Suốt cả một năm sau cái chết của Xônni, Luxi Manchini sống trong tâm trạng nhớ tiếc, rầu rĩ khôn nguôi, nó còn dữ dội hơn cả trong tiểu thuyết nữa. Những mơ mộng của cô không ủy mị như mơ mộng của các nữ sinh nỗi tiếc, của người vợ góa bụa. Không có chuyện nỗi cô đơn không thể lấp đầy vì mất người bạn đời hay thiếu vắng cái tâm hồn mạnh mẽ của ý trung nhân. CÔ chẳng nhớ nhung những kỉ niệm lâm li, những hình tượng người hùng trong mộng nàng trinh nữ, nụ cười ánh mắt tình tứ khi chàng thốt ra những lời âu yếm hay dí dỏm gì hết. Không. CÔ nuối tiếc hắn bởi lí do căn bản hơn nhiều. CÔ tuyệt vọng vì từ nay mất đi con người duy nhất trên đời có thể cho cô được hưởng thụ tình yêu, đủ sức mang lại cho cô những rung động tột cùng của sự ái ân. Trẻ người non dạ, cô vẫn tin rằng hắn là người duy nhất đủ sức làm nổi việc ấy. Còn giờ đây, sau nhiều tháng trôi qua, Luxi nằm dài tắm nắng dưới ánh mặt trời ấm áp của bang Nêvada .
Một thanh niên mảnh khảnh tóc bạch kim nằm cạnh chân cô và lấy ngón tay gãi vào gót chân của cô. Họ nằm bên bể tắm của khách sạn, chiều nay đông đặc người , nhưng anh ta vẫn phớt tỉnh bàn tay dần lên đùi cô.
- Giulơ, đừng quậy? - Luxi kêu lên.
- Bác sĩ đâu có thứ bác sĩ quỷnh thế, Giulơ ngẩng mặt nhìn lên, nhe răng cười nhăn nhở: - ồ bác sĩ Las Vegas mà.
Anh ta chỉ vừa chạm khẽ vào mé trong đùi và ngạc nhiên, không hiểu sao mới sơ sơ như vậy mà cô ta đã vội bấn lên. Nhìn mặt là biết liền, giấu sao được. Nhưng mặt khác, trông cô nàng có vẻ chất phác, ngây thơ, mà mãi chưa ăn thua. Chắc phải có lí do chứ đâu phải vì chung tình với một gã đàn ông nào đó? Dưới mấy ngón tay này là thịt, là da, chứ phải gỗ đá gì. Nó cũng đòi hỏi thịt da chứ. Bác sĩ Giulơ Xêgan định bụng phải chấm phá cho ra cái bí mật kia ngay tối nay. Anh ta sẽ cho cô em biết mùi đời mà không cần thủ thuật trợ lực, nhưng nếu cần thì Xêgan này bực nhất? Dĩ nhiên là vì lợi ích của khoa học thôi. Vả lại, xem ra cô nàng đã nóng máy lắm rồi.
- Này, có thôi đi không! - Luxi lại kêu lên, lần này thì thật sự nổi cáu.
Giulơ phục tùng ngay tắp lự? - Thôi đây, thôi đây, cô em.
Nói đoạn anh ta kê đầu lên cặp đùi mềm mại như cái gối của cô và định chợp mắt một lúc. Giulơ ngạc nhiên thấy cô ngọ ngậy không yên, hơi nóng từ người cô bốc lên ngùn ngụt, rồi lúc cô giơ tay lên vuốt tóc thì anh ta nửa đùa nửa thật nắm lấy cổ tay cô ra vẻ âu yếm, nhưng kì thực là để bắt mạch. Gớm, cứ như ngựa phi. Thể nào đêm nay cô em cũng chết với tớ và tớ phải tra cho ra điều bí ẩn của cô nàng bằng dược. Quyết định thế xong, đốc tờ Giulơ Xêgan ngủ thiếp đi. Luxi vẫn ngồi bất động đưa mắt nhìn đám người nhộn nhạo quanh bể tắm. CÔ có ngờ đâu mới chưa đầy hai năm mà cuộc đời mình đã đổi ngoặt đến như vậy. Không một lần nào cô hối tiếc về "cơn điên trong bữa tiệc cưới của Côny Côrleône. Khoái lạc ấy cô chưa bao giờ được nếm trong quãng đời trước đấy. Sau bữa đó, cô đã bao nhiêu lần thầm lặp đi lặp lại nó trong ý nghĩ của mình. Và rồi còn bao nhiêu lần được hưởng nó trong đời thực.
Hồi đó Xôni đến với cô ít nhất một tuần một lần, không sót tuần nào, nhiều khi còn nặng hơn nữa. Những cơn đắm mê của hai người không can dự gì đến sự đồng điệu tâm hồn, đến chất thơ cao cả - giữa họ chỉ là một tình yêu xác thịt thô thiển, trần trụi nhất. Mỗi khi Xônni gọi điện báo sẽ đến, Luxi lại đi kiểm tra xem trong nhà đã có rượu chưa, còn đủ thức ăn cho bữa sáng hôm sau hay không , vì hắn sẽ chẳng chịu rời cô cho đến khi trời trưa trật. Cả hai đều muốn hưởng nhau trọn vẹn. Lần nào cũng vậy, hễ Xônni vừa dùng chìa khóa riêng mở cửa bước vào là Luxi đã nhào tới ôm chặt lấy. Và hai người hạnh phúc bên nhau, hệt như hôm đám cưới. Có gì đó hoang dại, thú vật trong cuộc tình không tiền khoáng hậu này.
Hồi bố của Xôni bị bắn gục ngoài phố, lần đầu tiên Luxi hiểu ra rằng có thể cả người tình của cô cũng đang bị một mối nguy hiểm chết người đe dọa. ở nhà một mình trong căn hộ, Luxi không khóc, mà gào rú từng cơn ngắt quãng như một con thú. bẵng ba tuần sau đó Xônni không ló mặt, ban đêm cô sống bằng thuốc ngủ, rượu mạnh để át đi những dằn vặt. kinh hoàng. Đó là một nỗi đau thể chất thật sự - cả người như bị đánh nát nhừ, và khi cuối cùng Xônni lại đến, Luxi bám chặt lấy hắn, không dám rời hắn ra lấy một phút. Trong suốt thời gian tiếp theo đấy hắn không bỏ qua một lần hẹn nào với cô cho đến tận hôm bị giết. Luxi biết tin về cái chết của gắn qua báo, và ngay tối hôm đó cô uống một liều thuốc ngủ rất lớn. Nhưng chẳng hiểu vì sao Luxi lại không chết, mà bị ngộ độc nặng phải bò ra khỏi căn hộ, nhưng chi lê đến được cửa thang máy là đổ gục xuống. Người ta tìm thấy Luxi nầm bất tỉnh ở đó và đưa cô vào bệnh viện.
Do ít ai đoán được mối quan hệ giữa Luxi với Xôni, nên các tờ báo lá cải trong thành phố chỉ dành cho sự việc của cô vẻn vẹn có vài dòng ngắn ngủi. ở đó tại bệnh viện, Tôm Ha ghen đã tìm đến thăm và an ủi Luxi. Chính y đã đề nghị cô vào làm ở khách sạn Las Vegas do Phrêdô Côrleône, em trai của Xôni, quản lí. Haghen thông báo cho Luxi biết rằng từ nay cô sẽ được hường một khoản trợ cấp do Xônni để lại. Và y lục vấn cô đủ chuyện. Nào có phải cô đã có thai và vì thế nên mới uống thuốc ngủ không" Nào tối hôm Xônni bị hạ sát, hắn có đến chỗ cô hay gọi điện hẹn đến không?
Luxi một mực lắc đầu - cô bảo hôm nào cũng vậy, cứ xong việc là về phòng chờ Xônni.
Và Luxi thú nhận: - Ngoài Xônni, cô chẳng thể yêu ai khác. Và sợ sau này cũng vậy.
Thấy Tôm Haghen mỉn cười có vẻ ngạc nhiên, Luxi tiếp: - Sao, anh không tin Đó là sự thật. Mà có phải hồi xưa chính Xônni đã đưa anh về nhà anh ấy không
- Hồi đó anh ấy khác, - Tôm Haghen đáp. - Lớn lên, anh ấy trở thành một người khác hẳn.
- Khác với ai chứ.. còn tôi thì.." Đúng vậy, đối với Luxi, Xôni không hề độc ác, dữ dội, mà rất dịu dàng, âu yếm. Chưa một ìần nào hắn cáu gắt, bực bội với cô. Tôm Haghen đã lo cho Luxi đi Vegas rất chu đáo. Y ém sẵn cho cô một căn hộ ở nơi làm việc và đích thân chở cô ra sân bay. Dọc đường y còn buộc Luxi hứa là khi nào cảm thấy cô đơn hoặc gặp chuyện gì khó khăn, cô phải gọi điện cho y, và y sẽ làm mọi việc để giúp đỡ.
Trước khi lên máy bay, Luxi ngập ngừng hỏi: - Thế ông già nhà anh Xônni có biết chuyện này không ?
Tất cả những gì anh làm ông cụ đều biết cả chứ Haghen mửn cười: - Ta cứ coi là tôi hành động bởi ý riêng của tôi, nhưng theo hướng chỉ đạo của ông cụ.
Don Côrleône có một thái độ hơi cũ xưa đối với chuyện này, ông cụ sẽ không bao giờ có một hành động nào chống lại người vợ hợp pháp của con trai mình. Nhưng mặt khác, ông cụ cho rằng không thể bắt tội cô được - dù sao cô cũng là con gái mới lớn, Xônni phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình. Vả lại, việc cô uống thuốc ngủ suýt chết khiến mọi người đều sửng sốt. Tôm Haghen không nói thêm là những người như don Côrleône không thể nào hiểu được việc một ai đó lại có thể nghĩ đến chuyện tự tử. Chỉ những người điên mới làm như vậy.
Bây giờ, sau gần một năm rưỡi sống ở Las Vegas, Luxi ngạc nhiên nhận thấy mình hầu như hạnh phúc. Lắm đêm cô mơ thấy Xônni rồi cứ nằm chong chong mơ tiếp giấc mơ mà tự vuốt ve mình cho tới khi thiếp đi. Từ đó cô chưa hề biết tới một người đàn ông nào nữa. Cuộc sống nơi đây đối với cô thật dễ chịu. Tha hồ vùng vẫy ở bể tắm, bơi thuyền buồm trên hồ Mit, những ngày nghỉ phóng xe đi chơi trên hoang mạc. Luxi gầy đi nên trông càng đẹp hơn. CÔ làm tiếp dẫn viên ở khách sạn và trong công việc hầu như không tiếp xúc với Phređô, mặc dù mỗi khi gặp Luxi hắn vẫn thường dừng lại nói chuyện tào lao. CÔ ngạc nhiên trước những thay đổi của Phređô. Hắn ở đây chẳng khác gì cá gặp nước, dường như hắn sinh ra là để quản lí khu du hí này. Hắn đâm mê gái, chơi bời trác táng đến rạc hẳn cả người đi. Khoảng nửa năm sau, Tôm Haghen lại xuống để tìm hiểu tình hình công việc của Luxi. Hàng tháng ngoài số tiền lương, Luxi còn được một tấm ngân phiếu sáu trăm đô la. Haghen hướng đẫn cô cách giải thích với thanh tra thuế quan về nguồn gốc của số tiền này, bảo cô viết giấy uỷ quyền cho y và y sẽ làm đủ mọi thủ tục chứng nhận nguồn thu nhập hợp pháp của cô. Về hình thức, Luxi là chủ năm cổ phần trong tổ hợp khách sạn nơi cô làm việc. Điều này không được nói ra với bất cứ một người ngoài nào. Nếu như có thanh tra đến hỏi, Luxi chỉ cần bảo họ đến gặp luật sư riêng của mình, và người ta sẽ để cho cô yên. Luxi đồng ý. CÔ hiểu rõ những gì ẩn giấu đằng sau những chuyện này nhưng không phẫn nộ việc người ta sử dụng mình như một tấm màn che. Lí do : chịu ơn phải trả ơn. Nhưng khi Tôm Haghen bảo cô để ý quan sát mọi chuyện xảy ra xung quanh, theo dõi cả Phređô và chủ khách sạn Mau Grin, người có nhiều cổ phần nhất trong tổ hợp, thì Luxi buột miệng hỏi:
- Phải theo dõi Phređô? ôi, chẳng lẽ việc đó là cần thiết sao?
Haghen cười khẩy: - Đúng vậy ông già lo lắng cho nó. Dạo này Phređô chơi quá thân với tay Mau Grin nên ông cụ muốn canh chừng kẻo có việc gì không hay xảy ra chăng.
- Haghen thấy là chẳng cần phải kể với Luxi rằng don Côreône bỏ tiền ra xây cái khách sạn này giữa sa mạc Las Vegas không chỉ để cho thằng con trai có chỗ nương thân, mà cái chính là tạo ra một bàn đạp để chuẩn bị chiếm những vùng đất làm ăn mới.
Ít lâu sau cuộc nói chuyện giữa Haghen và Luxi, có một viên bác sĩ mới đến nhận việc ở khách sạn. Đó là Giulơ Xêgan, người mảnh khảnh, rất đẹp trai, có duyên. Luxi có cảm tưởng là anh ta quá trẻ, chưa đủ tư cách đảm đương chức nhiệm bác sĩ. Một hôm cô đến để khám khối u nhỏ bỗng nhiên mọc lên phía trên cổ tay. Ba ngày liền. Luxi suy nghĩ, đấu tranh với sự sợ hãi, và ngày thứ tư ngay từ sáng cô đã đến phòng làm việc của bác sĩ. Giulơ Xêgan đón khách trong chiếc áo sơ mi hở cổ quần dài mùa hè. Đôi cặp kính gọng sừng và điệu bộ nghiêm trang, khoan thai ít nhiều đã làm cho Luxi yên tâm, nhưng dù sao anh ta cũng gây nên nơi cô một ấn tượng thiếu chững chạc. Mà trong thâm tâm Luxi cho rằng vẻ ngoài thiếu chững chạc và y học là hai thứ không thể kết hợp với nhau được.
Sau khi xem xét kĩ, anh ta cặn kẽ giải thích rằng đây chỉ là một u xơ bình thường, một thứ u lành tính, và không có gì dể phải lo lắng cả. Rồi anh ta cầm một cuốn sách tra cứu y học dày cộp trên mặt bàn, nói: "Phiền cô chìa tay ra trước mặt" Luxi rụt rè chìa cả hai bàn tay ra. Đến lúc này Giulơ mới mỉm cười, nụ cười lần đầu tiên kể từ khi Luxi gặp anh ta.
- Bây giờ tôi sẽ tự mình tước bỏ tiền công giải phẫu của mình bằng cách đập cuốn sách này lên tay cô, và chỗ u sẽ biến mất. Thực ra tôi không dám hứa là nó sẽ không bao giờ mọc lại, nhưng nếu làm phẫu thuật thì cô sẽ mất tiền mà cánh tay lại phải băng bó nữa chứ. Thế nào, cô đồng ý nhé? Luxi thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao, sau những lời đó cô cảm thấy tin tưởng anh ta hoàn toàn.
Chỉ vừa kịp nói "Anh cứ việc", cô đã phải kêu thét lên: viên bác sĩ lấy hết sức giáng mạnh quyển sách nặng trịch trên tay cô. Cục u hầu như không để lại dấu vết.
- Đau lắm sao? - Giulơ hỏi.
- ồ không... - CÔ nhìn anh ta ghi bệnh án, rồi lên tiếng. - Xong rồi chứ ạ, tôi đã về được chưa?
Giulơ gật đầu, vẫn tiếp tục viết, không ngẩng đầu lên nhìn cô. Luxi bước ra ngoài phòng khám.
Một tuần sau họ lại gặp nhau ở quầy giải khát, Giulơ đện ngồi bên cạnh cô .
- Thế nào, tay cô ra sao rồi?
Luxi tươi cười đáp: - Tuyệt vời? Anh áp dụng những phương pháp lạ đời... mà kết quả hết ý .
Anh ta cười lớn: - Còn phải nói, cô không thể ngờ được đâu. Mà tôi cũng không ngờ cô là người giàu sụ. Tờ lá cải "Mặt trời" của địa phương vừa đăng danh sách các chủ cổ phần của khách sạn chúng ta, trong đó bà Luxi Manchini có đến hàng chục cổ phần. Khá lắm? Giá tôi cũng có được một món bự như thế Luxi không đáp, sực nhớ tới những lời dặn trước của Ha ghen.
Giulơ lại phá ra cười: - Nhưng cô dừng sợ, tôi biết hết, cô chỉ là tấm màn che thôi mà ở Las Vegas này những cố phần ma như thế thiếu quái gì. mà chiều nay tôi muốn mời cô cùng đi Câu lạc bộ ăn bữa tối, rồi sau đó mình cùng chơi rulet một lúc . Khoản mua phỉnh tôi chịu.
CÔ lưỡng lự, anh ta nài nỉ tiếp. Cuối cùng, cô nói: - Ăn cơm, chơi rulet thì rất sẵn lòng, chỉ có điều tôi sợ sẽ làm anh thất vọng nếu anh có ý tiến xa hơn. Tôi không được chịu chơi như gái ở Vegas này đâu.
- Chính vì vậy mà tôi mới mời cô,- Giulơ sảng khoái đáp - Hôm nay tôi cho phép mình được nghỉ xả hơi cho đến sáng mai mà.
Luxi buồn bã cười khẩy. - Thôi được, chúng ta sẽ đi ăn tối, nhưng tôi sẽ trả tiền mua phỉnh chơi rulet.
Trong khi ăn tối ở tiệm nhạc sống, Giulơ lợi dụng cảnh trực quan những bộ ngực và những cặp đùi trần phô bày trên sân khấu chọc cô cười thả cửa bằng những lời bàn khoa học, thật hóm hỉnh nhưng hiền lành về các kiểu ngực và đùi khác nhau. Ăn xong, họ cùng chơi rulet và trúng được một trăm đô la. Rồi họ phóng xe đi ra hồ, lên đập Boundơ. Hai người đứng hôn nhau dưới trăng. Nhưng khi Giulơ đình tiến xa hơn nữa, thì bị Luxi gạt ra. Anh ta tiếp nhận sự thất bại của mình không hề có ý giận dỗi.
- Em đã nói trước với anh rồi kia mà, - Luxi nói vừa có vẻ trách móc, vừa có vẻ ái ngại.
- Nhưng anh không thể không thử ít ra là một cái, - Giulơ cãi lại, - nếu không thì em lại tự ái.
Luxi phá lên cười vì anh ta nói đúng. Sau vài tháng, họ đã thật sự gắn bó với nhau, nhưng chuyện ân ái thì không có, Luxi không cho phép anh ta tiến xa hơn nữa. CÔ biết rằng Gulơ rất ngạc nhiên trước sự bướng bỉnh của cô, nhưng anh ta không tỏ ra giận dỗi, cáu kỉnh như bất kì một người đàn ông nào khác trong hoàn cảnh tương tự và vì thế cô càng tin phục anh ta hơn. Một lần ngẫu nhiên cô được biết Giulơ là bác sĩ giải phẫu và trước đây đã từng làm việc ở một bệnh viện nổi tiếng ở Niu York. Lạ nhỉ, thế thì tại sao anh ta lại chịu làm một chân y sĩ trong khách sạn thế này? Khi cô hỏi, Giulơ đáp:
- Cứ nói cái bí mặt đen tối của em ra rồi anh mới nói bí mật của anh.
CÔ đỏ bừng mặt, lảng đi. Giulơ cũng không nài và tình bạn của hai người lại tiếp tục, một tình bạn ấm áp mà cô trân trọng hơn là chính cô tự biết. Giờ đây, ngồi bên bể bơi với cái đầu tóc vàng của Giulơ trên đùi, lòng cô tràn ngập yêu thương đối với anh ta. Người cô rấm rứt, những ngón tay cô tự nhiên mơn trớn cổ Giulơ. Anh ta vẫn ngủ, dường như không nhận thấy gì, nhưng cô thấy rạo rực bởi sự đụng chạm ấy .Đột nhiên Giulơ lồm cồm bò dậy; nắm tay cô lôi qua thảm cỏ ra lối đi ximăng. CÔ vẫn ngoan ngoãn đi theo, khi anh dắt cô vào một ngôi nhà nhỏ nơi anh ta thuê buồng. Vào đến nơi, Giulơ pha mỗi người một cốc rượu tướng. Sau chầu tắm nắng và cơn dậm dật, cốc rượu bốc lên đầu khiến cô đê mê. Thế là Giulơ choàng tay ôm cô, hai thân thể trần trụi chỉ che độc bộ đồ tắm áp sát vào nhau. Luxi thì thào: " đừng anh" nhưng không có gì là cương quyết nên Giulơ cứ mặc kệ. Anh ta lột phăng áo tắm cô ra, hôn tới tấp lên cặp vú đồ sộ, lên khắp người cô Đoạn anh ta bế cô lên giường, cả hai đều trần như nhộng. . . " Bây giờ Giulơ nhà ta mới khám phá ra bí mật của cô. Luxi xấu hổ chúi vào góc giường khóc tấm tức. Chợt cô ngạc nhiên nghe thấy tiếng Giulơ cười âu yếm.
Anh ta nói: - Ái chà, cô bé Italia nhà quê khốn khổ, chỉ có thế mà bắt người ta nhịn suốt mấy tháng. Ngốc ơi là ngốc ?
Mấy tiếng "ngốc ơi là ngốc" anh ta nói với đầy thương yêu khiến cô phải quay ra. Giulơ kéo sát thân hình lõa lồ của cô lại một cách thân tình: - Em cổ lỗ quá em ơi, cổ lỗ không chịu được.
Giọng nói êm ngọt, vỗ về vì cô vẫn tiếp tục khóc. Giulơ đốt thuốc đặt lên môi cô để cô rít một hơi và thôi khóc.
- Giờ em nghe đây, - anh ta bảo,- nếu em được dạy dỗ đến nơi đến chốn về tình dục tân tiến thì vấn đề này đã giải quyết từ lâu rồi. Bây giờ để anh nói cho mà nghe. Cái này đâu có ăn nhằm gì so với chuyện rỗ mặt hay lác mắt mà lo giải phẫu không làm được. Chẳng qua nó như hạt cơm hay nốt ruồi ở cằm hay cái tai hơi sứt thôi mà. Đừng có nghĩ nó là khuyết tật gì ghê gớm. Đừng có nghĩ em đeo cái cối giã cua không ai thương nổi. Trường hợp của em gọi là khuyết tật khung chậu và thầy thuốc bọn anh gọi là chùng đáy chậu. Thường thường người ta hay bị sau khi sinh đẻ chứ ít khi là do bẩm sinh. Đó là chuyện thường tình, ấy thế nhưng lắm bà cứ ngậm ngùi chịu khổ trong khi chỉ cần may vá một tí là xong. Nhiều cô còn vì thế mà đâm đầu đi tự tử cơ đấy. Nhưng anh không ngờ em cũng bị, trông em ngon thế cơ mà . Anh tưởng chỉ là chuyện tâm lí vì nghe người ta kể về em với Xôni mà. Nhưng phải để anh khám kĩ, rồi anh bảo cho phải làm thế nào. Bây giờ đi tắm đi đã. Sau đó, bất chấp sự phản đối của Luxi, anh ta lôi túi đồ nghề ra xem xét cô thật kĩ. Giulơ chăm chú làm việc. Một lúc sau anh ta hôn vào rốn cô và nói tỉnh khô: Đây là lần đầu tiên anh thấy thú vị với công việc đấy. .
Đoạn anh ta đỡ Luxi dậy và âu yếu hôn lên môi cô, nói: - Em bé, anh sẽ làm cho em một cái mới rồi sau đó đích thân anh sẽ kiểm nghiệm. Đó là lần đầu tiên trong lịch sử ngành y đắy. Anh sẽ viết một bài gửi đăng các tạp chí y học cho mà xem.
Giulơ làm mọi việc một cách vui vẻ, thực lòng chăm sóc cô khiến Luxi hết ngượng ngùng lúng túng. Thậm chí anh ta còn lôi một cuốn khảo cứu y học trên giá xuống và chỉ cho cô xem trường hợp tương tự và phương pháp giải phẫu chỉnh hình. Luxi chăm chú nghe, cái này còn là vấn đề sức khỏe nữa cơ đấy, - Giulơ nói nếu không chữa ngay đi thì sau này tha hồ mà mệt với nó, các cơ và dây chằng của cơ quan này càng ngày càng yếu đi nếu không được chữa trị bằng giải phẫu. Chỉ vì cái thói thẹn thò dở hơi cổ lỗ mà lắm mẹ cứ giàu giấu giếm giếm làm thấy thuốc chẳng biết đâu mà chẩn bệnh và chữa bệnh, rồi sau đấy lại kêu ca.
- Thôi, - Luxi thốt lên
- Thôi không nói nữa. Giulơ thấy cô vẫn hơi có vẻ xấu hổ vì cái bí mật của mình - cái trục trặc ghê gớm kia.
Mặc dù với một thầy thuốc có nghề thì chuyện đó hết sức ngớ ngẩn. Nhưng anh ta cũng đủ tế nhị mà nghe lời cô . Hơn nữa, phận sự của Giulơ là phải làm cô thoải mái hơn mà.
- Tốt, anh đã biết bí mật của em. Em cứ thắc mắc tại sao một phẫu thuật gia trẻ xuất sắc nhất miền Đông, - anh ta nhại lại giọng diệu các báo viết về mình,- lại rúc vào xó xỉnh này. Số là anh làm nghề phá thai, thực ra cũng chẳng xấu xa gì hơn một nửa số chuyên môn y tế khác .Khốn nỗi, anh lại bị tóm. Anh có một thằng bạn là bác sĩ Kennơđi, cùng học với nhau ở nội trú, một thằng cha đứng đắn ra trò, nó bảo sẽ giúp anh. Nghe nói Tôm Ha ghen hứa rằng hễ nó cần gì gia đình Côrleône sẽ giúp. Thế là nó mới kể sự tình cho Ha ghen nghe. Anh còn biết là anh được xóa tội nhưng Hiệp hội Y tế và Chi nhánh miền Đông cho anh vào sổ đen nên gia dình Côrleône mới đút anh vào đây làm việc. Lương lậu cũng khá mà anh làm cũng ra làm: Bọn gái nhẩy này hơi tí lại mang bầu, mà phá cho chúng là việc dễ nhất trần đời nếu chúng đến gặp anh ngay. Ngoằng một cái là xong, đại để như em cọ chảo ấy mà. Thằng Phrêđo đúng là thằng bợm số một. Riêng anh đã tính ra nó quất mười lăm cô mang bầu trong thời gian anh làm ở đây Anh phải nói chuyện đàn ông đứng đắn với nó về khoản này mới được. Chẳng gì anh cũng ba lần chữa bệnh lậu và một lần tim la cho nó rồi đấy. Thằng chó này máu gái kinh khủng hiếm có. Giulơ dừng lời. Anh ta ba hoa thế thôi - một việc không bao giờ anh ta làm - nhưng có ý cả đấy. Anh ta muốn Luxi hiểu rằng người khác, kể cả những người cô quen biết và nể sợ chút ít kiểu như Phrêđô Côrleône, cũng có những bí mặt đáng xấu hổ chứ chẳng riêng gì cô. Cứ coi như đó là một miếng cao su trong người em không còn đàn hồi được ấy mà,- anh ta nói.- Cắt bớt đi một khúc thì sẽ chặt ngay thôi.
- Để em nghĩ xem đã. Tuy nói vậy, nhưng Luxi đã quyết định rồi - cô hoàn toàn tin cậy Giulơ. Song cô lại thắc mắc chuyện khác. -Làm thế có tốn lắm không.
Glulơ cau này:- ở đây anh không có đồ nghề để làm việc đó, với lại chẳng phải chuyên môn của anh. Nhưng anh có thằng bạn ở Los Angeles là tay cự phách trong việc này và có đủ dụng cụ trong bệnh viện chúa nhất. Một mình nó may vá tất tật các cô đào xiên khi các mẹ hiểu ra rằng nhan sắc hiện có chưa chắc đã ăn ai. Nó còn nợ anh mấy món. Anh đã giúp nó mấy ca phá thai nếu em không cho là bậy bạ thì để anh nói ra tên mấy bà hoàng holiút, làm vụ này cho biết.
CÔ nổi máu tò mò: - Nói đi, anh, - cô giục, - nói đi.
- Anh sẽ nói nếu em chịu đi ăn và ngủ đêm với anh, - Giulơ nói. - Cái thói dở hơi của em làm phí mất của anh bao nhiêu thời giờ.
Lần đầu tiên cô làm Giulơ ngạc nhiên thực sự. CÔ quay lại nhìn anh ta, mỉm cười khiến anh ta sực nghĩ đến nụ cười của Mônida. Hai tuần sau Giulơ Xêgan đứng ở trong phòng giải phẫu của bệnh viện ở Los Angeles quan sát bác sĩ Phrêđêrik Kennơ mổ cho Luxi Manchini. Trước khi đánh thuốc mê, Giulơ cúi xuống và nói thầm vào tai cô: - Anh đã báo trước với bác sĩ em là ca đặc biệt của anh, vì vậy công việc sửa chữa sẽ được tiến hành với chất lượng đảm bảo hạng nhất. Nhưng thuốc mê đã ngấm, cô không cười được. Câu đùa của anh ta đã cuốn đi nốt chút ít sợ hãi cuối cùng. Khi đã xong xuôi đâu đấy và Luxi được đưa đi trên xe đẩy, Giulơ nán lại trò chuyện với Kennơ. Tay này có vẻ hào hứng tợn, nghĩa là mọi việc đều ổn cả.
- Chuyện vặt ấy mà, gã bảo Giulơ. - Ca này dễ không, có quái gì đâu. Con bé người ngợm ngon thật, chẳng như các mẹ vẫn đến đây. Bây giờ thì tha hồ vui thú nhé. Tất nhiên chú mày phải đợi ít lâu nữa mới làm việc được nhưng tớ bảo đảm là chú sẽ mê li quằn quại cho mà xem.
- ông anh đúng là thần y. Xin bái phục ông anh đấy, - Giulơ cười.
Bác sĩ Kennơ nhăn nhó - Trò trẻ ấy mà, cũng như chuyện phá thai của chú thôi. Nếu xã hội mà biết thực tế hơn thì tài ba như anh em mình còn làm được khối chuyện to tát chứ đâu phải chui rúc mãi thế này. À mà tuần tới tớ sẽ gửi cho chú một món xuy lắm. Các em càng xinh càng hay gặp nạn. Thế là có đi có lại nhé.
Giulơ bắt tay Kennơ: - Cảm ơn ông anh. Hôm nào mời ông anh sang chỗ thằng em chơi, thằng em xin đáp lễ đến nơi dện chốn.
Kennơ nhăn nhó cười: - Tớ hôm đếch nào chả chơi, cần cóc gì cái bàn rulet với hội bài tây của chú em. Thua mãi đang điên cả đầu đây Ngồi đấy chú mày đến tàn mất thôi, Giulơ. Vài năm nữa chú mày quên tiệt món giải phẫu đấy, giải phẫu dàng hoàng kia. ở đấy cóc ăn giải gì đâu. Nói đoạn Kennơ quay đi.
Giulơ hiểu rằng không phải Kennơ mắng mình mà chẳng qua chỉ báo động thôi. Anh ta hơi buồn. Luxi còn phải nằm trong buồng hậu phẫu ít nhất là mười hai tiếng nữa nên anh ta bỏ ra phố uống rượu. Một phần là uống mừng Luxi. Sáng hông sau đến bệnh viện để thăm Luxi, Giulơ ngạc nhiên thấy phòng bệnh đầy hoa và có hai người đàn ông đang ngồi cạnh giường cô. Luxi nửa nằm nửa ngồi tựa lưng trên đống gối, mặt mày tươi tỉnh hân hoan. Mới thoáng nhìn qua Giulơ đã nhận ra một người trong số họ mặc dù Luxi chưa kịp giới thiệu. Đại tài tử Giônni Phôntêin! Người thứ hai, to con, chắc khỏe, một gã ltalia nom dữ tướng, tên là Ninh Valenti. Hai người chìa tay ra bắt tay Giulơ - rồi quên phắt anh ta luôn. Họ tranh nhau chọc ghẹo luxi, nhớ lại khu phố cũ ở Niu York, những câu chuyện ngộ nghĩnh thời nhỏ, những tên người quen xưa mà Giulơ chẳng biết mù gì cả
Anh ta nói với Luxi: - Anh qua đây gặp bác sĩ Kennơ một tí, chốc nữa quay lại
Nhưng Giônni Pllôntêin đã phô ra hết cỡ phép lịch sự đầy quyến rũ của mìnll: - Xin bác sĩ một phút! Bác sĩ hãy ở lại đây, chúng tôi đi ngay bây giờ mà. Nhờ bác sĩ cố chữa giúp cô em tôi cho ngon nhé.
Chỉ cần nghe Giôni nói chừng ấy, đôi tai nghề nghiệp của Giulơ đã nhận ra nét khàn khàn khác lạ trong giọng nói của hắn. Anh ta chợt nhớ là Giônni Phôntêin thôi hát đã hơn một năm nay, giải Oscar hắn nhận được là dành cho vai diễn chứ không phải cho giọng hát. Chẳng lẽ đến tuổi này rồi mà Giônni lại gãy giọng, còn các báo thì chẳng thấy viết gì hết. Và tất cả mọi người xung quanh cùng im lặng, không thấy ai bàn tán gì? Giulơ rất khoái những chuyện bí ẩn sau hậu trường; anh ta lắng tai nghe giọng của Giônni Phôntêin một lúc, cố xác định vì sao mà nó lại thay đổi như vậy. Có thể là do làm việc quá tải, hoặc có thể là vì uống quá nhiều; hút quá nhiều, chơi bời quá trác táng, bừa bãi. Giọng nói nghe rất khó chịu - với nó thì không thể nào lên sân khấu mà hát hỏng được.
Giulơ thận trọng hỏi: - Cổ họng anh... hình như bị cảm thì phải?
Giônni lịch thiệp đáp: - Đâu có chẳng qua là làm việc quá nhiều thôi mà. Tối qua tôi thử hát... Có lẽ tôi không thể chấp nhận được một chân lí đơn giản: cùng với tuổi tác, giọng của mình cũng tàn tạ đi. Già rồi, chẳng trốn đi đâu được. Hắn nở một nụ cười hồn nhiên,
Giulơ hỏi: - Thế các bác sĩ đã khám cho anh chưa? Có lẽ cũng nên điều trị đi đấy.
Vẻ lịch thiệp của Giônni Phôntêin như giảm hắn đi. Hắn lạnh mặt nhìn Giulơ: - Đó là việc đầu tiên của tôi đã làm cách đây hai năm. Toàn là các chuyên gia có cỡ cả. Trong số đó có ông bác sĩ riêng của tôi, mà ông ta được coi là đệ nhất hạng ở Cahphonia này. Họ khuyên tôi phải nghỉ ngơi, không cố gắng quá sức. Chẳng có gì đáng sợ cả. Đến tuổi này là phải thế vậy thôi.
Nói rồi, Giônni quay đi, tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở với luxi, cố tìm cách làm vừa lòng cô, như vốn quen làm vừa lòng tất cả mọi phụ nữ trên đời. Giulơ lắng nghe chăm chú hơn. có lẽ là một khối u mới nẩy sinh ra trên các dây thanh quản. Nhưng tại sao, rõ của khỉ, mấy thằng.cha "chuyên gia có cỡ" lại bỏ qua nhỉ? Nó sờ sờ ra đấy kia mà? Hay là u ác tính và không thể mổ được? Nhưng nếu thế thì phải chữa bằng các phương pháp khác chứ Giulơ cắt ngang lời Giôni Phôntin: - Anh khám lần cuối hồi nào?
- Cách đây chừng năm rưỡi. Giulơ thấy rõ là Giônni rất bực mình với những câu hỏi đó nhưng vì có mặt Luxi nên phải cố nén sự khó chịu của mình lại.
- Thế ông bác sĩ riêng của anh... thỉnh thoảng có kiểm tra cho anh chứ
- Dĩ nhiên, - Giôni Phôntêin đáp với vẻ ngán ngẩm. Kiểm tra thường..xuyên.
- Bộ anh muốn nói trắng anh hiểu biết rõ hơn ông ta phải không ông ta tên là gì. - Giúlơ hỏi tiếp, giọng vẫn tỉnh bơ như không.
Phôntêin đã bắt đầu cáu: - Tackơ, bác sĩ Giâm Tackơ. Chắc anh biết cái tên này chứ - Ai mà chẳng biết tên đó - nó gắn liền với các minh tinh màn bạc sáng giá nhất Hôliút, với một trại điều dưỡng chém đắt khủng khiếp.
Giulơ cười khẩy, đáp: - Chứ sao nữa. Bác này có tiếng là máy cứa đấy.
Giônni Phôntêin lấn này không giấu giếm sự bực bội của mình nữa: - Anh cho là anh giỏi hơn ông ta chắc?
Giulơ cười: - Thế anh hát hay hơn Carmen Lombardo chắc?
Anh ta ngạc nhiên thấy Ninh Valenti phá lên cười sằng sặc, đầu đập vào ghế côm cốp. Câu đùa chẳng lấy gì làm sắc sảo lắm. Mồm Ninô phả ra toàn mùi cô nhắc nên Giulơ thấy ngay rằng, tuy mới sớm sủa thế này nhưng mister Valenti đã chếnh choáng lắm rồi.
Phôntêin nhăn nhó nhìn bạn: - Lúc nào tao nói đùa, mày hãy cười nhé.
Luxi thò tay ra và kéo Giulơ lại gần mình, lên tiếng: - Giônni, anh đừng qua bề ngoài mà xem thường anh ấy. Trước mặt anh là một bác sĩ giải phẫu đại tài đấy, và nếu như anh ấy bảo rằng anh ấy giỏi hơn bác sĩ Tackơ của anh thì có nghĩa đúng là như vậy. Anh hãy nghe lời anh ấy đi, Giônni.
CÔ y tá vào phòng báo giờ thăm bệnh nhân đã hết. Bác sĩ điều trị cần làm vài việc và mọi người phải ra ngoài. Giulơ khoái chí thấy Luxi quay ngoắt đầu đi lúc Giônni Phôntêin và Ninh Valenti định hôn vào môi cô, cô chìa má ra cho hai người, nhưng cả hai có vẻ không lấy làm lạ.
CÔ để Giulơ hôn vào môi mình và thì thào: - Chiều anh lại đến nhé. Giulơ gật đầu.
Ngoài hành lang Valenti hỏi anh ta: - Luxi có gì nghiêm trọng không? Tại sao nó lại phải mổ?
Giulơ lắc đầu: Không có gì đâu. Chỉ là một vài khuyết tật bình thường của đàn bà thôi. Hoàn toàn vô hại. Nhưng tôi phải lo nhiều hơn các anh chứ, tôi định cưới cô ta mà. Hai người nhìn Giulơ vẻ tò mò khi anh ta hỏi: - Làm sao các anh biết Luxi nằm viện?
- Phrêđô nó gọi điện bảo bọn này đến thăm, - Phôntêin dáp.-Chỗ quen biết ngày xưa ấy mà. Luxi là phù dâu hôm con em chồng Phrêdô cưới.
- à - Giulơ tỏ vẻ hiểu. Anh ta không để lộ là mình đã biết hết chuyện đó rồi, có lẽ vì thấy bọn này xem chừng muốn giấu giếm việc Luxi đi lại với Xônni. Khi họ đi dọc theo hành lang, Giulơ lại quay sang nói với Giônni Phôntêin: - Tôi là người quen của bệnh viện này. Anh để tôi thử xem qua cổ họng anh một tí.
Giônni lắc đầu: - Bây giờ tôi bận lắm.
Ninh Valenti cười khẩy: - Cái họng này đáng giá bạc triệu đấy. Giônni đâu có chịu để bọn lang vườn vớ vẩn sờ vào.
Giulơ hiểu rằng Ninh chọc kháy Giônni, nên cười thân thiện đáp lại: - Nhưng tôi đâu phải lang vườn. Nói nghiêm túc, tôi được coi là bác sĩ giải phẫu trẻ xuất sắc nhất và chuyên gia chuẩn bệnh giỏi nhất vùng bờ Đông trước khi tôi bị dính vào vụ phá thai dấy. Đúng như Giulơ dự tính, việc anh ta công khai thú nhận vụ phá thai" đã làm cho hai người tin và nể hơn. Điều đó có nghĩa là có thể tin vào lời huênh hoang về chuyên môn của tay bác sĩ trẻ này.
Valenti đánh tiếng trước :- Thế anh cần bao lâu?
- Chỉ mất chừng mười phút, - Giulơ đáp. Hiển nhiên đây chỉ là nói dối, nhưng Giulơ là người tán thành việc nói dối nếu cần thiết. Chữa bệnh mà lại đi nói thật thì chỉ là trong các trường hợp cùng cực, và kể cả những khi đó không phải bao giờ cũng bắt buộc.
- Thôi được, tôi đồng ý, - vì quá lo lắng, giọng vốn đã khàn của Giônni lại nghe càng khàn hơn, lạc hẳn đi.
Giulơ nhờ cô y tá trực tìm hộ một phòng khám bỏ trống. Tuy ở đó không có đủ tất cả những dụng cụ cần thiết nhưng với lần khám đầu như thế cũng đủ. Sau mười phút, anh ta đã biết chắc chắn là có một khối u nhỏ mọc trên thanh quản - điều này xác định không khó. Giulơ quay số điện thoại nội bộ và mời một chuyên gia về thanh quản đến gặp mình. Rồi anh ta quay sang nói với Ninô: - việc này phải kéo dài dấy, anh chẳng nên đợi làm gì.
Giônni trừng trừng nhìn viên bác sĩ trẻ, như không tin ở tai mình nữa: - Thế nào, ông mãnh, ông định bắt tôi ở lại đây à? Láo! ông tưởng tôi sẽ cho ông sờ vào cổ họng của tôi đây chắc? Với một vẻ khoái trá bất ngờ với cả chính mình, Giulơ nói thẳng ra như quất roi vào mặt Giônni: - Anh muốn làm sao, tùy, đó là việc của anh. Trong họng anh trên dây thanh quản có một khối u. Nếu anh muốn, anh có thể ở lại đây và chúng tôi trong vài tiếng đồng hồ sẽ xác định xem nó là loại u gì, lành tính hay ác tính. Tất cả chỉ cần vài tiếng đồng hồ . Nếu anh không muốn thì thôi. Có thể anh còn những việc quan trọng hơn.
Ninh Valenti bèn nói chen vào: - Ta ở lại đi, Giônni. Kệ mẹ chúng nó ở xưởng phim, chẳng việc quái gì đâu. Để tớ xuống gọi điện về cho chúng nó.
Cuộc khám nghiệm thực ra không phải vài tiếng đồng hồ mà mất cả buổi, nhưng mang lại kết quả tốt đẹp. Chẩn đoán bước đầu của viên chuyên gia thanh quản đã được khẳng định qua kết quả chiếu tia Rơn ghen và phân tích tiêu bản. Trong thời gian đi khám nghiệm quay lại phòng, Giônni Phôntêin, miệng bê bết i ối, thở nặng nhọc, dã toan bỏ cuộc chạy trốn. Ninô Valenti phải túm lấy vai ấn hắn ngồi xuống ghế bành.
Khi mọi việc đã xong xuôi, Giulơ quay sang nheo mắt nhìn Giôni, vui vẻ tuyên bố: - Mụn cóc! Giônni không hiểu. Giulơ nhắc lại. - Chỉ là mấy cái mụn cóc thôi mà. Chúng tôi sẽ bóc ra bằng hết như người ta bóc vỏ chuối ấy. Chỉ vài tháng nữa là cổ họng anh lại y như mới.
Ninô khoái chí hét ầm ĩ lên. Nhưng Giônni Phôntêin lại nhăn mặt hỏi: - Thế giọng có sao không ? Sao tôi có thể hát lại được chứ.
Giulơ nhún vai: - Chẳng ai dám bảo đảm. Nhưng dù sao thì bây giờ anh cũng có hát được đâu, vậy khác gì nhau?
Phôntêin cau có nhìn viên bác sĩ trẻ với vẻ khó chịu ra mặt: - Này, ông mãnh, ông có biết ông đang nói cái gì không, quỉ tha ma bắt ông đi? Anh làm như báo cho tôi một tin mừng lắm đấy? Mặc dù nó có nghĩa là tôi sẽ không hát được nữa. Có đúng thế không Có đúng là tôi sẽ không hát được nữa không?
Giulơ phát cáu. Mình làm ơn cho hắn đến thế, mà hắn, đồ đểu giả, lại giở giọng trách móc gàn dở! Anh ta lạnh lùng nói: - Nghe đây, mister Phôntêin? Thứ nhất, tôi không phải là "ông mãnh của anh. Tôi là bác sĩ và phiền anh gọi tôi là "bác sĩ ". Tiếp nữa: đúng, tôi đã báo cho anh một tin đặc biệt đáng mừng. Khi đưa anh đến đây, tôi đã nghĩ rằng khối u trong họng anh là ác tính và nói chung sẽ phải cắt bỏ toàn bộ thanh quản đi. Nếu như việc đó là chưa quá muộn. Tôi đã lo sẽ phải nói với anh rằng anh là một người chết rồi. Vậy anh có biết tại sao tôi lại mừng khi báo với anh rằng đấy chỉ là mấy cái mụn cóc không? Bởi tôi khoái nghe giọng hát của anh, nó giúp tôi tán gái khi tôi còn trẻ, hơn nữa anh là một nghệ sĩ thực thụ. Nhưng mà anh thối lắm biết chưa? Anh nghĩ rằng một khi anh là Giônni Phôntêin thì có nghĩa anh sẽ không bị ung thư Hay một khối u không thể giải phẫu được trong não? Hay chứng nhồi máu cơ tim? Anh nghĩ mình là bất tử sao? Anh tưởng trên đời này không gì bằng giọng hát họa mi chích chòe của anh chắc? Anh chưa phải nếm mùi đau khổ đấy thôi. Anh thử dạo qua các phòng của bệnh viên này thì anh sẽ biết điều ngay. Rồi anh sẽ còn hát bài tụng ca mấy cái mụn cóc của mình. Vì vậy, xin anh đừng nói năng ngớ ngẩn nữa và làm ngay những việc phải làm đi. Còn tay thần y danh tiếng của anh:nếu như hắn dám thò mặt vào phòng mổ thì tôi khuyên anh nên báo gấp cảnh sát là hắn mưu sát anh.
Nói xong, Giulơ quay ngoắt người bước ra cửa. Ninô Valenti hét lớn sau lưng anh ta: - Hoan hô bác sĩ . Với thằng Giônni này thì phải quạt vào mặt vậy mới được.
Giulơ quay lại nhìn Ninô, hỏi: - Còn anh, sáng nào cũng nốc bí tỉ như thế này à?
- Có vậy thật - Ninô đáp với nụ cười thật dễ thương khiến Giulơ bất giác phải nói giọng nhẹ nhàng hơn là dự định: - Anh hãy nhớ là nếu cứ đà này thì quá lắm anh chỉ kéo được nărn năm nữa là chầu ông vải đấy.
Ninh Valenti ngẩng mặt lên trần, cười ha hả: - Những năm năm kia à? - Y cười sặc sụa.- Cha mẹ ơi, sao mà lâu thế.
Một tháng sau, Luxi Manchini ngồi bên bể bơi của khách sạn, một tay cầm cốc rượu, tay kia vuốt ve mớ tóc của Giulơ đang năm gối đấu lên đùi cô. Anh ta chọc: - Thế nào, định nhờ rượu trợ hứng chắc? Trên phòng đã có hai chai sâm banh rồi, khỏi lo!
- Thực chứ anh? Mà... có chắc bữa này mọi chuyện sẽ ổn không đấy?
- Ổn là cái chắc! Đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời? Anh sẽ là nhà phẫu thuật đầu tiên trong lịch sử y học đích thân thử nghiệm công trình độc đáo của mình. Xem trước và sau có gì khác nhau, để còn viết thành sách cho đời được biết. Anh sẽ viết là : "Trước khi mổ, bệnh nhân phải tìm cảm hứng nhờ nỗ lực tâm lí và thủ thuật tinh vi do phẫu thuật viên hướng dẫn, còn sau khi mổ thì việc ân ái thực sự là một phần thường cao quí nhờ..." anh ta chợt kêu toáng lên, vì đang vuốt ve mớ tóc anh ta, Luxi bỗng bất ngờ xoáy mạnh một cú đau điếng.
Rồi cô còn nhìn xuống mặt người yêu, dọa dẫm: - Nếu tối nay không thấy gì... thì đừng có trách nhé?
- Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Người ta đã làm ăn bảo đảm hết ý. "Không thấy gì" thế nào được! Có thấy hay không lát nữa sẽ biết liền.
Khi hai người dắt nhau lên phòng, Luxi ngạc nhiên thấy bàn ăn đã được dọn sẵn thật thịnh soạn, bên cạnh cốc sâm banh của cô còn có một hộp nhỏ rất đẹp. Mở ra, bên trong là chiếc nhẫn dính hôn với viên ngọc lớn.
Giulơ hào hứng: - Thấy chưa... đủ biết anh chịu chơi đến mức nào. Giờ chỉ còn phải kiểm tra xem em có xứng đáng được hưởng hay không mà thôi. Ôi, cái đêm hôm đó chàng bác sĩ Giulơ Xêgan mới tuyệt vời chiều chuộng làm sao? Lát sau Giulơ thì thầm: - Thấy anh làm búa bổ chưa? Búa bổ lắm, búa bổ lắm. Hai người cười vang và lại yêu nhau.