Bình An Trọng Sinh

Chương 83: Thì ra là có người khác

Vị sư huynh mập kia học năm thứ 3, tên là Chu Hán Khôn, dáng vẻ thực sựái quốc yêu đảng, tuyệt đối an toàn, rất nhiệt tình với bọn Bình An,không để ý đến cái nhìn chăm chú của những người khác trong phòng ăn,dẫn bọn họ đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.


Kỷ Túy Ý đi sau lưng Bình An, dùng sức bấm vào eo Bình An một cái.
Bình An rưng rưng lườm cô ấy một cái, còn chưa có tìm cô nương tính sổ đó nha, dám lôi tớ ra làm bia đỡ đạn.


Đến gần vị trí cạnh cửa sổ mới phát hiện Chu Hán Khôn cũng đi cùng bạn,tên họ Chu này hình như đầu óc bị nước vào rồi hay sao mà ra đây gặp bạn trên mạng lại dẫn theo một soái ca như thế? Ngồi kế nhau thế này chẳngphải là sẽ tạo ra một sự đối lập rất lớn hay sao?


Nam sinh này đang nghiêm chỉnh ngồi bàn gần cửa sổ, mặc áo ngoài màu đen khuy cài song song chỉnh tề, đầu tóc đơn giản chải gọn, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan chính trực thuộc loại tương đối dễ nhìn. Thấybọn Bình An đi tới, anh ta đứng lên khẽ mỉm cười chào các cô.


Chu Hán Khôn cười hắc hắc nói với Bình An, “Ý Ý, đây chính là người bạn trên mạng của cô Lạc Diệp Tri Thu.”
Bình An ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Túy Ý, vẻ mặt Kỷ Túy Ý cũng đầy khϊế͙p͙ sợ.


“Thật ra, thật ra… thì tớ cũng hẹn bạn trên mạng ra gặp, chẳng qua làvào đêm mai. Tại tớ muốn biết đi gặp bạn trên mạng nên làm như thế nàonên mới kêu La Bùi dẫn tớ tới. A, đúng rồi, Lạc Diệp Tri Thu chính là La Bùi.” Chu Hán Khôn ngượng ngùng cúi đầu, lúc nãy vừa thấy ba người bọnhọ đi tới, lại nghe La Bùi nói chính là họ, anh liền xung phong nhậnviệc đi đến tiếp đón.


“Xin chào, Tiểu Ý.” Người được gọi là La Bùi đưa mắt nhìn Kỷ Túy Ý ngồi giữa Bình An và Tiếu Tiếu, vươn tay sang để bắt tay.
Chu Hán Khôn vội vàng chỉ vào Bình An giải thích, “Cô này mới là Ý Ý.”
La Bùi mỉm cười nhìn Kỷ Túy Ý, “Cô ấy mới là Tiểu Ý.”


Kỷ Túy Ý lúng túng cười gượng mấy tiếng, đưa tay ra cầm tay La Bùi, “Xin chào.”


Đây tóm lại là sao vậy cà? Mắt của cả Bình An và Tống Tiếu Tiếu đều đồng loạt lóe lên ánh xanh như sói đói, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Kỷ TúyÝ, chẳng lẽ thật ra thì bọn họ đã đưa hình qua từ trước?
Tuyệt đối không có, Kỷ Túy Ý nhìn các cô ra sức lắc đầu.


“Các cô muốn ăn cái gì đây? Tôi chọn giúp các cô.” La Bùi không hiểu bangười các cô đang trao đổi qua sắc mặt cái gì, cầm thực đơn từ tay nhânviên phục vụ rồi nhẹ giọng hỏi, thanh âm ôn nhu như ngọc.


Người tên La Bùi này... mới đúng với tưởng tượng của cô về cái tên kiaLạc Diệp Tri Thu nha, tâm tình đang buồn bực của Kỷ Túy Ý cuối cùngchuyển biến tốt một chút, vì thế cái nhìn dành cho vị sư huynh béo kiacũng cảm thấy thuận mắt hơn.


Bình An đè xuống tò mò trong lòng, tán gẫu hai người bên La Bùi, mớibiết cái người La Bùi đây chính là nhân tài của khoa công nghệ thôngtin, hơn nữa rất được nữ sinh hoan nghênh nhưng chưa bao giờ có bất kỳtin đồn với nữ sinh nào, biết Kỷ Túy Ý là do tình cờ, lúc ấy chỉ đangdạo một vòng trên diễn đàn của trường, vô tình nhìn thấy bài viết của Kỷ Túy Ý, cảm thấy rất thú vị nên thêm cô vào danh sách bạn bè.


Sau đó tại sao lại tiến tới chuyện trao đổi QQ với đối phương cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Dù sao lần gặp mặt này coi như là vui vẻ, cử chỉ nói năng của La Bùi đều rất khoáng đạt, Bình An đánh giá anh ta rất cao.


Tan cuộc, La Bùi và Chu Hán Khôn đưa các cô đến cửa ký túc xá nữ, dọctheo đường đi, Chu Hán Khôn vẫn theo sát Bình An hỏi chuyện, nào là nếunhư cô là bạn trên mạng của anh thì khi nhìn thấy anh thế nào có thể sẽthất vọng hay không vân vân, lại hạ giọng hỏi thêm có phải vừa nãy KỷTúy Ý đẩy cô ra ngoài vì cho rằng anh chính là Lạc Diệp Tri Thu haykhông...


Đây thật là một đứa trẻ đáng thương, Bình An không nhẫn tâm đả kích anh, anh tỏ vẻ mất tự tin như vậy, thật ra cũng không nên đi gặp bạn trênmạng.
“Cậu... có thể đổi kiểu tóc khác một chút.” Tống Tiếu Tiếu ở bên cạnh lấy lương tâm mà nhắc nhở.


“Mắt kiếng cũng nên đổi đi.” Bình An nhìn hai thân ảnh đi trước mặt, thật ra thì Tiểu Ý cùng La Bùi cũng rất xứng đôi đó nha.
Tống Tiếu Tiếu trầm mặc một chút, “Tốt nhất cũng nên giảm béo đi.”
“Ừ, y phục cũng đổi bộ khác...” Bình An gật đầu đồng ý đề nghị của Tống Tiếu Tiếu.


Chu Hán Khôn đã bị xoay đến chóng cả mặt rồi.
Trở lại ký túc xá, Kỷ Túy Ý lập tức bị ép đến góc tường nhận thẩm vấn,“Nói, cậu yêu qua mạng với vị La Bùi đã phát triển đến mức độ nào rồi?”


Kỷ Túy Ý tức giận trợn trắng mắt, “Ai nói chúng tớ yêu qua mạng? Nhìn tớ giống người có thể yêu qua mạng sao? Mới chỉ tán gẫu mấy câu mà thôi.”


Dường như cho tới bây giờ Tiểu Ý vẫn không chấp nhận cô ấy yêu qua mạng, chỉ vì các cô thấy cô ấy hiếm khi chú ý đến một nam sinh nào, nên đềuđồng lòng nhất trí cho là việc này rất không bình thường rồi suy thẳngsang là yêu qua mạng, nhưng mà La Bùi cũng đúng là một đối tượng tốtđáng để phát triển tình yêu đây.


“Được rồi, vậy cậu cảm thấy La Bùi này như thế nào?” Bình An mập mờ trừng mắt rồi lại cười híp mắt nhìn Kỷ Túy Ý.
Kỷ Túy Ý đẩy các cô ra, ngồi xuống ghế sofa, lát sau mới nói, “Ít nhất không ghét.”


“Vậy thì quan sát tiếp vậy.” Tống Tiếu Tiếu cũng trở về vị trí của mình, mở máy vi tính.


“Tình yêu chính là bắt đầu từ tình bạn đó nha, nhưng mà...” Bình An nhớtới chuyện kiếp trước, như có điều suy nghĩ, “Dù sao qua mạng không đáng tin lắm đâu, hay là tìm hiểu một thời gian cái đã rồi hãy quyết định.”


“Hai người các cậu nghĩ nhiều rồi thì phải?” Kỷ Túy Ý buồn cười trợn mắt nhìn họ một cái, “Anh ta còn chưa có dấu hiệu theo đuổi tớ nha, các cậu lo lắng cái gì chứ?”


“Thật không có sao?” Bình An và Tống Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng La Bùi đối xử với Tiểu Ý quá đặc thù rồi mà.
“Mặc kệ các cậu.” Kỷ Túy Ý hừ một tiếng, đứng dậy lôi áo ngủ từ trong tủ quần áo ra, đi rửa mặt.


Bình An mở Laptop, thấy cổ vịt cay trên bàn, “Ai dzui, quên đi siêu thị mua coca cola rồi, còn ăn khuya cổ vịt cay nè.”
“Tớ đi mua với cậu.” Tống Tiếu Tiếu đứng lên.
“Không cần, tớ tự đi được rồi. A, tặng cho cậu cái này.” Bình An lấy từ trong túi ra một bộ mỹ phẩm LENKA đưa cho cô ấy.


“Cái lọ đáng yêu quá đi.” Mắt Tống Tiếu Tiếu sáng lên, “Đây là sản phẩm bán trong cửa hàng tiệm của cậu hả?”
“Đúng vậy, lọ này mới ra đợt này, rất thích hợp với cậu, thử một chút đi.” Bình An cười nói.


“Cám ơn.” Tống Tiếu Tiếu định hỏi giá tiền, nhưng nghĩ tới tính cách của Bình An nên không hỏi nữa, có một số chuyện không nên dùng giá tiền đểcân nhắc.
“Vậy tớ đi mua Coca đây, còn muốn mua gì khác không?” Bình An hỏi.
“Khăn giấy, mua khăn giấy nữa.” Kỷ Túy Ý trong phòng tắm nói vọng ra.


“Biết rồi.” Bình An cười, mở cửa ký túc xá. Lúc đi tới đầu cầu thang,Trịnh Yến Đình cao cao ngạo ngạo đi tới trước mặt, trên tay cũng xáchtheo túi hành lý, chắc cũng mới vừa quay lại trường học.
Bình An có muốn cúi đầu giả vờ không nhìn thấy mà đi qua luôn cũng không kịp rồi.


“Phương Bình An.” Trịnh Yến Đình nhìn thấy cô, lập tức đưa tay ngăn cản đường.
“Chuyện gì?” Bình An nhìn cô ta nhàn nhạt hỏi.
“Sớm như vậy mà đã trở về trường học rồi á, không ở lâu thêm một chútcùng bạn trai cậu sao?” Giọng của Trịnh Yến Đình có chút chanh chua hỏi.


Đôi mày thanh tú của Bình An nhẹ nhàng nhướn lên, sực nhớ lần trước gặpnhau ở siêu thị, 36E ngộ nhận Nghiêm Túc là bạn trai của cô, cô cũnglười giải thích cho rõ, nhưng chuyện này thì mắc mớ gì tới Trịnh YếnĐình?


“Bạn trai kia của cậu chính là Nghiêm Túc, Thái Tử của Nghiêm thị đúngkhông. Cậu coi vậy mà cũng ghê thật, một người đàn ông lợi hại như vậymà cũng bị cậu chộp vào trong tay.” Không chờ Bình An trả lời, Trịnh Yến Đình lại đầy ghen tỵ nói tiếp, “Cậu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy,chỉ cho tớ vài chiêu được không.”


Nói xong chữ cuối cùng thì giọng của Trịnh Yến Đình cũng ấm áp hẳn lên, rõ ràng trong đó đã thêm vài phần lấy lòng với Bình An.
Bình An cười cười, “Nói đến thủ đoạn đối phó đàn ông, sợ rằng cả lớp chúng ta không ai bằng cậu đâu.”


Sắc mặt Trịnh Yến Đình hơi đổi, “Nói bậy không à, tớ vẫn còn rất đơn thuần đó.”
Hai chữ “đơn thuần” thốt từ miệng cô ta ra ngoài liền trở nên không đơnthuần chút nào, Bình An cười nhạt, “Bạn học đơn thuần à, tớ đang vội đimua đồ, tán gẫu sau nha.”


Trịnh Yến Đình còn muốn nói cái gì đó, nhưng mới không chú ý một chút đã để cho Bình An chạy thoát xuống lầu.
“Hừ, làm cao thấy ghét.” Cô ta hừ một tiếng, kéo hành lý trở về ký túc xá.


Phòng ký túc xá của Bình An là 505, của Trịnh Yến Đình là 508, chỉ cách có hai phòng mà thôi.


Ký túc xá nữ sinh cách siêu thị trường một đoạn đường, ban đêm gió mátnhư nước, Bình An kéo chặt cổ áo khoác, chậm rãi đi dưới những ngọn đènđường sáng ngời, thẳng tiến đến siêu thị nằm dưới tòa nhà ăn.


Cảnh đêm bên ngoài rất đẹp, bên cạnh cổng trường có một tòa hải đăngthật cao, tòa tháp được thiết kế thành hình tròn, xa xa nhìn lại giốngnhư một quả cầu lam, mãi đến nay cô còn không biết nó được dùng làm gì.Đèn đường dọc trường một dãy thật dài a, các lớp học trải qua một kỳnghỉ đông yên lặng giờ cũng sinh động hẳn lên, thỉnh thoảng có tiếngcười truyền ra từ các phòng trọ trong ký túc xá.


Bình An tâm tình vui sướng như nắng, cảm giác kinh ngạc giống như làngười lớn tuổi nhìn lại thế hệ trẻ hơn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mìnhlại còn có thể cảm nhận được cuộc sống thanh xuân tốt đẹp này lần nữa.Lúc này, cô cảm thấy dù con đường phía trước có bao nhiêu gian khổ, côcũng có thể có dũng khí mà đi tiếp.


Cô mỉm cười, hưởng thụ làn gió mát thổi lất phất trên mặt, không chú ý rằng đối diện đang có một đám sinh viên đi tới.


Một tràng giọng nói quen thuộc xen lẫn tiếng cười chui vào trong tai cô, Bình An nghiêng mắt nhìn sang, thì ra là đám người Liễu Mi và Trịnh Yến Phân, đều là cán bộ chủ chốt của hội sinh viên, còn có mấy cán sự tương đối lạ mặt.


Xem ra tối nay hội sinh viên cử hành hội nghị gì đó, mà cô cũng là cán bộ nhưng bị bài xích ra ngoài mà không hề hay biết.


Bên kia dường như nhận thấy được tầm mắt của Bình An, quay đầu nhìnsang, tiếng cười và tiếng nói chuyện lập tức đều dừng lại hết, Liễu Milúng túng nhìn Bình An, vẻ mặt cứng ngắc gật đầu một cái.


Trịnh Yến Phân mặc áo da ngắn cùng quần ngắn, mặt hả hê nhìn Bình An,giống như đang chờ xem Bình An bị làm khó chịu. Những người khác tuykhông hiểu sự việc nhưng có cán sự biết Bình An, ngoắc tay cười nói,“Phương Bình An, sao cậu không đến tham gia hội nghị vậy?”


Cho tới bây giờ đều là người khác kính cô ba phần, cô kính người khác một trượng.
Bình An lạnh lùng liếc xẹt qua khuôn mặt Trịnh Yến Phân, cười gật đầu với vị cán sự kia, “Tớ có việc.”


Liễu Mi đi tới, đứng trước mặt Bình An, áy náy nhìn cô, “Phương Bình An, rất xin lỗi, chị...” Khi nhìn thấy ánh mắt tinh khiết của Bình An, độtnhiên cô ta không nói tiếp được nữa.


Bình An mỉm cười nhìn cô ta, Liễu Mi là thư ký trưởng, bình thường hộisinh viên họp hành gì đều qua tay cô ấy sắp xếp và thông báo, giờ có thể giải thích cái gì đây?


Đợi cả phút mà Liễu Mi vẫn không nói tiếp, Bình An cười hỏi, “Liễu học tỷ, không biết chị còn muốn nói cái gì đây?”