Trời nóng bức. Đã hết tháng 4 sang tháng 5 và không khí oi nồng 1 cách khó chịu. Alexandra mồ hôi nhễ nhại khao khát 1 luồng gió mát. Nàng liên tục lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, cổ, chân, tay. Thời tiết như thế này làm sao bà Eleanor chịu nổi? Sao có vùng đất khủng khiếp như thế này, nàng buồn rầu nghĩ. Nàng bỗng hiểu tại sao dân ở đây nói năng và đi đứng chậm chạp. Khí hậu kiểu này dễ làm người ta mệt mỏi.
Vậy là đã 2 tuần trôi qua kể từ cái đêm Giles cưỡng hiếp nàng trong lầu hóng mát ngoài vườn. Chẳng lẽ thời gian lại trôi nhanh đến thế? Từ hồm đó Alexandra luôn luôn cảnh giác, không để hắn có dịp "bắt cóc" nàng như vậy nữa. Và quả thật Giles không làm được gì và Alexandra thấy cặp mắt hắn luôn nhìn nàng giận dữ.
Alexandra rất muốn tránh xa hắn, không fải nhìn thấy bộ mặt dâm đãng, quỷ quyệt cuả hắn, nhưng nàng không thể bỏ mặc bà Eleanor mà đi. Nàng không lúc nào ở đâu 1 mình. Nếu không làm việc với bác da đen Ebba, nàng lại ngồi trong phòng với bà Eleanor. Tuy nàng không gặp Giles, nhưng nàng biết lúc nào cặp mắt đen cuả hắn cũng nhìn nàng và hắn thấy hết.
Alexandra đến đây được vài ngày thì bệnh tình bà Eleanor đột nhiên trở nên trầm trọng và họ fải mời bác sĩ. Ông khám cho bà và lắc đầu, khẽ bảo nàng rằng không còn hy vọng gì nữa. Chỉ còn cách là tạo cho những ngày cuối cùng cuả bệnh nhân bớt fần nào nỗi đau đớn, giúp bà tiếp nhận cái chết 1 cách nhẹ nhõm đôi chút mà thôi.
Alexandra đã đưa ra ý kiến, để nàng đưa bà về New York, tìm đến những bác sĩ có kinh nghiệm hơn, nhưng ông bác sĩ ở đây lắc đầu, bảo rằng bệnh trạng cuả bà Eleanor vô phương cứu chữa. Hai lá fổi bà đã rỗng hết, và chuyến đi New York cũng sẽ không giúp ích được gì mà chỉ làm bà thêm đau đớn, thậm chí còn làm bà chết nhanh hơn.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Alexandra đành tin theo lời ông và ngày ngày nàng ngồi bên giường bệnh, nhìn bà Eleanor mỗi lúc 1 gầy thêm, da xanh xao hơn và ho những cơn xé fổi nhiều hơn. Nàng đã gắn bó, yêu mến bà Eleanor và thấy bà đau đớn, nàng cảm thấy cùng đau đớn theo. Bà đang chết dần chết mòn ngay trước mắt nàng.
Một sự việc khác cùng làm Alexandra thêm đau lòng là cả cụ Jarmon cũng sa sút rất nhanh. Hôm trước bác sĩ đến thăm bệnh cho bà Eleanor thì hôm sau cụ Jarmon bắt đầu yếu sức và không dậy được nữa, không chỉ bà Eleanor nằm liệt trên giường mà cả ông cụ nữa.
Alexandra bảo cụ cho mời bác sĩ nhưng ông cụ lắc đầu. Cụ bảo mời chỉ vô ích. Chính trong lúc chăm sóc cho ông cụ mà Alexandra hiểu thêm được ông già miền Nam này. Củ tỏ ra gan góc vô cùng. Không hề kêu ca than vãn mà bình thản chờ tử thần đến. Nàng có cảm giác cụ đang mong được thoát khỏi cõi trần gian khổ ải này.
Bây giờ Alexandra trở thành người điều khiển đồn điền, nói cho đúng hơn là nàng trông coi những thứ gì còn sót lại cuả đồn điền. Nàng fải đảm nhiệm 1 trách nhiệm nặng nề và nàng ngạc nhiên mình lại đảm nhiệm khá chu đáo. Giles thì luôn đi vắng. Hắn mặc kệ mọi việc ở đây, không ngó ngàng gì đến 2 bệnh nhân đang chờ chết. Hắn thường xuyên ra thành phố chơi bời. Hắn đã chọn con đường khác và cuộc sống ở đây không còn làm hắn quan tâm nữa.
Alexandra đang ngồi nhìn bà Eleanor thiêm thiếp ngủ, hơi thở khó khăn thì bỗng nghe tiếng ầm ầm dưới nhà. Nàng hoảng hốt chạy ra cửa, vội vã theo hành lalng đến chỗ đầu cầu thang dẫn xuống nhà dưới. Nàng nhìn xuống và thấy lố nhố những người đàn ông vạm vỡ, dẫm ủng bẩn thỉu lên tấm thảm trải trong gian phòng khách rộng lớn.
Nàng kinh hãi lao xuống xem chuyện gì, không kịp nhớ đến mái tóc đỏ chưa chải bù rối xõa xuống vai, đến bộ mặt nhem nhuốc và cả tấm áo váy chưa cài hết khuy để lộ ra cả 1 fần bầu vú.
_ Các người làm gì vậy? Ra khỏi đây ngay!_ nàng hét lên.
Khi chạy xuống hết thang gác, Alexandra ngước nhìn và thấy những con người cao lớn đang tỏ vẻ thích thú thấy cô gái xinh đẹp, áo quần xộc xệch xuất hiện trong toà nhà cũ kỹ đổ nát này.
_ Các ông ra khỏi đây ngay!
Cuối cùng 1 người trong bọn họ đã nhận ra giọng nói quyền uy và kiêu hãnh cuả nàng. Ông ta nói:
_ Xin bà thứ lỗi! Chúng tôi đến đây là thi hành mệnh lệnh ông chủ
Ông ta chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ: dân này gớm thật! Đã thua trận, cơm không có mà ăn, áo quần không có mà mặc, vậy mà vẫn hung hãn thế. Vừa nghĩ ông ta vừa nhìn chằm chằm vào những chỗ hở trên người nàng.
Nhưng dòng suy nghĩ cuả ông ta bị Giles bước vào cắt ngang. Hắn ta mặc rất lịch sự, đến mức tỉ mỉ còn hơn mọi khi. Thoáng nhìn qua để đánh giá tình hình, hắn nói:
_ Thưa các quý ông, tôi xin giới thiệu đây là vị hôn thê cuả tôi, tiểu thư Alexandra Clarke.
Nói xong, Giles bước đến đứng bên cạnh Alexandra. Nàng vô cùng sửng sốt, nhưng nàng biết lúc này chưa nên tỏ tái độ gì hết và nàng im lặng.
_ Mời các quý ông cứ tiếp tục thi hành fận sự Tôi xin đưa vị hôn thê cuả tôi lên gác. Tôi biết các quý ông đã làm vợ chưa cưới cuả tôi hoảng sợ, mà điều đó dễ hiểu thôi. Vì chúng tôi đã quen sống ở đây, lúc nào cũng lặng lẽ, yên tĩnh.
Đám người quay sang nhìn thêm Alexandra lần nưã rồi miễn cưỡng quay đi. Giles khoát tay Alexandra, kẹp rất chặt rồi kéo nàng lên thang gác. Nàng bị hắn lôi đi, bối rối chưa hiểu mình fải làm gì, bởi nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra vừa rồi. Cánh tay hắn kẹp tay nàng quá chặt.
Lên đến thang gác, Giles đẩy nàng vào hành lang, tránh xa cặp mắt những người bên dưới, ấn nàng tựa lưng vào bức tường, hắn áp mặt vào mặt nàng, cặp mắt đen cuả hắn long lên sòng sọc. Hắn rít lên:
_ Cô định làm cái trò gì dưới đó? Chẳng lẽ cô không biết rằng tôi mà không xuống kịp thì bọn chúng đã đè cô ra hiếp hay sao?
Alexandra tái mặt. Nàng không hễ nghĩ đến chuyện đó. Nàng chỉ nghĩ đến chuyện bảo vệ toà nhà này, vậy thôi.
_ Cô điên rồi sao? Cô không nghĩ rằng cô mặc áo quần xộc xệnh như vậy có khác gì cô bảo chúng đè cô ra không? Tóc không chải, khuy không cài, vú vê thò cả ra! Lạy chuá tôi! Trông cô ngon lành đến như vậy mà bọn chúng đều là những tên vạm vỡ, đang khao khát đàn bà con gái.
Alexandra đỏ nhừ mặt, đáp:
_ Tôi không nghĩ đến chuyện đó. Chỉ đơn giản là tôi nghe thấy tiếng ồn ào dưới nhà thế là tôi chạy xuống xem có chuyện gì. Vậy họ đến làm gì vậy, Giles?
Giles cười vang, tiếng cười cuả hắn như kẻ mất trí, khiến nàng rùng mình.
_ Chúng kéo đến đây để làm cái trò gì mà chúng đã làm với các toà nhà khác: chúng muốn mua đồ gỗ với giá rẻ mạt. Tôi sẽ đem những thứ này ra thành phố New Orleans để bán sẽ được giá hơn nhiều. Nếu còn để đây thì nhà nước sẽ thu mua bằng thứ giá cướp không! Chưa kể thậm chí chúng còn trừ vào tiền thuế đất nữa chứ. Cô hiểu chưa nào, cô gái xinh đẹp cuả tôi?
_ Nhưng sao ông biết?_ Alexandra kêu lên.
_ Tôi còn biết cô chính là Alexandra Clarke, người được hưởng quyền thưà kế 1 gia tài rất lớn. Bởi bà Eleanor đã kể về gia đình cô với tôi từ lâu rồi. Nguyên nhân tại sao cô lại đến đây làm việc như 1 đứa ở, cả chuyện cô đến thành phố New Orleans làm việc như 1 gái điếm, tất cả những điều ấy tôi không cần biết. Tôi chỉ quan tâm đến tài sản to lớn cuả cô. Tôi đang cần tiền. Tôi rất cần nhiều tiền. Tôi fải trở thành chồng cô và cô fải lấy tôi. Khi đó toàn bộ gia tài thừa kế cuả cô sẽ thuộc về tôi.
_ Không đời nào tôi lấy ông!_ Alexandra kinh tởm thét lên.
Giles coi như không nghe thấy câu nàng fản đối, vẫn nói tiếp:
_ Đúng vậy, tôi sẽ làm mọi cách để cô fải lấy tôi và nhường quyền sở hữu số tài sản đó cho tôi. Tôi sẽ không quẳng số tiền lớn đó vào cái đồn điền chết tiệt này đâu. Miền Nam đã hết thời rồi, Alexandra! Cuộc sống ở đây sẽ mãi mãi thảm hại như thế này. Hào quang thuở trước không bao giờ còn trở lại với miền đất này. Tôi đâu ngu xuẩn đến nỗi bỏ công sức vào việc fục hồi dĩ vãng vàng son xưa kia.
Giles nhếch mép nở nụ cười cay đắng nói tiếp:
_ Ông nội tôi, cụ Jarmon đáng kính, vẫn nuối tiếc dĩ vãng, nhưng tôi thì không. Tôi vứt cái mơ tưởng hão huyền ấy từ lâu rồi. Dĩ vãng là dĩ vãng. Nhưng tôi xây dựng tương lai. Và tôi cần đến cô, cần đến số vốn liếng khổng lồ cha cô để lại.
Mắt Giles bỗng trở nên mơ màng.
_ Cô sẽ là vợ tôi. Tôi sẽ dùng 1 fần tài sản thừa kế được tậu 1 tòa nhà sang trọng ngoài thành phố New Orleans để 2 vợ chồng ta cùng sống. Lúc này giá nhà ở 1 số khu vực ngoài New Orleans đang rẻ. Cho nên tôi sẽ tậu nhà ngoài đó, sẽ chuyển tất cả đồ đạc quý giá ở đây ra đó. Alexandra thân mến, cô thấy kế họach cuả tôi tuyệt vời chưa nào?
_ Không đời nào! Không đời nào tôi chịu lấy ông, Giles!
_ Cô sẽ fải lấy tôi. Cô nhất định sẽ là vợ tôi, Alexandra. Bất kể cô chịu hay không chịu. Thôi, bây giờ cô vào với mấy người ốm đi và ngồi yên trong đó. Tôi cũng chẳng cần gặp cô nữa làm gì. Cô sẽ được yên ổn, lúc ngồi với bà Eleanor.
Giles buông Alexandra và trước khi bước đi, hắn còn ngoái lại nhìn 1 lần từ đầu đến chân nàng và đẩy nàng về fiá cửa phòng bà Eleanor. Alexandra thở fào nhẹ nhõm được thoát khỏi hắn. Tên khốn kiếp này sao tự tin đến thế. Hắn đinh ninh kế hoạch cuả hắn sẽ thực hiện được. Nhưng hắn lầm. Không đơì nào mình chịu lấy hắn. Không đời nào!
Suốt ngày đó, lúc nào cũng có tiếng ồn ào vang di khắp toà nhà lớn này. Giles chuyển bà Eleanor sang phòng cuả Alexandra để giữ gìn đồ đạc trong phòng bà, hắn bán với giá cao nhất, hoặc chuyển tới toà nhà hắn tậu trong thành phố New Orleans. Alexandra không thèm quan tâm tới Giles làm những gì. Và ngồi bên bà, nàng cảm thấy hình như bản thân nàng cũng tàn tạ dần. Tuổi xuân cuả mình dường như cũng ra đi dần với người phụ nữ bất hạnh kia. Nàng cảm thấy mình già đi và mệt mỏi thêm cùng với miền đất phương Nam này. Bóng chiều đã ngã dài. Giels tìm đến phòng gặp Alexandra. Trông hắn có dáng mệt mỏi và ăn mặc luộm thuộm, bẩn thỉu. Nhiều năm nay, các gian phòng trong toà nhà này không được quét dọn, chỗ nào cũng đầy bụi bặm và Giles không thiết chải chuốt nữa khi hắn sống tại đây.
Hắn đứng nhìn bà Eleanor 1 lúc rồi hỏi:
_ Bà ấy thế nào?
_ Kém lắm rồi_ Alexandra buồn rầu nói_ Tôi đang nghĩ rằng bà chẳng còn ở với chúng ta lâu đâu. Suốt buổi chiều này, bà không tỉnh dậy lúc nào.
Giles gật đầu:
_ Chúng đã khuân hết đồ đạc đi rồi. tôi nói để cô biết, đấy là nhân viên cuả 1 hãng buôn bán đồ gỗ ngoài thành phố. Tôi đợi đến bây giờ mới bán vì đám chủ đồn điền trong bang này đã bán hết sạch ngay từ hồi chiến tranh mới kết thúc. Hồi đó giá rất rẻ. Nhưng bây giờ tôi bán được giá khá cao. Tôi còn bán luôn cả toà nhà này nữa. Ta sẽ đủ tiền tậu 1 ngôi nhà sang trọng ở New Orleans. Cô ra đó sẽ ưng ý. Tôi sẽ cho cô thấy kiểu sống khác với kiểu sống mà cô đã thấy.
Alexandra không đáp. Nàng không quan tâm chuyện đó. Nàng sẽ không bao giờ chung sống với Giles.
Nói xong hắn đi ra, đóng cửa lại 1 cách bình thản. Alexandra thở fào nhẹ nhõm: vậy là đám đàn ông dưới nhà đã đi rồi và Giles cũng không quấy rầy nàng thêm nữa, ít nhất cũng trong thời gian này. Y tính chuyện xa hơn. Y muốn đoạt gia tài cuả nàng nhiều hơn là thân xác nàng.
Lát nữa bác da đen Ebba sẽ bưng khay đựng bữa tối lên phòng. Nàng muốn xuống bếp giúp bác 1 tay nhưng nàng lại không muốn bỏ mặc bà Eleanor nằm 1 mình. Lỡ bà cần thứ gì đó mà không có ai bên cạnh.
Bên ngoài trời đã bắt đầu tối. Có tiếng gõ cửa dè dặt. Alexandra vội vã đứng dậy, chạy ra mở cửa cho bác da đen vào. Trong Ebba hôm nay cũng mỏi mệt, âu sầu. Tất cả mọi người trong cái nhà này đều rầu rĩ. Họ đều biết cuộc sống cuả họ sắp thay đổi theo chiều hướng chẳng hay ho gì.
Ebba nhìn Alexandra, lắc đầu nói:
_ Cô fải nghỉ ngơi chút ít chứ! Trông cô không còn ra hình người nữa kìa. Nằm xuống ngủ 1 giấc đi. Tôi ngồi trông bà chủ cho.
_ Cảm ơn bác Ebba, nhưng tôi muốn ngồi bên bà ấy.
Bác da đen nhìn nàng thương xót:
_ Cũng được. Nhưng cô fải chịu khó ăn uống đi, sẽ đỡ mệt.
_ Tôi không thấy đói.
Ebba bưng khay bữa tối đến đặt trên bàn rồi chậm chạp bước ra fiá cửa:
_ Hôm nay là 1 ngày hẩm hiu. Một ngày đáng buồn. May mà cụ chủ và bà Eleanor không nhìn thấy đấy. Chúng khuân hết mọi thứ còn đôi chút giá trị ra khỏi toà nhà này rồi. Bây giờ tôi bưng thức ăn lên cho cụ, xem cụ có ăn được chút nào không. Cậu Giles thì đang ăn dưới phòng ăn. Khi nào xong việc tôi sẽ lên đây với cô.
_ Tôi sẽ cố ép bà Eleanor ăn 1 chút.
_ Vâng, cô cố nài bà ăn chút gì đi_ nói xong, Ebba đi ra, khép cửa lại.
Alexandra thở dài, đứng dậy bước đến bên cạnh bà Eleanor. Nàng gọi bà, lúc đầu còn gọi khẽ, sau nàng cao giọng dần, nhưng bà Eleanor vẫn không trả lời. Nàng không nỡ gọi thêm sợ bà thức dậy lại bị cơn ho hành hạ. Lúc ngủ bà được yên tĩnh hơn. Alexandra quay ra, nhìn khay thức ăn. Nàng ngồi xuống, nhấc bát xúp lên cố gắng ăn 1 chút.
Đột nhiên 1 tiếng thét rung chuyển cả toà nhà. Alexandra giật mình, đặt vội bát xúp xuống. Nàng nghe thấy rõ tiếng thét cuả bà da đen Ebba từ phòng ngủ cuả cụ Jarmon. Nàng cố gạt đi điều linh cảm hãi hùng là có chuyện ghê gớm xảy ra bên đó. Và nàng cúi xuống nhìn bà Eleanor. Bà vẫn nằm mê mệt.
Alexandra vội chạy ra ngoài hành lang, thấy Giles cũng vừa ra khỏi cửa phòng ngủ cuả hắn, vẻ mặt lo lắng. Cả 2 cùng chạy sang phòng ông cụ.
Ebba đang ngồi trong ghế xích đu khóc thổn thức. Khay thức ăn nằm trên sàn, đĩa thìa tung toé. Vậy là bác da đen hoảng hốt đã đánh rơi nó xuống sàn.
Cụ Jarmon nằm bất động trên giường, mặt trắng bệt. Ông cụ đã chết. Hai chân Alexandra bủ rủn, nàng vội ngồi xuống chiếc ghế bành gần đấy, nhìn Giles đi đến bên giường ông nội hắn.
Giles nói gì đó, nàng không nghe rõ. Những âm thanh hắn nói chỉ lướt qua bên tai mà không lọt vào trí óc nàng. Alexandra ngồi như thế trong bao lâu, chính nàng cũng không ý thức được. Chỉ biết bác da đen Ebba ngồi ghế xích đu bên cạnh gọi nàng.
_ Alexandra!
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn thấy Giles đứng ngay bên nàng. Hắn không còn chút nào vẻ mệt mỏi nữa. Hắn cười, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt tuấn tú khôi ngô cuả hắn. Mắt hắn chăm chú nhìn nàng.
_ Cụ chết rồi, Alexandra. Mai ta sẽ chôn cất cho cụ. Chẳng nên để cụ lại lâu trong toà nhà ẩm thấp ngột ngạt này. Và cũng chẳng còn ai thân thích để dự đám tang. Họ chết hết cả rồi. Cụ Jarmon là người duy nhất còn sót lại. Nhưng rồi cụ cũng vẫn fải chết. Thế là xong. Thế là tôi được tự do.
Alexandra sửng sốt nhìn hắn. Sao lại "tự do"? Vậy ra hắn cho rằng hắn bị chôn chân trong cái đồn điền này chăng? Hắn cho rằng ông nội hắn ghét hắn và hắn cũng không ưa gì ông cụ chăng? Phải chăng Giles là người quý tộc miền Nam duy nhất được sống qua thời gian gay go này chỉ vì hắn đã tử bỏ mọi fép tắc, mọi tình nghĩa, mọi mong ước cuả tầng lớp quý tộc đại địa chủ ở đất này?
Đột nhiên nàng thoáng nghĩ, vậy ra tất cả những ai gắn bó với dĩ vãng huy hoàng ở đây, với những kiểu suy nghĩ cổ hủ ở đây đều đã chết cả rồi. Và cụ Jarmon là người cuối cùng! Nàng đã làm tất cả những gì có thể làm được để chăm nom cụ Jarmon. Sau đây người ta sẽ mai táng cụ, cũng như đã mai táng cả cung cách sống cuả miền Nam này. Và thế là xong. Thế là kết thúc. Tất cả cung cách sống ấy và những con người sống theo cung cách ấy đều đã không còn.
_ Cô không hiểu được đâu, Alexandra, là tôi đã fải chịu bó cẳng ở đây để chờ cho đến lúc bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng tôi vẫn cứ fải chịu đựng để đợi khi nào toàn bộ những gia sản này thuộc về tôi. Bây giờ thì ông nội tôi đã chết và mọi thứ đã thuộc về tôi. Mai tôi sẽ chôn ông cụ trong nghĩa trang cuả dòng họ Jarmon. Mai tôi sẽ cho đào mấy cái huyệt.
_ Sao lại mấy cái?_ Alexandra hỏi, 1 luồng khí lạnh lướt qua cơ thể nàng.
_ Chứ còn gì nữa? bà Eleanor cũng chẳng còn sống được lấy vài ngày nữa đâu.
_ Đừng, Giles! Alexandra hoảng hốt vội nói_ Đừng đào huyệt sẵn cho bà Eleanor! Làm như thế là thúc bà fải chết. Không được. Đừng làm thế, Giles!
_ Ôi, nhân tiện thuê thợ đào thì ta đào luôn 1 thể. Chỉ nay mai lại thuê thợ đào nữa hay sao?
Alexandra loạng choạng đứng dậy. Nàng không muốn ở bên cạnh hắn, không muốn nói năng gì với hắn, không muốn nhìn thấy bộ mặt khôi ngô nhưng lạnh lùng. tàn nhẫn cuả hắn. Làm sao Giles có thể lạnh như băng, có thể nhẫn tâm đến như vậy? Trong đầu óc hắn chỉ có sự tính toán, không 1 chút tình cảm, cảm xúc nào hết. Ông nội hắn chết mà hắn đã không thương tiếc lại tỏ ra mừng rỡ. Và bây giờ hắn mong bà dì cuả hắn, bà Eleanor cũng chết nốt luôn.
Nàng đứng lên, bước đến bên bác da đen Ebba.
_ Ebba, bác để tôi ngồi trông bà Eleanor cho. Tôi cũng chẳng còn việc gì khác, ngoài trông nom bà.
_ Đúng đấy. Cô ngồi đây với bà và làm sao để bà đừng vội bỏ chúng ta mà đi.
Alexandra ngạc nhiên nhìn bác da đen:
_ Bác nói thế là sao, tôi chưa hiểu.
Ebba lắc đầu, đưa mắt nhìn Giles, lúc này hắn đang chăm chăm nhìn 2 người phụ nữ vẻ dò xét. Bác ta nói:
_ Cô hãy cố mà ngủ đi 1 giấc. Mọi thứ rồi sắp xong hết cả rồi.
Alexandra mệt mỏi không cần ngẫm nghĩ về dụng ý ngầm cuả bác da đen. Nàng đưa cặp mắt thờ ơ nhìn bác bước ra ngoài.
Bên ngoài trời tối hẳn. Alexandra nằm trên ghế xích đu, chợp mắt được 1 chút, rồi choàng tỉnh dậy. Nàng nghe thấy tiếng như cãi nhau giữa bác da đen Ebba và Giles. Nhưng nàng không nghe rõ họ nói gì. Bà Eleanor vẫn ngủ li bì. Alexandra thỉng thoảng fải sờ mạch xem bà còn sống không.
Nàng cứ nằm trên ghế xích đu, nửa thức nửa ngủ như vậy cho đến lúc ánh sáng ban mai bắt đầu hiện ra ngoài cửa sổ. Lát sau chân trời ửng hồng. Sương mù bao fủ. Lại sắp bắt đầu 1 ngày nóng bức và ẩm thấp.
Alexandra chốc chốc lại nhìn sang bà Eleanor. Đột nhiên, nàng thấy bà hơi hé mở mắt, môi mấp máy. Nàng vội đứng dậy, bước đến gần, cúi xuống nghe.
_ Alexandra... giọng bà nói nghe dịu dàng và rành rọt.
Nàng vội vã cầm bàn tay lạnh giá cuả bà. Bàn tay trắng nhợt và chỉ còn da bọc xương.
_ Ta yêu cô như con gái ta đẻ ra. Ta không còn sống được bao lâu nữa.
_ Đừng nói thế, bà Eleanor...
_ Ta không ở trên thế gian này thêm nữa đâu_ bà nói giọng nhẹ nhàng, xót xa_ Ta muốn nhờ con 1 điều. Ta biết đây là 1 việc khó khăn, nhưng ta rất mong con thực hiện vì ta.
_ Bà Eleanor, bà nói đi. Tôi sẽ làm tất cả những điều gì bà yêu cầu. Tất cả.
_ Ta muốn..._ nhưng bà fải ngưng lại vì 1 cơn ho dữ dội kéo dài rung chuyển toàn thân bà.
Alexandra vội vã 1 tay giữ chặt thân thể bà Eleanor, 1 tay với tấm khăn tay đặt lên miệng bà. Cơn ho đã dịu xuống. Bà Eleanor cố nhấc mình dậy, mặt tái nhợt.
_ Alexandra! Con hãy đến chỗ con trai ta, được không? Đến chỗ thằng Jacob, ở Texas. Nó đang sống ở đó với chú nó, Lamar Jarmon. Tại trang trại Bar J ở miền Nam bang Texas, gần chân dãy núi Christi...
_ Bà ngừng lại lấy hơi rồi nói tiếp:
_ Ta mong 2 con hiểu nhau thêm và thân thiết với nhau. Con hãy nhắn lại với nó cho ta rằng trong những ngày cuối cùng trên cõi đời, ta đã rất sung sướng được có con bên cạnh và ta đã nhắm mắt trong thanh thản Alexandra, con không thể sống 1 mình được đâu mà cũng không nên thế. Phụ nữa fải có chồng. Ta biết như vậy, do kinh nghiệm cuả bản thân ta. Con trai cũng vậy, không thể và không nên sống cô đơn. Bảo con trai ta, thằng Jacob, là đừng nên sống cô đơn.
_ Ôi, bà Eleanor, tôi xin hứa với bà là tôi sẽ đến đó. Tôi nhất định sẽ đến Texas, nhưng sau đó ra sao thì tôi chưa thể hứa với bà được.
Bà Eleanor nở 1 nụ cươì yếu ớt, nói tiếp:
_ Ta hiểu. Tình yêu là thứ gì bí ẩn. Nhưng ta linh cảm thấy số mệnh đã dun dủi cho con đến đây với ta và với Jacob. Con hãy đến với nó. Có nó bên cạnh, con sẽ được an toàn và con không nên sống 1 mình. Con không thể sống 1 mình. Cõi đời này khó lắm, Alexandra. Nếu như 2 con không đến được với nhau thì ta hiểu được. Nhưng ta vẫn mong ước 2 con chung sống.
Lại 1 cơn ho nữa dữ dội khủng khiếp rung chuyển bà. Alexandra vội giữ bà và đưa khăn lên miệng bà. Chiếc khăn thấm đầy đờm lẫn máu. Lát sau, khi đã thở hổn hển và bớt mệt. Bà Eleanor nói tiếp:
_ Con hãy nói với Jacob rằng ta luôn yêu nó và ông ngoại nó cũng yêu nó cho đến lúc từ giã cõi đời này. Hãy bảo nó rằng gia đình không ai từ bỏ nó và nó vẫng mang dòng máu Thuỵ Điển, có khi còn mạnh hơn là dòng máu Nam Hoa Kỳ nữa kia đấy.
_ Tôi hứa với bà là tôi sẽ đến đó. Tôi sẽ nói lại với anh ấy tất cả những gì bà yêu cầu. Tôi xin hứa là như thế.
Bà Eleanor mỉm cười, mãn nguyện:
_ Bây giờ tôi có thể yên tâm nhắm mắt rồi.
_ Nhưng bà đừng bỏ chúng tôi mà đi. Bà fải sống và cùng với tôi đi Texas.
_ Không được đâu, Alexandra. Giờ cuả ta đã điểm rồi.
Alexandra bất lực nhìn bà. Bà Eleanor nhắm mắt lại. Xem chừng bà đã quá mệt. Lát sau, cửa mở, Giles và Ebba bước vào.
Bà Eleanor nghe tiếng động, mở mắt. Bà nhìn cả 3 người đứng xung quanh, nói giọng vất vả:
_ Ebba, chị biết hộp nữ trang cuả tôi chứ? Chị lấy đem đây cho tôi.
_ Vâng, thưa bà chủ_ Ebba nói rồi đi nhanh ra ngoài. Bà Eleanor mỉm cười mệt mỏi nói với Alexandra và Giles:
_ Tôi sắp chết, Giles. Tôi muốn cảm ơn cậu về tất cả những gì cậu đã làm cho tôi trong suốt những năm qua. Tôi quý cậu, coi cậu cũng như con tôi. Nếu cậu có cần ai giúp đỡ, cậu hãy đến Texas tìm chú Lamar và thằng Jacob. Họ sẽ vui lòng giúp đỡ cậu.
Giles mỉm cười nhưng mặt hắn vẫn lạnh lùng.
_ Cảm ơn dì. Nhưng tôi không cần đến 2 người đó giúp đỡ. Tôi cũng cảm ơn dì về những gì dì đã làm cho tôi trong những năm qua. Tôi rất tiếc là dì không thể đến Texas gặp chú Lamar và Jacob. Tất nhiên chúng tôi rất đau lòng fải chia tay với dì.
Bà Eleanor nhắm mắt lại. Bà biết Giles quá rõ. Hắn mang dòng máu Beaumont, dòng máu cuả hắn miền Nam Hoa Kỳ, không như bà và con trai bà, Jacob mang dòng máu Bắc Âu, dòng máu Thuỵ Điển. Bà biết Giles sẽ sống được và có thể sẽ thành đạt, nhưng sẽ bao nhiêu người bị hắn làm hại. Nhưng bà Eleanor gạt ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc. Chuyện cuả Giles không còn ảnh hưởng gì đến bà nữa. Bà sắp về với Chúa và điều bà lo lắng là số fận cuả con trai bà Jacob và cuả Alexandra, cô gái xinh đẹp, đáng yêu mà bà coi như con.
Cửa lại mở rồi khép lại. Ebba nhẹ nhàng đi nhanh vào, tay cầm cái tráp nhỏ.
_ Thưa bà đây. Nhưng chẳng còn gì mấy, bởi chúng ta đã fải bán đi gần hết để lấy cái mà sống trong mấy năm qua.
_ Cảm ơn chị, Ebba. Chị vui lòng lấy các thứ trong đó ra đưa tôi. Tôi còn giữ được 2 thứ, giá trị tài chính chẳng đáng là bao nhưng là giá trị nhiều vô kể về mặt tình cảm. Chị hãy cầm lấy chiếc trâm này, Ebba. Cái trâm đó là cuả mẹ tôi cho tôi. Chị đã đối xử với tôi rất tốt và giúp đỡ tôi biết bao nhêu trong mấy chục năm qua. Tôi muốn chị nhận lấy. Nó là thứ cuả tổ tiên để lại cho tôi.
_ Ôi, không, thưa bà Eleanor. Tôi không thể nhận được.
_ Chị đừng từ chối. Hãy nhận nó và cả lời chúc fước cuả tôi.
_ Cảm ơn bà Eleanor. Cảm ơn bà. Tôi sẽ giữ nó mãi mãi.
Bác run run đỡ cái trâm và cài nó vào mái tóc.
_ Còn Alexandra, đây là vật đặc biệt, là thứ gia truyền cuả dòng họ nội cuả tôi. Cô thấy đấy, đây là tấm lắc mang hình biểu tượng cuả đất nước Thuỵ Điển. Tôi muốn cô giữ lấy nó. Chính cha tôi, cụ Olaf Torssen cho tôi. Cha tôi coi cô như cháu và tôi coi cô như con gái tôi. Vậy cô hãy giữ lấy thứ này. Nếu như cha tôi còn sống, tôi tin cụ cũng muốn nhìn thấy nó thuộc về cô.
_ Cảm ơn bà Eleanor!_ Alexandra cảm động nói. Nàng đỡ lấy tấm lắc đeo lên cổ.
Lại 1 cơn ho rũ rượi nữa rung chuyển bà Eleanor. Alexandra vội vã đưa bà chiếc khăn tay, nhưng bà hất ra và thổ ra huyết. Rất nhiều huyết loang trên mặt chăn. Mắt bà dại đi và toàn thân bà oằn đi trong 1 cái giẫy cuối cùng. Bà ngửa người rơi xuống gối, cứng đờ. Bà đã chết.