Phong cảnh của Golden Bay luôn làm cho người ta có cảm giác thoải mái. Đi dọc theo con đường nhỏ trong sân cỏ, trông về trời xanh biển biếc phía xa, xung quanh đều là hoa thơm thắm sắc và bãi cỏ xanh ngắt, mặt biển phẳng lặng, nước như ngọc và trời thiên thanh như hòa làm một. Nét đẹp tự nhiên thanh tú như thế, cho dù trong lòng có bao nhiêu nóng nảy cũng sẽ bình tĩnh lại.
Nhưng khi Bình An đứng ở chỗ này thì thù hận trong lòng chỉ càng ngày càng sâu.
Nơi này tương lai sẽ là nơi mà Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị yêu đương vụng trộm! Một năm cô bị nhốt trong bệnh viện tâm thần kia, Đỗ Hiểu Mị đem chuyện cô ta từng yêu đương vụng trộm cùng Lê Thiên Thần như thế nào, ngay dưới mắt ba mà lên giường mây mưa với Lê Thiên Thần ra sao đều kể rõ tường tận từng chi tiết cho cô biết, chính là muốn kích thích cho cô nổi điên khiến bác sĩ cho rằng trạng thái tinh thần cô không tốt, cứ ngỡ là thuốc trị không có tác dụng mà trói cô vào giường bệnh.
Cô trước kia đúng là quá ngu ngốc mới để cho Đỗ Hiểu Mị đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu như bây giờ cô vẫn giống như trước kia thủ đoạn gì cũng không có thì làm sao có thể là đối thủ của Đỗ Hiểu Mị?
Bước chân vốn gấp gáp của Bình An dần dần chậm lại, cô run run rẩy rẩy thế này thì có ích gì đâu? Một điều vô cùng hiển nhiên là không thể kè kè cạnh ba 24/24 được, chẳng lẽ có thể canh được Đỗ Hiểu Mị mọi thời mọi lúc để không cho ả đến gần ông sao?
Không thể cứ tiếp tục vầy mãi được. Nếu không có chứng cứ thực tế để ba có thể nhìn thấu được diện mạo thực của ả đàn bà này thì ba vẫn sẽ chỉ nghĩ là cô hẹp hòi sốc nổi, một lần hai lần thì còn dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng rồi sau này thì sao? Cô không muốn tiếp tục làm đứa con gái bốc đồng của ba mà muốn cho ba hãnh diện vì cô. Cho nên, đối phó với Đỗ Hiểu Mị không thể chỉ bằng khiêu khích ngoài miệng.
Cô chưa bao giờ là người thích âm mưu tính kế người khác, nhưng vì bảo vệ bản thân và ba mình, cô nhất định không thể cứ mãi ngây thơ như trước đây nữa.
Đi vào Hội sở, Bình An lấy thẻ phụ ra đưa cho cô lễ tân.
“Chào cô Phương, ông Phương đang trong phòng nghỉ Lâm Hải lầu năm chờ cô.”
Ba thích nghỉ ở gian phòng Lâm Hải đó nhất, nó gần như đã thành phòng chuyên dụng của riêng ba.
Bình An cười cười với cô nhân viên, đi về hướng thang máy.
Hội Sở Golden Bay được thiết kế xa hoa, chủ yếu lấy màu vàng kim làm sắc màu chủ đạo, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái đồng thời lại quý phái. Từ thang máy ra là hành lang tráng lệ, lớp thảm dày mềm mại nhập khẩu từ Ý, treo trên vách tường là các tác phẩm nghệ thuật theo trường phái đồng quê của Pháp, Bình An rẽ sang tay phải, đi về hướng phòng nghỉ của Phương Hữu Lợi.
Một căn phòng nghỉ dọc hành lang đột nhiên mở cửa, bên trong đi ra vài thanh niên. Bình An vốn cũng không để ý, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua rồi định đi vòng qua họ. Nhưng chính một cái liếc mắt như thế lại làm cho nơi nào đó ẩn sâu trong trí nhớ đột nhiên sáng lên khiến cô chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn thanh niên đi đầu.
Người thanh niên đó chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ rất tuấn tú, da thịt trắng nõn, quần áo cũng hết sức hợp mốt, có thể nhìn ra được đây là công tử nhà giàu. À mà có thể tới được những nơi thế này thì có ai mà không xuất thân giàu có?
Bình An có thể khẳng định trước 25 tuổi cô chưa từng gặp người đàn ông này, ít nhất thì cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về thanh niên này trong trí nhớ của mình. Nhưng sau khi cô ngửa bài với Lê Thiên Thần, đi đến quán bar để uống rượu... cuối cùng lại bị một gã đàn ông mang lên xe, làm cho cô bị chụp hình, khiến cô thân bại danh liệt... kẻ đó chẳng phải là gã thanh niên trước mắt này đó sao?
Lúc cô ở bệnh viện tâm thần, Đỗ Hiểu Mị đã từng nói, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm đó ở quán bar đều là do cô ta an bài, bỏ thuốc, tìm phóng viên chụp hình... Chẳng lẽ gã đàn ông này cũng là do Đỗ Hiểu Mị tìm đến?
Hắn là ai? Ngón tay Bình An nhẹ run, khi nhìn thấy những kẻ đã gián tiếp hại chết cô và ba, cảm xúc của cô luôn khó mà khống chế được.
Trước giờ cô chỉ lo ghi hận Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị mà quên là trong chuyện này còn có những kẻ đồng lõa nữa, và ngoại trừ gã đàn ông trước mắt này ra thì còn có những tên phóng viên kia. Cô đã xem những bài viết đó, hầu như tất cả đều dùng những từ ngữ ác độc nhất để hủy diệt cuộc đời cô, thậm chí còn nhấn mạnh rằng sở dĩ cô sa đọa như vậy là do ba cô không biết dạy con.
Cô xem mà còn tức giận đến mức đau buốt cả tim chứ đừng nói chi là ba cô.
Có lẽ vì Bình An nhìn quá chăm chú, gã thanh niên đã sắp lướt qua Bình An chợt dừng bước, nhíu mày mỉm cười nhìn Bình An, “Cô bé, chúng ta có quen biết không?”
Bình An lấy lại tinh thần từ trong hồi ức của kiếp trước, nheo mắt nhìn gã đàn ông tuấn tú trẻ tuổi trước mắt rồi đột nhiên cười ngọt ngào, “Không quen... Nhưng nói không chừng rất nhanh sẽ quen biết.”
“Ha ha ha, thật ngoan, chưa thấy cô bé nào lại dễ gần đến vậy.” Người thanh niên cười lớn, quay đầu nói như khoe khoang với đồng bọn mình.
Phía sau anh ta cũng là hai tên công tử bột và còn có hai cô gái ăn mặc theo mốt rất hấp dẫn, nghe thanh niên này nói thế đều cười hùa theo, dường như cũng đã quá quen với việc người khác dùng cách này để tiếp cận.
Bình An cũng mặc kệ việc bị coi là cô gái dễ dãi, chỉ cười hỏi, “Anh tên gì?”
“Anh tên Khâu Thiếu Triết, còn em?” Khâu Thiếu Triết cười trả lời bằng giọng cợt nhả, đưa tay chống lên vách tường như muốn ôm Bình An vào lòng.
“Anh Khâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Bình An nở nụ cười. Khâu Thiếu Triết... Cô đã từng nghe các cô gái giới thượng lưu nhắc đến tên này. Anh ta là con một cán bộ cao cấp, bởi có dáng dấp bề ngoài khá tốt nên rất được hoan nghênh, nhưng cách làm người thế nào thì cô chưa từng nghe qua bởi họ vốn chẳng bao giờ cùng xuất hiện một chỗ. Nhưng hiện tại thì phải thật sự bắt tay vào tìm hiểu cho kỹ rồi.
“Hắc, cưng à, em vẫn chưa cho anh đây biết tên em đó.” Khâu Thiếu Triết cúi đầu, môi gần như sắp đụng tới má Bình An.
“Tên quan trọng lắm sao?” Bình An tránh ra, cười tủm tỉm hỏi.
“Khâu thiếu gia, chiêu lạt mềm buộc chặt này đừng nói là anh mới biết đấy nhé?” Thấy Khâu Thiếu Triết dường như có hứng thú với Bình An, một cô gái phía sau anh ta mở miệng, giọng nhuốm mùi ghen tức.
“Nói không chừng người ta tới đây để gặp tình nhân đó, chúng ta đừng quấy rầy người ta.” Một cô bé khác cười nói. Ai cũng biết rất nhiều nhân vật nổi danh trên thương trường hoặc quan trường đều thích mang tình nhân đến Golden Bay này.
Bình An liếc nhìn hai cô, mặt hơi sầm xuống.
Khâu Thiếu Triết vốn nghĩ một cô gái có thể đến được chỗ này thì chắc hẳn xuất thân không tệ, thấy Bình An vừa đáng yêu vừa thanh tú nên muốn đổi khẩu vị, nhưng nghe đồng bạn vừa nói thế thì hứng thú lập tức giảm một nửa.
“Bình An?” Một đầu hành lang khác đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, ngay sau đó lại không vui quát lên, “Các người đang làm gì đó?”
Lê Thiên Thần! Khóe miệng Bình An cong lên, đẩy Khâu Thiếu Triết ra đi về phía Lê Thiên Thần, nhàn nhạt kêu một tiếng, “Anh Thiên Thần.”
“Bọn họ bắt nạt em hả?” Lê Thiên Thần dùng ánh mắt sắc bén quét đám người Khâu Thiếu Triết, nhỏ giọng hỏi Bình An.
“Không có, chúng em là bạn, chỉ hàn huyên đôi câu thôi mà.” Bình An cười cười lắc đầu, “Chúng ta đi thôi.”
Lê Thiên Thần lại liếc mắt nhìn đám Khâu Thiếu Triết một cái. Anh nghe nói Bình An muốn đến Golden Bay mà đợi mãi chả thấy cô đâu nên muốn ra nhìn xem một chút, nào ngờ lại thấy Khâu Thiếu Triết kia ngăn cản Bình An. Bình An quen những người này khi nào? Sao anh lại không biết?
Thấy Bình An và Lê Thiên Thần cùng bước vào căn phòng nghỉ cuối hành lang rồi, một đồng bạn đứng cạnh Khâu Thiếu Triết mới cười nói, “Thấy chưa, đúng là tới gặp tình nhân mà.”
“Bề ngoài ra vẻ trong trắng thế mà hóa ra cũng chỉ là gái lầu xanh.” Một cô gái khinh thường hừ nói.
Khâu Thiếu Triết trợn mắt nhìn bọn họ, “Nói nhăng gì đó, Lê Thiên Thần mà mấy người cũng không biết sao? Anh ta gọi cô ấy là Bình An, như vậy cô gái này là Phương Bình An, Thiên Kim Đại tiểu thư của Tập đoàn Phương Thị đó.”
Thành phố G còn có mấy người tên Lê Thiên Thần biết Bình An?