-Em rất tiếc là anh lại chưa biết được mấy về ông ngoại – Alexandra trầm ngâm nói.
-Thưa phu nhân Jarmon yêu quý – Jake mỉm cười, nhìn nàng nói – Anh tin rằng anh sẽ biết rất rõ về ông ngoại anh qua vô số câu chuyện em sẽ kể cho anh và con trai anh về cụ.
Alexandra cũng cười nhìn chàng rồi nắm chặt cánh tay chàng.
-Có lẽ anh nói đúng, nếu như anh chịu rời đàn bò của anh và dành ra số thời gian đủ để nghe em kể.
-Đàn bò của chúng ta chứ, Alexandra, bởi em thừa biết rằng em sẽ cùng đi với anh.
Nàng cười vang:
-Em chưa biết em đã là vợ anh đấy, khi em chưa biết….
Jake bỗng nhìn nàng bằng cặp mắt nghiêm nghị:
-Đừng bao giờ em nói vậy, Alex! Em chưa biết anh đau khổ biết chừng nào, trong khi chưa biết Stanton đã cưới em chưa và em có được yên ổn không. Lúc nào anh cũng như phát điên lên, cho đến lúc anh tới New York và tìm thấy em. Sau khi em đi rồi việc đem đàn bò đi bán cũng không còn quan trọng gì với anh nữa.
Jake ôm chặt nàng trong vòng tay. Chàng áp môi lên mái tóc đỏ của nàng.
-Em nói đùa thôi, Jake. Anh thừa biết là em yêu anh đến chừng nào rồi
-Anh cho rằng còn phải qua một thời gian dài nữa anh mới dám tin vào điểu đó, Alex- Jake vừa nói vừa cười vang – Em giống như con ngựa hoang. Tuy đã bị thuần hóa rồi nhưng bất chợt lúc nào đó em vẫn muốn lại được tự do chạy nhảy giữa thảo nguyên.
-Jake! Đối với em, tự do có nghĩa là chia sẻ cuộc sống với anh và những đứa con của anh, chia sẻ trại Bar J và hàng tàu Clarke.
-Em biết không, Alexandra? Anh đang nghĩ về cách khai thác hãng tàu của em. Anh đang nghĩ miền Texas có rất nhiều bông, ta sẽ chở bông lên New York và cả bò nữa. New York đang rất thiếu bông và thiếu thịt bò.
Alexandra cười rũ rượi:
-Ôi, anh định lập một doanh nghiệp lớn đến thế kia ư, Jake?
Jake cũng cười theo, để lộ hai hàm răng trắng bón:
-Chẳng còn cách nào khác đâu, Alexandra.
-Đối với em, miền Texas là đủ lắm rồi.
Trời đã về chiều, đến lúc họ phải tạm biệt ông Olaf. Và họ cũng cần về nhà để chuẩn bị đi Texas và lần này là đi mãi, vĩnh viễn.
HẾT