Bộ Bộ Sinh Liên Truyện Full

Chương 394: Khi hoa rụng lả tả

Bên cạnh Biện kiều, trong một tòa tiểu lâu.

Đỗ Văn Hạo và La Khắc Địch ngồi đối diện với nhau. Giữa tri kỷ hảo hữu, không có gì phải phô trương, bốn món thức ăn, một bình rượu trắng, vậy là có thể vui vẻ.

Nhưng hôm nay, La Khắc Địch hối hả chạy tới lại giống như ngồi trên đống lửa, hắn nhìn Dương Hạo chậm rãi nhai một miếng lại uống một ngụm rượu, cuối cùng không nhịn được liền nói: "Dương huynh a, huynh đệ hiện giờ là đô chỉ huy sứ của cấm vệ bộ quân rồi, quân vụ rất là bận bịu, huynh nói hôm nay sẽ nói cho ta hay nguyên nhân mà Ngọc Lạc cô nương xa cách ta, cho nên ta mới tranh thủ lúc rảnh mà chạy tới đây. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, huynh mau nói ra đi."

Dương Hạo đặt bình rượu xuống, từ trong ngực chậm rãi rút ra một phong thư, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

La Khắc Địch ngây người, ngạc nhiên nói: "Ngọc Lạc cô nương viết cho ta ư?"

Hắn đưa tay ra định lấy thì năm ngón tay cứng như đá của Dương Hạo đè chặt lên bức thư, trầm giọng nói: "La huynh, phong thư này là ta viết cho huynh."

"Hả?"

La Khắc Địch ngạc nhiên, vẻ mặt cũng biến thành ngưng trọng, Dương Hạo ở ngay trước mặt, vì sao phải viết thư cho hắn? Hắn tuy không rõ nguyên nhân, nhưng đoán rằng tất có chuyện trọng đại, thế là không dằn nổi mà rụt bàn tay đang hướng về phong thư lại.

Dương Hạo nói: "Ngọc Lạc không phải là không thích huynh, chỉ là... nó có nỗi khổ bất đắc dĩ, mà trong nỗi khổ này, có quan hệ rất lớn đến huynh đệ chúng ta, cho nên nguyên do đều viết hết trong phong thư này, nhưng phong thư này huynh hiện tại không được mở ra đọc."

La Khắc Địch hỏi ngược lại: "Vậy khi nào thì mới được đọc?"

Dương Hạo ánh mắt chớp động, do dự môt lát, cuối cùng cũng nói: "Sau khi ta rời khỏi Biện Lương."

La Khắc Địch ngạc nhiên nói: "Rời khỏi Biện Lương?" lập tức hoảng hốt: "Tiền vương sắp quay về Ngô Việt rồi, quan gia bảo huynh tự mình tiễn Tiền vương về nước ư?"

Dương Hạo mỉm cười, chẳng có chẳng không nói: "Cứ coi là vậy đi. Nói chung, phải đợi khi ta rời khỏi Biện Lương, huynh mới được mở phong thư này ra đọc."

La Khắc Địch bật cười, nói: "Được, ta đáp ứng huynh."

Dương Hạo lắc đầu: "La huynh là một chính nhân quân tử, nhất ngôn cửu đỉnh, huynh đệ vốn không có đạo lý không tin huynh, có điều... chuyện quá quan trọng, ta muốn La huynh phải thề, lấy tên của lệnh tôn ra thề, quyết không được mở thư ra trước, như vậy mới giao cho huynh được."

La Khắc Địch biến sắc, trầm giọng nói: "Dương huynh, yêu cầu này quá đáng quá rồi, là người quân tử, há có thể lấy tên của phụ thân ra thề. La mỗ thà không đọc phong thư này, vĩnh viễn không biết được gì, cũng tuyệt đối không lấy tên phụ thân ra thề!"

Thấy hắn phất tay áo định bỏ đi, Dương Hạo vội vàng kéo hắn lại, cười nói: "Được được được, không lấy tên của lệnh tôn ra thề nữa, vậy thì... huynh lấy mình ra thề đi, nếu huynh mở phong thư này ra trước, vậy thì... đời này kiếp này, huynh không thể thành đôi được với Ngọc Lạc!"

La Khắc Địch kinh nghi bất định, nói: "Rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng thế, La mỗ không lập thệ thì không được à?"

Dương Hạo cười có chút đau khổ: "Chuyện này, quan hệ trọng đại, một khi lộ ra thì sẽ có kết cục đầu rơi, huynh nói xem có quan trọng hay không?"

La Khắc Địch kinh ngạc nói: "Dương huynh phải chăng là có chút nói quá rồi? Chuyện gì mà đến nỗi chịu tội rơi đầu?"

Dương Hạo hỏi lại: "Vậy huynh có thề hay không nào?"

La Khắc Địch do dự một lát, kích động nói: "Được, để làm yên lòng Dương huynh, La mỗ thề là được chứ gì."

Hắn giơ ba ngón tay lên trời, trịnh trọng nói: "Hoàng thiên tại thượng, thần minh chứng giám, La Khắc Địch nhận phong thư này của Dương Hạo, phải đợi khi Dương huynh rời khỏi Biện Lương mới mở ra đọc, nếu như trái lời thề, hôn nhân khó thành, cô đơn cả đời!"

Dương Hạo toét miệng cười: "Được, La huynh nhận lấy phong thư này đi."

La Khắc Địch bực bội nhận lấy phong thư, nói: "Huynh và ta là huynh đệ đồng đội đồng sinh đồng tử, lại có tầng quan hệ này của Đông Nhi, có lời gì mà không thể nói rõ ràng trước mặt chứ? Cứ quỷ bí như thế này, gia phụ một mực không quên nơi hạ lạc của thúc phụ, nếu lão nhân gia người có thể nhận cháu gái, nhất định sẽ được an lòng, nhưng... hiện giờ ta lại phải giúp huynh che giấu chuyện này, sau này phụ thân đại nhân biết, nhất định sẽ trách ta đó."

Dương Hạo cười khổ, nói: "Huynh đệ thực sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ mà, sớm muộn gì huynh cũng sẽ rõ thôi."

La Khắc Địch lắc đầu, nói: "Bất kể là như thế nào, ta đã đáp ứng huynh rồi thì nhất định sẽ tuân thủ lời thề. Thư ta đã nhận, ta còn có việc, giờ phải quay về đây."

Dương Hạo nói: "Sao đi vội thế, không ở lại uống mấy chén được à?"

La Khắc Địch nói: "Không uống rượu được, tối nay ta còn phải đi tuần quân doanh, đây là lần đầu tiên ta tuần thị đại doanh của cấm quân kể từ khi nhậm chức đô chỉ huy sứ bộ quân, hiện giờ phải quay về chuẩn bị."

Dương Hạo cũng đứng dậy theo, nói: "Tuần thị quân doanh nào, huynh không phải là sống ở trong quân doanh à?"

La Khắc Địch nói: "Huynh chưa từng làm việc trong cấm quân, không biết quy của trong quân ngũ. Cấm quân tam ti nha môn, điện tiền ti là đóng ở trong thành Biện Lương, hộ vệ an nguy cho hoàng thành, mà thị vệ của mã quân, bộ quân nhị ti thì đóng ở ngoài thành. Binh mã của cấm quân rất nhiều, không phải chỉ có hai đại doanh, lần lượt hướng ra bên ngoài, còn có rất nhiều quân doanh. Hiện giờ Đảng thái úy, Hô Diên tướng quân đều đi chinh thảo Hán quốc, chủ quan các ti chỉ có một mình bản quan, ta tuy không điều động được binh mã của bọn họ, nhưng nhận trách nhiệm kiểm duyệt tuần thị thay."

Dương Hạo thuận tay đặt xuống một xâu tiền, theo hắn đi xuống, La Khắc Địch nói: "Thiên hạ chưa định, kỷ luật trong quân ngũ sâm nghiêm, mỗi lần đi tuần, chủ quan đều phải đột ngột tuần sát cả đại doanh một lần, xem xem quan dung có chỉnh tề hay không, có ai tự tiện rời khó vị trí hay không, có ai lén lút uống rượu, chơi gái hay không. Ta có trọng nhiệm bên ngoài, sao có thể biết pháp mà vẫn phạm pháp, hôm nay thực sự là không thể nhấp một giọt rượu, đợi ngày sau rảnh rỗi, ta và huynh lại tận tình uống một phen."

Hai người vừa nói vừa đi trên đường, thấy một đội cấm quân đang hướng về phía ngự nhai, ở giữa là một vị chủ tướng, ngồi trên một con ngựa đen sì, râu dài mắt báo, trông rất uy nghi.

Nhìn từ xa, Dương Hạo liền cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, không khỏi thất thanh nói: "Sở đại nhân? Đó chẳng phải là tiền tam ti sứ Sở đại nhân ư? Ta nhớ Sở đại nhân bởi vì chuyện Biện Lương thiếu lương mà bị bãi quan làm dân rồi, hắn uy phong như vậy, chắc lại được triều đình đề bạt ư?"

La Khắc Địch liếc về phía xa xa một cái, nói: "À, đó quả thật là Sở tướng quân. Sở tương quân vốn đã bị bãi quan, nhưng trong triều đang là lúc cần người, Sở tướng quân lại là lão tượng có công theo rồng, trải qua cuộc nói chuyện với Tấn vương, quan gia hồi tâm chuyển ý, liền bổ nhiệm hắn lam điện tiền ti hổ tiệp quân đô chỉ huy sứ, hiện giờ phụ trách cảnh vệ hoàng thành. À... tính toán thời gian thì hôm nay chắc là Sở tướng quân trực, thay cho Khống Hạc quân của Điền Trọng Tiến tướng quân phụ trách đại nội thị vệ."

"Thì ra là như vậy, Lão Sở vốn cũng chỉ gắng gượng mà làm thôi, vẫn là lệnh tôn giỏi việc này hơn, có điều Lão Sở làm việc cũng tính là cần mẫn, quay lại làm nghề này, cũng tính là dùng đúng sở trường của hắn."

Hai người vừa đi vừa nói rồi chia tay ở đầu cầu, La Khắc Địch cầm phong thư khiến hắn hiếu kỳ không thôi về quân doanh, Dương Hạo đứng ở đầu cầu nhìn theo bóng hắn đi xa, quay đầu lại nhìn về phía nước Biện Hà dào dạt, ánh mắt trôi theo nước sông, rồi dừng lại trên phi ngôi đấu giác kim bích huy hoàng của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu.

Đỉnh lâu cao chót vót, dùng màn trời xanh thẳm làm bối cảnh, ngạo nghễ đứng trong thành Khai Phong, bên sông Biện hà.

"Đây vốn là một di tích duy nhất mà ta lưu lại trong thành Biện Lương, hậu nhân nếu như có nhắc tới phong cảnh của thành Khai Phong, có lẽ sẽ từ trong bút khí của một số Tống nhân mà nhắc tới vẻ hùng vĩ của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, còn chủ nhân của Nhất Tiếu lâu ta đâu, thì lại sẽ không nhắc tới, giống như hậu nhân chỉ biết có Phàn lâu, không biết chủ nhân của nó là ai. Nhưng hôm nay rời khỏi thành Biện Lương, trong sách sử nhất định sẽ ghi chép về ta, nếu ta có thể đứng vững ở tây bắc, vậy thì sẽ càng ghi chép kỹ càng hơn.

...

Liễu Đóa Nhi mặc quần áo trắng tinh, thướt tha ngồi đó, ở trước mặt đặt một cột hương an thần, khói hương lượn lờ. Nàng ta ngồi khoanh chân, mười ngón tay gảy đàn, tiếng đàn như nước chảy cuồn cuộn. Hiện giờ tuy là mùa xuân, trăm hoa đua nở, nhưng trong cầm khúc của Liễu Đóa nhi, vẫn thấp thoáng đâu đó vẻ đìu hiu, gió thu vi vút.

Tiếng đàn của nàng ta du dương trôi trảy, nhắm mắt lại nghe, phảng phất như ngửi thấy không khí trong lòng của cuối thu, gió lặng cát yên, mây trôi vạn dặm, chân trời sáng trong, tự có nhạn đỏ bay lượn, tràng cảnh rất mỹ lệ. Khúc điệu lên lên xuống xuống, réo rắt không ngừng, du du nhã nhã, trong tĩnh có động, dưới mười ngón tay đang nhảy múa trên giây đàn của Liễu đại gia, càng trở nên diệu kỳ hơn.

Phía đối diện có một người mặt vuông tai to, thân hình khôi vĩ, lặng lẽ ngồi đó, hai mắt khép hờ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn theo tiếng đàn.

Một khúc được đánh xong, Liễu Đóa Nhi mỉm cười, nói: "Khúc Bình Sa Lạc Nhạn này của Đóa Nhi còn lọt được vào tai thiên tuế không?"

Triệu Quang Nghĩa mở bừng mắt, mỉm cười, nói: "Đóa Nhi tài nghệ quán tuyệt thiên hạ, cho dù là một khúc bình thường, nhưng dưới mười ngón tay của Liễu đại gia, vẫn giống như là tiếng gió trời vậy, huống chi là khúc nhạc nổi danh này? Có điều ý khách của khúc nhạc này quá nhàn nhã. Ồ, Đóa Nhi có biết chơi khúc Quảng Lăng Tán không?"

Liễu Đóa Nhi nhướn mày, cười duyên, nói: "Khúc này cũng có tên là Nhiếp chính thứ Hàn vương. Nghe nói là dẫn từ cố sự Nhiếp Chính đâm Hàn vương thời chiến quốc. Trong thiên hạ người biết khúc này rất ít, mà Đóa Nhi lại là một trong số đó."

Nàng ta nói tới đây, liền mỉm cười với Triệu Quang Nghĩa, nói: "Không ngờ thiên tuế lại tinh thông đạo âm luật như vậy, còn biết được khúc này vẫn lưu truyền trong nhân gian, nếu Đóa Nhi đoán không lầm, thiên tuế nhất định đã từng nghe qua rồi."

Triệu Quang Nghĩa cười nói: "Không sai, Mộ Dung Cầu Túy, phụ tá trong phủ bản vương từng lấy khúc này để hiến cho bản vương, bản vương rất thích, Đóa Nhi đã biết khúc này, không ngại thì đánh ra nghe thử đi, bản vương xem xem cầm phong của Đóa Nhi so với Mộ Dung tiên sinh thì như thế nào."

Đóa Nhi gẩy dây đàn, nói: "Quảng Lăng tán miêu tả tình cảnh Nhiếp Chính đâm Hàn vương, có các thiên chương như đâm Hàn vương, trùng quân, tức giận, tuốt kiếm, mặc dù âm điệu tuyệt luyện, nhưng lại phẫn nộ nóng nảy, không thể bình hòa, có hiện tượng gọi là bề tôi xúc phạm vua trong khúc nhạc, e rằng không hợp để thiên tuế di thần dưỡng tính."

Triệu Quang Nghĩa vuốt râu cười nói: "Đóa Nhi cứ đánh đi đừng ngại, một cầm khúc, há có thể làm lay động tâm thần của bản vương?"

Liễu Đóa Nhi thản nhiên nói: "Vậy thì Đóa Nhi đành lộ ra cái xấu vậy."

Nàng ta ngưng thần nín thở một lát, dần dần mười ngón tay bắt đầu gẩy đàn, một khúc "Quảng Lăng tán" thiên cổ tuyệt xướng vang lên, khiến cho gió ngừng mây đặng, người quỷ đều yên lặng, duy có công xích nhảy múa trên dây đàn, tiếng đàn vang vọng trời xanh, thiên nhạc réo rắt như hành vân lưu thủy, tiếng đàn leng keng như có tiếng thiết qua, kinh thiên địa, nhiếp quỷ thần, khiến người nghe không thể không biến sắc.

Triệu Quang Nghĩa nhắm mắt lắng nghe, ngực phập phồng, cầm tới chỗ vội vã, hắn đứng bật dậy, thở ra một hơi trọc khí, than: "Khúc này tuy là nữ tử đánh ra, nhưng vẫn có tiếng sát phạt, nghe mà khiến tâm tình kích động!"

Tiếng đàn véo von chợt im bặt, Đóa Nhi nhẹ nhàng giơ hai tay lên, cười đầy quyến rũ: "Khúc này vốn lấy sự mãnh liệt mà nổi danh, nhưng bên trong lại có ba phần thần ngôi, tất nhiên không thay đổi được âm sát phạt."

Nàng ta đứng dậy, yểu điệu bước tới cạnh Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa lại nhìn từng hàng điển tịch văn chương trên giá sách bằng gỗ tử đàn ở bên cạnh, nói: "Bản vương biết Đóa Nhi tài thức uyên bác, chỉ là không ngờ, chỗ này của nàng lại... không thiếu thứ gì."

Đóa Nhi cười khẽ: "Đóa Nhi thích đọc sách, bộ sứ ký này rất quý, tới sau khi vào làm chủ Nhất Tiếu lâu mới mua được."

Triệu Quang Nghĩa mỉm cười, tay lướt qua hàng sách đó, trong lòng thầm nghĩ: "Hôm nay, bản vương đã phá cột dìm thuyền, hữu tiền vô hậu, thành bại hoàn toàn không tính toán. Không biết sau này hậu nhân biên soạn sử sách, có nhắc tới hay không?"

Song quyền của hắn hơi nắm chặt lại, lòng đầy kích động, mắt lấp lánh hàn quang, ngay cả mùi thơm dụ người của mĩ nhân ở bên cạnh ùa vào mũi mà cũng như không phát hiện ra.

"Ngày mai Tiền vương phải về Ngô Việt rồi, sau khi tiễn hắn đi, ta lập tức có thể lấy thân phận Đại hồng lư để về hưu. Một khi về hưu, ta không cần phải ở trong kinh nữa. Dẫu sao thì bất kể chỉ sống một ngày hay là một năm, chỉ cần ta quay về Tây Bắc rồi, thì đều đã chọc phải tổ ong.

Mặc dù là không đủ lực lượng để đọ với Triệu lão đại, nhưng ít nhất cũng có thể khiến ông ta cố kỵ ba phần. Mặt mũi, hiện giờ ta cấp cho Triệu lão đại rồi, ông ta không thể không cho ta một chút ẩn tình. Ông ta nếu thực sự không chịu thả ta đi, nói không chừng, ta chỉ đành đem quan hệ với Khiết Đan ra, dọa con hổ to như ông ta vậy.

Dương Hạo trên đường vừa đi vừa nghĩ, trong lòng không ngờ lại dâng lên cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Triệu Khuông Dận, Tiêu Yến Yến, đây đều là những nhân vật mà hắn vốn không thể làm lung lay được, cho dù hắn tới thế giới này rồi, trở thành một phần tử trong thế giới này, trời đất của hắn lúc mới đầu chỉ có một góc đại viện của Đinh gia, những nhân vật mà hắn phải cẩn thận rụt rè đi ứng đối cũng chẳng qua chỉ là dạng gia nô của hào môn như Liễu Thập Nhất, Nhạn Cửu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hiện giờ, hắn đang từng bước bước lên đỉnh cao của thế giới, đứng sánh vai với hạng nhân vật thiên cổ phong lưu như Triệu Khuông Dận, Tiêu Yến Yến, chỉ điểm giang sơn, tiếu ngạo phong lưu, nhân vật kiểu như Nhạn Cửu, hiện giờ đã dần dần trở thành một con kiến dưới chân hắn.

Dương Hạo quay về phủ, nghe nói Đông Nhi, Ngọc Lạc, Diệu Diệu đang cùng Lý Dục, tiểu Chu ở du thưởng hoa xuân ở trong Nhất Tiếu lâu, không khỏi vui vẻ mỉm cười, rồi cũng quay người bước ra khỏi phủ, tới Như Tuyết phường.

Như Tuyết phường nằm ở giữa Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, tường viện vốn đã dỡ xuống, ở trên cơ sở vốn có lâm viên trồng thêm rất nhiều hoa cỏ, hoa tươi cỏ lạ, nhìn rực rỡ màu sắc.

Dương Hạo tuy lập tức muốn rời khỏi Biện Lương, nhưng ý nghĩ muốn tiếp cận phu phụ Lý Dục vẫn không thay đổi, hắn không thể quên cố sự "Chúc quang phủ ảnh". Hiện giờ bởi vì sự xen vào của hắn, lịch sử đang lặng lẽ phát sinh biến hóa, nhưng có một số thứ sẽ không biến đổi, ví dụ như lòng tham, nhân tính, những thứ này không thay đổi, có một số thứ nhất định sẽ phát sinh, chỉ chẳng qua là ở thời gian, địa điểm, phương thức có chút ít thay đổi mà thôi.

Nếu Triệu nhị soán vị thành công, vậy thì tây bắc liệu có lập tức có chiến tranh hay không thì rất khó đoán trước. Từ cổ người có được ngôi vị một cách bất chính, đều nóng lòng kiến công lập nghiệp, để đảm bảo cho sự ổn định của địa vị của mình, dùng đại công để chính danh cho hắn trong sách sử. Tùy Diễm đế là vậy, Đường Thái Tông cũng vậy, Triệu Quang Nghĩa cũng không ngoại lệ.

Lúc đó... Phu phụ Lý Dục có lẽ sẽ có chỗ dùng, nếu như có thể, Dương Hạo thậm chí không ngại kết giao với hậu nhân của Thục, Kinh, Hồ, Hán, đặc biệt là Sài thị. Chỉ đáng tiếc hắn và những người này trước giờ không có giao tiếp gì, đột nhiên lui tới, tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý, không giống như phu phụ Lý Dục, hai bên đã có một đoạn giao tình khi còn ở Đường quốc.

Đang là lúc cuối xuân, trong rừng hoa lá rụng lác đá, có những bông hoa nở đang đẹp, có bông thì dần dần khô héo. Dương Hạo chậm rãi bước trong rừng, giẫm lên hồng trần, thỉnh thoảng lại hỏi tiểu tỳ áo xanh đi trên đường một câu, dần dần liền vòng tới cạnh Biện hà.

Bên bờ Biện hà mấy cây lê giống như mũ bông, trắng xóa một mảng, phía trước nước sông cuồn cộn, buồm giăng như mây. Một trận gió thổi tới, hoa lê bay phấp phới, thướt tha như tuyết.

"Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triêu lai hàn vũ vãn lai phong.

Yên chi lệ, tương lưu túy, kỷ thời trọng, tự thì nhân sinh trường hận thủy trường đông..."

Lý Dục đứng dưới một gốc cây, đối diện với mặt sông Biện hà, buồn bã ngâm thơ.

"Hay quá, đúng là thơ hay!"

Đông Nhi, Ngọc Lạc, Diệu Diệu đều là những nữ tử có tài học, nghe thấy mấy câu thơ này, không khỏi kích động cất tiếng khen, trong mắt ai cũng đầy vẻ sùng bái và khâm phục.

Tiểu Chu Hậu đứng bên cạnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Trước kia, khi nghe những câu thơ này, trong mắt bà ta cũng giống như mấy nữ nhi ở trước mặt, kính Lý Dục như thần minh, trong mắt đầy vẻ khâm phục, sùng bái, so với bọn họ còn nhiều hơn một phần tình ý, ái mộ.

Nhưng hiện tại nghe thấy từ ngữ động lòng người như thế này, bà ta cũng không còn loại cảm giác động lòng như lúc xưa nữa, chỉ có sự chán ghét. Bà ta hiện tại đang nghĩ: Người hầu ở đây nhiều như vậy, vốn không cần phải thuê nhiều người như vậy làm gì, tiền công tháng này lại phải chi một khoản lớn rồi. Phu quân một ngày ba bữa vẫn toàn vật ngon của lạ, lại phải cầm cố một số thứ đi rồi. Phu quân ăn, khoản đãi khách khứa đều cần tiền, ca kỹ vũ nữ nuôi trong phủ cũng cần tiền, chẳng lẽ tới chỗ Dương tả sứ mượn chắc? Tương lai lấy cái gì ra mà trả người ta đây?

Phu thê nghèo khổ lo chăm điều, cả ngày phải băn khoăn về củi, gạo, dầu, muối, trà, dấm, Tiểu Chu Hậu nào có có được tình hoài lãng mạn như xưa. Khi mỗi ngày đều phải đắp những thứ phấn son rẻ tiền mà ngày trước ngay cả nhìn cũng không thèm lên dung nhan thiên kiều bách mị, khi mỗi ngày phải vì gạo trong nhà còn nhiều hay ít mà tính toán chi li, khi mỗi ngày đều phải giật gấu vá vai, vì trượng phu mỗi ngày một xuống dốc, nhưng vẫn sống trong lý tưởng của bản thân mình mà đau đầu, còn có thể giữ được nhu tình lãng mạn của ngày xưa hay không?

Phong sương của năm tháng đã bào mòn từng chút từng chút ảo tưởng lãng mạn và mỹ lệ của ngày trước đi rồi. Rất tàn khốc phải không? Nhưng đây chính là cuộc sống.

Cố sự cổ tích lãng mạn, nhân vật chính nhất định là vương tử và công chúa. Tiểu Chu Hậu hiện giờ, từ trong miệng trượng phu nghe thấy những từ ngữ này, chỉ nảy sinh sự phản cảm, bà ta nguyện để nam nhân của mình thành cột trụ trong nhà, sinh kế tiền trình của một nhà, có thể nằm dưới sự an bài của hắn, tiến hành một cách ngăn ngắn, chứ không phải là một kẻ chỉ biết bi xuân thương thu, không ốm mà rên, rồi để nhi tử và nương tử của hắn phải chống đỡ cái nhà này.

"Quan nhân, thời gian không còn sớm nữa rồi, phiền bọn Dương phu nhân lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên về thôi."

Tuy thấy Lý Dục thơ hứng chưa giảm, tiểu Chu Hậu vẫn bước lên khuyên. Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng ho khan, Dương Hạo từ trong rừng bước ra,mỉm cười vái dài: "Ha ha, Lý tướng quân, thì ra các người ở đây, để Dương mỗ tìm một phen mệt quá."

Lý Dục hiện giờ tước tới hầu gia, làm quan tới chức tướng quân, nhưng hầu gia đó gọi là "vi mệnh hầu", không khỏi có ý vũ nhục, cho nên Dương Hạo khi qua lại với Lý Dục, thường chỉ gọi ông ta là Lý tướng quân, chứ không gọi là hầu gia.

Dương Hạo đã tới rồi, tất nhiên là không để cho ông ta rời khỏi nơi này, hai bên cười nói một phen, Dương Hạo liền mời ông ta tới Bách Vị lâu ẩm yến, phu phụ Lý Dục không thể chối từ, liền đi theo hắn.

Tới Bách Vị lâu, liền thấy một nam tử thân hình khôi vĩ, cùng với một mỹ nhân lả lướt như hoa đang chậm rãi đi tới.

Dương Hạo vừa thấy người này không khỏi ngây người, phía trước chính là Triệu Quang Nghĩa và Liễu Đóa Nhi đã lâu rồi không qua lại.

"Hỏng rồi!" Dương Hạo thoáng chốc đã nghĩ tới bức "Hi Lăng (Triệu Quang Nghĩa" hạnh tiểu Chu". Hiện giờ nữ quyền trong phủ của mình mời phu phụ Lý Dục du xuân, tiểu Chu Hậu không mang khăn che mặt giống như ngày trước, hiện giờ bị Triệu Quang Nghĩa gặp phải, nhìn thấy gương mặt quốc sắc thiên hương của bà ta rồi, một khi nổi sắc tâm. Vậy ta không phải là gián tiếp dẫn mối ư?

Dương Hạo vội vàng đẩy Đông Nhi và Diệu Diệu đang đỡ ở hai bên trái phải hắn ra, hấp dẫn ánh mắt của Triệu Quang Nghĩa, nói: "Hạ quan Dương Hạo, bái kiến thiên tuế."

Lý Dục thấy vậy cũng vội vàng bước lên bái kiến, Triệu Quang Nghĩa liếc bọn họ một cái, ánh mắt lập tức lướt qua người tiểu chu Hậu thành thục vũ mị, chính trực nữ tính, xinh đẹp như một trái đào, rồi lại lướt qua người Đông Nhi, Ngọc Lạc, Diệu Diệu cũng thiên kiều bá mị, chỉ là lộ ra chút ngây ngô non nớt so với tiểu Chu Hậu, vẻ mặt bình tĩnh, không có gì khác lạ.

Dương Hạo thầm thở phào một hơi, lại cảm thấy có chút kỳ quái, Triệu Quang Nghĩa đã không đã có thể không để ý tới danh dự, cưỡng chiếm tiểu Chu Hậu, tất nhiên là vô cùng thèm thuồng bà ta, cho dù hắn hiện tại là vương gia, không dám khinh cử vọng động, nếu có hào cảm, trong thần sắc không thể nào không có biểu lộ gì, chẳng lẽ Triệu nhị đổi tính rồi ư?"

Ánh mắt của Triệu Quang Nghĩa rơi lên cái chân què của Dương Hạo, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt càng lộ ra vẻ lạnh lùng, chỉ là vẫn miễn cưỡng đáp: "Lý hầu gia và Đại hồng lư cũng tới thưởng xuân đạp thanh ư?"

Lý Dục trên mặt hơi ửng đỏ, ngượng ngùng đáp: "Vâng, hạ quan nhận được lời mời của Đại hồng lư, đang định tới Bách Vị lâu ẩm yến một phen, tiên tuế nếu rảnh thì..."

Triệu Quang Nghĩa mặt cười mà da không cười, nói: "Bản vương vừa uống rượu xong, đã hơi ngà ngà say rồi. Các ngươi cứ đi đi, trong Nam Nha còn có rất nhiều việc chờ bản vương làm, bản vương phải về đây."

Triệu Quang Nghĩa quay lại cười với Liễu Đóa Nhi: "Liễu đại gia xin dừng bước, bản vương xin cáo từ ở đây."

Liễu Đóa Nhi vội vàng nói: "Đóa Nhi cung tống vương gia."

Lúc này ở bên đường có một chiếc kiệu nhỏ được khênh tới, Dương Hạo dõi mắt nhìn, hơi ngây người, hôm nay Triệu Quang Nghĩa đã tới Như Tuyết phường gặp tiểu mỹ nhân, ẩm yến tiêu khiển, đương nhiên sẽ ngồi kiệu lớn tám người khiêng của phủ doãn Khai Phong, gõ chiêng dẹp đường, cờ hiệu dẫn đường, ngồi một chiếc kiệu nhỏ cũng là việc bình thường. Nhưng... dạng ẩm yến tư nhân này, người ước hẹn lại là hoa khôi Biện Lương, chỉ dẫn hai ba tâm phúc gia nhân theo là được rồi, mà những người mặc áo xanh như danh sĩ này đi theo kiệu, không ngờ lại là Trình Đức Huyền, thương tào hiện giờ của Nam Nha, điều này có chút kỳ quái. Đường đường là mệnh quan triều đình, không có lý nào lại đi ăn mặc như gã sai vặt, muốn vỗ mông ngựa thì cũng không cần phải vỗ ở chỗ này chứ."

Trình Đức Huyền liếc nhìn cái chân què của hắn, bộ dạng vai cao vai thấp, kinh thường cười lạnh một cái, vén rèm kiệu lên, cúi người nói với Triệu Quang Nghĩa: "Vương gia, mời lên kiệu."

Triệu Quang Nghĩa vẫy tay một cái với Lý Dục, Dương Hạo rồi cúi người lên kiệu.

"Cung tống thiên tuế." Mấy người vái dài thi lễ, thấy kiệu của Triệu Quang Nghĩa kẽo kẹt rồi đi, Liễu Đóa Nhi nhìn lén Dương Hạo một cái, khẽ cắn môi mỏng, chỉnh lại tay áo, bước lên chào: "Đóa Nhi bái kiến Dương đại nhân."

Dương Hạo vẫn nhìn kiệu của Triệu Quang Nghĩa tới thất thần, mắt điếc tai ngơ, Liễu Đóa Nhi vẻ mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Diệu Diệu bước lên hành lễ với nàng ta: "Diệu Diệu bái kiến tiểu thư."

Liễu Đóa Nhi nghiêng người, lạnh lùng nói: "Không dám nhận."

Đông Nhi khẽ khàng kéo tay áo của Dương Hạo, gọi khẽ: "Quan nhân."

"Hả? A! Liễu đại gia, thất lễ, thất lễ."

Dương Hạo tỉnh táo lại, vội vàng mỉm cười vái hắn một cái: "Bản quan muốn mời Lý tướng quân tới Bạch Vị lâu ẩm yến, xin lỗi không tiếp chuyện được."

Dương Hạo nói xong liền làm tư thế mời với Lý Dục, bước về phía trước.

Liễu Đóa Nhi thân hình hơi chao đảo, cuối cùng cũng mỉm môi đứng tại chỗ, từ phía sau nhìn Dương Hạo kéo lê cái chân què bước thấp bước cao, buồn bã thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp quay người rời đi.

Dương Hạo cùng Lý Dục ngồi sáng vai trong một nhã tọa ở lầu ba, đối diện với cửa sổ, phía trước bên trái chính là hoàng cung, phía trước bên phải là chùa Đại Tướng Quốc, xa xa ở đối diện là Lam lâu, dưới mắt chính là biển hoa như tuyết, mỹ cảnh của Khai Phong được thu hết vào trong tầm mắt, hai bên là Đông Nhi, tiểu Chu Hậu, Ngọc Lạc, Diệu Diệu, bốn nữ nhân ai ai cũng xinh đẹp, có khí chất riêng, gió mát thổi tới khiến vạt áo của họ tung bay, giống như là tiên tử ở trên trời.

Lý Dục quả nhiên có khí chất của thi nhân, rượu được ba tuần, nhìn phong cảnh của Khai Phong, không khỏi thi hứng đại phát, dưới sự vui sướng thúc giục của Đông Nhi, Ngọc Lạc, Diệu Diệu bắt đầu ngâm thơ. Dương Hạo thì cầm chén trầm ngâm, tai không nghe thấy gì, trong lòng thủy chung có chút cảm giác quỷ quái, nhưng không biết mấu chốt ở chỗ nào.

HIện giờ hắn sắp phải rời khỏi Biện Lương rồi, mọi việc đều không thể không cảnh giác cẩn thận, gặp phải bất kỳ chuyện không tầm thường nào cũng phải đặc biệt cẩn thận, trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên nghe thấy Đông Nhi, Ngọc Lạc, Diệu Diệu vỗ tay khen hai. Dương Hạo cũng không nghe thấy Lý Dục ngâm cái gì, cũng nâng chén lên khen: "Thơ hay, thơ hay, nào, nào, mời, mời."

Lý Dục rụt rè giơ chén lên, hai người chạm khẽ một cái, nâng chén lên uống, Dương Hạo lấy tay áo che mặt, chén rượu vừa lên tới miệng, hai mắt đột nhiên trợn trừng lên, hắn nghĩ ra được loại cảm giác cổ quái không thoải mái đó rốt cuộc từ đâu mà có rồi.

Từ khi hắn rời khỏi ngọ môn, trong lòng thủy chung cảm thấy có chút không thoải mái, hiện tại đột nhiên nghĩ ra, lúc đó trong vô ý nhìn thoáng một cái, thấy mấy cấm vệ đứng gác ở ngọ môn tựa hồ không phải là thị vệ bình thường.

Thị vệ của ngọ môn có ba ban, Dương Hạo mấy ngày nay nghênh đón Tiền vương, thỉnh thoảng phải vào cung chờ lệnh và thông báo, ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, mỗi lần vào cung những thị vệ đó đều phải kiểm ta thẻ bài, ít nhiều gì cũng có chút quen mặt, nhưng mấy người hôm nay mà hắn thấy không phải là mấy vệ binh thường ngày hay gác cửa. Đặc biệt là... trong đó có một người hiện tại mới nhớ ra, hình như là người trong Nam Nha, lúc đó khi hắn đảm nhiệm chức hỏa tình viện trưởng (viện trưởng cứu hỏa), dẫn một số bọn lâu la bóc dỡ nhà cửa khắp thành Đông Kinh, trong đó có một ban đầu nhi (trưởng ban), tựa hồ chính là người đứng trước ngọ môn đó.

Tên ban đầu nhi này giống như là một đầu sợi của một cái lưỡi được bện dày đặc chặt chẽ, thuận theo hắn mà thăm dò tiếp, rất nhiều chuyện nhìn thì không có gì đáng nghi nhưng đều có liên hệ với nhau. Trong lòng Dương Hạo hiện ra đầu mối của nó, một ý nghĩ rất lớn mật đột nhiên nảy ra trong đầu Dương Hạo. Chẳng lẽ... cố sự tiếp theo lớn ngập trời rơi lúc nửa đêm, sẽ phát sinh vào lúc hoa rụng lác đác này ư?"

Một trận gió thổi tới, làm hoa lê bốc lên như tuyết.

Dương Hạo giống như là tâm trí hóa đá, khí lạnh ùa ào mặt...