“Anh xin lỗi,” hắn cố gắng nói. “Anh có làm em đau không?” Hắn biết hắn đã vào trong cô quá thô bạo, và cô đã không bịkhuấy động và sẵn sàng cho hắn.
“Một ít.” Cô nói nghe rất thanh thản. “Lúc đầu. Sau đó em thích nó.”
Hắn khịt mũi. “Em không thể thích nó nhiều được. Anh nghĩ anh chỉ kéo được khoảng 5 giây.”
Người cảnh sát trưởng vẫn chưa hiện diện nổi; người đàn ông trong hắn vẫn đang thống trị hoàn toàn.
“Em đã tận hưởng khoái lạc của anh.” Cô hôn vào cổ hắn. “Nó thật ra khá là … ly kỳ.”
“Anh đã sợ muốn chết,” hắn chân thực thừa nhận.
“Lo lắng á? Về việc gì vậy?”
Cuối cùng, dù muộn màng, người cảnh sát cũng trở lại với hắn. Jackson phát hiện ra là hắn không thể hỏi cô hay thậm chí nói về Thaniel, khi hắn đang ở trong tư thế này. Nhẹ nhàng, hắn rút ra khỏi cô và dồn trọng lượng về phía sau, vẫn giữvững cô trong khi chân cô trượt xuống từ hông hắn và cô đứng được trên hai chân mình.
“Chúng ta phải nhanh lên,” hắn nói, nhặt quần áo của cô lên và đưa cho cô, sau đó kéo quần của mình lên và kéo quần áo thẳng thớm lại. “Đội cứu hộ sẽ tới đây bất cứ lúc nào.”
“Đội cứu hộ ấy à?” cô nhắc lại, nhướng lông mày lên ngạc nhiên.
Hắn đợi cho tới khi cô mặc đồ xong. “Anh đã sợ là em bị thương.”
“Tại sao em lại có thể bị thương chứ?” Cô trông vẫn có vẻ rất hoang mang.
Với tư cách người đàn ông, hắn ghét việc phải đặt câu hỏi với cô. Nhưng là một cảnh sát, hắn biết hắn phải làm việc này hoặc là từ chức ngay hôm nay. “Thi thể của Thaniel Vargas được tìm thấy sáng nay.”
Sự im lặng bao trùm lên cô, cô nhìn vào hắn nhưng có vẻ như cô không thấy hắn, cái nhìn của cô đang hướng vào trong nội tâm.
“Em đã biết là hắn sẽ chết,” cuối cùng cô nói.
“ Hắn không chết,” Jackson sửa lại. “Hắn bị giết. Bị bắn vào mặt bằng súng săn.”
Cô trở lại từ nơi xa xăm nào đó, và đôi mắt xanh của cô chiếu thẳng vào hắn. “Anh nghĩ em làm việc đó,” cô nói.
“Anh đã sợ là hắn quay lại và cả hai bắt đầu lại bắn vào nhau lần nữa. Anh đã sợ là anh sẽ tìm thấy em đã chết hoặc đang chết.” Giọng của hắn bình tĩnh đáng kể, so với việc hắn đã cảm thấy mất bình tĩnh đến thế nào.
Cô lắc đầu. “Em không nhìn thấy Thaniel từ hôm kia nhưng em không có cách nào chứng minh chuyện đó được.”
“Lilah.” Hắn nắm vai cô, lắc nhẹ để cô chú ý. “Em đang nghĩ là anh sẽ buộc em tội giết người. Baby, cho dù nếu em có giết hắn, sau những gì đã xảy ra thì không có công tố viên nào truy tố em đâu, ít nhất là không công tố viên nào trong hạt này. Nhưng anh không nghĩ em có thể giết ai đó được, thậm chí ngay cả Thaniel, và hắn lại là một con lừa vô giá trị. Nếu em nói em không giết hắn, thì anh tin em.” Người đàn ông trong hắn đang nói những lời đó. Vai trò cảnh sát trưởng của hắn đang cố gắng giành lại sự suy xét độc lập của nó, nhưng hắn nghĩ chẳng ăn thua. Hắn chẳng bao giờ có thể khách quan được khi có chuyện dính dáng đến Lilah.
Cô nhìn hắn chằm chằm, vẻ ngạc nhiên dâng lên trong mắt. Qua trực giác hắn biết cô không tin hắn khi hắn thốt ra là hắn yêu cô. Tại sao cô phải tin chứ? Đàn ông nói “Anh yêu em” mọi lúc khi đang bị khao khát thôi thúc. Và họ biết nhau không hơn hai ngày. Hắn thực sự lo lắng vì cô đã không nói gì về việc yêu lại hắn, nhưng chuyện đó có thể đợi được.
“Nhưng có một thứ cứ làm anh day dứt mãi. Ngày hôm kia, em nhìn vào hắn và nói, ‘Mày sẽ chết,’ và gần như dọa hắn chết khiếp ngay lúc đó.” Hắn không hỏi gì cả, không muốn định sẵn ra câu trả lời của cô theo bất cứ cách nào. Hắn muốn câu trả lời của cô đến từ ý nghĩ của cô thôi.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, cô trở nên tái nhợt. Cô quay đi, nhìn chằm chằm vào dòng sông. “Em chỉ- biết được,” cuối cùng cô cũng nói, giọng cô nghe nhỏ xíu.
“Biết ư?”
“Jackson, em-” Cô hơi quay người khỏi hắn, sau đó quay lại. Cô nhấc tay lên phác một cử chỉ vô vọng. “Em không biết làm sao giải thích được.”
“Bằng tiếng Anh ấy. Đó là yêu cầu duy nhất của anh.”
“Em chỉ là biết mọi thứ. Em có những viễn ảnh trong đầu.”
“Viễn ảnh à?”
Cô lại phác cử chỉ vô vọng lần nữa. “Nó không phải là hình ảnh, không chính xác như thế. Em không thực sự nhìn thấy gì, em chỉ biết. Như là trực giác ấy, nhưng mạnh hơn.”
“Vậy là em có một trong những viễn ảnh ấy về Thaniel?”
Cô gật đầu. “Em nhìn vào hắn ta khi em ra ngoài hàng hiên và đột nhiên em biết hắn sẽ chết. Em không biết hắn sẽ bị giết. Chỉ là … hắn sẽ không thể tới đây lần nào nữa.”
Hắn xoa nhẹ sau gáy cô. Hắn nghe thấy từ xa tiếng o o của động cơ thuyền máy: đội cứu hộ đã gần tới rồi.
“Em không bao giờ sai cả,” cô nói, gần như xin lỗi.
“Không ai khác được biết những việc em vừa nói.” Giọng hắn u buồn như hắn đang cảm thấy. “Chỉ anh thôi đấy.”
Cô cúi đầu xuống, và hắn thấy cô cắn môi dưới lo nghĩ. Cô thấy tình thế khó xử của hắn. Sau đó cô ngẩng đầu lên và vươn thẳng vai. “Anh phải làm công việc của mình. Anh không thể giữ chuyện đó cho riêng mình, mà vẫn là cảnh sát trưởng tốt được.”
Nếu hắn chưa biết rằng hắn đã yêu cô, chính giây phút đó sẽ làm cho hắn biết. Và đột nhiên hắn biết thêm một điều khác. “Có phải những ‘viễn ảnh’ đó là lý do làm Thaniel nghĩ em là phù thủy phải không?”
Cô tặng cho hắn một nụ cười rầu rĩ. “Em đã không giỏi lắm việc giấu diếm mọi chuyện khi em còn bé. Em tiết lộ hết.”
“Điều đó làm hắn sợ hả? Và tất cả mọi người đến để nhờ em chữa bệnh – em chỉ nhìn vào họ và có viễn ảnh về cái gì đó chưa đúng trong cơ thể họ à?”
“Tất nhiên không phải thế,” cô nó, hơi giật mình. Sau đó cô đỏ mặt. “Đó lại là chuyện khác.”
Việc cô đỏ mặt vừa kích thích hắn vừa rung lên cảnh báo hắn. “Loại chuyện khác gì thế?”
“Anh sẽ nghĩ em kỳ dị,” cô nói như mất hết can đảm.
“Nhưng loại kỳ dị quyến rũ. Nói cho anh nghe đi.” Một ít giọng của cảnh sát trưởng trong đó, một uy quyền thầm lặng.
“Em nhìn thấy hào quang. Anh biết đấy, những quầng mầu sắc mà ai cũng có bao quanh họ. Em biết mỗi mầu sắc khác nhau có nghĩa là gì, và nếu có ai đó bị ốm em có thể nhìn thấy họ yếu đau ở đâu và biết phải làm gì, nghĩa là em có thểgiúp họ được hay không hay là họ phải đến gặp bác sỹ.”
Hào quang. Jackson muốn ngồi xuống. Hắn đã nghe về tất cả những chuyện kỳ lạ theo thuyết New Age (một khái niệm bao gồm rất nhiều loại thử nghiệm vì niền tin vào những khả năng khác nhau của tinh thần và cơ thể. Xuất hiện chủ yếu vào thập niên 1980, thuyết New Age giảng từ hiệu lực của pha lê, đến niềm tin vào sự tái sinh, cho đến ủng hộ cho các phương pháp chính thể luận và các phương pháp tiếp cận khác tới sức khỏe con người và sinh thái toàn cầu.), nhưng đó chỉ biết vậy, không phải mối quan tâm của hắn. Hắn chưa bao giờ thấy một quầng mầu sắc nào bao quanh ai cả, chưa bao giờ thấy bằng chứng của cái quầng hào quang đó tồn tại.
“Em chưa từng nói với ai về hào quang đâu,” cô nói, giọng cô run rẩy. “Họ chỉ nghĩ em là… kiểu người biết chữa bệnh, giống như mẹ em. Bà cũng thấy được hào quang. Em nhớ mẹ từng nói với em, khi em còn nhỏ, các mầu sắc khác nhau có ý nghĩa gì. Đó là cách em học về mầu sắc trong hào quang.” Cô nhìn nhanh ra sông, nơi con thuyền cứu hộ đã tới tầm nhìn được. Nước mắt ầng ậc trong mắt cô. “Anh có vầng hào quang đẹp nhất,” cô thầm thì. “Rất trong và đậm và khỏe mạnh. Em biết ngay khi em nhìn thấy anh rằng-”
Cô ngưng lại, và hắn không bắt cô nói tiếp. Thuyền của đội cứu hộ đã tới cầu tầu của cô, và hai người đàn ông đang bước ra. Một người là Hal, người đã đích thân tới để giải quyết nếu cần đội cứu hộ, và người kia cao dong dỏng Jackson nhận ra là nhân viên cứu thương, dù hắn không biết tên anh ta.
Dù vậy, Lilah lại biết. Cô rời khỏi chỗ cạnh Jackson và bước ra khỏi đám cây về phía quang đãng, vẫy tay chào họ.
Cả hai người đàn ông đều vẫy đáp trả. “Mừng vì thấy cô không sao,” Hall gọi khi họ bắt đầu lên đến mép cầu tầu.
“Ổn cả, cảm ơn anh. Dù vậy, Thaniel đã không ở đây.”
“Yeah, chúng tôi biết.” Hal nhìn qua Lilah đến Jackson.
“Anh đi sớm chỉ khoảng 1 phút thôi, cảnh sát trưởng ạ. Tôi vẫn chưa thể tin nổi chuyện đó.”
“Tin chuyện gì?”
“Jerry Watkins lái xe tới ngay khi anh vừa khuất khỏi tầm mắt. Chúng tôi chỉ vừa mới đưa được thuyền xuống nước. Nói cho anh biết, Jerry trông như ở địa ngục ấy, như là anh ấy đã trải qua một tuần túy lúy vậy. Anh ấy nhìn vào túi đựng thi thể trong thùng lạnh và đột nhiên sụp đổ, khóc như một đứa trẻ vậy. Anh ta là người giết Thaniel, cảnh sát trưởng ạ. Anh ta tấn công Thaniel vì con thuyền của anh ta, và anh biết Thaniel thế nào rồi đấy, quá ngu ngốc để biết khi nào thì phải xuống nước. Hắn ta nói với Jerry hắn đã đánh đắm con thuyền chó chết đó rồi. Xin lỗi, Lilah. Jerry đổ cả gia tài vào con thuyền đó. Anh ấy kể là anh ấy mất hết kiểm soát, vồ lấy khẩu súng từ xe tải, và bắn Thaniel.”
Sau nhiều năm trong ngành thực thi pháp luật, ít thứ có thể làm Jackson ngạc nhiên. Hắn không ngạc nhiên lúc này, vì nhiều thứ ngu xuẩn hơn đã từng xảy ra. Và mặc dù trăng đã hết tròn, những thứ điên rồ vẫn tiếp tục xảy ra trong vài ngày tiếp đó. Tuy vậy hắn cảm thấy như mình trút được gánh nặng.
Hắn đáng lẽ phải nghĩ tới Jerry. Bất cứ ai biết Jerry đều biết rằng anh ta yêu con thuyền đó đến mức nào. Thay vì thế hắn đã quá chú tâm tới Lilah tới mức hắn không thể nhìn ra cái gì khác nữa.
“Anh ta ngồi xuống đất và đặt tay lên đầu để các cảnh sát của anh bắt giam anh ta. Tôi đoán anh ta xem nó trên tivi,” Hal kết thúc câu chuyện.
Vậy là xong. Vụ giết hại Thaniel đã được giải quyết trước khi có thời gian để trở thành một bí ẩn thực sự. Nhưng một chi tiết nhỏ đập vào hắn khá lạ. Jackson nhìn vào nhân viên cứu hộ.
“Nếu anh đã biết là Lilah không sao, rằng Thaniel không bị giết trong vụ đánh đấm ở đây, tại sao anh lại tới đây?”
“Anh ta tới để gặp em,” Lilah nói. Cô lắc đầu. “Tôi không thể giúp anh đâu, Cory. Anh bị sỏi mật. Anh phải tới thăm bác sỹ thôi.”
“À, Lilah, tôi còn chưa nói với cô triệu chứng của mình mà!”
“Anh không cần kể đâu, tôi có thể nhìn thấy anh như thế nào mà. Nó đau như cắt mỗi khi anh ăn, đúng không? Anh đã lo là anh có vấn đề về tim, có lẽ?”
Cory nhăn mặt. “Sao cô biết được?”
“Chỉ là linh cảm thôi. Đi thăm bác sỹ đi. Có một bác sỹ nội dạ dầy giỏi ở Montgomery đấy. Tôi sẽ cho anh biết tên của bác sỹ đó.”
“Okay,” anh nói rầu rĩ. “Tôi đã hy vọng nó chỉ là một chỗ loét và cô có thể cho tôi cái gì đó chữa được.”
“Không đâu, phải phẫu thuật thôi.”
“Khốn kiếp.”
“Ừ, việc đó sẽ tính sau,” Hal nói. “Chúng tôi nên quay lại thôi, chúng tôi còn vài việc nữa phải làm ở Pine Flats. Anh sẽ đi cùng chứ, Jackson?”
“Trong một lúc nữa thôi,” Jackson nói. Qua cái nháy mắt của Hal, hắn biết là ông già đó đã hiểu sự thật là có cái gì đó giữa hắn và Lilah rồi.
Thực ra, Jackson chẳng quan tâm nếu cả hạt đều biết.
Hắn và Lilah nhìn hai người đàn ông trở lại thuyền của họ và đi về lại hạ nguồn. Jackson liếc nhìn vào mặt trời sáng rỡ. “Hào quang hả?” Chết tiệt chứ. Nếu hắn đã tin cô có thể có viễn ảnh về tương lai, tại sao lại không tin chuyện hào quang chứ? Nếu anh yêu ai đó, hắn nghĩ, anh sẽ chấp nhận rất nhiều thứ mà anh chưa từng nghĩ đến trước kia.
Hắn sẽ bí mật tự kiểm chứng các triệu chứng của Cory với một bác sỹ, chỉ để chắc chắn, nhưng vì vài lý do hắn nhận ra Lilah đã đúng. Hào quang có lẽ là một lý do tốt để giải thích như bất cứ lý do nào khác.
Cô nắm tay hắn. “Em đã nói với anh rằng anh có hào quang đẹp. Em có lẽ đã yêu anh chỉ bởi vì những cái em nhìn thấy trong đó. Nhưng em có một viễn ảnh nữa khi em nhìn thấy anh lần đầu tiên.”
Hắn nắm tay mình ấm áp quanh tay cô. “Viễn ảnh đó nói gì với em thế?”
Cô nhìn hắn u sầu. “Rằng anh sẽ là tình yêu của đời em.”
Hắn cảm thấy như mê đi. Có lẽ đó chỉ là cực điểm của một buổi sáng rất căng thẳng, nhưng hắn nhớ đến cảm giác choáng váng lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.
“Em đã nói rằng các viễn ảnh đó không bao giờ sai phải không?”
“Đúng thế.” Cô nhón chân lên và hôn hắn. “Chúng luôn luôn đúng 100%”
Hắn phải quay về làm việc. Hắn cần làm rất nhiều thứ. Nhưng hắn không cần phải làm chúng nhiều bằng hắn cần phải ôm cô, nên hắn vòng tay quanh người cô và ôm cô thật chặt, hít vào hương hoa tình yêu của đời mình, quá hạnh phúc tới mức hắn có thể nổ tung.
“Chúng ta sẽ làm cho việc này thật đúng cách,” hắn nói lớn. “Gồm đầy đủ mọi thứ. Đám cưới. Sinh con.”
“Tất cả,” cô đồng ý, và tay trong tay họ vào tổ ấm.