Edit: sena
Núi xanh nước trong, từng bụi, từng bụi hoa tươi nở rộ nối tiếp nhau, hoa cỏ màu xanh xanh, hoa thơm, chim hót.
Gió thổi nhẹ nhàng lất phất, cuốn theo hương cỏ xanh nhàn nhạt, khiến người ta thoải mái, vui vẻ.
Nhóm người của Vân Lam đi chậm rãi, giống như đoàn người đang đi du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh sắc xung quanh.
Minh Đang vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, nhìn không chớp mắt.
Bích Liên đi bên cạnh đỡ nàng, không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, ngài có mệt hay không? Hay chúng ta nghỉ ngơi một lát?”
Thật là mệt chết người, con đường núi này thật khó đi, gồ ghề khắp nơi, gập ghềnh uốn lượn.
Nhưng đường vào cốc chỉ có một con đường núi quanh co khúc khủy này. Đường vừa nhỏ, vừa gập ghềnh, xe ngựa không thể đi được, chỉ có thể dùng chân đi bộ. Nhưng mà đã đi hơn một canh giờ còn chưa tới được Dược Vương cốc.
“Chúng ta đã nghỉ ngơi hai lần rồi, không thể dừng lại nữa, lên đường quan trọng hơn.” Minh Đang lau trán đang ra mồ hôi: “Vân ca ca, còn phải đi bao lâu nữa?”
Thật là kỳ lạ, hai nữ tử yếu đuối như họ mệt mỏi thở hồng hộc không nói làm gì, nhưng hình như người ta có bộ dáng một quý công tử, tại sao lại khí định thần nhàn, hô hấp không đổi, dường như không chịu nỗi khổ khi lên đường gấp rút? Nhìn lại một chút, đến cả mồ hôi cũng không ra, thật là kỳ quái.
“Bình An, ngươi nói đi” Vân Lam chưa tới cho nên không biết gì.
“Tiểu thư đừng nóng vội, sắp tới rồi a.” Bình An cười nói, mấy năm trước hắn đã tới một lần cho nên nhớ rõ: “Đi thêm khoảng một nén nhang nữa là được.”
Nhưng trong lòng thầm than, không phải do chiếu cố tốc độ đi của hai cô gái yếu đuối này thì bọn họ đã tới nơi lâu rồi. Bảo các nàng chờ ở dưới chân núi thì không chịu, cứ kiên trì muốn đi cùng. Thiệt là, công tử lại còn không khuyên can các nàng nữa chứ.
Tinh thần Minh Đang chấn động: “Vậy chúng ta đi nhanh một chút.” Coi như trông mơ giải khát* cũng được.
(*VỌNG MAI CHỈ KHÁT: nghĩa bóng là dùng việc ảo tưởng để tự an ủi mình. Điển tích: tam quốc diễn nghĩa có viết về truyện này. Quân lính của Tào Tháo trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn)
Đi thêm một đoạn, thấy trước mặt có một khối bia ven đường, bên trên viết ba chữ rồng bay phượng múa: Dược Vương Cốc. Chữ viết cứng cáp có lực, góc cạnh sắc sảo, ngay thẳng, chữ thật đẹp.
“Đến, đến” Minh Đang mừng rỡ, rốt cuộc cũng tìm được Dược Vương cốc ẩn sâu giữa núi rừng.
Trước tấm bia đá có từng chùm hoa tươi đang nở rộ, Minh Đang tiện tay ngắt một đóa xuống, ngửi một hơi thật sâu, tâm tình rất tốt.
Vân Lam vuốt khối bia đá này, tâm trạng thấp thỏm cũng khó nén được vẻ hưng phấn.
“Người ở phương nào dám gây ồn ào ở chỗ này?” Một nữ tử mặc y phục màu hồng chui ra từ trong một bụi rậm.
“Làm phiền cô nương có thể giúp ta….” Bình An tiến lên một bước, đang muốn nói rõ mục đích đến đây, xin nàng ta có thể đi thông báo một tiếng.
Nàng kia không thèm để ý tới Bình An, vẻ mặt giận dữ chỉ vào Minh Đang mắng: “Trong ta ngươi đang cầm cái gì?”
“Hoa” Gương mặt Minh Đang không hiểu, phất phất đóa hoa trong tay: “Thế nào?”
“Ai cho ngươi hái lung tung?” Nàng kia nổi giận đùng đùng, khí thế bức người.
Bích Liên không vui, tiến lên ngăn trước mặt Minh Đang: “Cũng không phải là của nhà ngươi, có cần phải ngạc nhiên thế không?” Loại người gì vậy, thật khó hiểu, đúng là không có lễ phép, không biết trả lời câu hỏi của người khác.
“Diện tích trăm dặm quanh đây đều là của Dược Vương cốc chúng ta, bất kỳ ai cũng không được hái hoa cỏ xung quanh lung tung.” Nàng kia có chút đau lòng nhìn bông hoa trong tay Minh Đang. Hoa đó do tự tay nàng ta trồng, chỉ cho phép bản thân mình hái.
Cơn nóng giận của Bích Liên bốc lên, chỉ vì một đóa hoa bé nhỏ không đáng kể làm ồn ào, có phải nàng ta đang cố ý gây chuyện? “Người nào quy định là không được hái? Sao không thấy biển báo nào cả.” Coi như là khộng cho phép hái thì cũng phải đặt một tấm biển báo chứ. Hơn nữa tại sao lại không cho hái, người của Dược Vương cốc đều không biết nói lý lẽ như vậy sao?
“Ta quy định” Nàng kia hùng hổ trả lời.
Minh Đang lạnh nhạt nói chen một câu: “Hái cũng đã hái rồi, ngươi còn muốn làm sao?” Nàng là người ân oán rõ ràng có thù tất báo, lại cực kỳ có lý lẽ. Nếu như nữ tử này nói chuyện thật tốt với nàng, có lẽ nàng sẽ nghe vào một hai điều. Nhưng thái độ mạnh mẽ lại khiến nàng tức giận. Từ trước tới giờ, để đối phó với những người như thế, nàng lựa chọn vượt qua, ngươi đã ngang ngược, ta còn ngang ngược hơn.
“Ngươi bồi thường cho ta.” Nàng kia dường như nắm chắc được mọi việc, bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
“Vị cô nương này, hay thế này nhé.” Bình An đoạt lời, tươi cười xin lỗi: “Chúng ta bồi thường bạc cho ngươi, chuyện này cứ chấm dứt như vậy.”
Minh Đang nhíu mày, cố gắng nén giận, không thèm dây dưa cùng nàng. Nếu không phải vì thân thể của Vân Lam, nàng sẽ không để sự việc trôi qua một cách dễ dàng như vậy đâu. Có việc phải cầu người, trước tiên phóng thấp tư thái xuống một chút.
Dù sao quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, nàng có thể tính toán một lượt sau này.
Coi như bọn họ muốn cho qua sự việc này nhưng có người lại không muốn cho qua.
Nàng kia vẫn từng bước, từng bước ép sát như cũ, ngạo mạn: “Nào có chuyện lại cho qua đơn giản như vậy được, Dược Vương cốc chúng ta không thiếu tiền.”
Bình An hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng: “Vậy ngươi muốn thế nào? Lại không thể khiến cho hoa quay lại cành.” Nếu không phải vì công tử, hắn thật muốn dùng một chưởng đập chết nàng ta. Loại người gì vậy, dám kêu gào trước mặt hắn, đúng là chán không muốn sống.
Nghe được những lời này, sắc mặt Minh Đang trở nên âm trầm, dứt khoát quyết định phải xử lý nữ nhân này. Không chết thì cũng phải lột da. Dược nhân? Nàng ta xứng đáng có được sao? (sena: ta không biết có phải đoạn này thiếu hay không mà cứ thấy sao sao ý. Tìm trong bản tiếng trung cũng thấy ghi như vậy. Thật khó hiểu? *-*a)
Bình An nghi ngờ hỏi: “Dược nhân? Dược nhân là cái gì?” Sao hắn chưa từng được nghe qua cái này?
“Chính là người để ta thí nghiệm thuốc.” Nàng ta giải thích với ý xấu: “Ta cho nàng uống thuốc độc rồi cho giải dược ta chế ra, sau đó xem xét…..” Lời nàng ta nói chưa dứt, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Ánh mắt Bích Liên bốc lửa, tay Bình An nắm chặt thành quả đấm.
Vẫn ở phía sau không nói câu nào, sắc mặt Vân Lam cũng trở nên xanh mét, phẫn nộ quát: “Càn rỡ. người của Dược Vương cốc đều tùy ý giết người bừa bãi như vậy sao?
Từ nhỏ nàng kia đã được người khác nâng niu trong lòng bàn tay như trân bảo hiếm quý mà lớn lên. Những người đó cưng chiều nàng ta vô cùng, hơn nữa chửa từng ra khỏi cốc, cho nên không biết cách quan sát tình hình: “Rõ ràng nàng đã làm chuyện sai trái, chịu chút trừng phạt cũng là bình thường.”
“Chỉ hái có mấy đóa hoa vô chủ, phạm vào vương pháp của nhà nào?” Từ trước đến giờ Vân Lam chưa từng ra mặt so đo cùng người khác, nhưng việc này khiến hắn tức giận ngút trời, không nhịn được mà chỉ trích: “Tuổi của ngươi không lớn lắm, sao lại có lòng dạ ác độc như vậy.”
“Ác độc?” Nàng kia thẹn quá hóa giận, càng trở lên càn rỡ: “Ta cho phép nàng làm dược nhân của ta là vinh hạnh của nàng.”
Minh Đang giận quá hóa cười: “Vậy ta có phải cám ơn ngươi không?” Giơ tay lên liền động thủ.
“Các ngươi dám ăn hiếp ta? Thật to gan.” Nàng kia không phát giác ra điều gì, chỉ trợn mắt trừng mi. Đang muốn phát tác một hồi, đột nhiên nhớ đến cái gì, cười với vẻ mặt xấu xa: “Các ngươi đi cầu y đúng không, đừng có mà hy vọng người của Dược Vương cốc cứu các ngươi, mau cút về đi.”
Đã là người đến cầu y đều một mực cung kính với nàng ta, chỉ sợ chọc nàng ta tức giận. Vậy mà mấy người này thật to gan, dám chọc giận nàng ta? Đúng là chán không muốn sống.
Bình An cau mày: “Chúng ta đến để tìm Dược Vương, có quan hệ gì với nhà ngươi, đi đi, tránh sang một bên đi.” Tuy biết nữ tử này nhất định có quan hệ gì đó với Dược Vương, nhưng Bình An cũng không thèm để ý.
Nàng kia tức giận, sắc mặt đỏ lên: “Nếu ta không đồng ý thì Dược Vương cũng không để ý đến các ngươi.” Dám vô lễ với nàng?
“Ai nha” Bình An cũng tức đến cành hông: “Giọng điệu thật lớn, chẳng lẽ ngươi chính là Dược Vương?”
“Ta không phải Dược Vương nhưng Dược Vương cũng phải nghe ta.” Nàng ta quyết định không cho phép người trong Dược Vương cốc đến cứu bọn họ.
“Bình An” Vân Lam sớm nhìn thấy Minh Đang động tay động chân với nàng ta, tâm trạng cân bằng hơn một chút: “Chớ dài dòng cùng tiểu nha đầu không hiểu chuyện kia, đi cầu kiến Dược Vương.”
“Ngươi dám?” Nàng kia ngăn chặn đường đi, không cho Bình An đi qua.
Bình An lười cùng nàng ta tranh luận, rat ay nhanh như chớp điểm mấy đại huyệt của nàng ta, khiến nàng ta phải đứng yên.
Nàng kia vừa kinh vừa sợ, lần đầu tiên trong đời nàng ta chịu thua thiệt như vậy. Không tự kiểm soát giọng, gọi lớn: “Gia gia, sư bá, sư huynh, cứu mạng, có người muốn giết ta.”
“Người nào dám to gan như vậy.” Âm thanh chưa dứt, có hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn Minh Đang, hô lớn: “Các ngươi là người phương nào? Dám đến Dược Vương cốc giết người, thật là to gan.”
Một người lớn tuổi hơn, bộ dáng bốn mươi, năm mươi tuổi. Tên còn lại khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng thư sinh, vẻ mặt đầy lửa giận.
Bình An định thần nhìn lại, thì ra là người quen, chắp tay: “Là ta, mấy năm nay Lục huynh có tốt không?”
“Bình huynh đệ, sao lại là ngươi?” Lục Tri lớn tuổi hơn một chút, nhìn Bình An một lúc lâu mới nhận ra, trong lòng sợ hết hồn. Hai người đã từng gặp một lần, đối với Bình An vẫn còn chút ấn tượng. Sư phụ vô cùng khách khí đối với hắn, tiếp đãi cực kỳ long trọng. Biết Bình An là người có bối cảnh thâm hậu, không phải là loại người dễ trêu chọc.
Bên kia, Lục Ý giải huyệt đạo giúp Thẩm Văn Tĩnh. Thật may Bình An cũng không có ra tay quá nặng, đều dùng thủ pháp bình thường nên dễ dàng giải bỏ.
Một khi được khôi phục bình thường, Thẩm Văn Tĩnh liền không sợ hãi: “Sư bá, giết bọn họ giúp ta, vừa nãy bọn họ coi khinh ta.”
Nàng ta vừa mở miệng là muốn đánh muốn giết, lòng dạ nàng ta đủ ngoan độc, cho là giết người dễ như giết gà thế sao?
“A Tĩnh không được nói lung tung.” Lục Tri cả kinh, sắc mặt có chút không được tự nhiên: “Bình huynh đệ làm sao có thể là người lấy lớn hiếp nhỏ?” Ông biết rõ tính tình của nữ sư điệt này, chỉ nàng ta mới có thể gây chuyện với người khác. Nhưng mà muốn gây sự thì cũng phải xem đối phương có bản lĩnh và bối cảnh như thế nào, không phải ai cũng có thể đắc tội được.
Thẩm Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn Lục Tri: “Sư bá, người không giúp ta lại đi giúp người ngoài, ta muốn tố cáo với gia gia.” Chuyện gì đang xảy ra thế? Từ trước đến giờ, sư bá là người thương nàng ta nhất, coi nàng ta như nữ nhi ruột thịt. Cho dù nàng ta có làm ầm ĩ như thế nào thì sư bá cũng sẽ bao che, giúp đỡ nàng ta. Nhưng lần này lại ngược lại.
Lục Tri thấy vẻ mặt Bình An giễu cợt, cười như không cười, mặt liền đỏ thẫm: “Bình huynh đệ đừng trách, do chúng ta quản giáo đệ tử không nghiêm, để cho ngươi chê cười rồi.”
Hễ là người trong giang hồ cũng kính ba phần với Dược Vương cốc, quyết không chủ động gây sự. Nghĩ đi nghĩ lại, người trong giang hồ thường xuyên bị thương hay trúng độc như cơm bữa, luôn luôn cần người chữa trị. Y thuật trong thiên hạ này, Dược Vương cốc có thể nói là thứ nhất, cho nên ai dám đắc tội? Còn có nhiều nhân sĩ giang hồ thiếu nhân tình Dược Vương cốc, dĩ nhiên sẽ bảo vệ Dược Vương cốc. Cho nên người của Dược Vương cốc cảm thấy mình cao hơn người khác, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.
Mà Thẩm Duy là người đứng đầu cốc, từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, đối với mấy trưởng môn của mấy đại môn phái luôn không cho sắc mặt*. Nhưng đối với người này lại khác biệt, điều này nói lên cái gì? (*ý là ông dược vương này cao ngạo, không thèm để ý đến mấy đại môn phái kia. Cho nên không cần phải tiếp đón mấy ông bà trưởng môn của mấy môn phái đó.)
Ông không biết Bình An là người nào, nhưng thấy thái độ của sư phụ luôn một mực cung kính, chắc chắn là người mà Dược Vương cốc có thể chọc vào. Ông là người từng trải, tự nhiên sẽ không đụng vào khiến cho bản thân bể đầu chảy máu.
“Sư bá, vì sao người lại khách khí với bọn họ như vậy? Những người này đều là người xấu.” Thẩm Văn Tĩnh vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, trong lòng bắt đầu suy đoán lung tung: “Người…. chẳng lẽ người nghĩ phản bội sư môn.” Sao có thể như vậy được?
Lần đầu tiên Lục Tri mắng đứa cháu gái này: “A Tĩnh câm miệng, cháu làm mấy chuyện mất mặt còn chưa đủ sao?” Nếu là trước kia, người muốn cầu cạnh Dược Vương cốc đắc tội nàng ta, ông có thể giải quyết giúp nàng ta. Nhưng những người này ông không thể làm gì được.
“Ta làm mất thể diện lúc nào? Sư bá, người bắt nạt ta, ta muốn tố cáo với gia gia.” Thẩm Văn Tĩnh như một đứa bé bị làm hư, chỉ biết nói câu này. Lúc trước nàng ta lấy thủ đoạn đó ra dọa, mỗi lần đều được theo ý muốn, không có xảy ra việc gì.
“Tố cáo chuyện gì?” Một lão nhân gầy gò đi đến gần bọn họ, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Văn Tĩnh, đau lòng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? A Tĩnh cháu làm sao vậy?”
Ông chỉ có một người cháu gái là Thẩm Văn Tĩnh, lại thương nàng ta mất cha mẹ từ nhỏ, yêu thương nàng ta như sinh mạng, cho tới bây giờ cũng không để nàng ta chịu một tia uất ức nào cả.
“Gia gia, người làm chủ cho cháu, giết hết bọn người kia đi.” Thẩm Văn Tĩnh thấy chỗ dựa vững chắc của mình, hoàn toàn yên tâm nên bắt đầu kiêu căng: “Sư bá còn giúp người ngoài. Ngài….”
Lục Tri ho khan một cái, nhắc nhở: “Sư phụ, người xem đây là người phương nào?”
“Đều….” Thẩm Duy quay lại, sắc mặt đại biến: “Sao ngươi lại tới nơi này? Có phải xảy ra điều gì ngoài ý muốn không?” Không phải công tử xảy ra chuyện gì chứ? Ông biết rõ tính mạng của công tử liên quan đến ngày lành của ông dài hay ngắn. Nếu thật sự không chữa được, sợ rằng Dược Vương cốc sẽ là mục tiêu cho người ta xả giận. Thiên tử* giận dữ, xác chết đầy đồng, làm gì còn để ý đến cái khác? (* cách gọi của vua chúa ngày xưa)
“Thẩm tiên sinh, lần này tới đã có nhiều điều đắc tội, kính xin tiên sinh tha thứ.” Bình An chắp tay, ngoài miệng nói nhận tội nhưng ngữ điệu không giống chút nào: “Nhưng hình như tính khí của lệnh tôn không được tốt lắm, cũng dám lớn tiếng với công tử nhà ta.”
Lời Bình An vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Duy có chút kinh sợ, hốt hoảng không ngừng: “Công tử…. chuyện này….. ngài…….” Tự nhiên cháu gái ông lại đi chọc vào nhân vật lớn kia? Trời ạ.
“Thẩm tiên sinh.” Vân Lam từ chỗ tối đi tới, nhàn nhạt gật đầu một cái: “Không biết ta tới như vậy có quá mạo muội hay không? Làm khách không mời mà đến.” Giọng điệu vô cùng không tốt.
Ai bảo cháu gái ông ta phạm vào đại kỵ của hắn, trong lòng hắn đầy lửa giận, cũng không còn giữ được thái độ ôn hòa thường ngày nữa.
“Công tử, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, là cháu gái ta quá mức vô lễ, ta xin bồi tội thay nó. Ngài đại nhân đại lượng không cần so đo cùng nó.” Thẩm Duy cả kinh, chỉ là đã già nên thành tinh, có nhiều chủ ý: “A Tĩnh tới đây, cho công tử…..”
Ông biết rõ thân phận quý trọng của công tử, hắn mà nóng giận có thể hủy cả Dược Vương cốc cũng không là chuyện lạ. Mặc dù ông có ân cứu mạng với công tử, nhưng chuyện đó cũng không là gì, đó là trách nhiệm của ông. Mấy năm nay ông không chữa khỏi bệnh cho người ta, sắc mặt của huynh trưởng người ta càng ngày càng khó coi.
“A…..” sắc mặt Thẩm Văn Tĩnh đột nhiên xám trắng, che bụng ngã xuống đất.