“Ha ha ha.” Hoàng thượng hắng giọng cười to, đánh vỡ không khí ngưng trệ trong phòng: “Từ tiểu thư thật thẳng thắn.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vân Lam lau mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn.
Mặc dù hắn biết hoàng huynh sẽ nể mặt hắn, chắc chắn sẽ không làm khó Minh Đang, nhưng tâm hắn không tự chủ được mà nảy lên.
Nha đầu này giả bộ khéo léo đi nữa thì cuồi cùng cũng lộ ra bản tính thật. Nhưng như vậy cũng tốt, thế mới là con người thật của nàng.
Minh Đang cũng âm thầm vỗ ngực một cái, cho dù trong lòng hoàng thượng đang nghĩ gì, nhưng hoàng thượng đã nói như vậy, coi như nàng đã qua được cửa ải này.
Tuy nhiên trong lòng tự nhắc nhở mình: Nhớ đấy nhớ đấy, họa là từ miệng mà ra, cẩn thận ngôn từ của mình.
Cùng ăn bữa tối xong, hoàng thượng mới chịu thả người. Căn dặn bọn họ một lần nữa, bảo bọn họ khi nào rảnh rỗi nên thường xuyên vào cung chơi.
Rời hoàng cung, sau khi hẹn Lý Tiêu mấy ngày nữa sẽ tới phủ của hắn tụ họp xong, hai người liền tạm biệt Lý Tiêu, cùng nhau trở lại Phúc vương phủ.
Đèn đuốc ở Phúc vương phủ sáng bừng, tổng quản vương phủ là Toàn thúc cùng toàn bộ hạ nhân ra đón bọn họ.
Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc này, tâm tình Vân Lam có chút ấm áp.
Những người này đều là người đã chăm sóc hắn nhiều năm qua, tình cảm giữa bọn họ cũng khá tốt.
Nhìn bọn họ nói chuyện náo nhiệt, Minh Đang yên lặng đứng sang một bên.
Giống như mỗi người đều có địa phận riêng của mình, chỉ có mỗi nàng là không có. Nàng không có chỗ nào được gọi là nhà cả.
Phúc vương phủ sẽ là nhà của nàng sao? Liệu những hạ nhân này có khinh thường nàng? Nàng mới đến, nên rất nhạy cảm, luôn có cảm giác không an toàn.
Vân Lam vẫn âm thầm chú ý thần sắc của nàng, thấy nàng như vậy, liền giới thiệu nàng với hạ nhân trong phủ, bảo Toàn thúc sắp xếp chỗ ở cho nàng.
Toàn thúc có chút khó xử: “Vương gia, vị tiểu thư này nên sắp xếp ở chỗ nào?”
Tầm mắt thỉnh thoảng quyét qua Minh Đang, đây là tình huống ngàn năm khó gặp ở Phúc vương phủ. Không biết vị tiểu thư này có ở trong phủ lâu dài hay không?
“Thanh Gia các” Phúc vương nhẹ nhàng nói ra lời này.
Bước chân của Toàn thúc hơi chậm lại, đây là địa phương Vương gia thích nhất, không cho phép người nào vào. Hôm này lại phá lệ, xem ra vị tiểu thư này sẽ là chủ mẫu tương lai của bọn họ. Được được được!
Trong lòng ông ta mừng rỡ tột cùng, rốt cuộc ông cũng có thể nhìn thấy một ngày này. Nói như vậy thì không lâu nữa, Vương phủ này sẽ có tiếng khóc của đứa bé náo nhiệt rồi.
Toàn thúc nghĩ như vậy, thái độ với Minh Đang vô cùng nhiệt tình, thái độ chuyển biến của ông ấy khiến Minh Đang giật mình kinh ngạc.
Vân Lam bất đắc dĩ, không biết làm gì khác là bảo Toàn thúc đi trước để dọn dẹp Thanh Gia các.
Nhìn bộ dáng Toàn thúc cẩn thận bước đi, đầu Vân Lam đầy hắc tuyến: “Không cần phải để ý đến ông ấy, Toàn thúc là người rất tốt.”
Minh Đang yên lặng, chỉ gật đầu tỏ ý mình đã biết nhưng không trả lời.
Vân Lam đi trước dẫn đường, Minh Đang yên lặng theo sau.
Bước tới một cây cầu cong cong, hai bên cầu nước gợn nhẹ theo làn gió phiêu lãng, duyên dáng yêu kiều. Từng mảng hoa sen trên nền lá xanh biếc, nụ hoa sắp nở thành những đóa hoa phần hồng, đẹp như tranh vẽ.
Quả nhiên không khí nóng bỏng bên ngoài đều bị xua đuổi đi, nơi này rất thích hợp để ở vào mùa hè.
Thủy các trong hồ vô cùng tinh sảo, khắp nơi đều được bày biện những món đồ tinh phẩm. Tranh chữ cổ treo đó có giá trị liên thành.
Lụa mỏng bay bay, dịu dàng khác thường.
Vân Lam ngồi bên cửa sổ, trong tay xoay ly trà, thỉnh thoảng lại nhìn nàng mấy lần, do dự hồi lâu cũng lấy được dũng khí hỏi: “Vẫn còn giận ta sao? Là ta không tốt, dám lừa muội.”
Aiz, lần này là lỗi của hắn, không nên làm việc như vậy. Cũng khong biết nha đầu này sẽ giận hắn trong bao lâu? Nàng ngậm miệng, không chịu lên tiếng khiến hắn đau lòng cực kỳ.
Minh Đang tức giận, kiên quyết trả lời: “Đã chậm.”
“Vậy muội muốn như thế nào?” Vân Lam dịu dàng nói.
Hắn biết nàng đồng ý trở về với hắn, nói lên rằng việc này còn có cách cứu chữa.
Nếu nàng thực sự không muốn tha thứ cho hắn, nàng sẽ nhất quyết rời đi. Nàng sẽ không bao giờ sợ hoàng quyền, hoàng thất?
Nàng là người chân thành sảng khoái, yêu hận rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến người ta có cảm giác muốn rơi lệ.
Người như vậy rất đơn giản nhưng cũng dễ bị tổn thương nhất.
“Muội vẫn chứa nghĩ ra.” Minh Đang lắc đầu một cái, nhìn ra hồ sen bên ngoài.
“Như vậy đi.” Từ lúc bắt đầu đến giờ, Vân Lam đều nói lời ngon ngọt: “Muội cứ ở đây rồi từ từ suy nghĩ, muốn trừng phạt như thế nào đều tùy muội.”
“Thực sự cái gì cũng theo ý muội.” Minh Đang xoay tròn mắt, trong lòng nổi lên suy nghĩ muốn trêu cợt. Hừ, để cho huynh biết mùi vị bị người khác lừa gạt. Xem xem huynh còn dám lừa gạt muội nữa hay không?
“Ừ” Hắn nghiêm túc gật đầu, thái độ vô cùng chân thành.
Nhìn thần thái hắn dịu dàng, ăn nói khép nép vô cùng, lại nghĩ đến bệnh trên người hắn, khiến nàng tự thở dài. Một bụng đầy lửa giận bị tiêu tan, không kích thích được chút ý xấu nào. Nhưng nàng lại không có bậc thang bước xuống, không muốn mở miệng tha thứ cho hắn một cách dễ dàng được.
Nàng là người rất mềm lòng, hắn là một bệnh nhân. Nếu tâm trạng hắn không tốt, rất dễ làm tăng bệnh tình, đó là điều mà nàng không muốn thấy nhất. Nếu hắn là một người bình thường khỏe mạnh vui vẻ thì tốt, khẳng định nàng sẽ chỉnh hắn, làm cho hắn kêu khổ không ngừng.
Thấy sắc mặt nàng đỡ hơn nhiều, hắn nở nụ cười, trong mắt như có đầy ánh sao trời, sáng long lanh: “Muội thấy thiếu cái gì thì nói với hạ nhân, cứ đem nơi này thành nhà của mình.”
Đừng có xem dáng vẻ hung hăng, cường ngạnh của nha đầu này, đó chỉ là thủ đoạn tự bảo vệ mình mà thôi, nàng là người có lòng dạ mềm yếu.
Minh Đang thưởng thức ngón tay khéo léo, nhăn nhó bất an: “Muội ở nơi này có mang lại phiền toái gì cho huynh không?” Nàng cũng biết việc này không hợp với lẽ thường, nhưng nàng không có chỗ có thể ở.
Trong lòng Vân Lam đau nhói, sờ sờ đầu của nàng: “Muội đừng suy nghĩ lung tung, hoàng huynh cũng đã đồng ý chuyện này, sẽ không có kẻ nào dám nói lung tung.”
Minh Đang gật đầu một cái, như vậy nàng cũng yên tâm.
Lúc đầu, Minh Đang còn giả vờ tức giận, nhưng sau khi được Vân Lam cẩn thận dụ dỗ, rốt cuộc cũng nở nụ cười, coi như việc này cũng được giải hòa.
“Đây là cái gì?” Minh Đang cầm một chiếc nhẫn có phong cách cổ xưa, hình dạng rất đặc biệt.
Trong hộp gấm hoàng hậu ban cho nàng, có rất nhiều đồ trang sức châu báu, mỗi thứ đều có một sắc thái riêng, bảo thạch đều là cực phẩm, hơn nữa đều là có nguyên bộ. Nhưng chiếc nhẫn này có chút khác lạ, có chút kỳ lạ.
“Là nhẫn của mẫu phi để lại. Là một chiếc nhẫn mà mẫu phi thích nhất.” Vân Lam nhìn một cái là nhận ra được vật này, cầm lấy khẽ vuốt nhẹ, vẻ mặt có chút kích động.
“Cái này tặng cho ta hình như có chút không thỏa đáng?” Nghe lời nói của Vân Lam, trong lòng nàng có một chút quái dị.
“Nếu đã đưa cho muội, muội cứ nhận lấy đi.” Vân Lam đưa trả chiếc nhẫn lại cho nàng, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.
Đây là vật đính ước mà phụ hoàng đã tặng cho mẫu phi, mẫu phi yêu nó như trân bảo. Hắn không ngờ chiếc nhẫn lại ở trên tay hoàng huynh, hắn vẫn cứ nghĩ chiếc nhẫn này đã chôn cùng mẫu phi, thật kỳ lạ!
Minh Đang cười híp mắt, vui vẻ đeo thử nhẫn vào ngón tay trỏ, hơi lớn một chút. Lại thử mấy ngón còn lại, đeo vừa vào ngón giữa, nàng càng nhìn càng thấy thích, nhìn tới nhìn lui.
Nhìn vật đính ước của cha mẹ được đeo trên ngón tay của nàng, mặt Vân Lam có chút hồng lên.
Phu thê Từ Đạt cùng nhau đến cửa bái phỏng. (*bái phỏng: đến thăm, viếng thăm)
Vân Lam nghe thấy người hầu báo lại, vẻ mặt không đổi, ngón tay nhặt quân cờ màu đen đặt vào bàn cờ.
Minh Đang cũng mặc kệ, nâng cằm vắt óc suy nghĩ bước đi cờ tiếp theo.
Toàn thúc để tay xuôi hai bên hông, không nói một từ.
Ánh sáng nghiêng về phía chếch tây, rốt cuộc Vân Lam cũng ngừng tay, lau mặt: “Nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đi.”
Minh Đang cười híp mắt, gật gật đầu, chậm rãi uống chén canh hạt sen.
Ăn xong súc miệng, rửa tay.
Lúc này hai người mới chậm rãi sóng vai đi về phía đại sảnh tiền viện, động tác nhãn nhã giống như đang rảnh rỗi dạo chơi, bước đi chậm rãi đến mức khiến người ta cũng phải nóng nảy.
Trên đường còn thỉnh thoảng dừng lại xem mấy con chim sẻ, ngắm chút hoa cỏ.
Phu thê Từ Đạt đợi suốt hai canh giờ, uống đầy một bụng trà, trong lòng vô cùng phiền não.
Đây là có ý gì? Cố ý không cho bọn họ chút mặt mũi sao? Đừng quên, Minh Đang vẫn là nữ nhi Từ gia, bọn họ không có thể diện, nàng còn có chút ánh sáng gì?
Phúc vương gia nhận Minh Đang vào trong phủ khiến bọn họ rất khó hiểu, có phải hay không Phúc vương có ý với Minh Đang? Nếu thực sự như vậy, Từ gia có thể leo lên cành cao này sao?
Cành cao không sợ nhiều, càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể giữ được cơ nghiệp của Từ gia vững chắc, vinh hoa phú quý nối liền không dứt.
Bọn họ suy nghĩ càng ngày càng đẹp, trong mắt tràn đầy hình ảnh về tương lai tốt đẹp
Vân Lam dắt Minh Đang vào cửa, trước tiên ngồi vào vị trí xong liền kêu người dâng trà.
Sau khi hạ nhân dâng trà xong, mới hắng giọng mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt: “Không biết Từ đại nhân và Từ phu nhân có chuyện gì muốn gặp bổn vương?”
Minh Đang không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn xưng là bổn vương, nói chuyện cũng ra hình ra dạng.
Từ Đath bị giọng điệu nhàn nhạt của hắn làm cho sắc mặt cứng đờ, sự việc xảy ra khác nhau một trời một vực với suy nghĩ của hắn, nhịn không được cố ý dò xét thử xem: “Vương gia, là hạ quan quá mức mạo muội, đặc biệt tới thỉnh an Vương gia, đồng thời muốn nhận tiểu nữ không hiểu chuyện trở về phủ.” (*mạo muội: đánh bạo, đánh liều, liều lĩnh)
Xem ngươi muốn trả lời thế nào? Nếu quả thật có ý với Minh Đang, sẽ bị ông ta bắt được xương sườn mềm, đến lúc đó ông ta có thể phong quang làm nhạc phụ Phúc vương. Tương lại, trên triều đình không còn ai dám đối nghịch với ông ta? Đi ra ngoài còn ai không hâm mộ ông ta? (*xương sườn mềm: chỉ điểm yếu con người; * phong quang: có vẻ đẹp, nở mày nở mặt)
Vân Lam uống một ngụm trà: “Minh Đang được hoàng thượng hạ chỉ đồng ý cho nàng ở lại Phúc vương phủ. Nếu Từ đại nhân có gì bất mãn, có thể trực tiếp đi hỏi hoàng thượng.”
Phủi sạch chuyện không còn một mảnh, hắn không tin Từ Đạt dám đi hỏi hoàng thượng chuyện này. Chút thủ đoạn này của Từ Đạt không qua được mắt của hắn, hắn sẽ không để cho ông ta được như ý.
Một nữ nhi chịu hết mọi vắng vẻ, bởi vì hôm nay có chút quan hệ với hoàng thất, mới nhớ tới nàng. Chỉ sợ ông ta nhìn trúng giá trị có thể lợi dụng trên người của nàng? Có hắn ở đây, ông ta đừng mơ tưởng có thể đạt được ý muốn.
“Hạ quan không có ý này.” Trong lòng Từ Đạt thầm ảo não, cũng không dám có bất kỳ một chút oán trách nào: “Minh Đang?” Chậm một lúc lâu, ông ta mới nghe ra có gì không ổn ở đây, thoạt nhìn sắc mặt rất khó coi.”
“Ta chỉ biết Minh Đang cô nương, lại không biết lệnh ái là ai” Lời này của hắn vô cùng chua ngoa, giống như công khai với mọi người rằng Minh Đang không có quan hệ gì với người của Từ gia. Quả nhiên nàng không có nhìn lầm người.
Từ Đạt sửng sốt hồi lâu, sắc mặt có chút biến đen, ông ta không dám phân cao thấp với Phúc Vương, nhưng vẫn có thể trút giận lên nữ nhi: “Minh Đang, người nào cho phép ngươi đổi họ?”
Nha đầu chết tiệt kia, thân là người của Từ gia lại dám đổi loạn dòng họ, coi ông ta là người chết sao.
Minh Đang nháy nháy mắt, lần đầu tiên mở miệng sau khi vào cửa: “Ta không có, ta vẫn theo họ mẹ.” Triều đình Đại Chu không cứng nhắc bắt con gái nhất định phải theo họ của cha, theo họ mẹ cũng được, nàng không có sai.
Từ Đạt tức giân sôi người: “Nha đầu chết tiết kia, ngươi có tư cách gì...”
Vân Lam không thể nghe hai chữ chết tiệt, hơn nữa cũng không thể chấp nhận người khác bắt nạt nàng: “Im miệng, trong vương phủ không phải là nơi Từ đại nhân dạy dỗ người.”
Trong mắt Từ Đạt đầy tơ máu, mặt sưng như gan heo, hàm răng cắn vào nhau phát ra tiếng kẽo kẹt: “Hạ quan không dám, nhưng thực sự nha đầu này quá khinh người, hành động của nàng làm nhục liệt tổ liệt tông Từ gia.”
Vân Lam nghiêm mặt, lạnh lùng giễu cợt nói: “Nàng họ Minh, có quan hệ gì với liệt tổ liệt tông Từ gia? Có quan hệ gì với Từ đại nhân? Cho nên không đến phiên ngươi phải dạy dỗ nàng.”
Trong lòng Minh Đang cảm thấy vô cùng thỏa mái, thì ra cảm giác có người che chở cho mình rất tuyệt, sự vui vẻ lan tràn trong mắt, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ rực rỡ.
Cảnh tượng này rơi vào mắt của Từ đại nhân khiến cho ông ta cảm thấy mình bị Minh Đang làm nhục, cơn tức xông đến đỉnh đầu, không quan tâm đến cái gì nữa, đứng lên: “Vương gia, cho dù ngài có tôn quý đến đâu cũng không thể nhúng tay vào chuyện nhà của người khác.”