- Hải Hoa Tiếu, tôi thích cậu.
Giữa bao nhiêu con người ở trường học, Hải Tiêu Tiêu bị nam sinh tỏ tình lần thứ hai.
Tuy nhiên, trong tình cảnh này lại không xuất hiện Bạch Mục Thần ra hùng hồn tuyên bố Hải Hoa Tiếu là của cậu ta.
Phải vậy thôi, bây giờ phát hiện ra cô là chị gái của Hoa Tiếu rồi thì cậu ta căn bản không thèm quan tâm, suốt ngày đến nhà ba mẹ cô để nài nỉ van xin Hải Hoa Tiếu thật sự tha lỗi.
Nhớ đến Trương Diệp Thành, bây giờ anh lại không có ở đây, haizzz.
Nhìn cậu thanh niên cao ráo, diện mạo cực kì thanh tú, tay cầm bó hoa hướng Hải Tiêu Tiêu thổ lộ. Cô lúc này chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
- Tôi không cho phép cậu từ chối. Vương Trần Tây tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Cậu ta bỗng nói lớn tiếng làm Hải Tiêu Tiêu giật hết cả mình, rất nhanh sau đó trong lúc cô còn hoang mang liền vùi bó hoa vào trong tay cô rồi bỏ đi.
Nhìn bề ngoài của cậu ta cô không nghĩ tính cách lại mãnh liệt như vậy. Thật là một cậu nhóc cố chấp mà.
Lưỡng lực không biết để bó hoa ở đâu, cô khổ não đành phải đem về.
- Sao lúc trước mình không có nhiều hoa đào như em mình nhỉ?
Vừa thì thầm cô vừa đi mất nhưng lại không biết có người đã quay lại một màn vừa rồi. Có lẽ chỉ trong tối nay, cảnh tượng này sẽ được đăng trên website của nhà trường.
Hải Tiêu Tiêu bận rộn về nhà chuẩn bị quần áo, tối nay cô có cuộc hẹn với Bang Hội trên game ở Kim Đế.
Mà Kim Đế là nơi nào? Chính là khu vực thượng lưu của các cô chiêu cậu ấm trong cái thành phố này. Không hiểu sao lúc đấy cô lại hồ đồ đồng ý với bọn họ.
"Alô, Ái Hoan Hoan, cậu rảnh chứ? "
"Có việc...ưm...@$€¥₹¢?" Âm thanh bên kia điện thoại điên cuồng rối loạn.
"Cậu làm sao vậy? Đang ở đâu đấy? Alô... " Hải Tiêu Tiêu bất giác nhíu mày, không biết cô nàng Hoan Hoan này đang làm cái gì nữa.
"Alô. "
Bỗng điện thoại bên kia vang lên một giọng nói đàn ông khàn đặc. Hải Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn vào điện thoại, xác định 100% là số của cô bạn mình rồi mình nhỏ nhẹ hỏi.
"Xin chào, làm ơn chuyển máy cho Ái Hoan... "
" Khốn khϊế͙p͙...ư...anh đưa điện...thoại cho tôi... "
Hải Tiêu Tiêu chưa nói hết bên kia đã vang lên tiếng của Ái Hoan Hoan sau đó là những âm thanh vật lộn. Ừ, có lẽ là âm thanh vật lộn!?
Sau một tràng âm thanh hỗn độn, người đàn ông lúc nãy lại nghe máy.
"Cô đang làm ảnh hưởng tính phúc của bạn cô đấy! Xin đừng làm phiền chúng tôi thực chiến. "
Lần này Hải Tiêu Tiêu chưa kịp trợn mắt thì bên kia đã tắt máy. Tâm trạng cô rối bời toàn tập.
Đây là đang vui vẻ với đàn ông bị cô phá hoại ư?
Ái Hoan Hoan ơi Ái Hoan Hoan! Ngàn lần ngàn vạn đừng trách tớ, tớ thật lòng không phải cố ý. Hải Tiêu Tiêu ở trong lòng mặc niệm.
Vậy bây giờ ai đi mua quần áo với cô đây?
Vừa suy nghĩ vừa đi vòng vòng, không ngờ quý nhân của cô không gọi liền tới.
Hải Tiêu Tiêu vui vẻ đi mua sắm với quý nhân của chúng ta... Ôn Hạ Thanh yêu thích màu hường!!!
Tại một tiệm quần áo ven đường, Hải Tiêu Tiêu dẫn theo Ôn Hạ Thanh đã dụ dỗ hết cỡ mới dẫn đi được vào trong. Hết nhìn ngang rồi nhìn dọc, cô chọn vài bộ thích hợp rồi vào vào thay thử. Ôn Hạ Thanh chỉ có nhiệm vụ ngồi một chỗ rồi đánh giá.
- Cậu thấy thế nào?
Hải Tiêu Tiêu thay một chiếc váy trễ vai màu tím, tay áo và chân váy được viền ren cùng màu làm nổi bật màu da trắng mịn của cô. Phần eo váy ôm sát, phía dưới lại hơi xòe ra, tôn lên cái eo thon thả và khung người mảnh khảnh của cô. Váy chỉ dài vừa tới đầu gối, vẻ nhí nhảnh dễ thương mà không kém phần sang trọng.
- Búi tóc lên cao chắc chắn sẽ tuyệt hơn nữa!
- Thật chứ?
Hải Tiêu Tiêu hớn hở, không lẽ chiếc váy này cô chọn này mặc lên rất đẹp ư?
- Tuy có chút...
Ôn Hạ Thanh nhìn phần vai trắng trẻo và phần ngực hơi bị lộ ra của cô mà đỏ mặt, còn bắp chân thon thả ẩn ẩn dưới làn váy kia trông thật khiêu gợi. Nghĩ đến hai từ này, cậu giật mình lắc lắc đầu, sao cậu lại có suy nghĩ xấu xa như thế chứ.
- Có vấn đề ở đâu sao?
Hải Tiêu Tiêu nghi vấn hỏi. Lúc đầu còn được lắm mà, sao bây giờ cậu ta lại lắc đầu.
- Không, rất tốt, chỉ là hơi lộ...lộ liễu...
Nói đến đây ánh mắt cậu nhìn chằm chằm qua bên cạnh.
- A.
Hải Tiêu Tiêu chợt mới nhận ra. Nhưng kẻ 23 tuổi này như cô thấy rất là bình thường, không phải lũ trẻ 15, 16 tuổi đầu đã mặc váy ngắn hở đùi hở mông, áo lộ ngực lộ rốn địa ngoài đường rồi đó sao. Dù sao cô cũng khá thích bộ này.
- Nếu cậu cảm thấy như vậy thì tôi thử bộ khác xem sao.
Cô có hơi buồn bã đi vào trong, đúng lúc này thì Ôn Hạ Thanh mở miệng.
- Lấy bộ này đi, dù sao thì nó thực sự rất đẹp.
Nhìn gò má hơi hồng hồng của cậu ta, Hải Tiêu Tiêu mỉm cười.
Đã có váy đẹp chúng ta phải có một đôi giày đẹp. Vậy là hai người lại chuyển qua một cửa hàng khác.
Đang lúc chọn lượt giày cao gót, bỗng cửa hàng có thêm hai người khánh. Nghe tiếng chuông Hải Tiêu Tiêu bất giác nhìn lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đã mấy ngày rồi cô không được gặp anh nhỉ?
Nay vừa gặp lại, liền có phụ nữ quàng tay đi bên anh, hóa ra là bận hẹn hò. Người phụ nữ bên cạnh anh thật xinh đẹp, hẳn là một tiểu thư danh giá.
Hai người họ bước đến, Hải Tiêu Tiêu gượng cười.
- Chào thầy Trương.
________________Hết chương 45________________
Ta đã trở lại rồi đây? Không biết còn nhiêu người chào đón!!!!!!!