Bộ Bộ Sinh Liên Truyện Full

Chương 319: Kiệu trên đường

Đặng Tú Nhi chưa bao giờ làm tang sự, thu xếp ma chay thế nào cũng không biết, sau khi rời khỏi phòng gọi mấy người già đến, hỏi bọn họ, mấy người già biết chuyện, liền nhận lời, nhận bạc và tự thu xếp, người hầu ở phủ không đủ, lại tự đi làm tang sự, rất nhau có mặt mày.

Trong phủ Đặng phủ cũng trang trí lại, những đồ có thể bán đều đã bán hết, nơi vui vẻ cũng không nhiều, mấy lão già lấy vải lĩnh trắng treo xung quanh nhà, phòng khách làm linh đường, sau khi bố trí xong xuôi thì hoàng hôn đã tới, Đặng Tú Nhi lúc này mới lết người mệt mỏi về nhà trong bẩm báo mẫu thân.

Đến phòng mẫu thân, nhẹ gõ cửa phòng không thấy đáp, Đặng Tú Nhi đẩy cửa vào, ánh sáng mặt trời lờ mờ chiếu vào phòng, thấy trên đất có một cái ghế. Trong phòng có một bóng trường treo, hai chân buông thõng trên không, tóc tai bù xù, quần áo vậy đích thị là Lưu phu nhân. Đặng Tú Nhi sợ hãi hồn bay phách tán, hét lên một tiếng chạy vào phòng, dùng tay lắc lắc bóng người ấy, gỡ cho mẹ xuống.

May có hai lão già nghe thấy tiếng hét chạy lại, thấy vậy mặt cắt không còn giọt máu, vội tiến đến giúp Đặng Tú Nhi đỡ Lưu phu nhân xuống, để lên giường thấy mặt tím ngắt, mắt lồi ra, thè lưỡi, người lạnh băng, chắc chắn tự vẫn từ lâu. Cái đáng sợ nhất chính là, mặt Lưu phu nhân bị vật gì đó sắc bén lung tung thương tích, từng vết thương cứa vào mặt, chỗ đó máu đã kịp đông đen lại, như ác quỷ. Đặng Tú Nhi chỉ gọi một tiếng "nương", tiếng gọi vừa dứt, cả người ngất lịm.

Hai lão già thấy sự tình như vậy cũng hoảng sợ, vội thay phiên nhau ấn huyệt mũi và miệng, rót trà lạnh, lúc sau Đặng Tú Nhi tỉnh lại, ôm lấy thi thể mẫu thân, lại gào khóc. Hai lão già thấy cô khóc, lúc này mới yên tâm.

"Tiểu thư chớ có quá buồn, Đặng gia… Đặng gia giờ chỉ có tiểu thư lo liệu, nếu tiểu thư quá đau lòng, lão nô… lão nô…" Một lão già thấy vật không khỏi rơi lệ.

"Ta không sao, các người ra đi, chuyện này không nên để lộ ra ngoài." Đặng Tú Nhi lau nước mắt, mắt sáng lên, quay sang dặn dò.

"Vâng, tiểu thư xin bảo trọng." Hai lão già lo lắng lui đi, Đặng Tú Nhi lại nói: "Trung bá, phiền bá đi đặt giúp ta hai cỗ quan tài."

"Hai cỗ quan tài?" Hai lão già ngạc nhiên thầm nghĩ: "Tiểu thư phải chăng vì lo buồn quá, quan tài lão gia đã mang về rồi, thêm một cái quan tài của phu nhân nữa cũng chỉ thêm có một cỗ, sao lại mua hai cỗ liền?"

"Đúng vậy, hai cỗ quan tài, có gì muốn hỏi sao?"

Đặng Tú Nhi bỗng quay đầu, Trung bá thấy khuôn mặt đáng sợ của cô, không khỏi run run, không dám hỏi nhiều thêm, vội vàng đồng ý, vâng vâng dạ dạ đi ra ngoài.

Đặng Tú Nhi ngồi ngẩn người một lúc, chậm rãi nhìn xuống đất, chỉ thấy một tấm khăn gấm, bên cạnh còn có một cái kéo, trên kéo toàn là máu đã khô. Nước mắt Đặng Tú Nhi tuôn rơi, nàng đi qua đó nhặt lấy chiếc kéo, cầm chặt trong tay, sau lúc lâu cắt vải bạch lĩnh bên hông, run rẩy lấy vải bạch lĩnh phủ lên vết máu trên mặt mẫu thân, khuôn mặt như quỷ quái, sau đó ôm chặt chiếc kéo vào lòng, nắm chắc lấy nó, ngửa mặt lên trời rên rỉ: "Cha mình là hôn quan? Ông ấy là hôn quan, đáng chết! Các người lấy việc công làm việc tư, ép cha mẹ ta chết, đáng chết hay không? Đáng chết hay không đây?"

Đặng Tú Nhi ngồi lặng người ở đó, mãi đến khi trời tối hòa lẫn bóng cô vào màn đêm.

***

Mộ Dung Cầu Túy dừng bút, cẩn thận xem thư, tự cười một mình, quay đầu nói: "Phương huynh lại xem xem, Mộ Dung viết như vậy, chọn từ ra sao?"

Phương Chính Nam nhận thư viết cho Triệu Phổ, cẩn thận xem, vui vẻ nói: "Mộ Dung huynh bút pháp thần kỳ, viết rất là hay. Ha ha ha, nếu như vậy, tướng gia không còn lo lắng gì nữa. Nam nha khó có thể dựa vào việc này mà làm khó tướng gia. Đặng Tổ Dương cấu kết với gian thương làm việc phi pháp, chính là giám sát ngự sử, quan sát xem xét không thể quy tội, lại không thể làm chung với tướng gia nhà ta. Ồ… ngự sử trung thừa gần đây rất gần với Tấn vương, mượn việc này để gõ hắn, để hắn hiểu được tướng gia nhà ta mới là người có thể nhờ cậy."

Phương Chính Nam nói rồi liền chau mày, lại nhắc nhở nói: "Đặng Tổ Dương là tên mọt sách, hắn còn nói chính mình chịu nhục, chết nghĩa chiếu thiên địa, không thẹn với lương tân, cũng không để lại chút bại lộ nào, chẳng qua… ta thấy nhóm Nam nha Trình Vũ hơi nghi ngờ cái chết của hắn. Mộ Dung huynh, chúng ta phải rất cẩn thận, không cần để họ tóm được sơ hở là mình bức giết Đặng Tổ Dương mới được."

Mộ Dung Cầu Túy mỉm cười nói: "Huynh yên tâm, một khi không đến thời khắc cam go, phong thư này kẹp trong công văn khác, lệnh sứ giả khoái mã truyền đến kinh thành, tướng gia nhìn thấy sẽ tiêu hủy. Bức ép Đặng Tổ Dương chết? Hắc hắc, chỉ cần huynh không nói, ta không nói, thiên hạ cũng sẽ chẳng có ai biết. Đặng Tổ Dương ở dưới địa phủ, cũng là một con ma ngu ngốc, ha ha ha…"

Hai người vỗ tay cười to, Mộ Dung Cầu Túy vội vàng đem phong thư đi gửi, gọi người sai sứ đem đến, bí mật căn dặn, người đó liền nhanh chóng vút ra ngoài.

Ngày thứ hai, khâm sai tiết độ chuyên ti vụ án lương thực đến. Đi đầu là ngự sử Đường Dịch Sa, vị quan này tuy chỉ có đầu bốn mươi, khôn khéo giỏi giang, cùng với ngự sử trung thừ là viên quan có năng lực nhất trong ngự sử đài. Lần này Khai Phong cạn lương thực, ngự sử đài dốc toàn bộ lực lượng, phân bố các nơi giám sát dự trữ lương thực, hắn là số ít ngôn quan ngự sử lưu thủ Đông Kinh. Triệu Khuông Dận phái hắn xuống, chứng tỏ rất coi trọng vụ án này.

Điều tra vụ án lương thực Tứ Châu, hắn là khâm sai chính sứ, khâm sai tiết độ Ngụy vương tuần thú tập trung lương thảo Giang Hoài, cũng được gọi đến. Đường Dịch Sa nhận quà tặng của thiên tuế, sau đó làm lễ qua bái kiến Ngụy vương, nhận công việc, chỉ dùng có nửa ngày, rất nhiều hồ sơ đã được giao cho Đường ngự sử, buổi chiều ở lại ăn tiệc trên quan thuyền, quan lại địa phương là Đường khâm sai mời đến, và tiễn biệt Ngụy vương.

Ngụy vương nhân cơ hội nói rõ chuyện Đặng Tổ Dương với Đường ngự sử. Đường ngự sử lần này phụng nghiêm lệnh của Quan Gia, đặc biệt làm việc, sau khi hiểu rõ tình tiết vụ án, xử trảm đương chúng Đặng Tổ Dương, nghe nói hắn đã tự sát, không cảm thấy ngoài dự đoán. Người đã chết, lại có Ngụy vương nói rõ tình tiết, cũng không thể đi làm khó tử thi, than một tiếng, Đường ngự sử đống ý cho dời thi thể về Đặng gia. Ngụy vương vui mừng, lập tức bảo người đưa thi thể Đặng Tổ Dương về Đặng phủ.

Đặng gia nhận về thi thể Đặng Tổ Dương, người mà Ngụy vương bảo đưa thi thể về lại không đưa vào nhà, thậm chí đến cửa cũng không để họ vào. Ngụy vương vẫn lo nghĩ đến Đặng Tú Nhi, nhưng lại không có dũng khí đi gặp cô. Nghĩ rằng trả lại thi thể, có thể được một chút tin tức của Đặng cô nương, nhưng nghe người đưa thi thể về nói lại tình hình, Triệu Đức Chiêu không khỏi buồn rầu. Đặng Tổ Dương vừa chết, tình cảm hắn và Đặng cô nương cũng chết đi, thêm nữa khả năng tiếp tục là không thể. Trằn trọc cả đêm, Triệu Đức Chiêu mới đành phải bỏ qua người con gái làm lòng hắn rung động, chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Ngụy vương chuẩn bị khởi hành tiếp tục đi về phía nam, Đường ngự sử và các quan lại phủ Tứ Châu cũng đến bến sông tiễn biệt. Dương Hạo sau khi rời khỏi quan thuyền, hắn đã đến thương lượng kỹ với Triệu Đức Chiêu. Kỳ thực lần này giải quyết mối nguy cạn lương thực Khai Phong sở dĩ quần thần làm không được, một là vì họ hiểu rõ nhất chấp hành hiệu suất của quan phủ địa phương, cần trong khoảng thời gian ngắn lo liệu đủ số lương thực, những quan lại địa phương này đều có tính toán của mình, vụ tất có thể đem hết khả năng kịp thời hoàn thành. Hai là việc vận chuyển qua sông có nhiều hạn chế, tập trung đủ số lương thực, cũng không có cách nào vận chuyển đến Khai Phong trước mùa kênh sông đóng băng.

Việc thứ hai, Dương Hạo lợi dụng kinh nghiệm vận chuyển qua sông của hậu thế, đã đề xuất kiến nghị với triều đình, phái rất nhiều tốp quan công bộ, hạ mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển tạo độ dốc và đập nước. Công trình "bã đậu" đó trong hai ba tháng vẫn làm được, đủ để bảo đảm việc vận chuyển lương thực.

Mà cái việc khó thứ nhất kia, thông qua mắt xích lương thân quan lại Tứ Châu bị rách, đã đủ để cảnh giác bọn quan lại và lương thân thấy lợi tối mắt của Giang Hoài, cho nên vụ án Tứ Châu tuy dài nhất, nhưng việc ở đây nếu như dây dưa, toàn đạo Giang Hoài không chỉnh đốn, xử lý cho gọn gàng, thì việc tuần thú Giang Nam sẽ không đạt được mục đích.

Tiếp tục, Ngụy vương không cần đích thân như vậy làm nữa. Chỉ cần quan lại địa phương và lương thân nông hộ còn có chút ý nghĩ, sẽ không tiếp tục đối nghịch làm khó triều đình, nguy hiểm đầu tư tích trữ kiếm món lãi kếch xù. Triều đình xé rách mắt lưới, giá lương thực Khai Phong có thể là đã cao càng cao hơn, có bản lĩnh thì ngươi hãy tự vận chuyển lương thực đến Khai Phong đi, đến khi đó không đẩy giá lương thực nữa, Dương Hạo sớm tính đến hố kế này, đợi họ sập bẫy.

Bởi vậy, tiếp tục nam hạ, mang theo đại đội nhân mã đi tuần thú với Ngụy vương, chỉ là đại diện cho thái độ của triều đình, về tâm lý, cho quan lại và thân sĩ xảy ra tâm lý lo sợ, nếu có người có ý đồ phá rối, thì không thể trắng trợn làm. Cắm rễ Tứ Châu hơn mười đời, đến nhậm tri phủ Châu gia hắn còn suy sụp, còn có lương thân nào dám đối nghịch triều đình?

Những kẻ hoành hành không theo vương pháp chắc chắn giận sôi người, ham món lãi kếch xù quá nên làm liều chưa chắc đã không có. Có thế này, Dương Hạo càng nói rõ với Ngụy vương, do Tấn vương duyên kênh đào từ từ xuôi nam, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ tuần thú, trù tính lương thực Giang Hoài, còn mình đi trước một bước, âm thầm điều tra vẫn có kẻ làm ăn phi pháp hay không. Hai bên một rõ một mờ, cam đoan bọn đạo chích không có chỗ nào che giấu.

Qua vụ việc Giang Hoài, Triệu Đức Chiêu đã rất tin phục Dương Hạo, càng thêm chấp nhận những lời hắn nói, lập tức đồng ý ngay. Chủ ý này của Dương Hạo là xuất phát từ công tâm, không phải là do tư ý, hắn muốn rời khỏi quan thuyền, đi cùng với Diễm Diễm và Oa Oa, song túc song thê. Được sự cho phép của Triệu Đức Chiêu, Dương Hạo như mọc thêm cánh, lập tức hoan hỉ rời khỏi quan thuyền, đi tới nhà kho nha môn.

Đám người Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi, Hạnh Nhi sớm đã được tin, chuẩn bị tươm tất đợi hắn về. Dương Hạo vừa đến, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi cùng ra đón, đám người Hạnh Nhi, Trương Ngưu Nhi mỉm cười đứng đợi bên xe.

Hôm nay Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi trang điểm rất xinh tươi, tắm rửa thơm tho, người nhẹ nhàng khoan khoái. Đường Diễm Diễm mặc một bộ váy màu nhũ đỏ, nếp gấp ở viền là màu vàng, bên trong là màu tím nhạt, vải sa tanh nam hồng, màu đỏ đậm tím đậm làm tôn lên vẻ đẹp của nàng. Bộ váy Diễm Diễm mặc trên người ôm lấy eo thon, diễm lệ thoát tục vô cùng.

Ngô Oa Nhi lại mặc một bộ lưới xanh, người nàng vốn nhỏ nhắn, bộ váy mặc trên người là vải lĩnh, váy màu hồng cánh sen, không trang sức, mặt trắng ngần rất đáng yêu như người trang điểm vậy, xem ra thực là ông trời tác hợp cho. Phía sau là đám người Trương Ngưu Nhi, Lão Hắc mặc bộ áo xanh đầu đội mũ, Hạnh Nhi cô nương mặc váy xanh áo trắng, tuy là nô tỳ nhưng cô cũng rất xinh, mặt tươi như hoa đào, hàng mày thanh tú.

Dương Hạo nhìn mọi người, lòng vui sướng nói: "Thuyền đã được lệnh đi trước rồi sao?"

Ngô Oa Nhi nói: "Được tin của quan nhân, thiếp đã lệnh thuyền đi trước một bước chờ rồi."

Dương Hạo cười nói: "Tốt lắm, thế chúng ta lên xe đi thôi, đi đường bộ như vậy có thể tránh được quan thuyền, tránh bị người khác làm phiền. Đi, đi thôi!"

Ngô Oa Nhi hé miệng cười, liếc mắt nhìn Đường Diễm Diễm một cái: "Thế, thể mời quan nhân và tỷ tỷ lên xe trước, thiếp và Hạnh Nhi sẽ ngồi cùng xe."

Dương Hạo không muốn trong nhà phân cấp trước sau, giờ nàng lại nói vậy, hắn giữ chặt tay nàng nói: "Ta đã nói rồi, nhà chúng ta không cần quá nhiều quy tắc, tính Diễm Diễm cũng rất hiền, cũng thích chỗ đông người, sẽ không trách gì nàng cả. Lại đây, ba chúng ta cùng ngồi một xe."

Đường Diễm Diễm thấy Dương Hạo nói vậy, lén cười Ngô Oa Nhi, cầm tay nàng nói: "Chúng ta là tỷ muội yêu thương nhau không cần có quá nhiều phép tắc như vậy, lại đây, chúng ta lên xe, để hắn ngồi một bên." Mặt nàng đỏ ửng, không biết có phải là bộ váy ánh lên không hay là nàng đang xấu hổ.

Hai mỹ nữ lên xe trước, Dương Hạo cười ha ha lên sau, không để ý tới câu lúc nãy nàng nói ngồi sang bên, mà hắn ngồi luôn vào giữa hai nàng. Hai cô nương cũng biết ý, nghiêng người sang cho hắn ngồi vào giữa, khó khăn lắm mới dư được một chỗ cho hắn ngồi. Dương Hạo ngồi xuống, ôm lấy hai eo thon, hít hà mái tóc thơm của hai nàng, quay sang hỏi Diễm Diễm: "Diễm Diễm, nàng nói có diệu kế, có thể giải quyết tình cảnh, thế diệu kế gì, mau nói ta nghe."

Đường Diễm Diễm không muốn nói trước mặt Oa Oa, hơi xấu hổ, mắt hơi hờn nói: "Con gái mình tặng cho người ta, chàng không đi mà nghĩ lại hỏi thiếp." Nàng quay ngoắt sang một bên, nói: "Người ta làm gì có cách gì, chàng… chàng là trang nam tử, chàng không nghĩ ra cách lưỡng toàn tề mỹ ư?"

Xe đã lăn bánh, Ngô Oa Nhi ho một tiếng, đưa tay ra kéo rèm. Dương Hạo cười với nàng, hai tay ôm lấy eo nhỏ của hai nàng, ôm hai nàng vào lòng, cúi đầu nói: "Diễm Diễm, diệu kế của nàng, có thể chúng ta làm vợ chồng trước, rồi sau đó mới bẩm báo với trưởng bối phải không?"

"Ôi chao!" Đường Diễm Diễm bị hắn làm cho ngây người, tuy nói Ngô Oa Nhi chưa chắc nghe thấy, vẫn thấy hơi xấu hổ, muốn quay người đi, nhưng người bỗng khô nóng không chịu nổi, quát: "Mới lập thu, thời tiết vẫn còn nóng, đóng cửa sổ vào làm gì?"

Nói rồi vén rèm lên, Đường Diễm Diễm vênh mặt lên với Dương Hạo, Dương Hạo rất vui. Những ngày qua ở Tứ Châu công việc bộn bề, không có thời gian thân thiết với nàng, giờ mới được gọi là nhẹ nhàng chút, người thấy thư thái, đâu để cho nàng tự nguyện, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói: "Mở cửa sổ ra làm gì, nàng lo gì nóng, xe này khoang rộng mà, cởi bớt áo khoác ra. Oa Oa cũng không phải là người ngoài, không sợ bị cười đâu."

Đường Diễm Diễm xấu hổ, hử một tiếng, cứ vén rèm lên, lại bị hắn ngăn lại, liền cúi đầu xấu hổ, mái tóc đen xõa ra để lộ da thịt gáy trắng nõn. Dương Hạo hiếm khi thấy nàng xấu hổ như vậy, lòng bất giác rung động.

Hắn muốn tăng mối quan hệ cho hai nàng. Oa Oa thì không vấn đề gì rồi, còn Diễm Diễm tuy xuất thân từ một đại hộ giàu có, nhưng giờ nàng cũng đã thích ứng được với hoàn cảnh. Dương Hạo thơm thơm vào má nàng. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Đường Diễm Diễm từng xem xuân cung đồ, lại từng ở trong sơn động người Khương ân ái với hắn, được hắn âu yếm, tuy nàng có từ chối, nhưng cũng không có sức, chỉ thấy toàn thân khô nóng.

"Chàng… chàng không biết xấu hổ sao, muốn thân thiết đi mà tìm Oa Oa đi, đừng có để ý đến ta." Đường Diễm Diễm không chịu nổi, vừa xấu hổ vừa giận đẩy hắn ra. Hắn vốn muốn "ba người hành", lập tức biết lắng nghe, cười ha ha, ôm Oa Oa vào lòng mình. Oa Oa người nhỏ, múa từ nhỏ, ngồi trên đùi hắn chiếm không đáng bao nhiêu chỗ. Dương Hạo cười ha ha nói: "Ta không nỡ bỏ nàng ấy, lại không thể bỏ qua nàng. Lại đây, hai mỹ nữ thân thiết với phu quân một chút nào."

"Tự đi mà làm, người ta không làm chuyện hoang đường ấy." Đường Diễm Diễm giãy dụa trong lòng, nghe thấy tiếng hát vọng lại: "Hao lý nhà ai? Sưu cao thuế nặng, không hiền tài, ma quỷ thúc giục, mạng người chớ do dự…"

Đường Diễm Diễm ngẩn người, ồ: "Có người xuất tang sao?"

Dương Hạo nghe xong cũng không cười nói nữa, nhìn ra ngoài có một cô gái cầm cây đại tang, mặc quấn áo trắng, tung giấy trắng đầy trời. Hắn nhận ra đúng là Đặng Tú Nhi, mặt ngẩn ra, gõ chân vào kiệu, nói: "Dừng xe xuống kiệu!"

Quyển 8:Xuất Thái Giang Nam Liên