giường êm, ở giữa thả một bàn trà, trên đó đặt đầy đồ ăn. Hai người mỗi người một chiếc giường êm, thỏa mái dễ chịu vừa nói chuyện vừa ăn. Linh Lung ngồi cách hai người khoảng hai ba bước, thường giúp hai người châm thêm trà nóng, những nha hoàn đều đứng cách đó không xa, luôn luôn chờ lệnh.
"Ôi." Đột nhiên Bích Liên sợ hãi kêu lên.
Minh Đang bị hoảng sợ, xoay người lại: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Vẻ mặt Bích Liên hớn hở, chỉ vào bụng cười nói: "Hắn đang đá ta."
Minh Đang vỗ nhẹ cái bụng dưới của nàng, cảm nhận được tiểu sinh mệnh đang máy thai, trong lòng cảm động vô cùng: "Hai tháng nữa hài từ sẽ đi ra?"
Dù sao nàng chưa từng sinh hài tử, cho dù biết chút y thuật, nhưng cũng không rõ ràng về phương diện này, từ lúc Bích Liên đến, nàng học không ít thứ từ chỗ của Thẩm Duy. Dù sao tương lai nàng cần đến.
Trên người Bích Liên tràn đầy ánh sáng của người làm mẹ, nhẹ nhàng vỗ về bụng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rơi vào trên mặt nàng ấy, đẹp vô cùng: "Thầm tiên sinh nói như vậy."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ~~sena~~dieendaaanlequyydoon~~ác cảm của chủ tớ Minh Đang đối với Thẩm Duy cũng tan đi rất nhiều, tốt xấu gì thì ông ta cung vô cùng cố gắng làm tròn nhiệm vụ của ông ta, rất tận tâm tận lực. Cho nên Minh Đang cũng không còn chán ghét cháu gái kia của ông ta, có khi còn bảo người ta đưa chút đồ mà bên ngoài có muốn mua cũng không mua được, coi như cho ông ta chút mặt mũi.
Hai vợ chồng Thẩm Văn Tĩnh cũng không về Dược Vương Cốc với Lục Tri, mà là ở kinh thành chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ông nội. Tuy bọn họ ở gần, nhưng Minh Đang cũng không hề gọi Thẩm Văn Tĩnh vào Vương phủ lấy một lần, nhưng đối với tình trạng hiện giờ Thẩm Duy đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
Minh Đang nghe Bích Liên nói như vậy, trong lòng rất vui mừng: "Ta bắt đầu thấy khẩn cấp muốn nhìn bộ dạng của đứa nhỏ này một chút, không biết sẽ giống ngươi hay giống Bình An."
Hiện giờ Bích Liên trôi qua rất tốt, Bình An đối xử với nàng vô cùng tốt, không lâu nữa sei nghênh đón đứa con của bọn hắn, cuộc sống không có gì để tiếc nuối. Trước kia ở Từ gia, Bích Liên đi theo nàng phải ăn không ít cực khổ. Hiện giờ cuối cùng ông trời cũng bồi thường cho nàng ấy. Coi như nàng cũng buông xuống một nỗi lo lớn rồi.
Nghe xong lời này, Bích Liên liền cười nói: "Tiểu thư, sao người vẫn giống như đứa bé vậy, xem ra Vương gia quá sủng người rồi."
Tiểu thư gả cho người khác, trở nên thành thục hơn, thân hình dường như cao hơn một chút, trên người cũng béo hơn. Ở trước mặt hạ nhân, từng cái nhấc chân giơ tay hay nói chuyện rất có phong thái của chủ mẫu đương gia. Nhưng khi đối diện với người thân cận, tính cách nghịch ngợm của nàng nghịch sẽ bất tri bất giác lộ ra.
Nhớ lại chuyện cũ, Bích Liên mới phát hiện những khổ sợ trước kia phải chịu không tính là cái gì, đều chỉ là thứ để làm nổi bật cuộc sống hạnh phúc hiện giờ. ~~sena~~dieendaaanlequyydoon~~Nàng sống rất tốt, còn tiểu thư được Vương gia nâng niu trong tay che chở. So với cuộc sống lúc trước, quả thực khác nhau một trời một vực.
"Nói bậy." Minh Đang liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, khóe miệng lại lộ ra ý cười ngọt ngào.
Hai người vừa nói vừa cười, Bích Liên có tâm sự chiếm giữ ở ngực, thật sự là không nói không được: "Người... Người vẫn không có tin tức gì sao?"
Bọn họ cảm thấy lo lắng thay cho tiểu thư. Nếu là vẫn không có tin tức tốt, về sau sẽ phải làm như thế nào? Nói không chừng người khác sẽ gây khó dễ, nhất là những quý nhân kia. Nàng nghe được chuyện của tiểu thư Mai gia, vừa tức giận vừa có một chút thương xót.
Minh Đang ngẩn người, lập tức hiểu ra: "Chúng ta mới cưới chưa được nửa năm, gấp cái gì." Tay lại không tự chủ được mà xoa bụng dưới.
"Vương gia thì sao? Hắn không vội?" Bích Liên lại càng để ý điều này hơn, thái độ của hắn mới là qua trọng nhất. Nếu Vương gia không vội, thì những người khác cũng không tạo ra sóng gió gì.
Nhớ đến hành động của Vân Lam trong mấy ngày nay, Minh Đang có chút ai oán: "Hiện giờ tâm tư của hắn không để ở trên mặt này." Chán ghét, mỗi ngày hắn đều ngây ngốc ở trong thư phòng cả một buổi chiều, may mắn có Bích Liên ở cùng nàng, nếu không nàng rất nhàm chán.
Nhất thời Bích Liên liền quên câu hỏi lúc trước, vội vàng an ủi: "Vương gia đang bận rộn chuyện chính sự, cũng không phải cố ý lơ là người."
Minh Đang có chút kinh ngạc: "Bình An đã nói gì với ngươi sao?" Nếu không làm sao nàng có thể nói như thế? Chắc chắn phải có nguyên nhân.
Bích Liên cười nói: "Cũng không có gì, chỉ bảo nô tỳ khuyên người đừng nghĩ nhiều." Trong lòng nàng cũng không biết đang là xảy ra chuyện gì, nhưng nghe phu quân sẽ không sai.
Minh Đang không khỏi nản lòng, giấu diếm cẩn thận thật đấy. Có lẽ Bình An sẽ biết một ít, nhưng miệng của tên kia cũng vô cùng chặt, có hỏi cũng không được gì.
Đột nhiên có một hạ nhân đi đến bẩm: "Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến."
Minh Đang nhướng nhướng mày, đang định nói không gặp. Hạ nhân kia liền nói thêm: "Nàng nói nàng tên là Hồng Thược, là nha hoàn bên người trước kia."