Mẹ bảo mình sắp xếp cho bạn nghỉ ở chái tây, - Sylvia nói, thoáng vẻ lúng túng. – Còn những khách khác sẽ ở đằng đông. Bạn biết đấy, mẹ mình đã bỏ công cả năm trời để trang hoàng chái đông và mời tất cả bạn bè đến chiêm ngưỡng. Song bà lại không tính đến bạn trong đó, thành ra cũng chẳng có phòng thừa nào. Bạn không phiền ở một mình trong chái tây này chứ?
- Nhưng… - Tôi vấp chân trên đỉnh cầu thang và chộp ngay lan can để gượng người lại. - Ý bạn là sao? Đương nhiên là mẹ bạn đã tính cả mình chứ.
- Hửm? - Sylvia liếc tôi một cái, đoạn lia mắt về trước.
Trước mặt tối đen như hũ nút, một ánh nến leo lét không soi sáng nổi cả dãy hành lang khổng lồ kéo dài thăm thẳm. Cơn ớn lạnh trĩu xuống đôi vai. Tôi đột nhiên vô cùng cảm kích cánh tay đang lồng vào mình của Sylvia.
- Bạn có ý gì khi nói mẹ bạn không tính đến mình? Chẳng phải bác ấy là người mời mình sao? Henry bảo vậy mà. Anh ấy còn có một lá thư của bác ấy từ Luân Đôn nữa. Bác ấy mời mình, Sylvia ạ.
Lòng run rẩy trong nỗi sợ không lời, tôi ngoái nhìn nét mặt nghiêng với ánh nến hắt vàng lên mái tóc của Sylvia. Bạn ấy trông rất giống mẹ mình. Vóc cao, như tất cả người nhà Delafields. Mái tóc óng vàng sẽ chuyển nâu trước khi ngả sang màu xám. Và đôi mắt nhạt xanh hệt bầu trời mờ sương.
- Ấy, không phải vậy. Mình chỉ muốn nói bà ấy đã tính sót bạn. Vì thế khi lên kế hoạch cho bữa tiệc… - Bạn ấy xua tay lấp liếm. – Bạn sẽ ở chái tây. Đó là tất cả ý mình.
Cảm giác bứt rứt nhanh chóng đầu quân vào cơn ớn lạnh hòng giày vò tôi, song tôi gắng giũ bỏ nó khỏi tâm trí, tự an ủi rằng Sylvia sẽ không lừa mình, cả Henry cũng thế.
Nếu cả hai đều khẳng định tôi được mời đến, tôi sẽ xem lời họ là sự thật. Đoạn khe khẽ hé cười, tôi trộm nghĩ, mình đã ở đây rồi, ở Blackmoore này, đó mới là điều quan trọng. Rốt cuộc tôi cũng đến đây. Rốt cuộc tôi cũng là một phần của nơi này, và rốt cuộc tôi cũng tận mắt thấy chốn Henry sẽ sống trong những ngày sau. Dòng suy nghĩ của tôi khựng ngay tại đó, trước khi mấy chữ ‘cùng tiểu thư St. Claire’ kịp chêm vào. Và nụ cười của tôi càng kéo rộng hơn bởi ý nghĩ rằng may mắn sao mình lại được ở chái nhà cũ phía tây, nơi ma quỷ thường lui tới theo lời Sylvia kể. Thật tuyệt vời. Đó đúng là cách tôi muốn thể nghiệm Blackmoore.
Sau khi đã leo hai tầng lầu, chúng tôi rẽ phải. Không khí phía này có vẻ lạnh hơn. Sylvia rùng mình run rẩy. Tôi như cảm nhận luồng gió len qua kẽ đá trên tường, nghe tiếng gió trầm bổng rên rỉ từng cơn, tiếng sàn gỗ cọt kẹt vọng lên sau mỗi bước chân. Sylvia siết chặt tay tôi và cuống cuồng rảo bước. Tôi láu lính nhoẻn cười.
- Đừng nói là bạn vẫn sợ chái phía Tây này nhé.
- Làm gì có! Mình đã mười tám tuổi rồi, còn sợ gì nữa chứ. – Bạn ấy chối ngay.
Đoạn, bạn ấy đột ngột rẽ vào căn phòng bên phải phía tôi, vội đến độ xém chút đâm sầm vào tôi.
- Đây nè. Đây là phòng của bạn.
Cánh cửa gỗ chạm hoa văn nặng nề phát tiếng kẽo kẹt khi bị Sylvia đẩy ra.
- Mình sẽ bảo một hầu gái lên đốt lò sưởi. – Bạn ấy nói, vào phòng rồi thắp những ngọn nến đặt bên trái bàn ngủ và chụp đèn. Đoạn đến cạnh giường, bạn ấy giật mạnh sợi dây chuông để gọi người hầu ở lầu dưới lên.
Bồn chồn đánh mắt một vòng, Sylvia rùng mình nói khẽ.
- Ừ thì, mình thừa nhận mình rất ghét chái phía Tây này. Nhưng bạn sẽ thích nó cho mà xem. Bạn lúc nào chả mê tít những thứ huyễn hoặc của nơi này.
Chỉ vừa đưa mắt nhìn quanh, tôi đã ưng căn phòng ngay tắp lự. Vẻ tối tăm và lạnh lẽo của nó cực hợp với không khí của ngôi nhà.
- Quá tuyệt. – Tôi nói, đoạn ngồi xuống giường. Sylvia vẫn đứng tựa vào cạnh bàn sau khi thắp nến xong. Lúc này, tôi chợt nhận ra mình đã nhớ cô bạn này nhiều đến nhường nào trong suốt bốn tháng qua.
- Kể mình nghe chuyện ở Luân Đôn đi, những điều bạn chưa nói trong thư ấy.
Bạn ấy bèn thả người xuống giường, thở dài ra bộ khổ sở đáp:
- Kiệt sức. Ngày nào cũng vậy. Hoàn toàn kiệt sức.
Tôi khịt mũi chép miệng:
- Cho bạn phiêu lưu chỉ tổ lãng phí. Bạn ấy hả, thà nằm cuộn tròn cạnh lò sưởi còn hơn đi đây đó ngắm nghía thứ gì.
Bạn ấy vui vẻ đáp.
- Đúng vậy đấy. Mà từ giờ, mấy người muốn cầu hôn sẽ phải đến đây. Chứ đi Luân Đôn thêm chuyến nữa chắc mình chết mất.
- Nói về người muốn cầu hôn… - Tôi nhướng mày tò mò. – Có chàng nào hứa hẹn ở Thủ Đô không?
Lại một cái thở dài, song lần này còn kèm theo nụ cười hạnh phúc lướt qua khóe môi rồi đậu lại trên gương mặt, hai mắt bạn ấy lấp lánh mộng mơ. Đoạn thò tay vào túi vào dài, Sylvia rút ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho tôi. Trên đó là dòng chữ được viết bằng nét bút bay bướm tao nhã, Ánh sáng là gì, nếu Sylvia không nhìn thấy? Niềm vui là chi, nếu Sylvia chẳng cạnh bên?
* Two Gentlemen of Verona
Sylvia phấn khích nhìn tôi.
- Thế nào? – Bạn ấy hỏi, giọng ngập tràn hạnh phúc. – Một nhà thơ tài ba phải không?
- Shakespeare ấy hả? Đúng vậy. Ông ấy là thiên tài. – Tôi trao tờ giấy lại cho bạn ấy.
Đôi mày Sylvia nhăn tít lại.
- Không! Không phải Shakespeare! – Bạn ấy chồm đến chỗ tôi, mặc dầu cửa đã khép kín và cũng chẳng có ai lẩn quẩn quanh đây để mà nghe thấy, bạn ấy vẫn thấp giọng thầm thì. – Là anh Brandon, anh ấy đã viết nó để tặng riêng mình.
- À. – Tôi hắng giọng, chỉ tay vào tờ giấy. – Đây là một câu trong Shakespeare, Sylvia ạ. – Và ghìm không nói nốt vế còn lại – rằng nếu bạn ấy chịu học chỉ bằng một nửa thời gian chơi với chú mèo của tôi, thì hẳn bạn ấy đã biết điều đó rồi.
Song biểu cảm thất vọng ngỡ ngàng của bạn ấy khiến mũi tên hối hận bắn phập vào lòng tôi nhức nhối.
Sylvia mân mê tờ giấy bằng một ngón tay.
- Mình cứ tưởng anh ấy đã tự sáng tác ra nó.
- Nhưng anh ấy lãng mạn đấy chứ, - Tôi tức khắc viện cớ. – Hẳn là anh ấy say mê bạn lắm. Mà hơn hết thảy, ý nghĩa trong ấy mới thật có giá trị, chứ ai nghĩ ra thì quan trọng gì!
Gương mặt bạn ấy phút chốc sáng bừng lên.
- Đúng vậy. Ý nghĩa mới là cốt yếu.
Tôi thấy mình như kẻ tội đồ đã giáng một đòn vào niềm hy vọng của Sylvia.
- Kể thêm cho mình về quý ngài Brandon lãng mạn sâu sắc ấy đi.
Bạn ấy tức thì toe toét kéo rộng khóe cười.
- Bạn sẽ sớm được gặp anh ấy bằng xương bằng thịt. Anh ấy sẽ đến vào ngày mai.
- Thế là niềm hạnh phúc khi được ở đây của mình lại được nhân lên gấp bội rồi.
- Ừ. Mình cũng vui lắm, dù mẹ mình có nói gì… - Những lời kế tiếp bị Sylvia nuốt ngược trở lại với một thoáng hốt hoảng hiện lên nơi đáy mắt.
Tôi đăm đăm cắc cớ.
- Dù mẹ bạn có nói gì?
Đôi má phiếm hồng, bạn ấy lắc đầu nguầy nguậy như thể khuyến cáo tôi không nên chạm đến vấn đề này. Song tôi không dễ cho qua như vậy.
- Mẹ bạn sẽ nói gì về việc mình đến đây nào? Có phải bà thật sự không biết việc mình đến?
Sylvia cụp mắt xuống và rê tay theo những đường vân trên chiếc chăn bông. Sau một thoáng ngập ngừng đắn đo, bạn ấy bèn cẩn trọng đáp:
- Bà lo lắng nếu bạn ở đây, Henry có thể sẽ sao nhãng mục tiêu của anh ấy.
Tôi khó hiểu chau mày.
- Mục tiêu gì cơ?
Bạn ấy hít sâu và nói luôn một hơi.
- Anh ấy sẽ định chuyện chung thân. Với tiểu thư St. Claire.
Tim tôi nảy lên thình thịch. Mắt dán chặt vào mái tóc vàng óng của Sylvia.
- Nghĩa là Henry sẽ cầu hôn cô ta.
Bạn ấy dời mắt né tránh, hai chữ xin lỗi hiện rõ mồn một trên mặt.
- Từ rất lâu rồi, bạn cũng như chúng mình đều biết là ngày này thể nào cũng tới mà. – Bạn ấy khẽ nói. – Bạn đã dùng nhiều năm để làm quen với điều đó. Cả Henry cũng thế. Nhưng tối nay, ở dưới lầu. Hẳn bạn cũng nhìn ra, anh ấy không còn phản đối mối hôn sự này nữa.
Niềm kiêu hãnh trong tôi tức thì bị dựng dậy. Mắt chuyển khinh khỉnh thờ ơ.
- Mình chẳng có ý kiến gì với hôn sự của Henry và cô tiểu thư St. Claire kia cả. Bạn không cần nhìn mình với ánh mắt thương hại đó đâu, Sylvia.
- Mình không có ý…
- Chúng ta làm rõ với nhau nhé. Suốt một năm rưỡi qua, chẳng nhẽ mình vẫn chưa nhấn mạnh đủ rõ với mọi người rằng mình không có ý định kết hôn à? – Tôi đăm đăm dán mắt chờ đợi cái gật đầu của bạn ấy.
- Có. Bạn nói rất rõ.
- Vậy nếu tin mình, bạn không cần nhìn mình bằng ánh mắt đó, cũng không cần phải xin lỗi hay mang cảm giác áy náy gì cả. Thật ra, bạn nên vui thay cho mình mới phải, vì cuối cùng mình cũng đã thuyết phục được mẹ cho đi Ấn Độ với cô Charlotte rồi.
Bạn ấy trợn tròn hai mắt.
- Thật ư?
- Thật đấy. – Tôi hếch cằm ngạo nghễ. – Mình sẽ đi thẳng từ Blackmoore luôn. Cả một thành tựu đấy.
- Đúng vậy. Thật không tin nổi. Mình cứ ngỡ bác ấy sẽ chẳng bao giờ gật đầu cho cái ý định ấy của bạn.
- Nhưng bà đã gật đầu. Sớm thôi, mình sẽ hoàn thành mục tiêu và thực hiện ước nguyện của đời mình. Thế nên không cần phải lo lắng về mình đâu, Sylvia ạ. Thật đấy, mình chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.
Nét thanh thản xóa mờ sự lo lắng khắc trên gương mặt. Bạn ấy đặt tay mình lên tay tôi rồi dịu dàng siết lại.
- Mình vui lắm, bạn hiền ạ. Thật nhẹ nhõm khi chúng ta đã thẳng thắn với nhau về chuyện này, vì mình có việc muốn nhờ mà chẳng biết mở miệng như nào nữa.
- Gì vậy?
- Mẹ mình … nhắn là… tối nay cảm phiền bạn … ở lại phòng. – Sylvia cắn môi khó xử.
Tôi nhìn bạn ấy trân trối.
- Thì dù sao bạn hẳn cũng đã thấm mệt sau chuyến đi dài. – Bạn ấy nói một lèo. - Với cả, nhường cho Henry và Juliet có thời gian bên nhau mà không bị cản trở cũng là điều tốt cho tất cả chúng ta. Đó là lý do mẹ mình dẫn cô ấy đến trước những vị khách khác.
Khóe môi tôi cứng đờ, song vẫn gượng gạo nhấc lên.
- Mình hiểu.
- Dĩ nhiên mình sẽ cho người đưa bữa tối lên cho bạn. Bạn sẽ không bị bỏ đó đâu. – Bạn ấy đùa nói, lúng túng và khiên cưỡng.
Mặt tôi nóng lên, và khi hai mắt chực nhòe lệ, tôi biết mình phải nhanh chóng tiễn Sylvia ngay.
- Nghe bạn nói vậy, mình cũng thấy hơi mệt. Có lẽ phải nghỉ sớm mới được. – Đứng dậy mở cửa. Trên hành lang, tôi thấy có một người hầu đang xách vali hành lý đến. - Ồ, nhìn kìa. Hành lý của mình đến rồi. Mình phải dỡ nó ra. Bạn xuống dưới đi nhé!
Sylvia lần khần đứng cạnh tôi, nom như thể đang cố tìm lời để nói. Song không để bạn ấy kịp nói gì thêm, tôi liền chủ động ôm bạn ấy.
- Mình thật sự rất vui khi gặp bạn – đoạn dịu dàng đẩy bạn ấy ra ngoài khi người hầu vừa đến nơi.
- Đúng hành lý của tôi rồi, cảm ơn anh. Phiền anh đưa nó vào trong giúp. Để ở chân giường là được. – Sau khi nhanh chóng đuổi anh ta ra ngoài, tôi với tay dợm đóng cửa.
- Mình sẽ cho người đưa bữa tối lên. – Sylvia thỏ thẻ nói, nấn ná hồi lâu.
Không muốn để bạn ấy nhìn thấy cơn xúc động đoạt mất quyền kiểm soát của lí trí trong tôi, tôi gật đầu, mỉm cười gan góc, đoạn từ từ khép lại cánh cửa giữa hai chúng tôi.