Trong một quán bar nổi tiếng nhất thành phố A. Nơi ăn chơi tụ tập của những công tử thế gia, những người giàu có thuộc giới thượng lưu mà ai cũng phải kiêng kị.
Trong phòng hảo hạng duy nhất ở tầng ba, Mẫu Tích Phong ung dung gác tay sau ghế Sopha, chân vắt chéo đung đưa không hề có nhịp điệu.
Cả người toát lên vẻ phong lưu, một trong những người đàn ông đào hoa mà từ bé gái đến các cô thiếu nữ trong trắng, những người phụ nữ có chồng, phụ nữ tuổi trung niên, hay các bác gái lớn tuổi đều phải si mê.
Nhưng con người này giờ đây không còn vẻ lãng tử như khi gặp phái nữ, mà là một dáng vẻ lười biếng đang nhắm nháp thứ rượu thượng hạng trong tay.
Đôi đồng tử bỗng xoay quanh người đàn ông ngồi đối diện. Cũng chính là người bạn thân chí cốt của y.
- Thành, vị hôn thê của cậu đã đặt vé máy bay, chỉ vài ngày nữa sẽ đến thành phố A.
- Tôi đã nói rồi, tôi không có vị hôn thê.
Trương Diệp Thành uống cạn ly rượu trong tay, thứ rượu vàng ươm nồng nàn này giống như đúc rượu của Mẫu Tích Phong. Bởi vì loại hai người uống đều là từ một chai.
- Diệp Chi mà biết được cậu nói những lời vô tình như thế này, em ấy chắc sẽ đau lòng lắm!
Mẫu Tích Phong bỡn cợt nói. Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trương Diệp Thành y rất hả dạ. Tuy là bạn thân chí cốt nhưng y vẫn nhớ rõ mình bị Trương Diệp Thành chơi xỏ rất nhiều lần, làm y phải chịu khổ đủ điều.
Bây giờ khó lắm Trương Diệp Thành mới gặp tình cảnh như thế này y rất muốn báo thù nga. Không phải y đục nước béo cò, chỉ là tiện tay tiện tay thôi, haha...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu một tháng trước Trương Diệp Thành không xảy ra tai nạn thì đầu óc cũng không đến nỗi như bây giờ. Vất vả trở về nước để theo đuổi một người con gái, mà Trương Diệp Thành cứ đinh ninh đó là người con gái mình yêu.
Y thật sự cũng không biết phải làm sao nữa. Chỉ đợi đến khi Diệp Thành khôi phục lại bình thường thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
- Diệp Chi? Đó là người mà cậu nói là vị hôn thê của tôi ư?
- Đúng vậy!
- Hừ, tôi còn chẳng nhớ rõ diện mạo của cô ta như thế nào?
- Cậu cứ yên tâm, nếu em ấy trở về sẽ khiến cậu thay đổi thôi.
Mẫu Tích Phong nhàn nhạt cười, y nâng tay uống thêm một ngụm rượu. Sắp tới sẽ có trò hay cho y xem rồi.
Nhưng trong lúc chờ đợi, y muốn xem xem người con gái mà Trương Diệp Thành yêu, là người như thế nào?
Thật chờ mong!
* * *
Ở một nơi xa xôi, trong căn biệt thự to lớn và sang trọng.
Bể bơi trên sân thượng của tòa biệt thự phát ra những ánh sáng xanh lam đẹp mắt, kết hợp với một màn trời đêm sáng rực rỡ tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn.
Hồ bơi rộng lớn ở chính giữa, xung quanh là những mái che, và những chiếc bàn ghế sang trọng đặt sẵn để tiếp đón khách mỗi khi có tiệc. Mọi thứ được trang trí thật lộng lẫy.
Giờ đây, trên một chiếc bàn cổ lung linh với những ánh nến, bày biện trên bàn là những món ăn rất bắt mắt.
Nến đỏ, hoa tươi, hồ bơi. Mọi thứ trông thật lãng mạn.
Nhưng cách đó không xa, ở rìa hồ bơi, không gian đầy lãng mạn này lại bị lấn áp bởi tiếng rên rĩ đầy ɖâʍ đãng của một người con gái.
Tiếng nhóp nhép ra vào, tiếng va chạm da thịt, và tiếng nước văng tung tóe vang lên khắp mọi nơi.
Hai thân thể lỏa lồ của một người đàn ông cao lớn và một cô gái nhỏ nhắn.
Người con gái đó quỳ xuống một bậc của hồ bơi, nước chỉ đến ngang hông, người đàn ông ép sát phía sau, với tư thế này có thể thuận lợi ra vào bên trong cô gái ở dưới nước.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô gái không ngừng rên rĩ, thốt ra những lời nói ɖâʍ đãng, thân thể không ngừng uốn éo.
- Ưm... Ư... Nhanh lên... Đúng rồi... Đâm mạnh vào em đi...a...a...
- Ngô...thật sâu...ư...ư... Rất sướng... Mau hòa tan em đi...ưm...
Người đàn ông đưa tay ra phía trước ngắt hai điểm nhỏ trên nhũ hoa đang không ngừng đung đưa của cô gái. Sau đó lại không ngừng nhào nặn, xoa bóp đến khi nó mếu mó.
- Diệp Chi, đúng là tiểu yêu tinh ɖâʍ đãng, cái miệng nhỏ bên dưới của cô thật lỏng lẻo, có phải đã có biết bao nhiêu thằng đàn ông chơi qua rồi không?
Người đàn ông nghiến răng nói, sau đó tốc độ đâm vào càng nhanh và mạnh hơn làm cô gái không ngừng kêu to.
Từ cái thúc vào thật sâu, kèm theo nước hồ bơi chảy mạnh vào trong hoa mật, cảm giác khoái cảm ngày càng kích thích. Cô gái không ngừng vểnh mông cao hơn, phối hợp với người đàn ông để thứ kia của hắn ta đâm sâu hơn, đụng chạm đến tử cung của cô.
- Khốn kiếp, còn dám chủ động dụ dỗ đàn ông, đúng là thứ đàn bà không biết xấu hổ.
Hắn dùng tay vỗ mạnh vào mông cô gái.
Vừa rồi, lúc cô vểnh mông, thứ to lớn của hắn bị cô ép chặt xém tí nữa đã bắn ra.
Nghĩ tới cô cũng chủ động như thế với những người đàn ông khác, hắn lại phát điên lên, không kìm chế được cơn tức giận, nắm chặt eo cô bắt đầu dùng hết sức ra vào.
- A... Đau... Đau quá...ư...
- Cô còn biết đau, hôm nay tôi phải chơi chết cô.
Hắn rút cự vật của mình ra khỏi người cô, sau đó lại đâm thật sâu vào. Nước cũng theo động tác của hắn chảy vào trong rồi lại ra ngoài trở thành một vòng xoáy sâu hút.
Mặc kệ cho cô kêu la như thế nào, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc mà phát tiết cơn phẫn nộ của mình.
- Aaaaaa...
Cô hét lên thật to, hoa mật co rút từng trận, một dòng nước ấm xối lên cự vật của hắn.
Sau khi qua cơn khoái cảm, cô mệt nhọc nằm bệch trên thành hồ bơi.
- Mau rút ra.
Cô gằng giọng ra lệnh cho hắn.
- Khốn khϊế͙p͙, còn muốn ra lệnh cho tôi.
Hắn lại tiếp tục luận động, lấy tốc độ chạy nước rút không đến chục cái đã ép chính mình phóng thích bên trong cô.
- Aaaaaa.... Khốn khϊế͙p͙, ai cho anh ra bên trong tôi.
Cô hét lên giận dữ, trừng mắt nhìn hắn ta, ánh mắt đầy khinh bỉ.
- Cô nên nhớ, cô cũng chỉ là một con đàn bà ɖâʍ đãng nằm dưới thân tôi thôi, cho dù chúng ta có ngồi cùng một thuyền thì cô cũng không thể ra lệnh cho tôi. Tôi phải làm cho cô nhớ, dám coi thường Lưu Viên Ngọc tôi thì không có kết cục tốt.
Nói rồi hắn lật ngược cô lại, cho cô nằm hẳn ở trên bờ, gác hai chân cô lên vai, hắn lại bắt đầu luận động tiếp.
Cứ như thế, Lý Diệp Chi bị dày vò cả một đêm.