Blackmoore

Chương 29

- Không. Không, không, không, không, không. –Vừa rảo bước qua hành lang và chạy xuống lầu, tôi vừa không ngớt lẩm bẩm. Đến sảnh vào, tôi chỉ thấy mỗi ông quản gia đang đứng giữa đống hành lý.

- Mẹ cháu đâu? – Tôi cất tiếng.

Ông ta cúi đầu đáp:

- Ở phòng khách, thưa cô.

Tôi liền chạy vào phòng khách, chân lướt như bay trên mặt sàn cẩm thạch, hổn hển thở không ra hơi.

Khắp căn phòng vang lên giọng cười khàn đục lẳng lơ của mẹ. Bà ngồi trên trường kỷ cạnh Brandon. Chân dính sát vào người anh ta, ngực tựa hẳn lên cánh tay. Tôi đánh mắt một vòng quanh phòng, thấy tiểu thư St. Claire đang rớt cằm kinh ngạc, ngài Pritchard lộ rõ vẻ khinh miệt, vợ chồng Spohr, những cặp đôi đứng tuổi khác mà tôi không nhớ nổi tên, những anh em họ nhà Delafield, và nhiều, nhiều nữa. Ngót ngét gần nửa số khách đều có mặt ở đây. Chứng kiến cảnh mẹ tôi gần như sà vào lòng Brandon.

- Mẹ! – Tôi vội bước đến chỗ bà. – Con không nghĩ sẽ gặp mẹ ở đây.

Bà ngước mắt lên, tôi khẽ giật mình, trong thoáng chốc có cảm giác kỳ lạ là bà không nhận ra tôi. Ánh mắt bà như xuyên thẳng qua tôi vậy. Đoạn thốt lên:

- Kitty! Con gái yêu quý! Xa con mẹ thấy nhớ quá chừng.

Song bà lại chỉ ôm chặt cánh tay của Brandon. Anh ta không nhìn tôi.

Tôi gắng bình ổn nhịp tim.

- Ồ! Có sao? Bất ngờ thật đó. Còn Maria đâu?

Bà ấy xua xua tay.

- Thay đồ trên lầu rồi. Mẹ thì không thể rút một giây nào ra khỏi anh bạn tuyệt vời này, bản năng của mẹ chẳng bao giờ sai cả. – Nói đoạn, bà ngước lên nhìn Brandon, mặt họ sát nhau đến độ hít chung cả khí thở. Bà liếm liếm môi.

- Mẹ. – Sự hoảng loạn khiến giọng tôi tăng cao bất ngờ. – Con có chuyện muốn nới với mẹ. Ngay bây giờ.

Bà từ tốn chuyển ánh mắt sang tôi, nơi đó, trong đáy mắt bà, là tia quả quyết u tối mà tôi đã thấy vô số lần trước đây.

- Thôi đi, Kitty.

- Là Kate, - Tôi xẵng giọng, cuộn chặt nắm tay. 

Bà cười nhạt.

- Đừng nói ngốc nữa Kitty. Mẹ sẽ ngồi lại với cậu Brandon. – Rồi chuyển mắt sang anh ta. – Cậu đang nói tới điền trang nhà mình mà. Tiếp tục đi chứ.

Brandon phóng cho tôi một cái liếc mắt chứa đầy vẻ thương hại. Ruột gan tôi quặn thắt lên. Chắc chắn lúc này anh ta đang cảm tạ trời đất vì chưa trót dại dính dáng đến tôi.

Anh ta nhẹ nhàng dịch người, gạt tay mẹ tôi ra rồi nhã nhặn đáp.

- Điền trang của cha tôi ở Surrey, thưa phu nhân Worthington.

- Surrey à? Tôi muốn biết tất tần tần về nơi đó.

Anh ta lịch sự mỉm cười với bà, nhưng lại nhìn tôi khi trả lời:

- Tôi rất hân hạnh.

Nương theo ánh mắt của anh ta, mẹ tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy tôi. Bà chau mày gắt:

- Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi xem em gái con đi.

Tuyệt vọng, sợ hãi, và lạc lõng ập đến cùng lúc, tôi đưa mắt quanh phòng rồi quay lại nhìn mẹ. Cuối cùng, trở gót chạy nhanh ra ngoài.

…………..

- Em và mẹ làm gì ở đây vậy? – Tôi hét lên ngay khi vừa đặt chân vào phòng mình. Quản gia nói rằng đã sắp xếp cho Maria ở đó.

Nó thư thả nằm sấp trên giường, giày, vớ và mũ vứt bừa lên chiếc ga màu mận. 

Nghe hỏi, nó ngước lên và quắc mắc nhìn tôi.

- Sao chứ? Chẳng phải chính chị là người mời em ư?

- Đúng vậy, nhưng lúc đó em bị ốm nên đã không đi!

Nó chống tay lên cằm, hồ nghi lướt mắt qua tôi.

- Em có ốm đâu. Chị lấy đâu ra cái ý nghĩ đó vậy?

Tôi đăm đăm nhìn nó.

- Sáng hôm chị khởi hành, mẹ đã nói với chị em bị sốt rất cao.

Con bé khịt mũi.

- Em chẳng ốm gì cả.

- Thế sao mẹ lại nói vậy?

Nó vẩy vẩy tay.

- Làm sao mà em biết được! Mẹ nói bọn em được mời nhưng phải đợi sau mấy ngày mới có thể tới tham gia cùng chị được. – Rồi cười phá lên. – Thật sự mẹ đã bảo rằng em bị ốm à? Để cho chị một bất ngờ lớn ư? Ôi, tuyệt quá. Mẹ thật thông minh. 

- Maria! – Sự hoang mang siết chặt lấy tôi. Tôi quơ lấy đồ của con bé ném xoạch xuống sàn. – Đây không phải chuyện đáng mừng đâu! Phu nhân Delafield thậm chí chẳng ưa gì sự có mặt của chị, thì em thử nghĩ xem bà ấy sẽ làm gì nếu mẹ ở đây?

- Em cược bà ấy chỉ chực giơ vuốt ra thôi.

- Đúng vậy! – Tôi nắm cánh tay Maria rồi kéo nó dậy.

- Ối! Chị làm gì vậy?

- Em phải rời khỏi đây. Ngay lập tức. Đi giày vào đi.

Nó cố sức đẩy tôi ra, thấy tôi không chịu nhượng bộ, bèn duỗi chân đá tôi lùi lại.

- Em không đi đâu cả. Chị chỉ muốn vui vẻ một mình thôi ư?

Tôi trụ lưng vào tường rồi lại sấn về phía nó, lần này tôi tóm được chân nó kéo xuống.

- Đây. Không. Phải. Trò. Đùa!

Nó quờ quạng hòng giữ thứ gì đó để gượng lại, kết quả là kéo cả tấm ra giường cùng nó rơi thành một đống dưới sàn. Tôi hổn hển chạy quanh tìm giày và tất của nó. Thiếu một chiếc giày. Tôi bò luôn xuống gầm giường, nói: 

- Em sẽ trở về bằng chiếc xe đã đưa em tới đây, xem như việc này chưa từng xảy ra, chị vẫn sẽ có chuyến đi Ấn Độ, và…

- Không! Em không đi đâu cả! Có thể chị lớn hơn em, Kitty, nhưng chị không có quyền.

Tôi đứng dậy, tay nắm giày và tất của nó, trong khi một nỗi tuyệt vọng lớn hơn đang siết chặt lấy mình. Tôi dứ chiếc giày vào nó và hét lên:

- Kate! Hãy gọi chị là Kate.

Nó khoanh tay lại và gườm mắt nhìn tôi. Thứ gì đó bỗng vỡ tan trong lòng. Tôi vứt tất cả lên sàn và chạy ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm sau lưng.

…………..

Tôi mải miết chạy cho đến khi tới hòn núi đá giữa đồi hoang. Đoạn hì hục trèo lên, vứt bỏ mọi ý niệm cẩn thận ra khỏi đầu. Sau đó, tôi ngồi trên đỉnh núi và phóng mắt nhìn xuống, để cho sự hoang dại và tĩnh mịch của nơi này trám vào những vết rạn trong lòng. Có tiếng chim truyền tới – tiếng hót của loài chim sống ven biển nơi đồi hoang – tôi thấy tiếc vì chưa lần nào ra ngoài này cùng với Henry. Anh sẽ biết về tất cả các loài chim ở đây. Và có thể nói cho tôi tên của loài chim có điệu hót tựa ngọn gió mơn man lướt trên mặt nước.

Sự xuất hiện không mong đợi của mẹ và Maria cho tôi biết rằng thời gian của mình ở nơi này đã chấm hết. Tôi biết rõ như biết tên mình Kate Worthington, rằng họ sẽ hủy hoại mọi thứ. Mà có lẽ mẹ đã hủy xong mọi thứ mất rồi. Có lẽ khi tôi trở vào nhà, phu nhân Delafield đã điên tiết lên và sẵn sàng ném chúng tôi ra ngoài trước khi chúng tôi có thể gây ra một tai tiếng khiến danh giá của gia đình bà bị nhơ nhuốc. 

Trời hôm nay u ám, gió thổi lạnh từng cơn. Mưa phùn lất phất lẫn vào không khí, thi thoảng đậu lên cánh tay khiến tôi bất giác rùng mình. Tôi hít sâu một hơi, nghĩ rằng mình đã ngửi thấy mùi hương của biển cả. Hương vị trêu ngươi của tự do, phiêu lưu, và thoát ly vẫy gọi.

Chuyến đi này đến Blackmoore khác hẳn với giấc mộng tôi đã ấp ủ suốt mười năm. Tôi đã hình dung ra kỳ nghỉ ở chốn đồng quê thanh bình cùng hai người bạn chí thân, Henry và Sylvia. Song thực tế quá khác biệt so khiến tôi thất vọng với cả hiện thực lẫn bản thân mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hối hận vì giấc mơ đạt thành. Chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ cảm thấy trống rỗng đến cùng cực ở nơi này. Điều đó khiến tôi cực kỳ buồn bã.  

Và cả sợ hãi nữa. Bởi Blackmoore đã gây ra nỗi thất vọng nhường này thì chẳng có gì đảm bảm Ấn Độ sẽ không ban cho tôi nỗi thất vọng lớn hơn. Tôi trèo xuống và lẩn thẩn dạo bước trên đồi hoang, cho đến khi mối lo về những rắc rối mẹ có thể gây ra nặng trĩu hơn cả mong muốn được chìm đắm trong khung cảnh tĩnh mịch khôn dứt này. Cuối cùng, tôi đành trở về với những rắc rối đang đợi sẵn.

Vừa đi qua đại sảnh và chuẩn bị vào phòng khách, tôi liền nghe thấy tiếng gọi của phu nhân Delafield.

- Katherine! – Tôi hóa đá tại chỗ. Phu nhân Delafield đang xồng xộc xông đến chỗ tôi. – Nói chuyện với tôi một chút.

Nụ cười của bà chứa đựng sự rét lạnh của cơn thịnh nộ đang bị kiềm nén. Tôi đánh mắt qua người quản gia đứng gần đó, có thôi thúc mãnh liệt muốn quỳ sụp dưới chân ông ấy cầu xin sự che chở.

Bà giữ chặt tay tôi, chỉ hướng cửa tò vò dẫn ra khỏi đại sảnh.

- Vào thư viện, nếu cô không phiền.

Tim tôi tăng tốc trong nỗi sợ hãi hoang mang. Nhưng trước sự lịch thiệp lạnh lẽo, nụ cười đe nẹt cay độc, tôi không biết làm gì hơn ngoài đi theo bà.

Bà dẫn tôi vào thư viện rồi đóng sập cửa lại. Đoạn bà đứng dãn ra, thở hai hơi dài và sâu rồi mới xoay sang đối mặt với tôi.

- Tôi đã để cho các con của mình thuyết phục rằng sự có mặt của cô ở đây là có thể chấp nhận được. Nhưng giờ cô lại đưa cả người phụ nữ đó đến mái nhà tuổi thơ của tôi, làm ô danh tôi, cha tôi, và cả dòng họ Delafield. Khiến khách khứa của tôi khó chịu muốn bỏ về.

Má tôi nóng lên, hai nắm tay run rẩy.

- Cháu thề là cháu chẳng can hệ gì đến việc mẹ đến đây cả.

Mắt bà ấy híp lại vẻ ngờ vực.

- Cô ta nói rằng cô đã mời cô ta và em gái cô.

Tôi lắc lắc đầu.

- Không. Cháu chỉ mời Maria. Không phải bà ấy.

Bà hếch cằm, liếc nhìn xuống tôi, giọng gằn lên đầy vẻ khinh miệt.

- Ai cho cô cái quyền đó vậy?

- Henry.

Nói ra tên anh là một sai lầm. Tôi lập tức nhận ra điều đó, ước gì mình có thể rút lại lời vừa nói và xóa đi sự tổn thương nơi bà. Gò má bà ửng đỏ lên. Đầu cứ lắc qua lắc lại liên hồi, lửa giận phừng phừng bùng lên trong mắt.

- Tôi sẽ nói chuyện với con trai tôi sau. Nhưng để tôi nói rõ cho cô điều này: cô sẽ không bao giờ trở thành nữ chủ của Blackmoore. Không bao giờ được mang họ Delafield, cũng như không xứng có bất cứ mối liên hệ nào với gia đình Delafield, cả cô, cả các chị em cô, và đặc biệt là bà mẹ cô. – Ngón tay bà run lên chỉ vào mặt tôi. – Cô đã hiểu chưa?

Nỗi xấu hổ đâm xuyên qua tôi. – Rồi ạ. – Tôi khẽ đáp.

- Bây giờ. – Bà ấy đưa tay vuốt vuốt tóc. – Đi xem thử cô có thể kiềm chế được người phụ nữ đó trước khi cô ta hủy hoại hết mọi thứ không. Nếu không, cả ba người phải rời khỏi đây ngay sáng sớm mai.

Nói xong, bà hiên ngang ra khỏi phòng. Tôi ngã xuống bức tường gần nhất và vùi đầu vào giữa hai tay. Khóc lóc chẳng có ích gì cả, nhất là lúc này khi tôi vẫn còn việc phải làm. Vừa vào đến phòng khách, tôi đã bị túm tay kéo ra một góc. Đó là Sylvia, nom bạn ấy vô cùng hoảng sợ.

- Đúng là thảm họa, Kitty! – Bạn ấy thì thầm. – Dễ chừng mẹ mình sắp sửa bóp cổ mẹ bạn đến nơi rồi. Bà ấy tán tỉnh với tất cả đàn ông ở đây. Ngài Brandon vừa đánh tiếng với mình là đã thay đổi kế hoạch và có thể họ sẽ rời đi vào ngày mai! Bạn phải làm gì đó trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát!

- Mình biết. Mình sẽ lo được. Mình hứa đấy. – Tôi gượng cười, cố khoác lên vẻ tự tin để bạn ấy tin tưởng. Nhưng trên thực tế, tôi không biết sẽ lo bằng cách nào nữa.

Mẹ mắc sai lầm tương tự tôi khi cố bắt chuyện với quý ngài Pritchard thô lỗ. Ông ta đang nhìn bà với ánh mắt khinh miệt chằng buồn che giấu. Tôi nóng mặt, bối rối tiến về phía họ.

- Mẹ. – Tôi nói, bằng giọng rất khẽ. – Maria cảm thấy không khỏe. Con nghĩ mẹ nên đi xem sao. Con sẽ dẫn đường cho mẹ.

Bà ấy bật cười. 

- Không lý nào. Maria đang rất khỏe mạnh.

Tôi trân trân nhìn bà, cảm thấy ánh mắt ông Pritchard dừng lại trên mặt mình.

- Thật mà mẹ, nó không ổn tí nào.

Mẹ nghiêng người sát lại tôi và lớn tiếng thì thầm. 

- Thôi trò phá đám này đi, Kitty.

- Cô Worthington. – Giọng Henry vang lên phía sau khiến tôi giật mình quay phắt người lại, nhìn thấy anh đang tiến về phía chúng tôi với nụ cười dãn rộng trên môi.

- Henry! – Mẹ lập tức từ bỏ ông Pritchard và giơ tay ra để Henry đón lấy. Henry cúi đầu, hôn lên tay bà. Bà khúc khích cười. 

- Ôi chúa ơi! Cháu ga lăng quá.

Henry nắm tay bà choàng qua khuỷu tay anh rồi giữ cố định như vậy.

- Vừa nghe cô ở đây cháu liền lập tức đến để có vinh dự được đưa cô đi tham quan Blackmoore.

- Một chuyến tham quan dành riêng cho cô! Cháu say cô quá rồi đó. – Bà ôm ghì cánh tay anh.

Nụ cười vẫn duy trì hoàn hảo trên môi, anh chuyển mắt sang tôi: 

- Kate? Em có muốn đi cùng bọn anh không?

- Ồ, không đâu! – Mẹ trả lời trước khi tôi có cơ hội lên tiếng. – Nó phải chăm sóc cho Maria, con bé bị ốm vì chặng đường dài đến đây. Chính ra, cô còn đang ngạc nhiên là sao nó lại để mặc con bé lâu như vậy. Con thấy được không Kitty? Bỏ rơi em gái đang bị ốm của mình như vậy? Đi nhanh đi, nếu không mọi người sẽ nghĩ con là một đứa nhẫn tâm đó.

Tôi muốn hét lớn vào mặt bà.

Henry chạm vào vai tôi.

- Em nên đi đi, Kate. – Anh thì thầm. Tôi nhận ra anh đang cố kéo tôi ra khỏi vũng bùn của chính mình.

Tôi gật đầu, lặng lẽ trở bước ra cửa và lên cầu thang đến chái nhà phía Tây. Tôi sụp xuống bức tường trên hành lang ngoài cửa phòng, không còn chút sức lực nào để bước vào trong.