Quên con bé ấy đi! Jake tự nhủ. Nó cũng chỉ là một con đàn bà. Mà đàn bà thì lúc trên giường đều như nhau hết. Nó cũng chẳng đẹp hơn Caroline. Phải công nhận Alex có nét gì đó thật kỳ lạ khiến mình chỉ mới gặp đã không thể quên, trong khi mình đã quên Caroline này hoàn toàn dễ dàng, như đã quên bao cô gái ngon lành khác. Vậy cái nét đặc biệt cuả Alex kia là cái gì? Một thứ ma quái! Không phải, có lẽ là thái độ bướng bỉnh, chống cự lại mình quyết liệt chăng?
Nhưng cũng cứ quên cô ta đi! Tận hưởng những gì Caroline xinh đẹp kia sắp hiến dâng cho mình.
- Jake! – Caroline đã không còn mảnh vải nào trên người, đứng trước mặt chàng, trưng bày tấm thân tuyệt mỹ cuả cô.
Làn tóc đen mềm mại xoã dài xuống tận mông làm làn da cô ta càng mịn màng, làn da màu nâu nhạt ngon lành. Cặp vú to, tròn với hai núm màu sẫm khêu gợi. Cặp đùi, bộ háng cô nàng như mời mọc, Jake thấy trong người bừng bừng một nỗi thèm khát. Chàng kéo cô ta lại đặt nằm ngửa trên giường rồi úp mặt vào chỗ lõm giữa 2 vú cô gái.
Caroline rên rỉ sung sướng, ghì chặt Jake:
- Ôi, em nhớ anh da diết suốt bao lâu nay! Em yêu anh vô cùng. Jake. Em không thể thiếu anh được. Lần này đừng bỏ em nữa nhé! – Cô ta thì thầm, tay xoa mái tóc Jake.
- Nhưng nhìn em lả lơi với thằng Sully anh không hiểu nổi. – Jake vừa nói vừa đưa lưỡi lướt trên núm vú cô gái.
- Em làm thế cốt để anh phải ghen. – Caroline cười khúc khích.
- Em nghĩ anh phải ghen lên mới yêu em sao?
- Ôi, đâu phải thế. Em biết anh vẫn yêu em mà! Những kỷ niệm tuyệt diệu ngày còn chiến tranh em không thể quên và em biết anh cũng không thể quên. – Cô ta cởi khuy áo Jake – Anh cởi ra đi! – Em muốn anh cởi hết ra và áp da thịt vào da thịt em. – Cô ta hổn hển nói.
Jake đứng dậy, cởi nhanh áo quần rồi quay lại nằm lên tấm thân mềm mại cuả Caroline. Nhưng lúc này trước mắt chàng không phải Caroline. Jake tưởng như đấy là Alex! Chàng nhắm mắt lại, đưa bàn tay vuốt ve khắp người cô gái và tưởng tượng đó là Alex!
Họ như đang mê đi trong cơn tình ái, bỗng nhiên Jake chững lại. Chàng tỉnh khỏi cơn mê.
- Suỵt! – chàng nói khẽ – Nghe xem ngoài kia có chuyện gì.
Tiếng gã Sully từ ngoài vườn vọng vào.
- Sao bây giờ cô mới ra? Tôi tưởng cô phải ra từ nãy chứ.
- Ông phải trả lại tôi các hòm xiểng cuả tôi, – tiếng Alexandra – tôi cần lấy lại đồ đạc, hành lý cuả tôi.
- Tôi biết đấy là những đồ đạc gì rồi và tại sao cô cần đến.
- Ông nói "tại sao" nghĩa là gì? Ông định ám chỉ cái gì?
- Tôi thừa biết, cô cần cao chạy xa bay khỏi New York và giấu biệt tung tích. Và những hòm xiểng kia là công cụ kiếm ăn cuả cô.
- Ông nói gì tôi chưa hiểu. – Tiếng Alex nói.
- Cô đừng giả bộ ngây thơ nữa đi! Không đánh lưà được tôi đâu. Tôi thừa biết cô là loại điếm cao cấp ở New York và những hoàn cảnh éo le ở đó khiến cô phải chuồn khỏi thành phố, cho nên cô đành ra đi và giấu biệt tung tích. Nhưng đối với tôi, điếm cao cấp hay điếm hạ cấp cũng như nhau thôi!
Caroline thích thú nhìn Jake và thấy chàng cau mặt lại. Nhưng tiếng thét cuả Alexandra lại vọng đến:
- Điếm? Ông nói bậy! Đồ ngu! Ông phải trả tôi các hòm xiểng cuả tôi đi! Tôi sẽ trả công ông hẳn hoi, bằng tiền, ông rõ chưa?
Nhưng đúng lúc đó tiếng một cái tát trời giáng vào mặt Alex, chắc thế, bởi Jake nghe thấy tiếng thân nàng đổ xuống mặt đất ẩm ướt. Liền sau đó giọng đểu giả cuả Sully vang lên.
- Mày dám bảo tao là "đồ ngu"? Mày là con điếm bẩn thỉu. Tao sẽ cho mày biết tao là như thế nào!
Jake đã chồm dậy, chạy ra cửa sổ nhìn xuống vườn. Chàng nhìn thấy trong bóng tối lờ mờ Alexandra nằm lịm đi trên lớp cỏ rậm rạp còn gã Sully đang cởi quần. Chàng lập tức xỏ chân vào quần, vừa cài khuy vừa chạy ra khỏi phòng.
Caroline vẫn lõa lồ như vậy, chạy theo níu Jake lại:
- Anh không nghe thấy à? Nó là con điếm!
Nhưng Jake đã gạt cô ta, băng ra ngoài hành lang, xuống nhà. Caroline vội vã mặc áo quần. Cô ta quyết dành cho bằng được chàng trai thuyền trưởng vạm vỡ cô ta yêu tha thiết.
Jake bước hai bậc một lúc. Cơn căm uất lúc này biến thành một quyết tâm sắt đá. Ra đến cửa, chàng nhìn về phiá cuối vườn, thấy gã Sully đã lật váy Alex lên đang sắp sửa giở trò. Alexandra giẫy giụa, đấm đá liên hồi vào mặt gã, hai chân đạp tứ tung, làm gã ngã bổ chửng. Nhưng gã đã vùng dậy bước đến, vừa đè lên người nàng vừa đánh nàng phũ phàng. Jake cũng vừa chạy tới:
- Mày làm cái gì thế, Sully? – Giọng chàng lạnh như thép, vang lên giữa đêm hôm khuya khoắt.
Gã Sully quay mặt lại, thấy Jake, bèn đứng phắt dậy chuẩn bị đánh trả. Gã đã biết sức khoẻ dữ dội cuả Jake từ hồi nội chiến. Đã không ít lần gã bị Jake đánh và đã phải van lạy để chàng tha. Nhưng lần này gã không thể bỏ con mồi ngon lành Alex. Gã tin gã sẽ thắng.
- Tao chỉ chiếm thứ là cuả tao, Jake! Đây không phải là việc cuả mày. Đừng có dính vào. Mày có con Caroline rồi. Nó kia kìa! – Gã trỏ Caroline lúc này chỉ mặc mỗi một mảnh vải mỏng khoác tạm đứng ở bậc thềm nhìn ra.
Cô ta hét lên:
- Jake! Nó là gái điếm, anh không thấy à? Vào đây với em, anh yêu!
Jake như không nghe thấy, vẫn quắc mắt nhìn thẳng vào gã Sully.
- Alex không phải là cuả mày. Mày không được đụng đến cô ấy!
- Nó là điếm, mày hiểu không, Jake? Nó là cuả tao. Biết điều thì vào trong kia ôm ấp con Caroline...
Jake đã đấm 1 quả vào giữa mặt Sully khiến gã đổ ập xuống đất như cái bao tải cát. Gã định cố đứng dậy, nhưng Jake đã giẫm chân lên ngực gã, dận mạnh xuống.
- Nằm yên, nếu mày không muốn ăn đòn thêm. Tao sẽ đem Alex đi. Mày đừng đuổi theo mà liệu hồn. Cô ấy là cuả tao và mày cũng như bất cứ thằng đàn ông nào hãy quên cô ấy đi.
Nói xong, Jake cúi xuống nắm tay Alex, nhấc nàng đứng dậy, kéo đi. Chàng chạy ngang qua bãi cỏ trong vườn trước mặt toà nhà. Alexandra chạy theo, cố bước chân nhanh để theo kịp. Chốc chốc nàng lại vấp, loạng choạng, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay Jake, đứng lên chạy tiếp. Lúc sắp ra khỏi vườn, nàng ngoái đầu lại và thấy gã Sully đã đứng được dậy và Caroline đang ôm chặt gã, ngả đầu lên ngực gã, trong lúc gã vẫn còn giận dữ nhìn theo Jake và nàng. Alexandra thoát được tay gã đồi bại, độc ác Sully, thoát khỏi cái nhà có hai anh em Hayward rồ dại và Caroline đĩ thoã. Nàng khấp khởi mừng nhưng vẫn lại lo Jake sẽ thế nào với nàng. Chàng vừa bảo "Alex là cuả ta!" Phải chăng chàng cũng coi nàng chỉ là thứ đồ vật để hưởng tấm thân nàng?
Jake vừa chạy vừa lôi nàng đi tuồn tuột vào rừng. Chàng chạy không cần theo lối đi nào hết và quên hẳn đi mất đôi dép mảnh dẻ cũng như tấm áo mỏng dính cuả nàng. Chỉ lát sau, những bụi cây rập rạp đã làm rách toạc tấm áo dài bằng xoa sang trọng. Vừa mệt vừa tức thở, vừa thấy áo váy đã rách, mấy lần Alex cố gỡ tay ra, nhưng Jake nắm chặt quá và nhất định không chịu buông.
Họ vẫn chạy trong rừng tối đen. Alexandra thở hổn hển và khi Jake ngừng chạy, nàng sụp xuống nằm vật ra trên mặt đất. Toàn thân rã rời, đầu óc rối tung, nàng nằm thở không còn thiết bất cứ thứ gì nữa. Nàng phó mặc mọi thứ xung quanh.
Jake đã quỳ xuống bên nàng:
- Alex! – Chàng dịu dàng nói – Vào đến đây là yên ổn rồi. Bọn chúng không thể đuổi theo chúng ta nữa. Chỗ này cũng gần tới bãi biển. Tàu "The Flying" đang đậu chỉ cách đây một quãng ngắn thôi.
Alexandra cố lấy hết nghị lực ghìm hơi thở cho đều đặn một chút rồi ngẩng lên nhìn Jake. Khuôn mặt chàng dưới ánh trằng mờ cuối tháng trông gồ ghề như đẽo bằng rìu. Nàng vừa mừng được bên con người này giữa nơi vắng vẻ không có ai khác, vừa lo vì thấy bộ ngực trần vạm vỡ cuả Jake ngay trước mặt mình, quá gần.
Và đúng như Alexandra dự đoán, Jake đã đưa hai tay trìu mến nắm hai cánh tay kéo nàng đứng lên và ôm chặt nàng vào người chàng. Alexandra mệt đến nỗi không còn sức nào để cưỡng lại. Thân thể nàng đang lạnh giá lúc đêm khuya, bộ áo váy mỏng dính mà lại rách toạc, chẳng làm nàng đỡ lạnh được bao nhiêu. Bây giờ tấm thân vạm vỡ cuả Jake ghì sát vaò nàng đem lại cho nàng một hơi ấm dễ chịu.
Nàng thấy cặp vú đã gần như để trần ép vào bộ ngực vạm vỡ, lông lá cuả chàng. Khi Jake áp cặp môi lên miệng nàng, Alexandra rên rỉ, định cưỡng lại nhưng không nổi. Đồng thời hai tay chàng luồn qua chỗ vải rách ôm vào da thịt nàng. Lưỡi chàng đã tách miệng nàng ra dò tìm lưỡi nàng. Và lạ lùng tay, nàng thấy mình đáp lại cái hôn cuả chàng, cũng cuồng nhiệt không kém gì chàng.
Đến khi tay chàng lần xuống đến chỗ kín cuả nàng thì một ý nghĩ lướt nhanh trong đầu nàng. "Không được! Không thể để chàng làm thế được!" Và nàng đẩy mạnh Jake ra, chạy vụt về phiá bãi cát trắng mờ dưới ánh trăng ló ra sau những thân cây cao trong khu rừng. Nhưng rồi nàng đứng lại, không biết phải chạy theo hướng nào.
Jake đã đuổi kịp. Hốt hoảng thấy tiếng chân chàng ngay gần, Alexandra vội vã lao ra biển. Nhưng vừa tới bờ nước thì Jake đã túm được nàng. Nàng giãy giuạ và cả hai cùng ngã xuống cát ướt, vẫn ôm chặt nhau. Sóng trào lên dưới lưng họ, Alexandra vẫn cố giẫy.
- Alex! Tôi không cưỡng ép cô đâu. Nhưng tại sao vậy? Cô sợ tôi à?
Jake buông nàng ra. Alexandra quá mệt vẫn nằm trên cát. Quần áo nàng đã ướt sũng nước biển. Jake nhìn nàng. Ôi, nàng mới đẹp làm sao. Nàng cau mặt nhìn lại. Bốn mắt chạm vào nhau. Jake từ từ cúi xuống và lúc này họ hôn nhau say đắm.
- Alex! Alex! – Jake thì thào âu yếm.
Chàng cởi tấm áo váy rách toạc, ướt sũng ra khỏi người nàng và cởi quần cuả chàng.
- Đừng, Jake! Đừng! – Nàng thì thào.
Nhưng Jake đã áp miệng vào miệng nàng và Alexandra ngoan ngoãn tận hưởng cảm giác khi bàn tay, miệng và lưỡi chàng lướt trên da thịt nàng. Cảm giác dễ chịu lan toả khắp người nàng. Dưới những ve vuốt trìu mến cuả Jake, nỗi hoảng sợ cuả nàng dần dần dịu xuống. Nàng cảm thấy dường như Jake đang chứng minh cho nàng thấy đây không phải sự chiếm đoạt, đây là tình yêu thật sự. Nàng cảm giác như chàng muốn xoá đi trong ký ức nàng những hình ảnh thô bạo, độc ác in đậm trong ký ức nàng. Như thể chàng muốn rửa sạch những vết tích của nỗi ô uế tên vô lại Stanton đã để lại trên cơ thể nàng. Alexandra nhắm mắt lại. Bộ mặt gớm ghiếc cuả tên vô lại kia mờ dần nhường chỗ cho 1 khuôn mặt gồ ghề sương gió nhưng chân thành, tha thiết và thông hiểu cuả chàng thuyền trưởng tàu "The Flying".
Jake đã lăn từ trên người nàng xuống. Chàng chống khủyu tay lên nhìn nàng thương xót:
- Kẻ nào đã phá trinh cuả em, Alex?
- Anh bảo gì?
- Tên hắn là gì?
- Ôi! – Cơn ấm ức trào lên họng và nàng bật khóc.
Tại sao chàng biết? Tại sao ngay lần đầu tiên Jake đã biết là mình không còn trinh? Ôi, vậy là tên khốn kiếp Stanton kia nói đúng. Sẽ không người đàn ông nào muốn lấy mình nữa. Nàng căm giận hắn nhưng cũng căm giận luôn cả Jake. Jake đã biết gì đâu mà đã lên giọng trách cứ mình như vậy?
- Cô nói đi, tên hắn là gì? – Jake hỏi và hàm răng chàng nghiến lại.
- Tôi không nói đâu. Vì dù nói gì đi nữa anh cũng không tin. Anh tin vào lời gã Sully. Anh tin tôi là gái điếm. – Nàng vẫn nức nở khóc.
- Không. Cô phải nói – Giọng Jake đanh lại.
- Thôi được, nếu anh muốn biết. Tôi bị hiếp. Tên đó muốn cưới tôi và hắn hiếp tôi để tôi không thể lấy ai được nữa. Tôi đã tưởng hắn doạ tôi. Nhưng bây giờ tôi thấy tôi đã lầm. Chính anh cũng coi trọng cái đó...
- Hắn hiếp cô à? – Giọng Jake dịu lại, vẫn chưa thật tin nàng không nói dối.
- Đúng thế. Nhưng anh không tin đâu và tôi cũng không cần anh tin. Bây giờ thì anh đi đi để tôi yên.
Jake im lặng. Liệu có thể tin được không? Hay thằng cha Sully nói đúng? Cô ta chỉ là gái điếm nhưng giả vờ trong trắng? Và mình ngu xuẩn, đang bị cô ta đánh lừa?
- Cô nói đi! Tên thằng cha đó là gì? tôi cần biết họ tên hắn, Alex!
- Anh không cần biết. Bởi sẽ không bao giờ anh gặp hắn.
- Nhưng cô phải nói cho tôi biết. Họ tên hắn là gì? – Nhưng đột nhiên Jake chững lại, giỏng tai nghe ngóng, mắt đăm đăm nhìn về phía khu rừng tăm tối.
Alexandra ngạc nhiên nhìn Jake. Chàng nghe thấy gì chăng? Hay nhìn thấy gì? Trông Jake lúc này giống hệt một con thú đánh hơi thấy có sự nguy hiểm.
- Mặc quần áo vào. Alex. Rồi chạy ra tàu – Jake nói khẽ, hất đầu nhẹ về phiá sau, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bóng tối trong rừng.
- Nhưng có chuyện gì vậy?
- Suỵt! Đừng hỏi! Hãy làm đúng như tôi vừa bảo. Mau lên! – Jake quờ nắm chặt cổ tay Alex như để trấn an rồi đẩy nhẹ giục nàng đi.
Alexandra thấy trái tim mình tan nát lúc nàng đứng dậy, loạng chọang đi trên cát dính. Vậy là có kẻ thù vô hình còn nguy hiểm hơn là kẻ thù nàng nhìn thấy. Nàng nhặt áo quần lên, mặc vào người, đi nhanh theo hướng Jake vừa trỏ, tức là nơi con tàu 'The Flying" đang đậu.
Nhưng mới chạy được vài thước thì mấy phát súng nổ và đạn lỗ chỗ xuyên vào cát ngay trước mắt nàng. Jake không chần chừ một giây, lao tới quàng tay ngang người Alexandra lôi nàng chạy theo mình. Nàng trệu trạo trên cát, ngã quỳ xuống. Lại vài viên đạn nữa cày cát lên, Jake kéo nàng lên, ôm nàng vác đi rất nhanh.
Đột nhiên Jake đứng sững lại. Alexandra ngẩng đầu và thét lên: Caroline đang đứng ngay trước mặt họ. Hai bên cô ta là Hayward và Sully. Cả 2 tên đềm lăm lăm hai khẩu súng trên tay.
- Anh nghĩ là tôi ngu lắm sao, Jake? – Caroline khẽ khàng hỏi, quật ngọn roi xuống cát ngoằn nghèo như con rắn dại.
- Nếu cô khôn ngoan, cô đã chẳng dại dột đi gây sự với tôi như thế này và chúng ta chia tay nhau vẫn còn là bạn. Vụ xích mích ngu xuẩn này do chính tay cô gây ra. Nhớ đấy!
Alexandra thấy rõ vẻ mặt thù địch cuả ba kẻ đồng thời cũng thấy được thần kinh căng thẳng cuả Jake, lúc này chàng áp người vào người nàng.
- Cậu hãy trao con bé kia cho bọn mình, Jake! – Hayward lạnh lùng nói.
Mặt anh ta tái nhợt, hết nhìn Jake lại nhìn Alexandra.
- Đúng thế đấy! Mày trao trả con điếm kia cho bọn tao! Nó là cuả chúng tao. – Gã Sully nói và liếc nhìn Alexandra vẻ thèm thuồng.
Nàng sực nhớ tấm áo váy mỏng lúc này ướt và dính chặt vào làm hằn rõ cả da thịt nàng. Nhưng nàng không muốn núp vào sau lưng Jake. Nàng muốn tỏ cho bọn khốn nạn biết, nàng sẵn sàng đương đầu với chúng, dù có phải chết.
- Đúng thế đấy, Jake! Chúng tôi cần đến con bé kia. – Caroline nói và chĩa ngọn roi về phiá nàng.
Alexandra rùng mình. Nếu rơi vào tay chúng, chúng sẽ hành hạ nàng cho đến chết. Mà rõ ràng là Jake và nàng tay không, làm sao địch nổi ba tên kia đầy đủ vũ khí trong tay.
- Không được. Alexandra là cuả tôi! Tôi đã biến cô ấy thành cuả tôi, mới vừa rồi thôi. Và tôi sẽ giữ cô ấy, không cho bất cứ kẻ nào cướp đoạt...
- Nếu anh không trao con ấy, chúng tôi sẽ bắn nó. Hay anh muốn con ấy chết? – Caroline lại quất ngọn roi da dài lên cát ẩm.
Hai khẩu súng giương lên, chĩa về phiá Alexandra, Jake vội kéo nàng ra phía sau, lấy thân chàng che cho nàng.
Gã Sully phá lên cười đểu cáng:
- Ôi, Jake! Sao mày ngu thế? Tao chỉ cần đi vòng là túm được nó thôi. Hai chúng mày không có vũ khí gì trong tay! Thôi, biết điều thì nộp nó cho bọn tao. Còn mày, chúng tao tha cho mày!
- Thôi không cần nhiều lời. – Caroline thét lên – Em cần con kia! Em muốn hai anh thay nhau hãm hiếp nó cho đến khi nó ngất đi trước mặt em! Khi đó em sẽ quật ngọn roi này lên người nó và gọi bọn phu đồn điền hãm hiếp tiếp. Bao giờ nó chết thì thôi. Ha! Ha! Tao căm thù mày! Tao phải trả mối thù này! Chỉ vì mày mà Jake bỏ tao! Jake! Mày ngu và mày cũng sẽ bị trừng phạt!
Caroline bước lên một bước, giơ ngọn roi lấy đà quật vào Jake. Nhưng Jake đã túm được đầu sợi dây da, giật mạnh làm Caroline ngã bổ chửng, và nhanh như cắt, chàng bước tới giẫm một bàn chân lên bàn tay Caroline.
Đúng lúc đó một tiếng thét dõng dạc làm rung chuyển đêm khuya. Tiếng thét cuả ai đó phiá sau:
- Hạ súng xuống!
Alexandra giật mình nhìn ra và thấy hơn chục thủy thủ dưới sự chỉ huy của bác thủy thủ già Morley đã vây quanh từ bao giờ, đang chĩa súng về phiá Hayward và Sully. Jake cúi xuống giằng ngọn roi da khỏi tay Caroline, quẳng ra xa. Chàng quay lại, nắm tay Alexandra.
Caroline đã đứng dậy được, ưỡn bộ ngực đồ sộ nhìn hai người:
- Được, ta chịu thua phen này, Jake! Nhưng mi đừng hòng bén mảng đến đảo Bahamas này nữa!
- Yên tâm, cô em. Ta cũng có định đến đây lần nữa đâu. – Jake nói – Bây giờ không còn lý do gì để đến đây nữa.
Jake quay sang mỉm cười nhìn Alexandra, nhưng nàng thầm nghĩ, đấy là chàng chỉ chọc tức Caroline mà thôi. Chàng quý gì mình nữa đâu, một đứa cô gái đã mất trinh.
- Chẳng nên đổ máu thêm làm gì. Cuộc nổi chiến đã làm đổ quá nhiều máu rồi. Alexandra bây giờ là cuả tôi và chuyện này hãy coi là chấm dứt.
Jake quay sang nói gì với Morley rồi cầm tay Alexandra dắt nàng đến con tàu đang thả neo cách đấy không xa.