Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi

Chương 32: Miệng chó không mọc được ngà voi

Sáng sớm hôm sau, Trương Diệp Thành đưa Hải Tiêu Tiêu về trong lúc tình trạng của cô cực kì thấp thỏm và ngại ngùng.


Còn về việc gì nữa, tất nhiên là đêm qua hai người ngủ chung giường, cô đã cố gắng chui vào góc giường nhưng sáng ra lại phát hiện mình chui vào lòng anh, chân còn rất thoải mái quấn lấy eo anh. 
Lần đầu tiên trong 23 năm qua Hải Tiêu Tiêu muốn chui đầu xuống đất vì xấu hổ.


Dù gì thì cũng qua rồi, cô không nên nhớ lại, không nên nhớ lại làm gì!
Cũng may sáng nay cô được nghỉ học, vậy nên thời gian sao khi về trọ chính là...
Hẹn cô bạn Lạc Hoan Hoan ra ngoài đi dạo.


Lần này cô ăn mặc thành thục hơn. Một chiếc váy dài ngang đầu gối màu lục, cổ áo kiểu sườn xám có cách tay dài, đôi giày đế thấp màu xanh sẫm đã được cô mua nhiều năm, tóc búi cao, đeo thêm khuyên tai cùng dây chuyền, khuôn mặt trang điểm sơ qua.


Sau khi nhìn hình ảnh mình trong gương, cô hài lòng xách chiếc túi nhỏ ra ngoài.
Lạc Hoan Hoan chính là một mỹ nhân a, cô nàng tùy tiện mặc gì cũng thấy quyến rũ, đường cong mềm mại làm người đi đường phải ngoái đầu nhìn.
Luôn luôn là tiêu điểm.


Vì thế, thân là cô bạn đi cùng với cô ấy, cô cũng phải ăn diện cho bản thân đôi chút.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Hải Tiêu Tiêu xách túi lớn túi nhỏ đi theo Lạc Hoan Hoan mệt muốn xỉu. Cô cứ như con cu li xách hết quần áo, giày dép, trang sức cho cô nàng, thật hành hạ thân xác mà.


- Bà cô của tôi ơi, cậu đi chậm chậm một chút.
Cô hớt hả đuổi theo cô nàng, chân cô cũng chỉ ngắn hơn cô nàng có chút xíu thôi mà như một trời một vực vậy, đúng là mệt quá đi.
- Cậu la cái gì, chẳng phải đó toàn là đồ của cậu thôi à!


Đúng thật là vậy, lần này Lạc Hoan Hoan kiên quyết bắt cô mua đồ mới để đi họp lớp cuối tháng này. Dù có lí do lí sự như thế nào cô cũng đầu hàng trước câu nói của cô nàng: Tớ đẹp thế này thì người của tớ cũng phải như thế chứ.


Được rồi, cô biết cô nàng rất quan tâm cô, không muốn làm mất mặt cô bạn nên cô đành đồng ý.
- Chúng ta kiếm quán nào nghĩ chút đi, nắng bỏ xừ ra rồi này.
Nhìn ánh mặt trời nắng gắt, cô lại bắt đầu than thở.


- Được rồi, được rồi, phía trước có quán kem, chúng ta đi qua đó nghĩ một chút.
Vừa nói xong, cô nàng vội xách một cái túi lớn giúp cô, đi thẳng đến quán kem.
Nhưng lúc cô nàng chạy vội vào cửa kính, đầu thì quay phía sau nhìn cô, không chú ý người phía trước.


Thế là cái cảnh một người đàn ông đẹp trai vừa đẩy cửa kính đi ra thì liền có một người nhào vào lòng, làm y sắp ngã ngữa ra sau.
Vội ôm người trong lòng lại, y ổn định thân mình để không bị ngã.
- Xin lỗi.


Người trong lòng vội vàng thoát ra khỏi tay y cúi đầu nhận lỗi, y cũng chưa nói gì chỉ cười nhẹ. Nhưng người bạn gái đi cùng y thì chưa gì đã nổi giận chỉ tay mắng người.
- Thứ đàn bà đê tiện, mày định dùng cách này để làm anh Phong chú ý có phải không? Mày là con nào hả?


Lạc Hoan Hoan cười, một nụ cười rất tươi. Chỉ có Hải Tiêu Tiêu cô biết, cô nàng nổi khùng, à không, nổi giận thật rồi.


Nhìn nó cười của Lạc Hoan Hoan, Mẫu Tích Phong nhất thời đần mặt ra. Không ngờ cũng là một bông hoa đẹp trong hàng ngàn bông hoa đấy, đấy lòng y bỗng nhộn nhạo, nơi đâu có mỹ nữ, nơi đó có y. Còn nụ cười đó nữa, có lẽ cùng y là đồng loại người đi.


- Mày cười cái gì? Muốn quyến rũ anh Phong của tao hả? Mày là cái thá gì? Biết tao là ai không?


Cô ta thấy người mình mắng còn là một mỹ nữ sinh đẹp thì càng tức giận hơn. Cô ta là công chúa của tập đoàn giải trí Tân Nhất hùng hậu nhất thành phố này đấy, không ai là không sợ cô cả, đến cả Tích Mẫu Phong cũng nể mặt cô mà "hẹn hò" với cô, tuy hai chữ "hẹn hò" này là do cô nói thôi.


- Cô là ai?  Tại sao tôi phải biết? Còn nữa nhìn tiểu thư xinh đẹp này là người có gia giáo, chắc cô cũng hiểu tội phỉ báng người khác là như thế nào nhỉ? Ôi, đây còn là nơi công cộng nha ----


Chữ "nha" bị cô nàng kéo dài hết cỡ, Hải Tiêu Tiêu phía sau chỉ trộm cười, cô nàng này cũng độc miệng, chửi người ta mà làm như không chửi ấy.
Rõ ràng là không có một từ nào thô tục, nhưng nếu cô là vị tiểu thư này chắc chắn cô sẽ thấy mình bị người khác sỉ nhục a!
- Mày, mày...


Cô ta cứng họng không biết nói thế nào. Nhìn những người xung quanh đang nhìn bọn họ, cô nàng ấm ức không mắng nên lời. Nhưng nếu cô mắng tiếp chẳng phải bảo cô là người không có gia giáo ư, thật mất mặt.


- Thôi đủ rồi, cách cửa này cũng không phải cô mở, đất cũng không phải của nhà cô, cô đứng đây làm gì? Người thông minh thì nhường đường giúp, chắn cửa người khác thật bất lịch sự.


Đang nói bỗng tới câu cuối cô nàng lại nói nhỏ lại, lại giống như tự nói nhỏ với bản thân mình, còn làm biểu cảm rất ghét bỏ. Nhưng nói nhỏ thế nào thì bọn họ đều nghe thấy, không sót một chữ, rõ là đang mắng người khác mà.


Không sợ người mắng những lời thô tục, chỉ sợ người mắng những từ rất có văn hóa.
- Mày, mày...
- Xin lỗi, tôi không phải bác sĩ, không chữa được bệnh cà lăm.
Dứt lời, cô nàng đẩy người qua một bên, đi thẳng vào trong quán.
- Con khốn, tao phải dạy cho mày một...


Câu nói giận dữ của cô ta chưa kịp nói xong thì bị một người chặn lại.
Ánh mắt y lạnh lùng quét qua cô ta đến sởn da tóc.
- Nhan Hoa Kỳ, lần sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, bây giờ tôi không muốn thấy cô.


- Phong, em biết lỗi rồi mà, chỉ là em không khống chế được cảm xúc, em yêu anh, là tại cô ta muốn quyến rũ anh nên em mới...
Vừa nói Nhan Hoa Kỳ vừa rưng rưng nước mắt nhìn rất tội nghiệp, rõ ràng vừa rồi còn rất điêu ngoa như mấy bà thím giờ liền hóa thành bạch liên hoa mềm yếu, thật ghê gớm.


Hải Tiêu Tiêu nhìn thấy quả thật chịu không nổi, liền học theo Lạc Hoan Hoan, đẩy cô ta qua một bên rồi đi thẳng vào trong, còn không quên để lại một câu.
- Cẩu chuỷ lý thổ bất xuất tượng nha, cẩu khẩu lý sinh bất xuất tượng nha. (Miệng chó không mọc được ngà voi, kẻ xấu không thể nói lời tử tế.)*


Cô ta nghe thế liền đen mặt tức giận, nhưng người trước mặt lại quan trọng hơn. Nhan Hoa Kỳ thu lại giận dữ chỉ oán hận liếc bóng lưng hai người. Cứ chờ đấy, cô ta sẽ trả mối nhục này.
- Tôi không thích dây dưa.
- Anh, đừng thế mà, sau này em sẽ ngoan hơn...


Mặt cho cô ta có khóc lóc thế nào, Mẫu Tích Phong vẫn dứt khoác gọi trợ lý tiễn cô ta về, và lần sau y cũng không muốn gặp cô ta nữa. Nếu không vì nể Nhan Kiến, người bố giàu có của cô ta thì y đã không đi cùng cô ta.


Thấy cô ta xinh đẹp, y cũng có hứng thú, cô muốn gì y cũng chiều dù cô nổi hứng đòi ăn kem y cũng cùng cô mua, nhưng hứng thú cũng chỉ là hứng thú, y cũng chưa tới nỗi phải đứng dưới bố cô ta đâu, nếu muốn, y vẫn có lật đổ được Nhan Kiến, bất quá thêm bạn vẫn đỡ hơn thêm thù nên y mới nhân nhưỡng tí thôi. Nhưng muốn đi cùng y, cô ta chưa đủ tư cách đâu.


___________Hết Chương 32___________
* Câu thành ngữ ấy thật ra VN cũng nghe nhiều rồi, ta thích để Hán Việt nghe cho nó ngầu (。・ω・。) còn mấy bạn đọc thấy thế nào thì ta không biết!!!