Daniel cho rằng buổi xem kịch lần này không phải thắng lợi to lớn nhất. Lúc anh nhớ ra phải ghé qua rạp hát mua vé thì ông bán vé báo hung tin là chỉ còn chỗ “có tầm nhìn hạn chế.” Nhưng chúng rẻ, cộng thêm việc cay cú vì Miranda dám bỉ bôi rằng anh sẽ không thể mua được cái vé nào, thế là Daniel quyết định mua chúng.
Thật không may, bốn chỗ lại không gần nhau. Hai chỗ ở sau cột chống bên phải khán phòng, hai chỗ kia lại ở sau cột chống bên trái. Daniel thấy bực bội bởi không thể gần cả ba đứa trẻ trong cuộc vui hiếm hoi này, và còn bực bội hơn khi Lydia và Christopher dường như chẳng bận tâm lắm tới chuyện đó. Chúng vui vẻ chạy ra chỗ ngồi và sau một hồi tranh cãi về việc mắt tinh mắt kém, rồi thì thử với tờ giới thiệu chương trình quăn tít, mỗi đứa chọn một bên cột và nhìn ngó xung quanh. Daniel để ý thấy cả hai cùng chăm chú nhìn về phía trước ngay cả khi tấm rèm sân khấu chưa được kéo lên.
Daniel và Natalie thì không được suôn sẻ như vậy. Tầm nhìn lên sân khấu của hai bố con bị hạn chế, không chỉ do chiếc cột cẩm thạch to sừng sững mà còn do hai sinh viên đầu xù ngồi đằng trước. Natalie không thể ngó sang bên cũng không thể nhìn qua đầu họ được, và khi ánh sáng ngập tràn sân khấu, cô bé ngó ngoáy trên chiếc ghế nhung, cố rướn cổ lên để nhìn cho rõ. Chiếc ghế của cô bé kêu cót két. Khẽ chuồi sang để đổi chỗ, Daniel thấy ghế của mình cũng kêu cót két. Và cuối cùng, sau ánh mắt cáu kỉnh của những khán giả ngồi bên cạnh cô con gái, anh buộc lòng phải cho Natalie ngồi lên đầu gối.
Natalie ôm chặt cổ anh khiến anh muốn nghẹt thở. Vở kịch bắt đầu. Chưa đầy một phút, cô bé đút ngón cái vào miệng, mí mắt rũ xuống, ngón tay quấn quấn tóc Daniel. Mạch chuyện còn chưa đâu vào đâu thì Natalie đã ngủ gà ngủ gật. Daniel khẽ cúi đầu để đánh thức cô bé dậy - giá vé có rẻ thật, nhưng đâu có rẻ đến mức đó - nhưng phải hết sức thận trọng. Con bé ngồi không nhúc nhích trong vòng tay anh, và anh buộc phải vặn xương sống thật cẩn thận để giữ thăng bằng nếu không anh sẽ chẳng nhìn thấy gì.
Daniel nghĩ vở kịch có vẻ không thực sự phù hợp để cả gia đình đi xem. Cuối cùng anh cảm thấy vui khi Natalie ngủ suốt vở kịch. Hết cảnh này đến cảnh khác toàn là cãi cọ, trong đó có một số cảnh tới đỉnh điểm gay gắt, diễn tả câu chuyện của hai cặp đôi, một cặp thật hạnh phúc và một cặp có cuộc sống hôn nhân thật khủng khiếp, luôn luẩn quẩn trong vòng xoáy hận thù âm ỉ, hiểu lầm và hiểm độc. Ngay cả cặp vợ chồng hạnh phúc kia cũng đâm ra gắt gỏng trước áp lực của vòng xoáy này. Nhưng kết thúc hồi một, cặp đôi không hạnh phúc đang phải chịu tổn thương trầm trọng về mặt thể xác do đã đập nhau gãy xương bánh chè từ khi rèm sân khấu còn chưa kéo lên.
Đèn trong khán phòng bật sáng. Daniel đảo mắt khắp căn phòng. Lydia và Christopher vẫn ngồi đó, tập trung cao độ, mắt vẫn dán chặt vào tấm rèm. Phải một lúc sau chúng mới bắt đầu nhúc nhích. Rõ ràng màn phác họa sống động cảnh vợ chồng gây gổ vừa rồi đã thu hút hết sự chú ý của hai đứa. Cảm giác bồn chồn bỗng dâng lên trong lòng anh. Sau một thoáng suy tư, anh chợt nhận ra rằng sẽ là một sai lầm lớn nếu ngồi xem hết vở kịch.
Nhưng Natalie đang ngủ say trên cánh tay anh, nên anh phải ngồi yên trên ghế. Daniel nghĩ Lydia và Christopher có thể chạy qua chỗ anh trong lúc giải lao nếu như chúng đòi ăn kem. Nhưng anh đã lầm. Chúng thậm chí chẳng buồn quay sang ngó anh, mắt mải dán chặt vào tấm rèm sân khâu như thể lo sợ hồi hai sẽ bắt đầu mà chúng không biết.
Giờ giải lao thật ngắn, mà hồi thứ hai lại thật dài. Sống lưng Daniel đau ê ẩm vì phải ngồi thẳng lưng từ đầu tới giờ. Dồn dập từng đợt, từng đợt lăng mạ trên sân khâu khiến anh nhớ lại những năm tháng hôn nhân của mình rồi đâm ra buồn khổ. Mỗi lần liếc sang thấy khuôn mặt chăm chú của Lydia và Christopher, anh lại lo sợ thái độ của Miranda - sẵn đang mệt mỏi sau một ngày dài ở Wolverhampton - khi nghe bọn trẻ kể về vở kịch mà vì nó, anh đã làm đảo lộn lịch sinh hoạt cuối tuần thiêng liêng và bất khả xâm phạm của cô ta.
Vở kịch kết thúc, cả chân và tay trái Daniel đều tê dại không còn cảm giác nên không thể đứng dậy. Anh ngồi yên chờ Lydia và Christopher chạy lại.
“Quả là kỳ diệu,” Christopher nói. “Kỳ diệu thật.”
Kỳ diệu là lời khen tặng hào phóng nhất của Christopher. Daniel cảm thấy ngạc nhiên. Anh quay sang Lydia hỏi:
“Con nghĩ thế nào về vở kịch?”
“Thật tuyệt vời!” Lydia cũng hào phóng khen tặng như cậu em trai. “Đây là vở kịch hay nhất con từng xem!”
Christopher lại quay sang nhìn chăm chăm bức rèm trống trơn.
“Con không hiểu tại sao hai người ghét nhau thế lại có thể cùng nắm tay ra chào khán giả. Con cứ tưởng chú ấy sẽ véo tai cô ấy khi cô ấy có thể cười với chú ấy ngay được sau khi vừa nói những điều khủng khiếp kia.”
Daniel - một chàng diễn viên thất nghiệp - cảm thấy ghen tức đến chua xót. Rõ ràng cặp đôi trên sân khấu đã chiếm được cảm tình mạnh mẽ của khán giả.
“Chỉ là diễn thôi,” anh thì thầm.
“Tuy nhiên việc đó sẽ dễ dàng với cặp đôi kia.” Christopher không đồng tình với bố. “Con thấy họ thực sự yêu quý nhau.”
Cáu quá, Daniel chỉ muốn cãi nhau.
“Con thấy làm sao được! Diễn là diễn. Đó là công việc. Bất cứ ai theo nghiệp sân khấu đều biết, ngoài đời, cả hai đôi đều có thể lấy nhau thật. Đôi hạnh phúc có thể ghét nhau như xúc đất đổ đi song vẫn tiếp tục sống với nhau như đôi kia, và đôi hay cãi nhau có thể lại sống với nhau vui vẻ hòa thuận đấy.”
“Thôi nào bố!”
Ngay cả Lydia cũng không tin bố.
“Thế thì lạ ghê.”
Khán phòng đã trống trơn. Người dẫn chỗ đi lại giữa những hàng ghế tìm ô và túi khách để quên. Daniel dựng Natalie đứng dậy và giữ cô bé đứng vững trong lúc chờ cô nàng tỉnh ngủ hẳn.
“Chỉ là diễn thôi,” anh nhắc lại. “Nếu là diễn viên thì con sẽ phải diễn. Đó là cái người ta dạy con. Đó là cái người ta trả lương cho con. Con không được để cảm xúc xen vào công việc. Con chỉ đơn giản là diễn vai của mình thôi. Tất cả chỉ có vậy.”
Cả Lydia và Christopher đều không nói một lời. Chúng nhận ra mình đã chạm nọc bố. Lydia quay sang dắt tay Natalie - lúc này vẫn đang ngái ngủ và đứng không vững - đi dọc dãy ghế ra lối chính.
Daniel đi theo lũ trẻ ra khỏi rạp hát dưới ánh nắng chiều chói lọi mà trong lòng vẫn thấy khó chịu.
“Vở kịch hay thật,” Christopher nhắc lại, nheo nheo mắt khi thấy trời vẫn còn sáng. “Đã đến lúc về nhà rồi bố nhỉ?”
Daniel vốn luôn tức giận bởi mọi người vẫn coi nhà Miranda mới là “nhà” của lũ trẻ. Sẵn cơn bực dọc, anh quyết định làm tới.
“Nhà,” anh gằn giọng. “Đúng, về nhà thôi.”
Lũ trẻ tập trung để qua đường, bắt xe buýt về đại lộ Springer. Như thể chỉ định dẫn lũ trẻ đi dọc vỉa hè, đến chỗ sang đường an toàn hơn, Daniel dẫn thẳng chúng tới điểm xe buýt của mình. Khi một chiếc xe buýt tấp vào lề đường, anh nhảy ngay lên xe.
“Lên đi các con!” anh ngây thơ giục lũ trẻ đang đứng trên vỉa hè. “Xe về nhà mình đây rồi.”
Với Natalie, xe buýt cái nào cũng giống cái nào. Cô bé trèo lên ngay. Christopher thoáng do dự một chút rồi cũng bước theo em gái vì không muốn làm bố buồn sau khi đã được bố cho đi xem kịch. Lydia giấu nỗi tức giận và lên xe.
Chuyến xe buýt chẳng hề dễ chịu chút nào. Natalie vẫn khó chịu do ngủ chưa đủ giấc trong khi hai đứa kia bắt đầu thấy lo lắng. Lydia cố nhớ chính xác xem Wolverhampton ở chỗ nào để tính xem mẹ đã về nhà và đợi ba chị em nó bao lâu rồi. Christopher đang hình dung cảnh tượng sẽ xảy ra khi Daniel đưa chúng về nhà. Thằng bé buồn bã nghĩ, đó có thể giống như hồi thứ ba của vở kịch.
Chuyện vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của Christopher nên sau khi Daniel mở cửa phòng và Natalie chui qua háng anh để tới chỗ ti vi xem nốt chương trình hoạt hình yêu thích của mình dù chỉ còn vài phút nữa là hết, Christopher vào sảnh nói với bố:
“Nếu đó chỉ là diễn giống như bố nói và nếu bố là một diễn viên, sao bố không tiếp tục sống với mọi người và diễn như mình đang hạnh phúc.”
Lydia đang định đi vào phòng khách thì dừng ngay lại lắng nghe, rồi kéo cửa sập lại để Natalie không nghe thấy câu chuyện của ba bố con.
“Bố không thể, đúng không ạ?” Christopher hỏi khó.
“Có, bố có thể chứ,” Daniel lạnh lùng đáp.
Anh làm như muốn đi vào bếp, nhưng Christopher không hề tránh qua một bên.
“Nếu bố có thể thì làm gì có những cuộc cãi vã om sòm kia. Có lẽ bố đã không phải gói ghém đồ đạc đi khỏi nhà rồi.”
“Có thể như thế,” Daniel thừa nhận.
“Thậm chí lúc đó, việc đi diễn của bố cũng không đều đặn đúng không ạ?”
“Ừ.” Daniel trở nên buồn bã.
Nhưng dường như Christopher đang cố tình phớt lờ tất cả những dâu hiệu cảnh cáo ấy, nó vẫn chưa chịu thôi:
“Nên bố đâu có bận diễn suốt ngày...”
“Suốt tối,” Lydia sửa lưng em trai. “Diễn viên thực thụ thường diễn vào buổi tối.” Cô bé cố làm cho cuộc đối thoại bớt căng thẳng, nhưng rồi chợt thấy mình lỡ miệng khi nói tới “diễn viên thực thụ”, thế chẳng khác nào thổi bùng ngọn lửa đố kỵ đã nhen nhói từ trong rạp hát.
Tuy nhiên, Christopher quá chú tâm tới việc làm rõ vấn đề này mà không hề để ý tới ánh mắt của bố.
“Vậy coi như là bố không hề kiệt sức sau mỗi tối đi diễn. Thế nên bố có thể diễn một chút trong suốt thời gian còn lại chứ ạ.”
“Có lẽ bố có thể.”
Giọng nói của anh trở nên dữ tợn nhưng Christopher vẫn không mảy may nhận ra.
“Chuyện đó không quá khó phải không bố? Chính bố đã nói rằng đó chỉ là công việc và không được để cảm xúc xen vào công việc. ‘Chỉ đơn giản là diễn vai của mình thôi!’ Bố đã nói thế còn gì.”
“Đúng, bố đã nói thế.”
Mắt anh nhíu lại, vẻ mặt căng thẳng và u ám, khiến Lydia nhớ tới những cuộc cãi vã của bố mẹ.
“Nhưng ở nhà bố dâu có làm thế.”
“Ừ. Thì bố không làm thế.”
“Christopher...” Lydia nhắc nhở nhưng Christopher không hề nghe thấy.
“Nếu ở nhà bố cố gắng diễn một chút,” thằng bé nói chậm rãi, “thì chắc bố đã không phải ra đi rồi. Không có ly thân cũng chẳng có ly dị, và chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như một gia đình.”
“Có thể,” Daniel gắt lên vì mất bình tĩnh.
“Và có thể bây giờ bố đang bị nhốt trong một phòng cách âm, gào thét với mấy bức tường!”
“Sao lại thế ạ?” Christopher cũng hỏi với vẻ ngây thơ giả tạo mà trước đó ba mươi phút Daniel đã dùng để bảo nó lên tuyến xe buýt khác. “Xét cho cùng diễn cũng chỉ là một công việc. Chính bố đã nói thế mà.”
Daniel bỗng túm chặt cổ áo thằng bé, đẩy nó sát vào chân tường.
“Bởi vì, thằng nhãi con ạ,” anh thét lên. “Mày cũng biết đấy, công việc là công việc nhưng cuộc sống là thực.”
Christopher nín thở, sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích. Còn Lydia chỉ biết giương mắt đứng nhìn, thời gian như ngừng trôi trước khi bố con bé từ từ nới lỏng ngón tay trên cổ Christopher rồi buông thằng bé ra, thọc mạnh hai tay vào túi như thể đang cố gắng kiềm chế hết sức để không đánh con mình.
Khiếp đảm, Christopher không dám ho he gì.
“Bố xin lỗi,” anh lên tiếng. “Bố không cố ý, thực sự không cố ý.”
“Ồ, hãy lưu ý từng lời bố nói khi nãy, nhóc con ạ.” Daniel liền gạt bỏ lời xin lỗi hèn hạ đó. “Con nghĩ là bố phải ở trong ngôi nhà chết tiệt đó, hết ngày này qua ngày khác, tuần này đến tuần khác, năm này sang năm khác, sống với mẹ con bằng sự giả dối hèn hạ tàn phá tâm hồn con người ta mà vẫn phải vờ như đó chỉ là diễn xuất không lương ư?”
“Vậy tại sao lại không ạ?”
Thật ngạc nhiên, lần này là Lydia.
Daniel nhìn con bé chằm chằm.
“Tại sao không ư?”
“Đúng. Tại sao không chứ? Bố có chúng con. Bố phải chịu dựng đến cùng. Bố không thể thôi làm bố bọn con khi bố quyết định không sống với mẹ nữa.”
Đến lúc này Daniel nổi khùng lên.
“Sao con dám nói thế?” anh hét toáng lên. “Sao con dám? Bố không bao giờ, chưa bao giờ thôi làm bố các con. Không phải bố luôn ở đây sao, dù mưa hay nắng? Chôn vùi ở cái thị trấn khỉ ho cò gáy này, không việc làm, không hy vọng, chỉ để được gần các con, chỉ để được nhìn thấy các con vài lần một tuần, tiếp tục vai trò bố đẻ của các con! Con biết thừa là bố đã có thể đến Luân Đôn! Ở đó có nhiều rạp hát! Bố có thể tìm cho mình một công việc! Nhưng không, bố vẫn ở đây, buồn bã cô đơn. Đừng bao giờ nhắc lại là bố không tha thiết làm bố các con, Lydia ạ! Bố luôn cố hết sức làm tốt vai trò một người bố!” Anh kết thúc bằng cái giọng chua xót cùng cực: “Luôn là một người bố tốt nhất mà bố được phép, dù thế nào đi nữa...”
Cơn tức giận không còn chĩa thẳng vào Lydia nữa và con bé cũng biết điều đó. Nhưng muốn cho mọi thứ ra ngô ra khoai, con bé vẫn tiếp tục:
“Nhưng tại sao bố lại bỏ đi? Chính bố nói rằng bố thấy buồn và cô dơn. Vậy tại sao bố không diễn, như Christopher nói ấy?”
Daniel vò đầu bứt tóc.
“Vì bố là con người, đó chính là lý do! Hãy nhìn bố đi! Bố là con người bằng xương bằng thịt. Bố phải ăn. Phải thở. Phải nghĩ. Bố có cảm xúc. Bố chỉ được sống một lần và bố muốn sống cuộc đời của mình, không phải diễn cuộc đời của kẻ khác chỉ vì nó ít phiền muộn hơn. Bố không muốn làm một chú lợn hạnh phúc!”
Nhưng Lydia không chịu thôi chỉ vì một thứ tầm thường như chú lợn hạnh phúc.
“Có ai nói về mấy chú lợn hạnh phúc đâu ạ? Mà mấy chú lợn hạnh phúc thì không phải lo nghĩ gì ạ?”
Vừa nghe nhắc đến loài vật lạ lẫm đó, Christopher không nén nổi tiếng cười còn chất chứa bao nỗi hoang mang. Thằng bé vẫn còn run lẩy bẩy mà không sao kìm lại được. Daniel quay lại thì thấy nỗi khiếp sợ trên khuôn mặt con trai. Choáng váng khi nhận ra rằng chỉ giây lát đối mặt với sức mạnh hơn hẳn của người cha đã lấy đi toàn bộ dũng khí của thằng bé, anh tiến về phía con trai, cố gắng hàn gắn rạn nứt giữa hai cha con cũng như dàn xếp mọi thứ với lũ trẻ.
Vòng tay qua người hai đứa trẻ, anh dẫn chúng sang phòng khách. Ở đó, Natalie đang ngồi gập người trước màn hình ti vi xem Toàn cảnh Giải Bowling Mở rộng
Anh nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của cô bé đang bịt chặt tai ra.
“Hết cãi nhau rồi, Natty,” anh trấn an.
Nhưng trận cãi vã quá dữ dội, vọng qua cả cánh cửa đóng kín mít, khiến Natalie nhìn bố với thái độ đầy nghi ngại.
“Sẽ không nổi giận với anh Christopher nữa phải không ạ?”
“Không nổi giận với Christopher nữa.”
“Và cũng không cãi nhau về những con lợn hạnh phúc chứ ạ?”
“Không cãi nhau về những con lợn hạnh phúc nữa.”
“Nhưng con lợn hạnh phúc đó là thế nào hả bố?” Lydia hỏi.
Daniel cố giải thích.
“Đó là có những thứ quan trọng. Người ta sẵn sàng chịu đau khổ vì chúng. Một số người có quan điểm đó. Một nhà hiền triết vĩ đại đã nói, ‘Thà làm một nhà thơ bất mãn còn hơn làm một con lợn thỏa mãn.’”
Lũ trẻ trầm tư suy nghĩ.
“Con cho rằng làm nhà thơ thì vẫn hơn...”
Lydia công nhận sau một hồi suy nghĩ.
“Con cũng nghĩ thế,” Christopher miễn cưỡng đồng tình.
“Con muốn làm con lợn,” Natalie lên tiếng. “Con muốn làm con lợn cơ. Con thích lợn và bố đã nói là lợn luôn hạnh phúc còn gì.”
“Nhưng một số người không thể hạnh phúc nếu cuộc sống mà họ đang sống không phải là thực,” Daniel nói. “Ta không thể diễn như trên sân khấu để tránh cãi vã hay phiền muộn. Và bố là người như vậy. Bố không thể đóng kịch hết ngày này qua ngày khác để có một cuộc sống yên bình, bố không muốn phải giả bộ ngay cả khi điều đó có thể khiến bố rắc rối hơn.”
“Và những người khác cũng thế phải không ạ?”
Natalie cũng thế. Cô bé đã nghĩ gì trong lúc ngồi bịt chặt hai tai?
“Bố xin lỗi,” anh nói với cô bé, rồi nói với tất cả lũ trẻ. “Bố thật lòng xin lỗi.”
Natalie thở đánh thượt.
“Không sao đâu ạ,” cô bé an ủi anh. “Chuyện đó cũng không quá tệ.”
“Đúng đấy ạ,” Christopher rộng lượng tán thành. “Chuyện đó không quá tệ.”
“Còn Lydia thì sao?”
Lydia nghĩ rằng bố thì đâu cần phải hạ mình trước các con như thế. Nhưng con bé đã chán ngấy việc này rồi. Thôi thì cứ để mặc mọi chuyện. Để giữ hòa khí, con bé cũng đồng ý với hai em.
“Không, không quá tệ.”
“Nhưng dù sao thì bố cũng xin lỗi...”
“Thực sự không sao đâu ạ.”
“Vâng.”
“Nhưng...”
“Nhưng gì?”
“Không có gì ạ.”
“Nhưng gì?” Daniel bắt đầu cáu kỉnh. “Con vừa định nói gì mà. Con định nói gì?”
Lydia ngước mắt lên trần cầu viện trợ giúp.
“Con chỉ định nói là vì chúng ta phải cùng nhau chia sẻ mọi rắc rối, nên ba chị em con cũng không phải đóng kịch trong cuộc sống của mình đúng không ạ?”
“Đóng kịch? Ba chị em con ư? Bằng cách nào?”
Lydia nhún vai.
“Bà Doubtfire...”
“Bà Doubtfire ư?”
“Vâng, bà Doubtfire.” Cô bé vội vàng giải thích để anh không hiểu sai ý mình. “Ồ, con biết bố làm thế chỉ vì chúng con. Chúng con không quên điều đó. Nhưng làm thế là không phải.”
Con bé bẻ ngón tay, cố tìm lời giải thích hợp lý. “Bố thấy đấy, đối với bố việc đó không có vấn đề gì. Nó chỉ như một trò chơi. Tối nào bố cũng ra khỏi nhà lúc bảy giờ kém mười và bố có thể là chính bố cả đêm hôm đó và cả ngày hôm sau, đến tận khi bố phải quay trở lại. Nhưng chúng con thì luôn phải giả vờ.”
“Điều đó khó vậy sao?”
“Điều đó không chỉ khó,” Lydia đáp. “Mà gần như không thể ạ.” Con bé cố ý chỉ tay về phía Natalie. “Có người thậm chí còn không cố gắng thêm được nữa. Còn nhiều thứ nữa, nhưng làm thế không đáng. Dù thế nào đi nữa, chúng con vẫn có cảm giác bà Doubtfire không thực sự là bố. Nó không giống như được nhìn thấy bố ở đó hoặc có thời gian thực sự ở bên bố. Bố không thể là bố. Nên dường như tất cả những nỗ lực của bố như mặc trang phục phụ nữ, quấn khăn và đóng kịch vì chúng con đều trở nên vô nghĩa.”
Daniel định ngắt lời con bé song lại thôi. Lydia tiếp tục:
“Trước đây con không hiểu nổi có chuyện gì không ổn. Con cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng con không biết tại sao. Nhưng có thể đó chỉ là vấn đề giống như bố gặp phải, vấn đề của những con lợn hạnh phúc. Bởi bà Doubtfire không thực sự là bố nên đối với chúng con, bà ấy không có ý nghĩa gì nhiều lắm.”
“Con cũng cảm thấy như vậy,” Christopher lớn tiếng. “Và con cũng không cảm thấy rõ ràng sự hiện diện của bố.” Thằng bé nhún vai. “Dẫu sao thì con vẫn thích thấy bố với tất cả...” Vì lịch sự, thằng bé cố không bật ra “sự bừa bộn của bố”. “Với tất cả những gì thuộc về bố.”
“Các con vẫn có thể đến đây mà,” Daniel phân trần. “Không phải các con đang ở đây sao?”
Nỗi lo lắng của Christopher lại ùa về.
“Đúng thế,” thằng bé đáp. “Và đáng ra bây giờ chúng con phải ở nhà rồi.”
“Wolverhampton cũng gần đây thôi, chắc chắn là thế,” Lydia nói.
Sắc mặt Natalie đột nhiên thay đổi.
“Có phải mẹ đang đợi chị em mình ở nhà không?” cô bé lo lắng hỏi.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Daniel khịt khịt mũi.
“Đúng là đang đợi thật! Có vẻ mẹ các con không thể kiên nhẫn chờ đợi. Các con thấy đó! Mẹ các con lại gọi rồi, để yêu cầu các con ‘về nhà’ đây mà.”
Anh đứng phắt dậy.
“Để bố nghe,” anh lên tiếng. “Bố sẽ cho con thấy màn biểu diễn hay hơn bất cứ cảnh nào con xem ở rạp hát.” Anh tiến ra cửa, dùng gót chân giữ cánh cửa hé mở và lôi điện thoại vào phòng khách rồi mới nhấc ống nghe.
Lũ trẻ lắng nghe đầu dây bên này và không khó khăn gì để hình dung tất cả những gì đầu dây bên kia nói.
“Rất vui vì em gọi điện, Mandy ạ. Thế à! Vậy mà anh cứ nghĩ em vẫn còn đang bị tắc đường đâu đó ở Wolverhampton... Sao? Đã bảy giờ rồi sao? Chắc chắn là không rồi! Chúa ơi, vậy là... Em muốn lũ trẻ về nhà ngay à? Tất nhiên là em muốn vậy rồi. Dù sao thì theo lịch, cuối tuần này là của em... À không, lần này anh sẽ không quên áo khoác của các con, và... Anh hiểu. Hôm nay em đã phải lái xe hàng giờ liền nên không muốn phải đi đón chúng... ừ, anh biết đó không phải là lỗi của em khi anh không thể kiếm đủ tiền từ công việc làm người mẫu khỏa thân để đi ô tô, nhưng anh không chắc rằng anh hiểu... Cái gì? Em đã gọi taxi đến đón lũ trẻ ư? Và em bảo anh phải trả tiền...? ồ, bây giờ em lại đề cập đến chuyện đó, không nhiều, sau khi mua vé đi xem kịch... Đúng, đáng ra anh phải nghĩ tới chuyện đó từ trước, nhưng anh đã không nghĩ. Cái gì? Cái gì vô nghĩa? Nghe bà Hooper nói gì? Vở kịch không phù hợp nhất cho lũ trẻ ư? Bà ta đã nói thế đúng không? Ôi, Chúa ơi... Rất xin lỗi, Miranda... Đúng, Miranda... Ờ, Miranda... Xin lỗi, Miranda... Ờ, tạm biệt, Miranda.”
Kiệt sức, anh chuyển ống nghe cho Lydia.
“Này, mẹ con muốn nói chuyện với con.”
Lydia cầm ống nghe. Daniel loạng choạng bước quanh phòng, lẩm bẩm: “Đúng, Miranda... Đồng ý, Miranda... Dĩ nhiên, Miranda... Em nói đúng, Miranda... Ba túi đầy, Miranda... Ồ, tôi quả là một con lợn hạnh phúc, Miranda...”
Nội dung nửa cuộc nói chuyện của Lydia với mẹ gần giống như nội dung cuộc nói chuyện lúc trước.
“Vâng, thưa mẹ... Không đâu mẹ... Vâng, chúng con sẽ để ý ngoài cửa sổ... Không, con sẽ không để bố quên áo khoác đâu... Vâng, con sẽ nói với bố... Không, con chắc chắn bố sẽ nhớ mà... Không đâu mẹ ạ... Vâng thưa mẹ... Ồ, thật ra con khá thích. Tạm biệt mẹ. Tạm biệt.”
Daniel thực sự tức giận.
“Khá thích ư? Khá thích ư? ‘Thật tuyệt vời’, con đã nói thế mà. Vở kịch hay nhất mà con từng được xem.”
Christopher cười nhăn nhở.
“Có thể chị Lydia thừa hưởng được tài năng diễn xuất của bố.”
Lydia trầm tư.
“Đúng thế ạ,” con bé nói. “Đó không phải cuộc nói chuyện điện thoại thực sự phải không ạ? Thật ra không khá hơn gì cuộc nói chuyện của bố.”
“Phải nhìn vào mặt tốt chứ,” Christopher lên tiếng. “Chị đã hoàn thành nó còn gì.”
“Hạnh phúc như một chú lợn,” Natalie đế thêm. Chỉ có Lydia là không cười nổi.
“Tất cả chúng ta nên dừng lại.”
“Dừng lại ư?”
“Tất cả chúng ta nên dừng cái gì?”
“Đóng kịch. Và làm những con lợn hạnh phúc. Chúng ta nên nói thẳng những điều chúng ta nghĩ.”
“Nếu ai cũng làm như thế,” Daniel lên tiếng cảnh cáo, “thì thế giới này sẽ trở thành một nơi huyên náo và hỗn độn.”
“Thật sao ạ?”
Natalie cảm thấy thích thú. Khi taxi đến, cô bé vẫn ngồi bó gối, cố gắng tưởng tượng ra cảnh vườn gấu.
Daniel dúi ba bảng cuối cùng vào tay Lydia.
“Tuần sau con sẽ trả bố tiền thừa,” cô bé quả quyết.
“Bố sẽ gặp lại các con vào thứ Hai,” Daniel nhắc nhở.
“Ồ, vâng! Tất nhiên rồi ạ!”
Con bé phóng ù xuống cầu thang theo chân hai đứa kia. Daniel bước về phía cửa sổ và mở toang cánh cửa. Christopher và Natalie vừa mới chui vào xe. Daniel gọi với Lydia:
“Nếu có ý đó, con phải biết rằng nếu không còn đóng kịch, không còn những con lợn hạnh phúc nữa, thì bà Doubtfire sẽ phải thôi việc đúng không?”
Lydia vui vẻ vẫy tay qua cửa xe.
“Chúng con sẽ nghĩ cách khác để dược thấy bố nhiều hơn.”
“Chỉ có một cách duy nhất thôi,” Daniel đáp.
“Cách gì ạ?”
“Thứ Hai bố sẽ nói cho con biết!” Daniel hét lớn.
Khi chiếc taxi đã khuất bóng, anh mở tấm bảng tưởng tượng trước mặt ra, nhập ba mã tuyệt mật và chờ hầm chứa tên lửa tưởng tượng mở ra.
“Chiến tranh,” anh thì thầm. “Chiến tranh toàn diện.”
Và anh quan sát đầu đạn tưởng tượng phóng vút tới đại lộ Springer.