Tối hôm qua Lý Diệp Chi có giận dỗi Trương Diệp Thành nhưng cô ta cũng không tính sẽ giận lâu, bởi vậy nên cô ta quyết định quay lại tìm anh nhưng bóng dáng anh lại biến mất, đi tìm khắp nơi cũng không hề thấy.
Nhân viên ở buổi đấu giá đã bảo, sau khi mua được một món đồ ưng ý Trương tiên sinh đã rời đi.
Lý Diệp Chi cực kì tức giận, cô không ngừng uống rượu để xả giận, nhưng không hiểu sao uống quá nhiều bị ai đưa đi cũng không biết.
Khi tỉnh dậy thì đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trên người không một mảnh vải, da thịt chi chít dấu vết hoan ái. Hơn nữa trên đường cô có hai người đàn ông không mặt quần áo.
- Aaaaaahhhh---.
Cô ta hoảng loạn ôm chăn phủ kín người, chân không ngừng đạp hai tên đàn ông càng cách xa mình càng tốt.
Tối qua cô không biết gì cả, lẽ nào lại phóng túng ngủ với hai người đàn ông lạ mặt. Chuyện này là không thể nào.
- Ưh...
Hai người đàn ông nghe tiếng hét chói tai lần lượt tỉnh dậy.
- Khốn khϊế͙p͙, các người làm gì tôi hả, hôm nay tôi phải giết hết các người.
Cô ta như hóa điên cầm lấy bình hoa, đèn ngủ, những vật có thể ném ở gần đều đem ném hết lên hai người đàn ông. Dù có bị ném trúng hai người họ vẫn không hề nói một tiếng nào.
Cửa phòng được mở ra, Lưu Viên Ngọc bước vào với vẻ mặt hài lòng cho hai người họ lui ra.
- Mẹ kiếp, anh dám hảm hại tôi, đừng quên tôi với anh đang ngồi trên cùng thuyền.
- Lý tiểu thư hình như nói sai rồi, tôi không còn ngồi chung thuyền với cô nữa.
Hắn ta rất phấn khích ngồi xuống thưởng thức khuôn mặt đang càng ngày càng méo mó của cô ta.
- Anh dám phản bội tôi, có ngã tôi cũng kéo anh xuống theo, đừng quên tôi nắm được điểm yếu của anh rồi.
- Haha, vậy sao?
Lưu Viên Ngọc cầm lấy chiếc USB từ tên bên cạnh quơ quơ trước mặt cô ta.
- Chuyện phóng đãng của cô đều được tôi quay lại cả rồi. Chỉ cần nó được đưa lên mạng thì cái vị trí Hôn thê của Trương Diệp Thành cũng đi tong. Lý tiểu thư chắc hiểu những gì tôi nói nhỉ?
Lý Diệp Chi nghiến răng, không ngờ cô ta lại bị hắn đâm một phát. Giờ hắn đang đe dọa cô ư? Lưu Viên Ngọc tôi không tha cho anh đâu.
- Vậy anh muốn gì?
Cô cắn cắn răng nói.
- Chỉ cần cô nghe lời tôi là được.
Thông thả cất USB vào trong túi áo, hắn đứt khoát đi ra ngoài để lại ai đó không ngừng giận dữ đập phá đồ ở bên trong.
Ả phóng đãng, để xem cô còn dám lên mặt với tôi nữa không.
Lần này Lưu Viên Ngọc đã có chỗ dựa tốt hơn cả Lý Diệp Chi, không nhanh nữa thôi tập đoàn Trương thị sẽ sập đổ dưới chân hắn.
""Ting""
Lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, Lưu Viên Nnọc ánh mắt tối sầm lại. Hắn ta ra lệch cho cấp dưới.
- Đi tới biệt thự Cung gia.
----- Cưng à! 10 phút nữa không có mặt chỗ tôi, cưng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy!--------
Người gửi ( Cung Hoán)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay Hải Tiêu Tiêu lại đến trường trong tâm trạng cực kì khó chịu. Đến lúc tan học tâm trạng càng tồi tệ hơn.
Lí do rất đơn giản, tối qua ai đó ăn cô xong lại mất tích không thấy tâm hơi, cũng không hề đến trường. Hôm nay thầy giáo dạy ngoại ngữ đã quay lại. Trương Diệp Thành dù gì cũng là giáo viên dạy thay, bây giờ dạy thay xong rồi lại biệt tích.
Nhắn tin hay gọi điện cũng không hề bắt máy..
Mới sáng lúc cô còn đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng thì thầm của ai đó bên cạnh bảo " Đợi anh ".
Haizzz, ít nhất anh cũng nên cho cô biết anh bây giờ ở đây chứ.
- Hoa Tiếu, chiều nay nghỉ học cậu không làm gì chứ?
- Không a...
Hải Tiêu Tiêu lại bắt đầu chán nản, em gái cô chỉ còn một tháng nữa là khỏi hẳn, lúc đó chắc cô được tự do rồi quá. Nghe người khắc gọi mình bằng tên em gái cô cũng chẳng thoải mái gì.
Còn nữa, ngày mai là ngày hẹn gặp mặt của Bang Hội trong game của cô ở Kim Đế rồi. Lần này cô sẽ đi để làm quen với mọi người.
Còn nữa ngày kia còn vụ hộp lớp nữa, cô tí nữa thì quên luôn.
Không có anh ở đây cô vẫn bận đấy thôi, lấy đâu ra thời gian nhớ anh chứ, hừ.
- Hoa Tiếu, nghe tớ nói không vậy?
- Hả.
Hải Tiêu Tiêu giật mình, quên mất nảy giờ Túy Lương Lương đang hỏi mình.
- À không, tớ rảnh, sao vậy?
- Chiều nay cậu cùng mình đến một nơi nha.
- Được rồi, đi đâu vậy?
- Đến lúc đó thì sẽ biết!
Cuối cùng Hải Tiêu Tiêu cũng biết câu "đến lúc đó thì sẽ biết" là như thế nào rồi.
Hai cô nàng ăn mặc cực kì bình thường đứng trước một biệt thự cực kì xa hoa mà cảm thán, tiểu tổng tông ơi, giàu có cần giàu như thế không, nghĩ thôi cũng thấy sót tiền rồi. Căn biệt thự quá đỗi xa hoa đi.
Túy Lương Lương và cô được quản gia đưa vào trong phòng khách hoa lệ, đến Lương Lương cũng không ngờ cô theo địa chỉ viết trên giấy mà đi được đến đây cơ đấy.
- Ai zzo, trong các cô ai là bạn gái của Lôi Hoa Vũ?
Một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên, cùng với đó là một người phũ nữ trẻ tuổi ăn mặc gợi cảm đi xuống.
Lần đầu nhìn thấy người này, trong đầu của cả cô và Lương Lương liền nhảy ra vài chữ.
Tiểu yêu tinh dụ người.
Ôi mẹ ơi, cô nghi ngờ cuộc đời này quá, đến phụ nữ cũng bị mê hoặc bởi phụ nữ ư.
- Tôi hỏi hai người đấy, đồ xấu xí quê mùa.
Ok, Hải Tiêu Tiêu hoàn toàn tỉnh ngộ ra rồi, ông trời ban cho cô ta cái đẹp lại lấy đi mất giáo dục của cô ta. Đời mà, có công bằng bao giờ đâu. Hải Tiêu Tiêu hướng ánh mắt khinh bỉ của cô ta nhếch miệng cười nhẹ.
Thấy thái độ của Hải Tiêu Tiêu vậy thôi mà cô ta đã tức điên lên rồi, thật là không biết kìm chế gì cả.
- Tôi tìm Lôi Hoa Vũ.
Túy Lương Lương lạnh nhạt nói. Bề ngoài hòa đồng vui vẻ đều không thấy, thay vào đó là lớp phòng bị lạnh băng. Rất có khí chất.