Nàng buông tay cho rèm thông xuống che kín cửa sổ rồi bước đến trước tấm gương soi lớn. Nàng nghĩ đến cái nóng gay gắt và cái nóng hanh khô của miền đất Texas, những thảo nguyên mênh mông, thoáng đãng và những âm thanh của thiên nhiên, những tiếng cây cối rì rào, tiếng bò kêu, tiếng những con ngựa hoang, sao mà khác xa với mọi thứ ở thành phố New York này đến thế.
Alexandra đã tưởng trở về đây, đắm mình trong cuc sống náo nhiệt ở New York này, nàng sẽ quên đi tất cả. Thì ra nơi kia mới là nhà của nàng, hay nói cho đúng hơn, đã từng là nhà của nàng. Nàng không sao quên được ngôi nhà ở trại Bar J, những chàng chăn bò và cuộc sống đậm đà tại đó. Và nàng không quên được Jake. Lúc nào chàng cũng như đang ở bên nàng. Đêm đêm nàng khao khát được áp vào tấm thân chàng, khao khát được thấy chàng bên cạnh. Nhưng nàng có một niềm an ủi, đó là đứa con của chàng đang lớn dần lên trong bụng nàng.
Nàng nhìn vào bụng mình trong gương. Bụng vẫn chưa to rõ mấy. Từ lúc rời khỏi New Orleans cho đến nay nàng đã tăng lên ít cân, do trên tàu nàng được nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Cặp vú của nàng đã to ra nhiều và thân hình nàng cũng tròn trĩnh hơn. Nàng biết trông mình bây giờ khêu gợi hơn qua cách Stanton nhìn nàng. Cặp mắt y lộ vẻ thèm thuồng nàng, nhưng nàng không thấy nàng hấp dẫn. Jake đã làm cho nàng cảm thấy mình hấp dẫn, sinh động, đẹp và nàng muốn mình đẹp hơn và hấp dẫn hơn đối với riêng chàng. Ôi, nhưng bây giờ Jake không còn nữa, nàng chẳng còn muốn xinh đẹp, khêu gợi với ai nữa.
Tấm áo liền váy nàng đang mặc trên người bằng xa tanh màu xanh lục nhạt, bó lấy thân thể với những đường cong tuyệt mỹ của nàng. Bụng nàng vẫn thon. Cổ áo mở rộng làm lộ ra phần trên của cặp vú nở to tròn trĩnh. Gấu váy dài quét xuống tận sàn tạo cho nàng dáng thướt tha. Đây là bộ đẹp và nàng quyết định khi mặc nó, đeo luôn chuỗi ngọc xanh của mẹ nàng để lại. Làn tóc đỏ tươi của nàng được uốn quăn rất đẹp xõa hai bên vai. Stanton nhìn thấy nàng như thế này chắc chắn phải hài lòng.
Y dặn nàng đêm nay phải trang điểm thật đẹp, bởi là tối y chính thức giới thiệu nàng ra mắt với giới thượng lưu New York. Tối nay Stanton sẽ đưa nàng đi xem buổi ra mắt một vở kịch mới tại nhà hát. Stanton sử dụng nàng như sử dụng một con ngựa mới, hoặc một cỗ xe mới, như một thứ trang trí để tăng thêm uý tín của hắn với xã hội thượng lưu New York. Nàng thầm nghĩ, mặc hắn, bởi hắn sẽ giúp nàng làm cho đứa con trong bụng nàng trở thành con hợp pháp và có được vị trí xứng đáng trong xã hội New York.
Cách đây hai tuần lễ, khi Alexandra cùng Stanton trở về đây, nàng thấy toà biệt thự của nàng hầu như không thay đổi gì cả. Cả gia đình nàng cũng vậy. Người đầy tớ trông nom nhà cửa cho nàng trong thời gian nàng đi vắng, bây giờ khi nàng trở về, vẫn lễ phép phục tùng nàng như xưa. Các ông chú họ cũng đến thăm nàng, dẫn theo mấy cậu con trai của họ. Các cậu đã đính hôn và dẫn theo vị hôn thê của họ, đều là những cô gái khá vô duyên.
Alexandra đã cố gắng lịch sự, duyên dáng tiếp họ. Và nàng chịu đựng cả thái độ của Stanton trong những cuộc viếng thăm ấy. Y tỏ ra y đã là chồng nàng và có quyền điều khiển nàng. Y đã công bố ngay lập tức là nàng và y đã đính hôn. Cả gia đình nàng đều lộ vẻ tán thành. Nàng giấu kín nỗi lòng thật, vẫn tỏ ra là đứa cháu ngoan ngoãn, nhu mì. Nhưng trong thâm tâm, điêù nàng đã quyết định không hề thay đổi. Bao giờ đứa con nàng ra đời, khi đó Stanton sẽ thấy sự trả thù của nàng.
Từ nay đến khi đó, nàng vẫn sắm vai kịch của mình. Stanton thúc nàng tổ chứa cưới mau, nhưng nàng vẫn lần lữa. Nàng rất sợ cái lúc y sẽ sống chung dưới một mái nhà với nàng, sẽ ngủ chung giường với nàng. Sau khi đã chung sống với Jake rồi, nàng làm sao chịu nổi bàn tay hắn đụng chạm vào da thịt nàng.
Nhưng Stanton luôn miệng thuyết phục nàng. Hắn bảo nếu không tổ chứa cưới ngay, đến khi bụng nàng to lên lộ liễu thì hắn sẽ rất khó giải thích tại sao đứa con lại ra đời sớm như vậy. Tất nhiên hắn nói thế cũng đúng nhưng nàng vẫn rất sợ phải coi hắn là chồng.
Alexandra chưa thể quên được hình ảnh khủng khiếp, tàn bạo đã diễn ra trước mắt nàng hôm đó, khi Stanton bắn và Jake của nàng ngã vật xuống chết. Nàng không thể quên được. Jake đã chết. Đấy là sự thật. Nàng phải chấp nhận sự thật ấy nếu như nàng định tiếp tục sống.
Nàng nhìn vào gương thêm một lần nữa để kiểm tra lại trang điểm rồi chạy xuống thang gác, thầm tự nhủ, cố gắng bớt nghĩ đến Jake. Nếu không thế, có ngày nàng đến phát điên mất.
Stanton đã đợi nàng dưới phòng khách. Hắn nhìn nàng và cặp mắt xám của hắn tự nhiên dịu xuống. Hắn bước đén chân cầu thang, cầm tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng khẽ áp vào ngực hắn, Alexandra định đẩy hắn ra nhưng lập tức kiềm chế. Nàng thầm nhắc bản thân: nàng sẽ phải lấy hắn.
Hắn khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào cặp mắt xanh lục của nàng:
-Em đẹp lắm. Tối nay em rất đẹp, Alexandra. Bộ váy áo xanh này tuyệt vời và chuỗi lam ngọc cũng rất ăn khớp. Sẽ không một phụ nữ nào địch nổi với em đêm nay.
-Cảm ơn- Alexandra hờ hững nói, nhẹ nhàng gỡ hắn ra khỏi nàng, rồi lảng ra xa.
Stanton cau mày, bực tức đi theo nàng. Alexandra bước vào phòng khách, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Stanton đứng sau lưng nhìn nàng. Nàng vẫn giữ nguyên tái độ như thế, suốt từ hôm về đến New York. Nàng vẫn lạnh lùng như vậy. Cặp mắt nàng vẫn đờ đẫn, không còn chút nào vẻ linh lợi, vui tươi thuở nàng chưa đi xa. Stanton muốn được thấy nàng như ngày xưa. Cho dù nàng chống cự hắn quyết liệt, chửi rủa hắn, hắn còn thích hơn là nàng cứ lạnh tanh như thế này.
Stanton cảm thấy sẽ không bao giờ hắn chiếm lĩnh được tình cảm nàng, thậm chí hiểu được những diễn ra đằng sau vẻ ngoài ngoan ngoãn nhu mì kia. Hắn có cảm giác hắn làm bất cứ điều gì, nàng cũng vẫn thản nhiên như vậy, không một chút phản ứng. Không mừng, không giận, không gì hết. Đối với hắn, nàng chỉ còn là cái bóng.
Đã có lúc Stanton nghĩ, mặc kệ cặp mắt lạnh tanh, bất chấp vẻ ngoài bình thản kia, hắn thử quật nàng xuống sàn, cưỡng hiếp nàng như lần trước, xem thử nàng có phẫn nộ, có la hét, có giẫy giụa không? Nhưng hắn không dám vì hắn sợ nàng không chịu cưới hắn nữa. Hắn đành nén chịu, tự an ủi, cũng sắp đến ngày cưới rồi. Cái thai trong bụng nàng cứ to dần và sắp đến lúc nàng không thể trì hoãn đám cưới được nữa. Và khi nàng đã là vợ hắn rồi, hắn sẽ có cách buộc nàng không thể cứ giữ thái độ lạnh tanh với hắn như thế kia được.
-Ta đi chứ, Stanton?- cuối cùng nàng nói.
-Tất nhiên rồi, em yêu. Anh đã tính toán thời gian tỷ mỷ. Ngày mai em sẽ là người phụ nữ được bàn tán đến nhiều nhất ở New York.
-Nghe sướng tai quá- nàng nói, nhưng giọng thản nhiên đến mức làm Stanton bối rối.
Vậy là sao? Chẳng lẽ nàng biến thành tản đá rồi sao? Chẳng lẽ không còn thứ gì làm nàng xúc động được sao?
Stanton đỡ nàng lên cỗ xe song mã sang trọng. Hắn đinh ninh cỗ xe sẽ buộc nàng phải thán phục. Hắn đã chi một số tiền khổng lồ để thuê đóng. Nhưng hắn theo dõi và thấy nàng thản nhiên bước vào, thậm chí không thèm nhìn cỗ xe. Vậy là cỗ xe không hề làm Alexandra sửng sốt hoặc hãnh diện. Cỗ xe chạy trên đường phố, Stanton liếc sang nhìn Alexandra. Hắn thấy cặp mắt nàng nhìn thành phố này như nhìn một mớ nhà cửa hỗn độn, bẩn thỉu, những người đi đường như những kẻ xấu xa kệch kỡm. Tại sao vậy? Cô ta đã thấy những quang cảnh vắng vẻ, những nhà cửa lụp xụp ở miền Nam, những con người bẩn thỉu ở Texas, chẳng lẽ về đây cô ta không thấy New York sạch sẽ, sang trọng và văn minh vô cùng hay sao?
Stanton nghiêng người về phía nàng, nói khẽ:
-Alexandra! Anh sẽ tìm được một nhà thờ xinh xắn, đáng yêu ở New York này. Anh tin rằng em sẽ hài lòng tổ chứ lễ cưới của chúng ta tại đó. Anh nghĩ đám cưới của chúng ta nên tiến hành lặng lẽ, nhanh chóng. Sau đấy chúng ta sẽ tổ chức một dạ hội thật lớn để ra mắt những nhân vật chức cao quyền trọng, những nhà kinh doanh nổi tiếng, những nhà quý tộc và những nhân vật tiếng tăm của New York. Anh đã mạn phép em đặt trước với nhà thờ là sau đây một tuần chúng ta sẽ làm lễ cưới.
-Sao vội thế?- nàng nói rất khẽ, cảm thấy tim mình đập mạnh.
-Bởi em cứ lần lữa mãi mà bây giờ thì không thể nấn ná thêm được nữa đâu. Bác sĩ bảo...
-Tôi biết, nhưng...
-Xin em đừng có nhưng gì nữa, Alexandra yêu quý. Chúng ta phải tiến hành lễ cưới thôi. Đã quyết định lấy nhau thì sớm muộn rồi cũng phải cưới. Mà bây giờ, thời gian đã quá gấp rồi. Liệu trong một tuần lễ em có chuẩn bị xong áo cưới của em không?
Alexandra nắm chặt bàn tay. Stanton nói đúng. Nàng phải cưới y và phải tiến hành lễ cưới ngay. Jake đã chết rồi. Còn hy vọng vào điều gì nữa mà con lần lưã?
-Alexandra?
-Anh bảo gì?- nàng khẽ đáp.
-Em bằng lòng sau đây một tuần lễ chứ?- Stanton hỏi với giọng năn nỉ.
-Vâng- nàng nói hơi to một chút- Vậy là sau đây một tuần lễ? Anh nói đúng. Không nên để chậm hơn nữa. Em phải lo cho đứa con của em.
Stanton nắm chặt bàn tay nàng:
-Lấy anh em sẽ không phải ân hận đâu. Alexandra yêu quý. Sẽ chỉ có tốt cho em thôi. Anh hứa sẽ là người chồng tuyệt vời nhất. Anh sẽ yêu em vô cùng, sẽ làm mọi điều theo ý em muốn, Alexandra.
Cảm thấy cần phải làm Alexandra hiểu rằng y không chỉ yêu tài sản của nàng mà thôi, y yêu nàng là chính, Stanton nói thêm:
-Anh biết lúc này em chưa tin anh. Nhưng em thử nghĩ xem, làm sao anh có thể không yêu em được, Alexandra?
Alexandra vẫn im lặng, mắt chăm chú nhìn những toà nhà hai bên đường.
-Anh tin rằng một ngày nào đó em sẽ yêu anh, cũng như anh yêu em- Stanton nói và trong óc y đồng thời cũng loé lên tia hy vọng.
Alexandra bây giờ mới quay sang Stanton. Nàng cố tạo ra giọng nói bình thản nhất, không một chút gay gắt hay giận dữ gì.
-Stanton thân mến. Chuyện đó là sau này. Trước mắt hãy làm lễ cưới đã. Đừng vi nói trước điều gì hết.
Stanton gật đầu. Y đành phải tự bằng lòng về việc nàng đồng ý trao thân cho y, dù là trao thân một cách lạnh nhạt. Thì cũng được thôi. Miễn là được thoả mãn xác thịt, được ôm ấp tấm thân kiều diễm và khêu gợi có một không hai kia. Đã bao đêm y ao ước điều đó.
Họ im lặng, không nói với nhau câu gì từ lúc đó cho đến hết chặng đường.
Lát sau cỗ xe đỗ lại trước cửa một toà nhà lộng lẫy đồ sộ, đèn thắp sáng trưng. Alexandra thầm nghĩ và nàng suýt bật cười với ý nghĩ đột nhiên nảy sinh trong óc nàng khi nhìn thấy toà nhà vênh váo khoe mẽ này: giá như đem đặt toà nhà này giữa thảo nguyên hoang dã miền Texas thì trông nó sẽ ra sao nhỉ? Trông nó sẽ kệch cỡm biết bao giữa thiên nhiên xanh tươi! Và những con người mặc áo quần diêm dúa kia, nếu đặt họ đi lại bên trại bò thì trông họ mới điệu bộ khó nhìn biết chừng nào.
Stanton đỡ nàng ra khỏi cỗ xe sang trọng, đắt tiền, đi lẫn vào đám người thượng lưu cũng đang tấp nập kéo vào rạp hát.
Trong lúc Stanton dẫn nàng đi vào rạp, nàng nhận thấy y nắm chặt cánh tay nàng, như thể nàng là của y và y phải giữ cho thật chắc để khỏi lạc mất. Mỗi lần gặp người quen, y chỉ chào lịch sự, không hề đứng lại trò chuyện gì hết. Thoạt đầu nàng ngạc nhiên, nhưng sau nàng mới hiểu, y cần cho tất cả những người quen biết có mặt ở đây đều nhìn thấy y tháp tùng người phụ nữ đẹp nhất New York. Do đấy y không thể dừng lại lâu với một vài người nào được.
Stanton muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy nhan sắc của vợ chưa cưới của y. Sáng mai tất cả báo chí New York sẽ nói đến tiểu thư Clarke cùng vị hôn phu Stanton Lewis đến xem công diễn vở kịch mới ở rạp hát. Thế là đủ. Sau khi cưới, y sẽ tổ chức một đêm dạ hội để phát huy thắng lợi.
Stanton là kẻ ôm nhiều tham vọng. Bởi y xuất thân không cao sang gì, có lẽ thế. Tất nhiên ý cần tiền, nhưng y còn cần cả danh. Y cần có vị trí cao trong xã hội New York. Y hy vọng sẽ nhảy vào chính trường, sẽ có quyền thế. Nhờ lấy Alexandra Clarke, y mới hy vọng đạt được những ước mơ của y.
Ngồi trên buồng ban công, y nhìn xuống khách xem bên dưới, hãnh diện thấy bao nhiêu cặp mắt ngước lên nhìn y và vị hôn thê của y.
-Em vừa lòng với chỗ ngồi này chứ, Alexandra yêu quý?- Y âu yếm hỏi Alexandra.
-Chỗ ngồi rất tốt- nàng trả lời đơn giản.
Nàng nhìn xung quanh và cảm thấy mình cô đơn vô cùng. Nàng thấy như mình lạc lõng giữa những con người kia. Mọi người nhìn nàng bằng cặp mắt thán phục! Alexandra mặc bộ váy áo tuyệt đẹp do một thơ may cắt nổi tiếng nhất New York thực hiện, đeo chuỗi ngọc trị giá bằng cả một tài sản lớn. Nàng đẹp hơn bao giờ hết. Nhưng nàng lại không thích thú gì với nhan sắc, với của cải của mình.
Bởi Alexandra chỉ thấy của cải tạo cho con người thành tham lam, xấu xa, thủ đoạn. Những con người giàu có đang ngồi trong rạp kia chỉ là những kẻ giả dối, huênh hoang, sánh sao được với những con người chân thật, hồn nhiên, mặc dù nghèo khó miền Texas. Nàng cảm thấy nàng xa lạ biết bao với những người đang ngồi xung quanh nàng. Trái tim nàng đập không cùng nhịp với họ. Trái tim nàng chỉ đập cùng nhịp được với những con người ở Texas, những đàn ông và đàn bà đấu tranh quyết liệt để tồn tại. Cuộc sống ở Texas mới mãnh liệt bao nhiêu!
Khi Alexandra nghĩ đến cuộc đấu tranh của những con người ở miền Texas với thiên nhiên nghiệt ngã, với dân da đỏ, với bọn ăn cướp ngựa và súc vật, nàng bỗng thấy những con người ngồi trong rạp hát này sao nhạt nhẽo, tầm thường, yếu ớt đến thế.
Trên sân khấu tấm màn nhung kéo lên rồi hạ xuống, lại kéo lên và hạ xuống, Alexandra cố tập trung tư tưởng để theo dõi vở kịch nhưng không nổi. Nàng triền miên sống sánh cuộc sống ở đây với Texas, con người ở đây với Texas.
Khi màn buông xuống lần cuối cùng, Stanton vội vã kéo nàng ra phòng tiền sảnh gần cửa rạp. Hắn muốn đứng đó với nàng để tất cả khách xem lúc ra về đều nhìn thấy họ.
Đến lúc cỗ xe chạy trong những đường phố ánh đèn tù mù, dưới ánh trăng đêm, Alexandra mới cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Bóng tối làm nàng dễ chịu, bởi nàng thoát được cặp mắt chòng chọc của Stanton, thoát khỏi những thứ giả tạo, trâng tráo đầy ắp xung quanh. Nàng lại được thảnh thơi trong cô đơn, được một mình với mình.
Cỗ xe phóng rất nhanh và đột nhiên một người đàn bà có tuổi bước trên hè xuống. Alexandra hét lên. Cỗ xe dừng lại, nhưng không kịp. Nó đã đâm vào người đàn bà và bà ta ngã vật vra, đầu đập vaò hè phố.
-Stanton! Đỗ xe lại. Xe đâm phải ai rồi- Alexandra hét toáng lên, giọng hoảng hốt- Anh không nhìn thấy à? Quay xe lại đi, mau lên.
-Tuần tra ban đêm sẽ lo chuyện đó. Chúng ta không việc gì phải băn khoăn. Với lại đêm hôm khuya khoắt như thế này, những ai còn lang thanh ngoài phố không phải người lương thiện. Rất có thể bà ta đang say rượu.
-Stanton! Chúng ta phải quay lại- Alexandra kiên quyết nói, nàng không lạ gì thói nhẫn tâm của Stanton.
-Nhưng, Alexandra...
-Anh quay lại đi, tôi van anh, Stanton- nàng nói tha thiết, nắm chặt cánh tay y lắc.
-Thôi được, Alexandra. Tôi bảo xe quay lại.
Hắn không thể từ chối. Lúc Alexandra nói, nàng nghiêng người về phía hắn và mùi hương trong thân thể nàng toát ra làm hắn ngây ngất, nhất là bàn tay mềm mại của nàng nắm vào cánh tay hắn gợi cho hắn những cảm xúc đê mê. Những lúc sát gần nàng, đụng chạm vào nàng kiểu như thế này rất hay làm hắn không thể tỉnh táo suy nghĩ gì được nữa.
Stanton gọi to bảo xà ích quay xe và lát sau cỗ xe đã đỗ bên cạnh người phụ nữ bị nạn. Bà ta vẫn nằm đúng chỗ lúc nãy ngã xuống. Một người đàn bà nghèo khổ, áo quần rách rưới. Alexandra định bước ra khỏi xe.
-Em làm gì thế, Alexandra?- Stanton hỏi, đặt bàn tay lên cánh tay nàng ngăn lại.
-Em muốn xuống xem bà ta còn sống không và có cần tìm bác sĩ không- Alexandra gỡ tay y ra.
Nhưng Stanton không buông. Y sai xà ích xuống. Xà ích xuống, nhấc người đàn bà bị nạn lên xe. Bác ta đặt bà nằm trên chiếc ghế đối diện với ghế Stanton và nàng, rồi trở về vị trí đánh xe.
-Cho xe chạy tiếp- Lát sau Stanton ra lệnh.
Khi xe chuyển bánh, Alexandra cúi nhìn người đàn bà. Nàng sờ mạch thấy vẫn đập. Nàng quay sang mừng rỡ bảo Stanton.
-Bà ta còn sống. Ta đem bà ta về nhà. Chỉ còn cách đó thôi. Sau đấy ta cho mời thầy thuốc. Không thể để bà ta ở đâu khác được.
-Cũng được- Stanton thở dài nói- Nhưng nếu rắc rối là tại em đấy.
-Không sao.
Xe chạy về nhà. Dọc đường họ không nói với nhau thêm lời nào. Alexandra lo lắng nhìn người đàn bà trong lúc Stanton thầm nghĩ, tối nay vui vẻ thế vậy mà đến bây giờ lại đâm hỏng hết. Y đã tính nhân đà vui vẻ này đêm nay sẽ vào giường Alexandra. Và nếu như vậy thì tốt nhất là đừng làm điều gì trái ý nàng.
Vào đến nhà, Stanton giật chuông gọi người hầu của Alexandra. Khi chị ta mở cửa, Alexandra bảo chị ta đưa bà bị nạn vào một gian phòng ở cuối hành lang rồi cởi áo quần cho bà ta, rửa ráy cho bà và lấy áo quần sạch của chị ta mặc cho bà.
Chị hầu bèn dìu bà ta vào nhà.
Lên đến cầu thang, Stanton nói Alexandra lại, nói:
-Em không phải lo lắng cho bà ta nhiều. Chị hầu là người hiẻu việc sẽ lo chu đáo cho bà ta. Anh sai đi mời bác sĩ đến và em sẽ thấy bà ta không bị gì nặng đâu.
Alexandra gật đầu. Nàng chỉ muốn Stanton đi ngay lúc này.
-Bây giờ em hãy hôn anh một cái chứ, Alexandra thân yêu?
Alexandra hơi khó chịu. Nhưng nàng cũng nén lòng, ngửa mặt chìa môi ra cho hắn. Nàng muốn làm cho xong việc để hắn đi cho mau.
Nàng bỗng thấy hắn không hôn bình thường mà áp miệng chặt vào miệng nàng, lấy lưỡi tách hai môi nàng ra thọc vào. Nàng hoảng hốt cưỡng lại, nhưng hai cánh tay Stanton như hai gọng kìm ghì chặt khiến nàng không sao cựa quậy được. Rồi hắn một tay vẫn ôm chặt nàng, một tay lần xuống dưới, cặp môi hắn ngấu nghiến nàng.
Cuối cùng, cơn thèm khát của Stanton đã lên đến mức điên cuồng và hắn không còn suy nghĩ gì được nữa. Mắt hắn rực sáng. Alexandra cố tự kiềm chế. Vì con, nàng đành phải chịu đựng. Nàng cố không tỏ ra cử chỉ nào khiến hắn có thể giận dữ. Nàng cố không nghĩ đén cơn điên cuồng của hắn.
Nhưng lát sau, Stanton đã tự kiềm chế được. Hắn buông nàng ra, nói khẽ:
-Em tha lỗi, Alexandra. Anh đã không tự kiềm chế được và có lỗi với em.
Nàng lạnh nhạt nói:
-Em lên gác đi nghỉ. Anh đừng quên cho người đi mời thầy thuốc đấy nhé.
Stanton hôn nhẹ vào má nàng rồi đi nhanh ra ngoài. Đợi hắn đi xong, Alexandra vội vã lên với người đàn bà bị nạn ban nãy.
-Bà cụ chỉ bị thương ở đầu đôi chút thôi- chị hầu nói.
-Tốt lắm!- Nàng nói rồi bước đến bên giường. Dưới làn ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn mù mờ, nàng thấy tóc bà hoa râm và làn da bà đen sẫm. Lúc trong xe nàng nhìn bà ta chưa rõ. Nàng quay sang bảo chị hầu:
-Chị có thể đi nghỉ được rồi. A, đợi dưới nhà, lúc nào thầy thuốc đến thì đưa ông ta lên đây ngay.
Alexandra lấy cây đèn đem đến gần bà già, soi để nhìn cho rõ vết thương.
Nhưng nàng sững người lại, suýt làm rơi ngọn đèn.
-Bác Ebba!- nàng thì thào, vội đặt ngọn đèn xuống chiếc bàn bên cạnh.
-Ebba!- nàng lặp lại, vẫn chưa tin vào mắt mình.
Nhưng đúng rồi, làm sao nàng quên được bác da đen phúc hậu và tận tụy này. Bao nhiêu kỷ niệm những ngày ở đồn điền Jarmon, bên bà Eleanor xanh xao gầy còm với những cơn ho khủng khiếp hiện lên trong trí nhớ của nàng.
-Bác Ebba! Tôi là Alexandra đây. Vậy là ta lại gặp nhau. Bác có thể yên tâm được rồi. Tôi là Alexandra đây mà, bác không nhận ra sao? Bác có nghe thấy tôi nói không?
Bác da đen lúc này mới chập chạp mở cặp mắt đờ đẫn nhìn nàng. Cặp mắt đau đớn khôn cùng; và đột nhiên bà ta nhận ra nàng, cặp môi mấp máy:
-Cô... cô đấy ư, tiểu thư Alexandra? Thật đúng là cô sao, cô Alexandra?
-Tôi đây! Alexandra đây! Bác Ebba, chính là tôi đây- nàng vừa cười vừa mếu và nước mắt lã chã trên hai gò má nàng- Sao lại có chuyện ngẫu nhiên kỳ diệu thế này, bác Ebba?
Vậy là Alexandra không đơn độc nữa. Nàng đã có một người thân. Ít nhất thì cũng có một người khiến nàng không thấy hoàn toàn cô đơn trên cõi đời này, giữa xã hội New York xa lạ và tất cả những con người tham lam, độc ác kia.
Nước mắt cũng chảy ròng ròng trên khuôn mặc đen sẫm của bà.
-Ôi, gặp được cô tôi sung sướng biết bao- giọng bà dần dần tỉnh lại, bà đã nhớ những sự việc vừa xảy ra- Vừa rồi suýt nữa tôi đã chết...
-Không. Bây giờ thì bác sống rồi. Bác yên ổn rồi. Bác sĩ sắp đến đây xem cho bác. Bác không phải lo nghĩ gì nữa, Ebba.
-Cô nói gì vậy, tiểu thư Alexandra? Nhưng tôi sống để làm gì? Chết đi lại còn hơn.
-Bác nói gở. Bây giờ bác đã gặp tôi, tôi sẽ lo mọi chuyện cho bác. Tôi rất mừng được gặp bác. Bác có nghe tôi nói gì không, Ebba? Tôi rất cần đến bác. Bác phải sống và phải khoẻ mạnh, Ebba.
-Cô cần đến tôi, tiểu thư Alexandra? Bây giờ còn ai cần đến tôi nữa. Tôi là kẻ bỏ đi rồi. Tôi chẳng muốn sống ở đời nữa. Giá như chết được thì tốt.
-Không! Không! Bác không được chết!
-Tôi không còn gia đình, không còn bạn bè...
-Vậy lúc nãy bác cố tình lao ra đầu xe ngựa là vì thế chăng? Ôi, bác nghĩ quẩn rồi- Alexandra xúc động nói.
Bác da đen nhìn nàng buồn rầu kể:
-Nhưng tôi cùng đường rồi. Sau lúc tôi với tiểu thư chia tay nhau ở New Orleans, tôi đã lên chiếc tàu ấy và yên ổn về đến New York. Nhưng lên bến tôi bị một đám côn đồ cướp sạch mọi thứ và tôi còn bị chúng đánh đập nữa chứ...
-Khoan đã- Alexandra vội vã nói- Bác phải nghỉ đi. Sau đây bác sẽ ở nhà tôi và còn nhiều thời gian để bác kể.
Bà da đen nhắm mắt lại mệt mỏi. Bà thở một hơi dài rồi lẩm bẩm như thể tự nói với mình.
-Thành phố này đúng là điạ ngục, tiểu thư ạ. Con người ở đây nhẫn tâm chứ không như ở miền Nam. Cứ tưởng nới đây văn minh, nới đây giàu có, nhưng không phải. Ôi, tôi tiếc là đã không ở lại được miền Nam. Nhưng thôi, có như vậy mới hiểu đất này là thế nào. Sau bao nhiêu năm đi theo bà Eleanor vào New Orleans, bây giờ quay về, tôi tưởng sẽ tìm lại được cuộc sống bình thản ngày xưa. Nhưng không. Mọi thứ đã đổi thay. Đổi thay hết...
-Bác phải nghỉ, đừng nói nữa. Tôi đã bảo tôi sẽ giữ bác ở lại đây với tôi. Ta còn bao nhiêu chuyện tâm sự với nhau. Bác sẽ kể về cuộc sống của bác. Tôi cũng sẽ kể về cuộc sống của tôi.
Bà da đen im lặng một lúc nhưng rồi, dường như không thể nhịn được, bà lại nói, giọng trầm trầm mỏi mệt.
-Tôi tìm đến các bạn bè thân quen ngày trước thì ra họ cũng khốn khổ khốn nạn không kém gì tôi. Không kiếm ra việc làm, không ai giúp đỡ. Họ sống vất va vất vưởng, cũng đang chết dần chết mòn. Muà đông rét mướt họ chẳng có nơi nào tránh cái giá lạnh. Cả tôi cũng thế. Vậy mà tôi phải sống dưạ vào họ, ăn miếng ăn của họ. Tôi không thể tiếp tục như thế này được nữa. Không thể bắt họ phải chia miếng ăn còm cõi cho tôi thêm nữa. Tôi tính chết đi cho đỡ khổ mà cũng đỡ cho họ một gánh nặng. Bản thân họ cũng đã khốn khổ quá rồi!
Alexandra vội vã lau nước mắt cho bà da đen thân thiết:
-Nghe tôi nói đây, bác Ebba. Tôi cũng cô đơn. Tôi cũng không còn ai. Bác và tôi sẽ dựa vào nhau mà sống. May mà tôi có tiền, tôi rất giàu. Bác sẽ ở đây với tôi, hàng ngày bên nhau. Bác là người thân duy nhất của tôi hiện nay trên cõi đời. Tôi nói bác biết nhé. Tôi đang mang trong bụng cái thai của Jake, của Jacob Jarmon. Bác sẽ trông nom nó cho tôi, cho anh ấy. Tôi rất cần đến bác. Tôi may mắn được gặp bác và nhờ có bác bên cạnh tôi sẽ đủ nghị lực để sống và để nuôi đứa con của Jake, đứa cháu của bà Eleanor...
-Cô nói gì vậy, tôi chưa hiểu. Sao lại con của cậu Jacob?- Bà da đen nhìn thẳng vào mắt nàng. Mắt bà lộ vẻ sửng sốt.
-Tôi đang mang thai và cái thai đó là của Jake, của Jacob. Bà đã hiểu chưa nào?
-Ôi, tôi vẫn chưa hiểu- bà da đen vẫn còn ngơ ngác- Cô nói cô đang có thai và đó là cái thai của cậu Jacob? Ôi, nếu đúng như vậy thì tôi sung sướng biết chừng nào! Vậy là cô với cậu Jacob đã... Ôi, bà Eleanor nhiều lần nói với tôi, giá như cô và con trai bà hợp nhau và lấy nhau thì bà sung sướng biết chừng nào. Vậy là điều bà chủ tôi mong ước lúc sinh thời đã thành sự thật. Cô đã cưới cậu ấy!
-Ồ, không đâu. Chúng tôi chưa kịp cưới nhau thì anh ấy không may...
-Cậu Jacob làm sao? Cô nói mau đi!
-Jake chết rồi- nàng nghẹn lại, một lúc sau mới nói tiếp- Ôi, chuyện ấy tôi sẽ kể bác nghe sau. Và còn bao nhiêu chuyện khác nữa. Nhưng thôi, bây giờ có bác, tôi yên tâm rồi.
-Ôi, con cậu Jacob, cháu nội bà Eleanor tôi! Vậy thì bây giờ tôi không còn muốn chết nữa. Tôi sẽ chăm nom con cậu ấy như ngày xưa tôi đã chăm nom cậu ấy. A, nhưng cô nói cậu Jacob đã...
-Không, bây giờ tôi chưa thể kể bác nghe được...
Có tiếng chân người. Chắc là ông bác sĩ. Cửa mở, chị hầu bước vào.
-Thưa cô chủ, ông bác sĩ chưa đến. Tôi chạy lên xem cô chủ cần gì không?
-Chị mang ít thức ăn lên đây cho bà Ebba dùng trong khi chờ thầy thuốc đến.
Chị người hầu quay ra, Alexandra quay sang bà da đen:
-Suýt nữa tôi quên mất. Chắc đã lâu bác chưa được ăn uống gì. Bác cần phải ăn một chút. Ôi, sung sướng quá. Vậy là thượng đế đã nhìn thấy nỗi thống khổn của tôi và dun dủi cho tôi được gặp bác.