- Vợ yêu! Anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa.
?_?
@_@
+_+
Trên là ba biểu cảm lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt Hải Tiêu Tiêu.
Biểu cảm thứ nhất. "Anh vừa nói cái gì vậy? "?_?
Biểu cảm thứ hai. "Đầu cô có phải có vấn đề rồi không? " @_@
Biểu cảm thứ ba. "Ai là vợ yêu của anh chứ? " +_+
Trong lúc khuôn mặt của cô đang mếu mó đủ kiểu thì hai cô nàng kia cũng không khá hơn là bao.
- Anh xin lỗi, đừng giận nữa nha vợ?
- Ai là vợ anh?
Cô tức giận hét lên. Thật là trơ trẽn, cô khi nào thì là vợ của anh. Còn nữa, cái giọng điệu làm nũng làm cô nổi hết da gà da vịt rồi.
- Anh biết lỗi rồi mà, em đừng như thế!
Tiếp tục ôm chặt eo, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô. Trương Diệp Thành mặt dày làm nũng.
- Anh buông ra mau, tôi đã bảo tôi không phải vợ anh.
Cảm nhận được lòng ngực ấm áp của anh, hai tai cô đỏ ửng, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa bàn dân thiên hạ, sao hai người họ có thể mặt dày mà ôm ấp nhau như thế này được.
- Ư...là tối qua là do anh không kiềm chế tốt, anh không cố ý làm em mệt mỏi!!!
- Anh...
Lần này thì cô tức giận đến nghẹn thở rồi. Lời nói của anh quá mờ ám, chắc chắn mọi người sẽ hiểu lầm, cô muốn giải thích nha! Huhu...oan ức quá.
Cô ả tóc đỏ mặt đen như đít nồi nhìn đôi vợ chồng đang tình tứ. Có lẽ vì vấn đề sinh hoạt vợ chồng mà cô vợ nhỏ giận dỗi chồng. Trong hai người sến súa còn hơn cả văn thơ của Quỳnh Dao.
- Hóa ra là anh đã có vợ rồi, thật ngại quá.
Cô ả cố gắng nở nụ cười khó coi đi về phía Trương Diệp Thành. Dù sao nhìn cô vợ anh còn rất trẻ, giống như là trẻ vị thành niên?!!!
Giới trẻ bây giờ yêu nhau dù chưa đăng kí kết hôn vẫn xưng hô như vợ chồng, cô ả tóc đỏ không chắc cặp trước mặt này là vợ chồng thật hay giả, như cô ả vẫn không nên bỏ qua cơ hội này.
Vì thế cô ả đõng đẽo liếc mắt đưa tình với anh rồi khéo léo đặt danh thϊế͙p͙ của mình lên tay anh.
- Nếu vợ anh không thỏa mãn được thì gọi cho em nha, baby ♥
Cô ả bỏ đi còn không quên để lại một nụ hôn gió ướt áp. Rất tiếc cái danh thϊế͙p͙ của cô ả trong tay anh đã không cách mà bay đến một xó xỉn nào rồi.
Còn Hải Tiêu Tiêu thì không ngừng ớn lạnh, có cần phải thần thái như thế không chứ.
Trương Diệp Thành nước mắt lưng tròng nhìn cô đắm đuối.
- Vợ à! Không phải do anh hấp dẫn đám ruồi bọ đó đâu...
Mặc dù cô ả đã đi xa nhưng không hiểu sao vẫn nghe rõ ràng câu nói của anh, không sót một chữ.
Rất nhanh, đôi giày cao gót 8 phân của cô ả bị lệch sang một bên, may mắn có cô bạn bên cạnh đỡ nếu không cô ả đã thân thiết với mặt đất rồi.
Người đàn ông này, đúng là giết người không dao, xuất khẩu là kill chết người ta mà!
- Anh thôi giả bộ đi, người ta cũng đi rồi.
Cô xoa cánh tay đang nổi từng đợt da gà ghét bỏ nói.
" Ruồi bọ ", anh cũng biết những người đó là ruồi bọ à. May là anh còn thông thái đó. Nếu cô mà là đàn ông gặp phải tình cảnh này hẳn là bị cặp ngực dưa hấu kia đè chết rồi.
Anh bất đắc dĩ không giả bộ nữa buông cô ra, khéo môi cong cong.
- Cái này gọi là
Ai bảo cô dám tính kế anh.
- Hứ.
Cô tức giận muốn đánh người thật mà, đúng là con sói lão luyện. Bổn cô nương sẽ ghi nhớ mối thù này, không bỏ qua cho anh đâu.
Nhìn biểu cảm giận dỗi hết sức đáng yêu của cô, anh đưa tay xoa xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng nói.
- Chẳng phải muốn ăn tôm sao, nhanh mua rồi chúng ta còn về nhà nấu bữa trưa.
Một tay đẩy xe hàng, một tay kéo cô đi về phía những con tôm trên quầy.
Nhưng trong đầu gã sói nào đó đang từ từ lướt qua những hình ảnh. Một bàn ăn thị soạn, sau đó là hình ảnh no nê khi ăn xong của cô nằm trước miệng sói.
Người ta nói không sai " Thà làm con ma no còn hơn làm con ma đói ". Bất quá, anh chỉ ăn chút thôi mà, anh làm sao để con thỏ nhỏ của anh chết đói được.
Ừ, chăm cho thỏ béo tốt thì sói mới ăn được chứ. Trương Diệp Thành nở lên một nụ cười gian tà.
Không biết nghe được suy nghĩ này Hải Tiêu Tiêu có thắt cộng bún mà tự tử vì sự ngu ngốc của mình không? Cô đang tự dâng mình đến miệng sói a...
* * *
Hải Tiêu Tiêu sau khi ăn no nê thảnh thơi vắt chéo chân ngồi xem Ti Vi.
Nửa tiếng trước khi nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn trên bàn thì cô không khỏi cảm thán!
Trương Diệp Thành nấu ăn thật tuyệt! Anh nếu không đi làm đầu bếp thì thật lãng phí.
Nguyên cả bàn đồ ăn ngon như thế hầu hết đều vào bụng của cô.
Ừ, Trương Diệp Thành dù rất là sấu xa, nham hiểm, bỉ ổi, vô liêm sỉ, đê tiện,...vân vân và mây mây thì ưu điểm lớn nhất có lẽ là ngoại hình và nấu ăn ngon.
Ừ, đúng là chỉ có như vậy.
Mọi người muốn hỏi con sói đó đi đâu rồi à? Sau khi rửa chén xong thì anh ta đã đi tắm rồi.
Con người này rất ưa sạch sẽ, ngày có khi tắm ba, bốn lần cũng nên. Hẳn là có bệnh...
Trong lúc đợi quần áo khô hẳn thì cô thấy thật buồn chán, ti vi cũng chiếu toàn những chương trình chẳng hề thú vị.
Móc từ trong cặp ra chiếc ví Tiền của mình, Hải Tiêu Tiêu vui vẻ khoác áo đi ra ngoài.
Hình như có một tiệm tạp hóa cách đây mấy nhà thì phải, cô muốn mua chút đồ.
(* ̄︶ ̄*)
"Cạnh"
Cửa phòng tắm mở ra, một mùi hương sữa tắm lan tỏa khắp mọi nơi.
Hải Tiêu Tiêu vội vàng cất thứ đồ của mình ra sau lưng, chột dạ nhìn cửa phòng tắm.
Trương Diệp Thành nửa trần từ từ bước ra. Lòng ngực săn chắc, nước da trắng mịn, xương quai xanh khỏi phải nói đẹp mê người.
Một hạt nước còn vươn trên tóc chảy dài theo cổ, đi qua xương quai xanh và một điểm hồng chói mắt, chảy dần xuống bụng, qua từng từ múi từng múi cơ săn chắc.
Nhìn theo hướng chảy của giọt nước, mũi cô dần nóng lên, đến khi giọt nước đi qua hông rồi lọt vào khe ở giữa, cô cứ tưởng là mình gần phun máu chết tươi tại chỗ rồi chứ.
Mô phật, Amen...
Người ta nói không sai, đàn ông đẹp nhất là khi vừa tắm xong. Càng đẹp hơn là bên hông anh ta quấn một chiếc khăn lõng lẽo, có thể thấy được bắp đùi trơn bóng, rắn chắc.
"Ực"
Cô nuốt nước miếng.
Giờ đây ai dám nói cô phải giữ hình tượng thục nữ không được dùng ánh mắt háo sắc để nhìn Trương Diệp Thành thì cô sẽ cho tên đó ăn tỏi mà quy tiên.
Bắt gặp ánh mắt háo sắc, thèm thuồng nhìn cơ thể của anh, khóe môi anh khẽ cong lên.
- Có muốn xem thêm không?
Anh đưa tay vuốt vuốt mép khăn tắm, ý chỉ rõ ràng nếu cô nói muốn thì anh sẽ bỏ khăn tắm ra nha.
Cô hướng theo ánh mắt của anh nhìn chằm chằm nơi đó. Sau đó đỏ mặt quay sang chỗ khác.
- Xấu xí thế...tôi không muốn xem.
Hừ, cô đang coi thường anh đấy, coi thường người anh em của anh xấu xí, ai bảo anh vô liêm sỉ như thế. Đáng đời lắm...
Dám chê thứ đó của anh xấu xí, xem ra con thỏ nhỏ của anh lại không biết sợ rồi, anh phải dạy dỗ lại cô thôi.
- Xấu xí!... Không những nó xấu xí mà còn rất lưu manh nữa đó!
Anh mặt lạnh đi đến chỗ cô.
- Anh... Anh làm gì?
Cô hoảng hốt muốn chạy trối chết.
- Chẳng phải em biết rồi sao.
Anh bình tĩnh ôm chặt lấy cô. Da thịt hai người khẽ chạm vào nhau.
Má ơi, cô đang chạm...chạm vào da mịn màng của anh. Khốn khϊế͙p͙, tính háo sắc của cô đang nổi dậy, mặt nóng bừng lên, tim nhảy loạn như uống phải thuốc lắc.
Anh cúi người hôn lấy môi cô, thân thể đè cô ngã xuống bàn.
"Bùm" một tiếng nổ vang lên.
Sắc mặt anh đơ ra.
Cô gượng cười.