Bình An Trọng Sinh

Chương 296: Phiên ngoại — Chuyện về đôi song sinh

Nghiêm Túc cảm thấy vô cùng buồn bực!
Trong mắt người khác, cuộc sống hiện tại của anh là hạnh phúc mỹ mãn, không còn mong ước gì hơn nữa.
Sự nghiệp thành công, vợ trẻ đẹp, đã vậy còn sinh cho anh một cặp sinh đôi ai gặp cũng yêu. Anh còn cầu gì nữa?


Nhưng vấn đề ở đây là... Đừng nhìn hai tên oắt con người gặp người thích hoa gặp hoa nở kia mà lầm, cứ hễ về đến nhà thì chúng chính là hai thằng quỷ con không hơn không kém. Không biết có phải vì gien di truyền tốt quá hay không mà rõ ràng chúng mới chỉ là con nít ba tuổi đầu thôi thế mà đã hiểu được làm sao để đối nghịch với ông già của chúng.


Không phải anh không yêu con, nhưng hai thằng quỷ con này cứ suốt ngày tranh giành với anh. Đôi khi anh và Bình An đang định thân thiết một chút thì bọn nó lại đột ngột xuất hiện, khiến anh ấm ức vì không thể gô cổ nhốt quách chúng vào chỗ nào đó cho khuất mắt.


“Mẹ, tụi con phải sang nhà ông ngoại à?” Anh lớn Phương Thụy Nghi chòi đạp hai cẳng chân ngắn ngủn, leo lên sofa ngồi vào cạnh Bình An, mở đôi mắt to tròn nghiêng sang nhìn mẹ.


“Ba cũng phải đi hả?” Em trai Nghiêm Thụy Hàn cầm máy chơi game nằm bò toài trên thảm lông dê trên sàn nhà, đầu cũng không thèm ngẩng lên, hỏi.


Hai thằng bé này lúc mới sinh ra thì trông có vẻ giống Bình An, thanh tú nhỏ nhắn thật đáng yêu. Nhưng khi lớn dần lên, mặt mày đã nẩy nở thì càng ngày càng giống Nghiêm Túc, đặc biệt là đôi mắt, nhìn rất đẹp. Còn về phần tính cách...


Tiểu Nghi khá hoạt bát. È hèm, “hoạt bát” có vẻ là cách nói giảm nói tránh, thật ra nếu thằng bé này mà sống tại nông thôn thì chắc chắn sẽ là chúa tể rừng xanh. Rất hoang dã, trèo cao chui thấp, lại hiểu được cách lấy lòng người lớn bách phát bách trúng. Ngay cả Phương Hữu Lợi và hai ông bà cụ Nghiêm gia cũng chưa nhìn ra bản chất chúa tể này của nó, mỗi lần nó nghịch ngợm mà gặp rắc rối thì họ đều nhanh chóng ra mặt che chở, thương yêu không mắng nó một câu nào. Trong nhà chỉ có mỗi Nghiêm Túc là trị được nó.


Còn về phần Hàn Hàn, mới thoạt nhìn thì là một đứa bé rất tĩnh lặng. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó rất nhu thuận đâu nhá. Bình An cảm thấy thằng bé này có tiềm chất của một kẻ ghê gớm không vừa đâu.
Cô vốn định sinh ra hai đứa bé vừa nghe lời vừa đáng yêu à nha...


“Mẹ phải đi công tác với ba nên hai con sang nhà ngoại ở hai ngày. Có ông ngoại chơi với các con, còn có bà ngoại xinh đẹp nấu các món ăn ngon mà tụi con thích nữa, hai con phải ngoan đó nhe.” Bình An ôm lấy đứa lớn, hôn chụt một cái lên khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nó.


Tiểu Nghi nhíu nhíu mày, “Mẹ, con đâu phải là con nít, đừng có lúc nào cũng hôn lên mặt con thế!”
Bình An trợn tròn mắt. Ba tuổi chẳng lẽ không phải là con nít à?
Hàn Hàn ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen sáng ngời, “Mẹ, ba lại giật dây kêu mẹ bỏ lại tụi con chứ gì?”


“Ba mẹ phải đi công tác, không phải vứt bỏ các con...” Bình An đàng hoàng nghiêm nghị giải thích, “Tụi con không thể hiểu lầm ba mẹ vậy được.”
“Vậy lúc nào ba mẹ sẽ sinh thêm hai đứa cho tụi con chơi vậy?” Hàn Hàn lệch đầu hỏi.


Bình An toát mồ hôi hột. Sinh ra để chơi á? “Sao lại muốn hai đứa?”
“Anh một cái, con một cái.” Hàn Hàn vươn hai ngón tay, nghiêm trang phân trần.
“Con chơi với anh là được rồi.” Bình An khép tạp chí lại, đúng là tư duy trẻ con quá khó lý giải, “Đi, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi.”


Nên dời lực chú ý của chúng đi là tốt nhất...
Đến tối lúc Nghiêm Túc đi làm về, Bình An đã chuẩn bị xong bữa tối, hai đứa nhỏ đã ngồi ngay ngắn trước bàn cơm, một tay cầm đũa một tay cầm thìa vẻ rất ngoan ngoãn đáng yêu.


“Mời ba ăn cơm!” Nghiêm Túc rửa tay xong ngồi xuống, hai thằng bé lập tức ngoan ngoãn mời cơm.
“Ngoan, ăn cơm đi.” Nghiêm Túc hài lòng gật gật đầu.
Bình An ngồi xuống cạnh Nghiêm Túc, “Hôm nay công việc thế nào?”
Nghiêm Túc cúi đầu hôn cô một cái, “Bình thường, chỉ có vài cuộc họp ngắn.”


“Loại hình ảnh này không thích hợp xuất hiện trước mặt tụi con lắm đâu, ba, tụi con còn chưa trưởng thành à nha.” Tiểu Nghi cắn đũa, mở to mắt nhìn Nghiêm Túc.
“Đúng vậy, không tốt cho việc phát triển khỏe mạnh về thể xác và tinh thần của tụi con.” Hàn Hàn đồng ý gật gật đầu.


Hai thằng oắt thối này! Nghiêm Túc vừa buồn cười vừa tức giận mắng thầm trong bụng.
“Ăn cơm nhanh đi, mấy bữa nữa sẽ cho tụi con đi nhà trẻ!” Nghiêm Túc hất mặt, nghiêm giọng nói.


“Ba, ba không thể lợi dụng việc mình là người lớn để bắt nạt tụi con. Tụi con yêu cầu được đối xử công bằng.” Tiểu Nghi không phục kêu lên.
Nghiêm Túc cười gật gật đầu, “Thế nào mới tính là công bằng?”


“Bỏ phiếu biểu quyết, ai tán thành tụi con đi nhà trẻ thì giơ tay.” Hàn Hàn líu lo.
“Mười tám tuổi mới có quyền bỏ phiếu, ở đây chỉ có ba với mẹ là phù hợp yêu cầu. Như vậy, giờ bắt đầu biểu quyết.” Nghiêm Túc giơ tay lên.


Bình An liếc mắt nhìn Nghiêm Túc một cái, rồi lại nhìn sang hai đứa con đang dùng ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn cô. Ánh mắt của bọn trẻ thật sinh động đáng yêu làm sao, khiến cô gần như muốn mềm lòng. Nhưng...


“Cũng đến lúc hai đứa cần đi nhà trẻ rồi, ở đó sẽ có rất nhiều bạn chơi với các con.”
“Ê, ba ăn gian.” Hai đứa lập tức kháng nghị, “Tụi con cũng có quyền bỏ phiếu chứ bộ. Tụi con phản đối.”


Nghiêm Túc cười cười, y như một con cáo già vừa xơi xong thịt gà, “Bỏ phiếu được thông qua. Được rồi, giờ ăn cơm thôi, không được xét lại.”


Hai thằng bé mếu máo. Thật ra không phải hai cậu không muốn đi nhà trẻ, chẳng qua tâm lý kháng cự của trẻ em nổi lên đấy thôi. Hơn nữa, hai cậu cũng hiểu được là ba muốn đưa các cậu đi nhà trẻ là vì muốn đẩy các cậu ra xa để độc chiếm mẹ đây mà.


Buổi tối, hai nhóc con muốn Bình An kể chuyện cổ tích. Bình thường, chỉ cần đọc hai ba truyện thì chúng đã ngủ ngay, chẳng biết đêm nay tinh thần hai đứa đặc biệt hưng phấn hay sao mà Bình An đã đọc đến buồn ngủ rũ ra rồi mà tinh thần bọn chúng còn vô cùng sáng láng, muốn tiếp tục nghe chuyện nữa.


“Đêm nay đọc đến đây thôi, mau ngủ đi.” Cuối cùng, Bình An hết kiên nhẫn sau khi đã đọc tới mười câu chuyện, bảo hai đứa lập tức nằm xuống ngủ.
“Mẹ ngủ chung với tụi con đi, không thôi tụi con ngủ không được.” Hai thằng bé làm nũng, một trái một phải ôm lấy cánh tay Bình An.


Bình An nhìn hai khuôn mặt đáng yêu như thiên sứ, trái tim mềm nhũn như muốn chảy nước, “Rồi, mẹ ngủ với tụi con, mau nằm xuống đi.”
Vì thế, ba mẹ con nằm chung trong cái giường rộng hai mét, Bình An bị nhét vào chính giữa rồi hai đứa ôm hai bên, ôm thật chặt như sợ Bình An bị cướp đi mất vậy.


Rất nhanh, Bình An đã đi vào giấc ngủ.
Tiểu Nghi và Hàn Hàn liếc mắt nhìn nhau, cùng vươn hai tay be bé mũm mĩm ra, “OK.”


Nghiêm Túc đợi trong phòng thật lâu mà không thấy Bình An vào, cuối cùng không đợi được nữa mà đến phòng trẻ con để xem sao, nhác thấy tình hình bên trong thì khóe miệng bất giác giần giật một chút.


Anh nhẹ chân đi qua, sau khi thấy hai thằng con đã ngủ say bên cạnh Bình An thì mới tức giận khẽ hừ một tiếng, khom lưng cẩn thận ôm Bình An lên.
Nếu lúc trước sinh con gái thì tốt rồi, chắc chắn sẽ không suốt ngày tranh giành với anh!


Hai bé con đã ngủ say nên hoàn toàn không phát giác được rằng mẹ mà bọn chúng cố gắng chiếm lấy đã bị Nghiêm Túc lén lút ôm đi.
“Ủa, Nghiêm Túc hả?” Bình An bị ôm về phòng, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Nghiêm Túc bên cạnh thì ậm ừ hỏi, “Hai đứa ngủ chưa?”


Nghiêm Túc ôm cô vào trong lòng, một tay nhéo nhéo bộ ngực đầy đặn của cô, khàn khàn nói, “Ừ, ngủ rồi.”
“Nè, muốn sinh thêm em bé cho tụi nó không? Em thấy tụi nó hình như thích lắm.” Bình An vòng tay ôm hông Nghiêm Túc, thấp giọng hỏi.


Nghiêm Túc nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Bình An lúc vừa sinh xong lần trước thì lập tức lắc đầu, “Hai đứa quỷ con này là đủ rồi.”
“Nhưng mà...”


“Vẫn muốn có thêm à?” Nghiêm Túc xoay người đặt cô bên dưới, “Cưng à, sinh thêm một đứa nữa thì thế giới riêng của tụi mình sẽ chẳng còn đâu.”
Hiểu rồi, thế giới riêng của hai vợ chồng cũng rất quan trọng!


Ngày hôm sau, đưa hai bé đến nhà ông ngoại xong, Nghiêm Túc liền cùng Bình An lấy việc công làm việc riêng đi công tác. Hai người sống hai ngày trong thế giới ngọt ngào của hai vợ chồng xong mà vẫn còn luyến tiếc.


Cho tới bây giờ, Bình An chưa từng rời khỏi hai bé quá một ngày, nên hai ngày qua tuy thật thư thái nhưng cô vẫn canh cánh về hai đứa con. Sau khi về, nhìn thấy ánh mắt ấm ức của bọn nhỏ, khỏi phải nói trong lòng cô áy náy đến nhường nào, nên yêu cầu gì mà bọn chúng đề ra cô đều lập tức đáp ứng.


Bao gồm dẫn chúng đến Disneyland ở Hongkong chơi vài ngày. Nghiêm Túc ngồi bên cạnh nghe thấy thế thì khóe miệng bắt đầu rút gân. Anh vất vả lắm mới rút ra được hai ngày để đi chơi với Bình An, giờ nếu lấy thêm vài ngày nữa để đi Hongkong thì hoàn toàn không có khả năng.


Hai thằng quỷ con này nhất định là cố ý đây!
Hai ngày sau, Bình An phải đến Tập đoàn Phương Thị dự họp cổ đông. Tuy cô đã không còn làm việc tại Phương Thị nữa nhưng vẫn còn là cổ đông lớn và thành viên HĐQT, có một vài hội nghị không thể trốn được.


Tiểu Nghi và Hàn Hàn còn chưa được gửi đi nhà trẻ, hai bảo mẫu của hai bé đúng lúc này một người xin nghỉ phép, người kia xin từ chức, Nghiêm Túc đành phải mang hai đứa đến công ty với anh, cho chúng chơi trong văn phòng.


Đây không phải là lần đầu tiên hai bé đến Nghiêm Thị, thư ký và trợ lý của Nghiêm Túc đều đã gặp qua hai bé cưng đáng yêu này nên vừa thấy hai bé đến đây thì lập tức lấy đồ ăn vặt bình thường được giữ khư khư như giữ của ra mời, nghe Tiểu Nghi và Hàn Hàn luôn miệng hết khen chú đẹp trai lại nịnh cô xinh đẹp thì đều tiếc sao không thể cướp mang về nhà mà cưng chiều cho đã.


Nghiêm Túc thì hiểu hai nhóc hơn ai hết nên khi nhìn thấy ngay cả Đường Sâm cũng bị chúng lừa quay mòng mòng thì chỉ có cười thầm trong bụng.
Vất vả lắm mới điều được nhóm trợ lý và Đường Sâm ra ngoài công tác, hai thằng bé lúc này mới cười tủm tỉm ngồi ở sofa đếm chiến lợi phẩm.


“Tổng Tài, đây là lịch làm việc hôm nay.” Một lát sau, cửa phòng được gõ rồi mở ra, một cô thư ký mặc vest văn phòng dáng người nóng bỏng đi vào, mắt không rời Nghiêm Túc.
Đây là thư ký mới tới, thư ký cũ đã từ chức.


“Ah, đây là con của Tổng Tài đúng không, giống Tổng Tài như đúc à, thật đáng yêu quá đi.” Thư ký gợi cảm nhìn thấy hai bé trai sinh đôi đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt và chơi game thì lập tức bày ra một nụ cười tự cho là vô cùng thân thiết vừa tiến đến gần.


Nghiêm Túc chỉ thản nhiên quét mắt liếc cô ta một cái, cảm thấy không thể nào hít thở nổi với mùi nước hoa nồng nặc trong không khí.


“Dì à, mùi nước hoa trên người dì nồng quá đi, mũi của em con rất mẫn cảm, dì đừng lại gần.” Tiểu Nghi nhíu mày nhìn bà cô đang muốn tiến tới làm thân với hai cậu vừa liếc mắt đưa tình với ba, biết ngay cũng chẳng phải là người tốt gì, hơn nữa nụ cười này giả tạo quá, nhìn phát ghét.


Khóe mắt cô nàng thư ký gợi cảm giật vài cái, “Bé à, gọi chị thôi, không phải dì đâu nha.”
“Dì nhìn còn già hơn mẹ con, sao lại không gọi là Dì?” Khuôn mặt Hàn Hàn đầy vẻ hoang mang nhìn cô thư ký, trông ngây thơ đáng yêu vô cùng.


Già hơn mẹ chúng? Làm gì có! Tuy không giỏi giang bằng, nhưng dù gì đi nữa mình cũng phải ngon hơn một bà nạ dòng hai con chứ!


“Thư ký Trương, cô ra ngoài trước đi, ở đây không còn việc gì.” Nghiêm Túc cố nén cười mở miệng. Thư ký này rất không thích hợp làm việc tại đây, chắc phải kêu Bộ phận Nhân sự tìm thư ký mới cho anh mới được.


Thư ký Trương vốn chưa từ bỏ ý định, cô ta còn muốn lấy lòng hai đứa bé, như vậy biết đâu cơ hội tiếp cận Tổng Tài có thể lớn hơn một chút, nhưng... hai đứa bé này hình như không dễ dụ lắm thì phải.
“Hẹn gặp lại Dì nhá.” Tiểu Nghi và Hàn Hàn cùng đồng loạt mở miệng.