Bình An Trọng Sinh

Chương 207: Chúng ta kết hôn đi

Mới vừa trở lại văn phòng, ghế còn chưa kịp ngồi nóng, Lê Thiên Thần đã tới cửa.
“Bình An, nghe nói công ty chúng ta mới có một cổ đông mới hả, em có gặp chưa?” Lê Thiên Thần cười đến dịu dàng lịch sự, hỏi bằng một giọng điệu vô cùng ôn hòa.


Từ lần trước xung đột ý kiến với Bình An, quan hệ giữa hai người bị đồng nghiệp cao thấp truyền miệng xôn xao sôi nổi. Lúc mọi người cho là bọn họ sẽ trở thành đối thủ sống chết, Lê Thiên Thần lại trở về thái độ khách sáo dịu dàng như trước kia đối với Bình An. Thái độ này giống như tuyên bố rằng cho dù Bình An và hắn có nghịch ý thế nào trên phương diện công tác, hắn cũng sẽ không để ý.


Chỉ mỗi Bình An là tự cảm thấy, loại... ánh mắt mà Lê Thiên Thần dùng để nhìn cô hoàn toàn không giống trước kia, mặc dù không chỉ ra được là khác ở chỗ nào, nhưng cô thật sự có thể cảm thấy, hiện tại cho dù hắn đối xử với mình dịu dàng săn sóc nhưng cũng không phải xuất phát từ thật tâm.


Quyến luyến mà Lê Thiên Thần dành cho Bình An đã bị thay thế bằng dã tâm muốn trở thành người thành công, hắn nhất định phải chứng minh cho Bình An thấy, cho dù không có cô, hắn vẫn có thể thành công, thành công tột bực. Hắn muốn cho Bình An biết, hắn sẽ không thua bởi cái tên Nghiêm Túc kia.


“Gặp rồi.” Bình An nhạt nhẽo, “Tên là Liên Kiến Ba, trước nay hoàn toàn chưa nghe nói về người này, chắc hẳn anh ta không phải là người địa phương.”


“Liên Kiến Ba?” Lê Anh Thiên Thần chau mày suy nghĩ một chút, cười nói, “Đúng là lạ tai, không biết sao tự dưng lại có hứng thú với Phương Thị vậy.”
Bình An cười cười, “Hình như Phó Tổng Lê sáng giờ không có mặt ở công ty, vừa trở về à?”


“Công ty chúng ta có một tiểu khu sắp hoàn thành ở bên vịnh mà, anh sang đó xem một chút, thuận tiện đi một chuyến tới Đài Truyền Hình.” Lê Thiên Thần cười nói.
Chỗ vừa rồi gặp bọn họ đúng là cách Đài Truyền Hình không xa.


“Tháng sau sẽ phải tung ra bán hoặc cho thuê cao ốc rồi, chừng nào thì phát quảng cáo?” Bình An hỏi.
“Giờ vàng tối nay sẽ tung quảng cáo.” Lê Thiên Thần trả lời.


Bình An gật đầu. Hai người tiếp tục đề cập đến một số công việc khác. Bọn họ nói chuyện với nhau bây giờ cũng toàn là công việc, về các mặt khác thì ngay cả xưng “bạn” cũng xưng không được.
Nói xong việc công thì đã đến giờ tan sở, bên ngoài mặt trời đã ngã về tây rồi.


“Thời gian cũng không còn sớm, hay là cùng nhau đi ăn cơm?” Lê Thiên Thần nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi.
“Không, tôi còn có chuyện.” Bình An thản nhiên từ chối.


Biết là cô sẽ cự tuyệt nên Lê Thiên Thần cũng không cảm thấy thất vọng. Bây giờ hắn đã không còn ôm tâm tư muốn vãn hồi Bình An nữa, bởi không có người đàn ông nào sẽ lưu luyến một người phụ nữ có ý xem thường mình, “Viên lão phu nhân gần đây thế nào? Đã lâu rồi không có đi thăm bà.”


“Cám ơn đã quan tâm, bà ngoại tôi rất khỏe.” Nhắc tới Viên lão phu nhân, mặt Bình An rạng lên một nét cười vui vẻ.
Lê Thiên Thần cười dịu dàng như gió xuân, “Vậy thì tốt rồi, anh về trước đây, em đi đường cẩn thận.”
Bình An thản nhiên gật đầu một cái.


Chờ Lê Thiên Thần rời đi một lúc lâu rồi, Bình An mới thu dọn đồ đạc ra khỏi văn phòng, xuống dưới lầu lấy xe. Nhưng cô cũng không lập tức trở về nhà ngay, mà chạy đến một nơi cách xa khu trung tâm ồn ào, đi vào một quán cơm trong tiểu khu. Tối nay, cô có hẹn với Khổng Thu Hinh.


Chủ của quán “Nhà tôi” là một phụ nữ người Sán Đầu, vốn chỉ là một bà nội trợ không có bất kỳ kinh nghiệm công việc ngoài xã hội nào, chỉ có tài nấu nướng tuyệt luân. Sau khi ly hôn với chồng, một mình bà gồng gánh con trai đi đến Thành phố G để mưu sinh. Nghe lời khuyên của cháu gái gọi bà bằng Dì, bà mở quán bán thức ăn, cũng nghĩ là chỗ này không phải là trung tâm thành phố nên chẳng kinh doanh phát đạt được. Nhưng không ngờ vì thức ăn thật sự mỹ vị nên danh tiếng dần dần được khuyếch trương, rất nhiều người đặc biệt lái xe hơi từ trong trung tâm thành phố ra đây để dùng cơm.


Khổng Thu Hinh chính là cô cháu gái gọi bà chủ bằng Dì ấy.


Quán “Nhà tôi” có hai lầu, lầu hai là dãy phòng riêng, Khổng Thu Hinh đã ở trong phòng chờ Bình An. Thật may là cô đã gọi điện trước cho Dì để đặt phòng riêng, chứ nếu không đợi các cô tan việc tới được đây, đừng nói là phòng riêng, ngay cả một chỗ trong đại sảnh chung cũng không có mà ngồi nữa.


“Chỗ này buôn bán đắt hàng thật, tớ thấy bên ngoài còn có người cầm số xếp hàng nữa đấy.” Bình An ngồi xuống đối diện Khổng Thu Hinh, cười nói.
Khổng Thu Hinh rót một ly trà cho Bình An, “Còn phải nói, tay nghề cô tớ oách lắm đó.”


Bình An uống một ngụm trà xong mới liếc xéo Khổng Thu Hinh cợt nhả, “Tớ còn tưởng tối nay có khi cậu còn muốn hẹn hò với Lê Thiên Thần nữa cơ, ai ngờ còn có thời gian đi ăn cơm với tớ nhỉ.”


“Lúc trưa trên đường nhìn thấy thật đúng là cậu đấy à, bởi vậy tớ nói sao chiếc xe kia nhìn quen mắt thế.” Nét mặt Khổng Thu Hinh đắc ý vì mình không nhìn sai.
“Hai người đều thấy?” Bình An nhíu mày hỏi.


Khổng Thu Hinh nói, “Yên tâm, chỉ có tớ thấy thôi. Tớ bảo này, cái tay Lê Thiên Thần này thật không đơn giản đâu. Chỉ riêng ánh mắt khiến người khác chết chìm là đã đủ làm cho phụ nữ trông thấy đều chạy không khỏi anh ta rồi. Anh ta chả cần lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ những động tác quan tâm săn sóc kia là có thể khiến rất nhiều phụ nữ rơi như sung rụng đối với anh ta rồi.”


Cô đương nhiên biết Lê Thiên Thần rất am hiểu phải làm thế nào để khiến phụ nữ động lòng, cô đã từng cắn câu những biểu hiện giả dối của hắn đấy thôi, “Cậu đừng có mà động lòng thật với anh ta đấy, anh ta chẳng tốt lành gì đâu.”


“Cậu yên tâm đi!” Khổng Thu Hinh đá lông nheo với Bình An, “Khổng Thu Hinh tớ đời này chỉ yêu chồng của tớ thôi, cái tên Lê Thiên Thần này chả dụ hoặc gì tớ được đâu. Chẳng qua tớ thấy anh ta dường như rất thích dáng vẻ sùng bái của tớ nên tớ phải uất ức mà phối hợp một cái với anh ta thôi.”


Khổng Thu Hinh từ nhỏ đã có một thanh mai trúc mã, đang học nghiên cứu sinh ở trường, tình cảm của hai người rất tốt.
“Mặc dù Lê Thiên Thần dịu dàng săn sóc cậu, nhưng chưa chắc đã tin cậu. Trưa nay cậu về trước, có biết anh ta đi tiếp nơi nào không?” Bình An nhỏ giọng hỏi.


“Anh ta nói có hẹn với bạn, bảo tớ về công ty trước. Chẳng phải cậu đã nói Lê Thiên Thần chả có bản lãnh gì, chỉ biết bám váy phụ nữ đó sao?” Khổng Thu Hinh nói.


Mắt Bình An tối xuống, “Mấy ngày nay tớ đã tìm hiểu một chút. Đỗ Hiểu Mị vốn là một phụ nữ rất kiêu ngạo, Lê Thiên Thần cũng chẳng đối xử với cô ta tốt đẹp gì, thế mà cô ta vẫn cam tâm tình nguyện theo sát anh ta hai năm, thậm chí còn giở đủ mọi mánh khóe hỗ trợ anh ta từ sau lưng. Nếu như một người đàn ông thật sự bản lãnh gì cũng không có, cậu cho rằng có bao nhiêu cô gái sẽ ở lại bên cạnh anh ta?”


“Chẳng lẽ anh ta một mực lợi dụng Đỗ Hiểu Mị để che giấu tai mắt một người nào khác?” Khổng Thu Hinh nghi ngờ hỏi.


“Tớ cũng không rõ lắm, giờ tách hai người bọn họ ra mới có biện pháp đối phó bọn họ.” Thật ra cô cũng chỉ hoài nghi mà thôi, kết hợp với ký ức của kiếp trước, cô có cảm giác rằng tất cả mọi chuyện không thể nào chỉ dựa vào mỗi mình Đỗ Hiểu Mị là có thể chu toàn.


Nếu như sau lưng Lê Thiên Thần còn có sự tình gì không thể cho ai biết, mà hai năm qua hắn chỉ là đang lợi dụng Đỗ Hiểu Mị để che giấu tai mắt cho người phía sau, thì đúng là hắn ta thật sự ghê gớm! Có thể che đậy tốt đến thế.


“Tớ vốn cho là tại cậu nghi thần nghi quỷ nên mới kêu tớ đến đây giúp cậu xem chừng Lê Thiên Thần, giờ cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người kia thật đúng là có điểm kỳ quái, không biết lúc ở chi nhánh công ty đã giở trò gì đây.” Khổng Thu Hinh vốn đang công tác ở Duy An, bị Bình An gọi vào Phương Thị phỏng vấn chứ cũng không trực tiếp mang theo cô tới đây, mà là để cho cô thông qua các tầng phỏng vấn như bình thường rồi được nhận vào Phương Thị, chứ không có lợi dụng bất kỳ quan hệ nào. Bình An chỉ dặn cô đừng ghi trong hồ sơ trước kia đã từng công tác ở Duy An.


Bạn tốt là khi bạn mình cần giúp thì mình vươn tay. Lúc đầu, khi Khổng Thu Hinh biết Bình An muốn cô đến Phương Thị thì cũng không hề mở miệng hỏi xem nguyên nhân là gì, thậm chí khi Bình An nói cho cô biết là muốn cô đến làm thư ký cho Lê Thiên Thần, cũng kể sơ về hình tượng ngụy quân tử của Lê Thiên Thần, cô không nói hai lời mà đồng ý ngay tắp lự.


Hơn nữa cô còn làm rất tốt, biết được Lê Thiên Thần là hạng người gì, cũng hiểu làm thế nào để anh ta buông lỏng phòng bị đối với cô.


“Cậu nhớ cẩn thận chút đó, Lê Thiên Thần không phải là người dễ ứng phó đâu. Cậu phải quan sát cẩn thận, xem anh ta hay qua lại với ai.” Bình An dặn dò Khổng Thu Hinh. Trước đây quan hệ giữa cô và cô bạn học này chỉ là theo dạng gặp mặt thì gật đầu chào một cái thôi, khi Khổng Thu Hinh tốt nghiệp đến Duy An phỏng vấn một năm trước, họ mới dần dần thưởng thức lẫn nhau rồi xem nhau là bạn.


“Biết rồi biết rồi, chết đói mất thôi, nhanh kêu đồ ăn đi.”Khổng Thu Hinh cười nói.
Bình An cũng nở nụ cười, “Tớ cũng đói bụng rồi.”


Sau khi cơm nước xong, Bình An lái xe về nhà. Hôm nay trong nhà chỉ có cô và bà ngoại, ba đã đi Hongkong công tác. Vì cô có hẹn với Khổng Thu Hinh nên Nghiêm Túc liền đến Phương gia ngồi chơi nói chuyện phiếm và xem ti vi với lão phu nhân.


“Bà ngoại, con về đây rồi.” Bình An xà xuống cạnh Viên lão phu nhân, đưa ánh mắt cảm kích nhìn Nghiêm Túc.
Viên lão phu nhân cười ha hả nói với Bình An, “Con về vừa đúng lúc, bà thấy mệt đang muốn đi ngủ, con ngồi đây nói chuyện với Nghiêm Túc đi.”


Bình An nhìn đồng hồ, còn sớm lắm, đó chẳng qua là bà ngoại muốn cho cô có thời gian ngồi riêng với Nghiêm Túc đây mà, cô cười nói, “Vậy con dìu bà về phòng ngủ nhé.”


“Không cần không cần, kêu A Tú đỡ bà vào được rồi.” A Tú là y sĩ gia đình mà Bình An mời về để chăm sóc riêng cho Viên lão phu nhân.
Nói xong bà liền kêu A Tú vào đỡ bà đi về phòng nghỉ ngơi.


Bình An cười cười, kéo tay Nghiêm Túc ra vườn hoa tản bộ, “Hôm nay nhờ có anh ngồi với bà ngoại, chứ không để bà ăn cơm một mình em cũng khó chịu lắm.”
Nghiêm Túc dắt tay cô chậm rãi thả bộ, “Chẳng lẽ bà không phải cũng là bà ngoại của anh à?”


Bình An nhón chân lên hôn môi anh một cái, “Lúc nào thì mẹ anh quay về?”
Vu Tố Hà phải về Mỹ sắp xếp công việc rồi mới quay về nước thường trú một thời gian, tuần trước chính Nghiêm Túc và Bình An cùng đến tiễn bà lên máy bay.


“Chắc trong vòng 2 tuần thôi. Thế nào, nhớ mẹ chồng rồi hả? Phải nhớ anh nhiều hơn chứ.” Nghiêm Túc dừng bước, ôm cô vào trong lòng, trán chạm trán với cô, sát sao đến có thể nghe được tiếng hít thở của người kia.
Bình An nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi anh, lúng búng trả lời, “Ai nhớ anh, em không có.”


Nghiêm Túc cười khẽ, thanh âm quyến rũ vang lên trong trời đêm thanh tĩnh mang vẻ hấp dẫn đặc biệt, “Không nhớ thật à?”
“Không...” Anh đã hôn lên môi cô, nuốt trọn vào miệng câu chữ cô chưa kịp thốt ra lời.


Cho đến khi Bình An thiếu chút nữa thì hít thở không thông, Nghiêm Túc mới thở hổn hển buông cô ra, đôi mắt thâm thúy sáng ngời như lửa nhìn cô, “Bình An, chờ em tốt nghiệp xong, chúng mình lập tức kết hôn đi.”
Bình An ngẩn ra, chỉ còn một tháng? “Sao... sao nhanh vậy?”


Nghiêm Túc ôm cô thật chặt vào lòng, nhẹ thở ra, “Anh muốn thấy em mỗi ngày.”
“Giờ cũng vậy vậy.” Bình An nhỏ giọng nói. Cô không nghĩ là sẽ đi đến hôn nhân nhanh như vậy, không phải là cô không đồng ý, mà là có rất nhiều việc vẫn còn đang trong giai đoạn thô sơ, nên cô còn chưa muốn kết hôn.


“Anh sẽ không cưỡng ép em, em cảm thấy lúc nào được thì chúng mình liền kết hôn lúc ấy.” Nghiêm Túc vuốt nhẹ đầu cô, dịu dàng nói, tròng mắt khẽ tối lại.
“Dạ.” Bình An gật đầu, nhất thời không biết nên nói cái gì, yên lặng cùng anh đi trở vào nhà.