Bình An Trọng Sinh

Chương 228: Đã xảy ra chuyện

Lúc này trời đã vào hạ, bên ngoài, mặt trời đang trút xuống những tia nắng chói chang, hun nóng cả vùng đất rộng lớn đến gần cháy khét.
Nhưng trong văn phòng mà Bình An đang ngồi không khí hoàn toàn trong lành, gió mát phất phơ xua đi cái nóng của mùa hè bên ngoài.


Bất quá tâm trạng của cô lúc này lại không được nhẹ nhàng khoan khoái như bầu không khí xung quanh, bởi cô vừa nhận được một tin tức đủ để khiến cho tâm trạng vui sướng của cô lập tức hạ xuống.
Cao Tinh bị Công ty Tư Tư đuổi việc...


Người đàn bà này nói thế nào cũng coi như một viên đại tướng của Công ty Tư Tư, thế mà lại dễ dàng bị đuổi việc như vậy? Nội tình của việc này thật sâu xa thâm trường, không cần phải nói cũng có thể biết được nhất định là vì Đỗ Hiểu Mị.
Cao Tinh không ngoan độc bằng Đỗ Hiểu Mị!


Đỗ Hiểu Mị vào Công ty Tư Tư chưa được bao lâu nên e rằng chỉ một mình ả thì không dễ buộc Cao Tinh ra đi như vậy được, nhất định phải có người giúp ả từ sau lưng. Nhưng ả làm vậy mục đích là cái gì? Hình như Cao Tinh có đắc tội gì với ả đâu.
Trừ khi...


Ánh mắt Bình An tối xuống, Đỗ Hiểu Mị định lợi dụng Tư Tư để đối phó với cô ư?


Nói về việc này, thật ra là Cao Tinh cũng hơi vô tội. Cô ta vốn chỉ muốn lợi dụng Đỗ Hiểu Mị để đối phó với Duy An, hoàn toàn không suy nghĩ cặn kẽ xem cô ta có thể khống chế được một kẻ như Đỗ Hiểu Mị hay không. Lần này, chỉ vì cô ta không có cùng ý kiến với Đỗ Hiểu Mị mà hai người cãi nhau rùm beng trong công ty, cô ta cũng chanh chua lên giọng nhục mạ Đỗ Hiểu Mị mấy câu.


Mà lại là những câu nói mà Đỗ Hiểu Mị ghét nghe nhất, dám nói ả cả đời cũng không sánh bằng Phương Bình An...
Đỗ Hiểu Mị rất kiên quyết, không làm thì thôi, mà đã làm thì làm đến cùng, nên ả quyết định diệt trừ con mẹ Cao Tinh lắm mồm này, tránh vướng chân vướng tay về sau.


Sở dĩ Cao Tinh sừng sững như một tượng đài không thể ngã trong Công ty Tư Tư chính là vì trừ năng lực của bản thân cô ta ra, cô ta còn mượn lực từ nguồn khác, ví dụ như “mập mờ” cùng với Tổng Giám Đốc. Đỗ Hiểu Mị vô tình phát hiện ra gian tình giữa bọn họ, bởi Tổng Giám Đốc này có hơi biến thái, thích lợi dụng thời gian tan việc mọi người về hết mà ái ân với Cao Tinh ngay trong phòng làm việc.


Đỗ Hiểu Mị đúng là vô tình ở lại sau giờ làm mà phát hiện ra bí mật này, ả liền lén thâu lại video lần thân mật giữa hai người, gửi đến điện thoại của bà xã Tổng Giám Đốc.


Bà xã của Tổng Giám Đốc cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Bà ta không hề đùng đùng nổi giận ngay lúc đó mà kiên nhẫn chờ vài ngày, sau đó một buổi chiều đột nhiên xông vào công ty, quăng vào mặt Cao Tinh hai cái bạt tai nảy lửa ngay trước mặt toàn bộ nhân viên công ty, rồi đuổi việc Cao Tinh ngay lập tức.


Công ty Tư Tư là của hồi môn của vị phu nhân Tổng Giám Đốc này, cho nên bà ta mới là người có quyền quyết định cao nhất, hiển nhiên có quyền đuổi việc bất cứ kẻ nào.
Nghe nói vì chuyện này mà Cao Tinh không thể chường mặt ở Thành phố G nữa, đang làm thủ tục đi di dân.


Tất cả những thông tin này đều do Bình An hỏi thăm được từ nhân viên Công ty Tư Tư. Không thể không thừa nhận, Đỗ Hiểu Mị xuống tay quá độc ác, lập tức không để cho Cao Tinh có cơ hội ở lại công ty nữa, thậm chí là thành thân bại danh liệt mà vội vàng di dân.


Cũng phải thôi, việc Đỗ Hiểu Mị am hiểu nhất chính là làm cho người ta thân bại danh liệt mà.


Bình An cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại cho Trình Vận, nhắc chị rằng Đỗ Hiểu Mị hoàn toàn không giống như Cao Tinh, làm cái gì cũng không hề đắn đo trước khi làm như Cao Tinh, thủ đoạn của ả hung ác hơn nhiều so với bất cứ ai.


Trình Vận nghe Bình An nói như vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Sợ là... ả đã ra tay rồi.”
“Là sao?” Bình An ngồi thẳng người lên, giọng khẩn trương.


“Sữa dưỡng da bổ sung chất ẩm mà chúng ta đưa ra lần trước chỉ là một động tác thử thị trường mà thôi, tinh dầu hoa mà chúng ta mới tung ra vài ngày trước mới là sản phẩm chủ yếu và nặng ký nhất. Mấy ngày đầu thì phản ứng của thị trường cũng không tệ lắm, nhưng mà hôm nay hình như đã xảy ra chút vấn đề, quầy chuyên doanh ở các khu trung tâm mua sắm rất vắng vẻ.” Trình Vận nói.


Bình An nhìn đồng hồ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đánh giá trên mạng thế nào?”


Trình Vận nói, “Các đánh giá trên mạng vốn rất tốt, thế nhưng tối hôm qua lại xuất hiện vài bài viết nói là sau khi dùng sản phẩm thì trên mặt xuất hiện chấm đỏ, hôm nay ảnh hưởng... Thôi, Bình An, em mau lên mạng tự xem đi.”


Nghe giọng nói của Trình Vận đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, Bình An vội vàng lên trang web của Duy An để xem. Trong phần bình luận, khúc mới nhất xuất hiện vài bài viết với giọng điệu chê bai gây hấn, tất cả đều nói là sau khi dùng sản phẩm của Duy An thì trên mặt xuất hiện điểm đỏ gây ngứa, muốn liên danh lại để khởi tố Duy An.


“Cho dù sản phẩm thật sự có vấn đề thì cũng không có khả năng đồng loạt phát sinh trong vòng một đêm.” Bình An lạnh lùng nói, “Có người đang thao tác ở sau lưng!”
Trình Vận hừ lạnh một tiếng, “Khả năng này là lớn nhất. Thôi, không nói chuyện với em nữa, giờ chị phải đi họp đây!”


Sau khi dừng máy, chân mày của Bình An bất giác cau chặt lại. Mặc dù cô không còn công tác ngay tại Duy An nữa, nhưng Duy An là công ty mà cô tự tay tạo dựng nên, là tâm huyết và niềm kiêu hãnh của cô, cô nhất định không thể trơ mắt mà nhìn Duy An bị hủy hoại được.
Bên ngoài truyền đến mấy tiếng gõ cửa.


Bình An để điện thoại xuống, “Mời vào.”
“Tổng Giám Đốc, có mấy văn bản cần cô xem qua.” Bóng dáng tuấn tú của Lê Thiên Thần xuất hiện trước mắt cô, hắn cười tủm tỉm tiến vào, mắt nhìn thẳng vào Bình An.


Cô vô cùng khẳng định rằng việc Duy An gặp chuyện không may chắc chắn có liên quan đến Đỗ Hiểu Mị, nhưng liệu Lê Thiên Thần có biết về việc này không? Bình An nhìn hắn đầy nghi ngờ.


“Tổng Giám Đốc?” Lê Thiên Thần như không nhìn thấy vẻ kỳ lạ trong ánh mắt của Bình An, vẫn cười tủm tỉm nhìn cô như lúc nãy.


“Đưa đây đi.” Bình An hơi khép mắt lại, tiếp nhận văn bản từ tay Lê Thiên Thần, kéo suy nghĩ trong đầu về lại thực tại mà chuyên tâm đọc văn bản, “Tài chính xin lần này hình như hơi quá lớn.”
Lê Thiên Thần nói, “Chẳng có cách nào khác, đó là số tiền mà công trình cần đến.”


“Bảng tính toán chi tiết đâu?” Bình An hỏi.
“Những văn bản này đều đã được Chủ Tịch xem qua rồi.” Đáy mắt Lê Thiên Thần thoáng qua một sắc thái khác thường, hắn biết Phương Bình An hiện tại tinh tường sâu sắc hơn trước kia nhiều.


Bình An rút riêng văn bản xin tài chính ra, “Cái này để tôi trả lại cho anh sau.”
Lê Thiên Thần phải nhẫn nhịn lắm mới không đưa ra lời phản đối, “Hy vọng cô có thể phê chuẩn sớm, lát nữa tôi quay lại lấy.”
Nói xong, hắn cầm lấy những văn bản đã được ký tên, đi thẳng một mạch ra ngoài.


Bình An cầm bảng biểu xin tài chính đi tới văn phòng Phương Hữu Lợi.


“Ba à, bảng chi tiết tài chính này ba xem qua chưa? Đây mới là giai đoạn thứ nhất thôi, số tiền phải dùng như thế này hình như quá lớn thì phải.” Bình An đưa bảng tính cho Phương Hữu Lợi, nói ra ý kiến của mình, “Công ty đang đồng thời đầu tư vào nhiều hạng mục lớn, tài chính được điều động ngay lập tức quá nhiều như thế này sẽ có ảnh hưởng đấy.”


Phương Hữu Lợi nhận lấy bảng tính từ Bình An, nhíu mày đọc một lát, “Lượng tiền huy động đúng là quá lớn thật, tốt nhất là không nên sử dụng một lúc nhiều như vậy, công ty cần vốn để quay vòng.”


“Dạ, con cũng nghĩ vậy. Ba, con nghe nói có người muốn đầu tư vào công ty chúng ta hả?” Bình An hạ giọng hỏi nhỏ.
“Trong tình huống tài chính đầy đủ, ba sẽ không đồng ý.” Phương Hữu Lợi nói.
Bình An gật đầu, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm phần nào, “Vậy con ra ngoài trước.”


Cuối cùng, lượng tài chính mà Lê Thiên Thần xin bị Bình An cắt giảm hết hai phần ba, khiến cho hắn tức như điên suốt một buổi chiều.


Về sự kiện có người đăng bài trên trang web của Duy An nói chính họ sau khi dùng tinh dầu hoa vừa được Duy An tung ra thị trường thì trên mặt nổi mụn đỏ và ngứa, Trình Vận liền triệu tập hội nghị khẩn cấp, hy vọng có thể mau chóng liên lạc với những người tiêu thụ này để tìm hiểu cặn kẽ tình huống. Ai ngờ, người tiêu thụ còn chưa liên lạc được thì sự việc lại phát triển theo hướng nghiêm trọng hơn.


Ngày hôm sau, rất nhiều tòa soạn báo và tạp chí đồng loạt nhận được thư tố cáo của người tiêu thụ, đồng thời có nhiều bài báo đưa tin sản phẩm mới của Duy An xuất hiện vấn đề, thậm chí trong ngôn ngữ viết bài còn mang ẩn ý là sản phẩm có dấu hiệu là đồ dỏm.


Trong đó, bài viết có ngôn ngữ sắc bén nhất chính là Báo Mới Thành Thị, người chấp bút chính là Chu Thư Khôn.


Nhìn bài viết mang sắc thái phỉ báng do Chu Thư Khôn viết, Bình An lập tức cảm thấy thù mới hận cũ lập tức dâng lên ào ạt, chỉ tiếc không thể nghiền nát tên đàn ông này thành tro thành bụi, xương chặt ra làm trăm mảnh!


Giữa trưa, Bình An nhín chút thời gian đến Duy An ăn cơm với Trình Vận, sẵn tiện tìm hiểu tình huống mới nhất là như thế nào, không biết công ty đã nghĩ ra phương pháp ứng đối gì hay chưa.


“Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cho ra những người tiêu thụ xuất hiện dị ứng sau khi dùng tinh dầu hoa, những người này nhất định là đã bị mua chuộc.” Trình Vận nói với Bình An.


“Chúng ta ai cũng biết là họ bị mua, nhưng người khác thì lại không biết. Ngay cả Cục tiêu chuẩn đo lường Quốc gia giờ cũng muốn tham gia vào việc kiểm nghiệm sản phẩm, chuyện này quả thật không tốt cho danh tiếng của công ty, nói không chừng còn ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa chúng ta với các công ty thương hiệu.” Bình An cau mày phân tích.


Trình Vận gật đầu vẻ nặng nề, “Đây cũng là cái mà chị lo lắng nhất.”
Từ khi Duy An được thành lập đến nay chưa từng gặp phải một vấn đề khó giải quyết như vậy, hơn nữa nếu lần này không giải quyết tốt thì có thể nói đối với Duy An đó là một tổn thương nặng nề!


Tuy trong lòng Bình An thật lo lắng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Để em suy nghĩ thêm một chút xem nên làm cái gì.”
Ngay lúc này, điện thoại của Trình Vận vang lên, vừa nhìn thấy là do Kỷ Túy Ý gọi tới thì trong lòng chị đã nghĩ ngay rằng lại có chuyện gì đó xảy ra nữa.


Sau khi tiếp điện thoại xong, vẻ mặt Trình Vận càng thêm nghiêm trọng, nói với Bình An, “Có người tiêu thụ đang gây sự ầm ỹ tại Quảng Trường Trung Hoa, chúng ta đi qua xem chút đi.”
“Dạ!” Bình An mặt mày nghiêm túc, lập tức gật đầu.


Hai người vội vã chạy tới Quảng trường Trung Hoa, còn chưa đi đến được cửa hàng độc quyền của Duy An thì đã nghe được tiếng tranh cãi ầm ỹ.


“Công ty Duy An phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý. Chúng tôi dùng sản phẩm của công ty các người, da dẻ chẳng những không tốt lên chút nào mà ngược lại còn hủy cả khuôn mặt như thế này nè. Như thế sau này làm sao chúng tôi còn dám thò mặt ra đường đây. Công ty các người phải bồi thường cho chúng tôi!”


“Đúng, gọi Quản lý của mấy cô ra đây, các cô bán cái thứ sản phẩm phá hoại gì vậy!”
“Lần trước chẳng phải cũng dùng chung nhà máy với loại mặt nạ giá rẻ đó sao, có khi tinh dầu hoa của các người cũng là loại rẻ tiền mà mông má lên làm hàng xịn không chừng.”


“Thế này hoàn toàn là lừa gạt người tiêu dùng!”
“Chúng tôi muốn đòi lại công bằng...”
Chung quanh người vây xem rất nhiều, lúc này lại đúng là giờ cao điểm, rất nhiều người đúng xung quanh bàn tán chỉ trỏ về phía cửa hàng độc quyền Duy An.


Bình An và Trình Vận cùng đồng thời thầm kêu một tiếng ‘không tốt’ trong lòng.


“Đám người tiêu thụ này khẳng định là đều nhận tiền làm việc. Chị Vận, chị gọi bảo vệ tới ổn định những người đó trước, em đi gọi một cuộc điện thoại...” Bình An đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, nói nhỏ sơ sơ vào tai Trình Vận.


Khóe môi của Trình Vận nhếch nhẹ, “Cứ làm như vậy đi!”
Nói xong, chị đi tìm bảo vệ trung tâm thương mại, rồi cùng họ quay lại cửa hàng độc quyền.


Kỷ Túy Ý tinh mắt nhìn thấy Trình Vận tới, lập tức nói, “Tổng Giám Đốc của chúng tôi tới rồi, mọi người có vấn đề gì cứ từ từ nói.”


Trình Vận cười đi vào trong cửa hàng, hướng về phía những người tiêu thụ đang nổi giận đùng đùng kia, nói, “Thưa các quý khách hàng, Duy An chúng tôi tuyệt đối là một công ty dám chịu trách nhiệm. Vì sản phẩm lần này có nghi vấn gây nên tổn thất cho quý vị, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành, bất kể là có vấn đề trong quá trình chế tạo hay là về chất lượng, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một bản báo cáo tường tận cho mọi người. Đối với các quý khách hàng sử dụng tinh dầu hoa của Duy An mà xuất hiện các loại dị ứng, chúng tôi cũng vô cùng quan tâm, nên trước hết xin mời mọi người vào trong cửa hàng nghỉ chân rồi chúng ta lại trao đổi cặn kẽ được không? Cũng hoan nghênh các quý nhà báo phóng viên vào trong nghỉ ngơi.”


“Bớt nói nhăng nói cuội đi, giờ chúng tôi ra như vầy, công ty các người phải trả lời sao đây?” Một người tiêu thụ đứng phía trước lớn tiếng hỏi.


“Bạn gái này, chúng tôi vô cùng tin tưởng sản phẩm của công ty chúng tôi. Hay bạn kể một chút xem bạn sử dụng sản phẩm này thế nào đi?” Trình Vận cười tủm tỉm hỏi.
“Cái gì là sử dụng như thế nào, đương nhiên là bôi lên mặt chứ thế nào.” Cô nàng gân cổ la lên.


“Vậy xin hỏi các quý khách hàng có làm theo bản hướng dẫn sử dụng hay không? Mọi người nếu không biết vấn đề trên mặt phát sinh như thế nào cũng không sao, chúng ta sẽ lập tức biết ngay có phải vì bôi sản phẩm nên mặt mới nổi mẩn ngứa hay không.” Trình Vận cười nói.