Bình An Trọng Sinh

Chương 225: Công dã tràng

Khi hai công ty lớn cạnh tranh nhau trên thị trường thì xét ra cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đối với những công ty nhỏ không có nhãn hiệu danh tiếng, dù sao cũng không so được với những nhãn hiệu xa xỉ, cho dù hiệu quả không sai biệt lắm, người ta cũng chỉ sẽ chọn loại đắt tiền để mua.


Khi Duy An và Tư Tư đồng thời tung ra sản phẩm mặt nạ dưỡng da bổ sung nước, trên thị trường cũng có một công ty tuy không danh tiếng bằng hai công ty lớn này nhưng cũng được coi như một thương hiệu mỹ phẩm có khá nhiều người chú ý cũng đồng thời tung ra sản phẩm mặt nạ dưỡng da tương tự, chẳng qua vì Duy An và Tư Tư danh tiếng quá lớn, nên mọi người bỏ quên nhãn hiệu Mika này mà thôi.


Sau khi sản phẩm mặt nạ của cả ba công ty được tung ra thị trường, lượng tiêu thụ của Duy An vẫn luôn dẫn đầu, thế nhưng hai ngày nay lại xuất hiện vấn đề.


Có không ít bài báo phản ảnh rằng một số người tiêu thụ đã cùng lúc mua cả hai sản phẩm của Duy An và Mika, khi so sánh thì thấy hiệu quả giống nhau như đúc, nhưng giá tiền lại chênh nhau một nửa. Sau đó, còn có tin lộ ra rằng sản phẩm mặt nạ dưỡng da của Duy An và một số sản phẩm mặt nạ rẻ tiền khác bán trên thị trường đều do cùng một hộ cá thể nhỏ sản xuất, đây quả thật là một hành động lừa gạt biến tướng để che mắt người tiêu thụ.


“Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì? Công ty hợp tác với chúng ta khi nào thì đã chuyển sang sản xuất hàng giá rẻ rồi vậy? Nhà sản xuất này không phải chỉ chuyên làm hàng nhập khẩu thôi sao?” Trong phòng họp của Duy An, Trình Vận nhìn qua các bài báo so sánh về sản phẩm mặt nạ giữa Duy An và Mika, chân mày nhíu lại thật chặt.


“Đã gọi điện thoại qua để xác nhận, bên đó ấp úng, e rằng... đó là sự thật!” Trên mặt Hàn Á Lệ cũng mang vẻ buồn rầu.
Kỷ Túy Ý nói, “Liệu có người cố ý hãm hại chúng ta sau lưng không?”


“Chuyện như vậy đúng là khá kỳ lạ. Bên nhà sản xuất trước giờ không có vấn đề gì, vả lại ban đầu chúng ta sàng lọc cũng rất nghiêm khắc, sao lại đột nhiên xuất hiện loại vấn đề này được.” Hàn Á Lệ nói.


“Tiểu Ý, hẹn Quản đốc Hà chưa? Chị sẽ tự sang đó làm việc.” Trình Vận trầm ngâm chốc lát, cảm thấy nên trực tiếp đến gặp nhà sản xuất để hỏi cho rõ ràng thì hơn.
“Đã hẹn, lát nữa anh ta sẽ tới.” Kỷ Túy Ý nói.


“Trước tiên cứ vậy cái đã. Á Lệ, em cử người đến các trung tâm thương mại lớn quan sát xem tình hình hiện tại thế nào. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ lần này. Sản phẩm mặt nạ này là lần đầu tiên lấy chính danh nghĩa của Duy An nghiên cứu ra, nếu như không thể làm cho người tiêu thụ hài lòng, về sau chúng ta sẽ rất khó tạo riêng nhãn hiệu của mình, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến các sản phẩm được tung ra kế tiếp.” Trình Vận trầm giọng nói.


Hàn Á Lệ nặng nề gật đầu, “Em biết phải làm thế nào.”
Trình Vận vừa quay lại văn phòng không bao lâu thì Quản đốc Hà đã hấp tấp từ ngoại ô chạy tới, “Giám Đốc Trình, thật xin lỗi, đều do nhà máy chúng tôi sơ suất khiến quý công ty chịu ảnh hưởng.”


“Nói vậy, nhà máy bên các anh thật sự có nhận sản xuất hàng cho Mika?” Trình Vận cau mày hỏi, đáy mắt thoáng qua một tia sáng lạnh.


Quản đốc Hà lúng túng, “Sản phẩm của Mika thật ra cũng không thể coi là giá rẻ, chất lượng cũng không kém, nhà máy chúng tôi đúng là có giúp họ sản xuất... Vốn đây chẳng phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua có người cố ý lấy ra để so sánh.”


Đúng vậy, vốn dĩ chuyện sản phẩm của hai công ty khác nhau được cùng một nhà sản xuất gia công ra thì cũng không phải là vấn đề lớn, vấn đề là ở chỗ có người cố ý phóng đại sự so sánh giữa hai sản phẩm, thế mới khiến người tiêu thụ có ý e ngại.


“Chuyện này đáng lý ra phải là bí mật kinh doanh của nhà máy các anh, sao bên truyền thông lại biết?” Trình Vận hỏi.


Trên mặt Quản đốc Hà hiện lên vẻ tức giận, “Bởi vì nhà máy chúng tôi có một trưởng chuyền tiết lộ thông tin! Giám đốc Trình, chị yên tâm, nhân viên bán đứng nhà máy đã bị chúng tôi khai trừ.”
“Bị ai đó mua chuộc phải không?” Trình Vận chỉ quan tâm điều này.


“Việc này... Tôi nghĩ chắc là đối thủ của nhà máy chúng tôi. Lúc hỏi nhân viên kia, anh ta cũng không chịu nói.” Nhất định là nhận không ít tiền đấm mõm từ đối phương!
Trình Vận chậm rãi gật đầu, “Ừ.” Xem ra có người cố ý muốn nhằm vào Duy An.


Quản đốc Hà luôn miệng xin lỗi, nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm về sự kiện lần này. Trình Vận hiện tại cũng không rảnh để bàn về vấn đề bồi thường với Quản đốc Hà, chỉ nói sẽ liên lạc với anh ta sau, rồi kêu Kỷ Túy Ý tiễn anh ta về.
Không bao lâu sau, Bình An đã tới.


“Chị đang định gọi điện thoại cho em thì em đã tới rồi.” Trình Vận nhìn Bình An cười nói. Chị biết tầm quan trọng của Duy An đối với Bình An nên khi xảy ra chuyện như vậy cũng muốn thông báo với cô một tiếng, cho dù bây giờ Bình An đã không nhúng tay vào công việc hàng ngày của Duy An nữa.


Bình An nhẹ nhàng cười, ngồi xuống ghế đối diện Trình Vận, mặt vẫn giữ vẻ ung dung tự tại, “Lúc sáng em đọc mấy bài báo thì đại khái cũng đoán được là chuyện gì rồi, đang định đi họp gần đây nên tiện thể ghé ngang. Sao rồi chị?”


“Bên nhà máy sản xuất có người bị mua chuộc.” Trình Vận nói.


“Biết ngay mà!” Bình An cười lạnh một tiếng, “Chuyện này không cần đoán cũng biết là do ai làm. Đỗ Hiểu Mị và Cao Tinh đều hận không thể dùng một cước giết chết tươi em hay Duy An, giờ cả hai đều làm chung công ty, chẳng lẽ lại không liên thủ đối phó em sao. Nhất định là hai ả làm đấy.”


“Cô nàng Cao Tinh này thuộc loại có thù tất báo, nhưng Duy An và Tư Tư tranh đấu gay gắt đã lâu, đây vẫn là lần đầu tiên họ dùng loại thủ đoạn hèn hạ thế này.” Trình Vận phân tích.


Đó là vì có thêm loại người hèn hạ vô sỉ như Đỗ Hiểu Mị chung tay vào, có thủ đoạn gì mà không nghĩ ra được đâu?
“Chị Vận hình như có biện pháp xử lý rồi hả?” Bình An cười hỏi.


Trình Vận nguýt cô một cái, “Trông em cũng rất thong dong, có phải cũng đã nghĩ ra biện pháp luôn rồi không?”


Bình An cười hắc hắc, “Em làm gì lợi hại như Chị Vận được, biện pháp của em nhất định sẽ không bằng chị đâu.” Cô chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào để khiến Đỗ Hiểu Mị không bao giờ có cơ hội xoay người thôi!


Giờ cô không chỉ muốn làm cho Đỗ Hiểu Mị không còn cách nào sinh tồn ở Thành phố G mà thôi đâu!


Rất nhanh, Trình Vận đã đưa ra các biện pháp ứng phó. Đầu tiên là Quản đốc Hà tự đứng ra thanh minh rằng nhà máy họ chỉ gia công công đoạn cuối cùng của sản phẩm mặt nạ thuộc Duy An, tất cả các công đoạn điều chế và quản lý chất lượng khác đều là nhập khẩu chứ không do nhà máy bên họ phụ trách. Tiếp sau, Duy An công khai trên mặt báo một bản báo cáo kiểm nghiệm do một viện nghiên cứu nổi danh nước ngoài thực hiện, chứng minh sản phẩm mặt nạ của Duy An áp dụng phương thức điều chế và sản xuất cực ít được dùng trong nước; từ đó kéo dãn khoảng cách giữa sản phẩm của Duy An và sản phẩm của các nhãn hiệu khác.


Đồng thời, ngôi sao đại diện phát ngôn các nhãn hiệu sản phẩm thuộc Duy An cũng công khai ca ngợi Duy An trong các sự kiện đại chúng. Dù cả hai loại mặt nạ đều có tác dụng bổ sung nước cho da, nhưng hiệu quả cuối cùng có giống nhau hay không thì phải tự thân kiểm nghiệm, một sản phẩm thật sự tốt thì cần phải được so sánh trong một thời gian dài.


Những kẻ trước đây đứng ra kêu ca mình là người tiêu thụ bị lừa gạt đột nhiên giống như bốc hơi khỏi nhân gian nên không còn ai ra mặt chinh phạt Duy An nữa, sản phẩm mặt nạ của Duy An cũng vì chuyện này mà thu hút số người biết đến nhiều hơn, hạn ngạch tiêu thụ tăng lên không ít so với giai đoạn trước.


Kết quả như thế, hiển nhiên là có người vui mừng cũng có người buồn giận.


“Không ngờ Trình Vận vẫn có thể nghĩ ra được một chiêu như vậy để lật ngược tình thế!” Cao Tinh nổi giận đùng đùng trong văn phòng mình. Nhìn Đỗ Hiểu Mị ngồi đối diện không tỏ vẻ gì nhưng trong đáy mắt lại đầy vẻ giễu cợt, lửa giận trong lòng cô ta càng bốc cao hơn, “Đỗ Hiểu Mị, năng lực của cô chỉ nhiêu đó thôi hả, bị gậy ông đập lưng ông rồi đó thấy không!”


“Nếu cô có thể tự mình đối phó được Trình Vận, lúc đầu cần gì phải cầu xin tôi vào công ty này.” Lần này Đỗ Hiểu Mị lại thua dưới tay Bình An, trong lòng đang buồn bực, cái con mẹ Cao Tinh này còn tới đổ thêm dầu vào lửa.


“Đỗ Hiểu Mị, cô đừng có tự cao, nếu không phải do tôi thấy cô được việc, cô cho rằng bây giờ cô là cái gì? Ngay cả một chỗ làm nhỏ cũng kiếm không được nữa là!” Cao Tinh hét lên dữ dằn.


Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng nhìn cô ta, “Bây giờ cô tính ngồi đây nội chiến với tôi, hay là muốn nghĩ biện pháp để tiếp tục đối phó Duy An?”
“Liệu còn có biện pháp gì khác?” Cao Tinh hỏi.


“Hừ, tôi đương nhiên sẽ nghĩ ra được!” Đỗ Hiểu Mị hừ lạnh một tiếng, ưỡn thẳng sống lưng rời khỏi văn phòng.


Cao Tinh nhìn bóng lưng ả mà mắng mấy câu, trong lòng thậm chí có hơi hối hận vì đã tìm một người mắt cao hơn đầu như ả đến đây gây khó chịu cho mình. Đúng là dại dột đi nuôi một con sói hoang không thuần hóa được. Nếu không phải do cô ta giúp một tay, liệu Đỗ Hiểu Mị có được nhận vào Công ty Tư Tư không? Đã chẳng biết ơn thì chớ, còn dám lên mặt với cô ta. Đợi sau khi phá hủy Duy An xong rồi, cô ta nhất định phải đá cô ả này ra!


Đỗ Hiểu Mị sau khi đi ra khỏi văn phòng liền đến phòng nghỉ gọi điện thoại cho Lê Thiên Thần, còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nghiêm nghị trách cứ của Lê Thiên Thần. “Em ăn no rỗi việc hả? Bây giờ là thời điểm nào mà còn gây chuyện như vậy? Em mới vừa thua thiệt dưới tay Bình An, chưa gì đã kiếm chuyện gây sự nữa rồi. Em coi lời nói của anh như gió thổi bên tai hả?”


“Em... Cho dù em không ra tay đi nữa thì người khác cũng sẽ làm mà.” Đỗ Hiểu Mị uất ức kêu lên, lần này đối phó với Duy An là chủ ý của chính Cao Tinh, ả cũng chỉ phụ một tay quạt gió thổi lửa thôi mà.


Thanh âm cố nén tức giận của Lê Thiên Thần truyền đến, “Em cho rằng anh mới biết em ngày một ngày hai thôi sao mà định lấp ɭϊếʍƈ. Nếu em còn vọng động vậy nữa, xảy ra chuyện gì em có chịu trách nhiệm được không?”


Đỗ Hiểu Mị nghẹn lời, lời nói oán trách đã ra đến đầu lưỡi rồi đành nuốt trở vào, “Em hiểu rồi.”
Lê Thiên Thần lại nói thêm với ả mấy câu, rồi mới hạ giọng nói, “Tối nay cùng đi ăn tối đi, anh sang đón em.”


“Ừ!” Mặc dù Đỗ Hiểu Mị còn có chút ấm ức, nhưng nghe Lê Thiên Thần chủ động hẹn mình thì trong lòng lại mềm đến chảy nước.


Trình Vận bận rộn hết một ngày, cuối cùng cũng thu xếp xong mọi việc. Từ công đi ra, cảm thấy đói bụng, trong đầu đang nghĩ nên đi đâu để ủy lạo cái dạ dày của mình thì chợt thấy một chiếc Bentley đen quen mắt đậu bên đường phía đối diện.


Đáy mắt hiện ý cười nhộn nhạo, chị cất bước đi về phía chiếc xe kia, mới vừa đến gần sườn xe thì cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ một khuôn mặt anh tuấn chững chạc.


“Phương tiên sinh, hôm nay cũng đi ngang qua đây à?” Trình Vận nhẹ nhàng cười nhìn người đàn ông chững chạc trước mắt, cảm nhận được một tia vui mừng đang nhảy nhót trong lòng.


“Hôm nay cố ý tới mời cô đi ăn cơm, cô có thể nể mặt chút không?” Phương Hữu Lợi bước trên xe xuống, mỉm cười nhìn chị.
Trình Vận nghiêng đầu cười nhẹ một tiếng, “Đúng lúc thật, tôi bây giờ có thể ăn hết cả một con trâu ấy chứ.”


Đôi mắt sắc bén của Phương Hữu Lợi hiện ý cười, mở cửa xe cho chị, “Mời.”
“Cám ơn!” Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn như sứ của Trình Vận mang nét tươi cười, bước lên xe.


“Có mệt lắm không?” Tối nay Phương Hữu Lợi tự mình lái xe, lúc quay đầu nhìn Trình Vận thì phát hiện chị đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi một câu.
Thật ra thì chỉ đang đói bụng đến bao tử phát đau thôi, Trình Vận mỉm cười nói, “Hôm nay công việc tương đối nhiều.”


Phương Hữu Lợi lại quay đầu nhìn chị một cái, khi thấy chị nhíu chặt đôi mày thanh tú, một tay còn đè thật chặt lên vị trí dạ dày thì quan tâm, “Khó chịu à? Có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện luôn không?”


Trình Vận kinh ngạc trước sự chu đáo của ông, cười nói, “Chỉ là bao tử hơi đau chút thôi, chắc là do đói bụng.”
Phương Hữu Lợi nhíu mày, từ từ tấp xe vào lề rồi dừng lại.