Trưa hôm nay, mặt trời đã lên đỉnh điểm, cái nắng chói chang gần như thiêu đốt người ở bên dưới.
Hải Tiêu Tiêu cố gắng chịu đựng cái nóng, không phải từ mặt trời to to ở trên kia, mà chính là hai cái mặt trời nhỏ ở phía trước này.
Một mặt trời dịu dàng Ôn Hạ Thanh luôn tươi cười rạng rỡ.
Một mặt trời lãnh khốc Bạch Mục Thần trầm lặng đến ghê người.
Chẳng phải các người cùng một giống sao không hút nhau đi.
Hút đứa lạc loài như cô làm gì chứ.
Hải Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt!!!
Đang lúc gần như không còn thời gian để do dự, cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô quen mắt đậu lại gần, cửa xe không mở nên không hề thấy được người bên trong, chỉ nghe tiếng còi xe kêu lên vài tiếng.
"Ting" tin nhắn của điện thoại cô reo lên.
<< Người đàn ông của Tiêu Tiêu đã gửi tin nhắn >>
Nhìn màng hình điện thoại, cô đen mặt.
Thảo nào, lúc trước anh ta đã biết số điện thoại cô thì còn sờ mó điện thoại cô làm gì chứ.
Cô cứ tưởng lần đó là đổi ảnh Idol của cô thôi không ngờ cái này cũng đổi, hay... Anh giỏi lắm.
Mở tin nhắn ra xem... Cô âm thầm chửi rủa anh n lần.
< Mau lên xe. >
Ba từ ngắn gọn không hề thuyết phục cô...
"Ting" lại thêm một tin nhắn nữa.
< Đừng để anh phải giận. >
Mí mắt Hải Tiêu Tiêu giật mạnh vài cái, sau đó cô miệng cười đi đến chỗ Ôn Hạ Thanh.
- Xin lỗi, tớ có hẹn rồi, không thể cùng cậu về được.
- Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ cô hẹn với tên Bạch Mục Thần mà không về với cậu.
Như nhìn ra ánh mắt của Ôn Hạ Thanh, cô quay sang nhìn Bạch Mục Thần đang tiêu dao đắc ý.
- Xin lỗi, tôi đi trước.
Bỏ lại một câu, cô vội chạy tới chỗ xe của Trương Diệp Thành trong sự ngỡ ngàng của hai người kia.
"Cạch"
Mở xe, ngồi vào trong, Hải Tiêu Tiêu chưa kịp thở phào vì nhẹ nhõm thì đã bị người ta đè xuống, vai đụng phải tấm kính đau sót không nói nên lời.
- Quả nhiên, xung quanh em thật nhiều ruồi bọ, anh không quản là không được rồi.
Nhìn gương mặt nghiêm nghị ở gần trước mắt, cô âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Lời nói rất không hợp với biểu cảm của anh ta, cũng quá biến thái đi, khẩu vị này cô thật sự nuốt không trôi.
Giống như anh đang thảo luận một vấn đề gì đó trên lớp vậy 〒_〒
- Em còn nhớ những gì tôi nói chứ?
Anh khẽ nhấc gọng kính nhìn cô âm thanh lạnh lẽo.
Cô rùng mình một cái, hít thở không thông khó khăn nói.
- Đương... Đương nhiên rồi.
Sau đó còn cố nặn ra một nụ cười mếu mó.
- Ngoan.
Anh trườn người tới, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua trên mặt nước.
Tim cô đập lệch đi một nhịp, vành tai bắt đầu đỏ ửng lên.
Đây là phần thưởng ư, cô cảm nhận được cái gì đó ngọt ngọt dâng trào.
Xe nổ máy, bắt đầu chạy.
Cô chỉ ngồi im không dám nhìn người bên cạnh, cúi đầu tự kỉ nghịch ngón tay của mình.
* * *
Lần này Trương Diệp Thành không hề đưa cô về trọ mà đưa cô đến nơi ở của anh, một căn hộ khá tiện nghi trong khu đất cao cấp quanh đây.
Anh nhập mã để mở cửa, sau đó từ trên kệ lôi ra một chiếc dép hình gấu bông màu hồng rất dễ thương mang vào, cô suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Hóa ra thầy giáo Trương luôn nghiêm túc đứng đắn lại trẻ con như vậy, nếu như mấy fan nữ của anh trong trường biết được thì hình tượng của anh sẽ thành cái trò gì đây, kaka.
Anh bình tĩnh lấy ra một đôi giống cái của anh nhưng có kích cỡ nhỏ hơn để trước chân cô.
- Mang vào.
Ừ, cô rất nghe lời thay dép. Giật mình một cái, cô nhìn đôi dép vừa vặn trong chân mình, không phải trùng hợp thế?
- Em uống nước ngọt hay nước lọc?
Trong lúc cô còn đưa mắt quan sát xung quanh, anh đã thay một bộ đồ khác bước ra.
Wow... Thật sự là không thể ngờ được.
Trương Diệp Thành mặc một chiếc áo rất có kiểu dáng. Đó là một chiếc áo lệch vai màu xanh dương đậm, để lộ một bên vai và xương quai xanh gợi cảm, rất có sức hút.
Bên trong có lẽ là một chiếc áo lót màu trắng, giống kiểu áo ba lỗ, mặc ngoài với chiếc áo lệch vai nửa hở nửa không trong rất quyến rũ a...
Chiếc quần ống rộng màu trắng xám tôn lên đôi chân thật dài, dài thoăn thoắt.
Chiếc kính đen đã thay bằng chiếc kính tơ vàng. Trong rất dịu dàng quý phái, giống như...giống như nước Pháp vậy đó.
Nhìn thế nào cũng thấy thu hút người ta, điển hình của kiểu dáng của một chàng thư sinh ấm áp.
Ngao ngao, máu mũi cô sắp phun ra đến nơi rồi.
- Nước miếng.
Cô bất giác đưa tay lên lau miệng, a đâu có!
Bỗng anh nở một nụ cười yêu nghiệt, sau đó thong dong xoay người đi.
- Em uống nước cam đi. Rất có lợi cho xương và bồi bổ thể lực.
Lúc này cô đã biết mình bị người ta lười xấu hổ che mặt.
Tính háo sắc của cô đúng là không giấu được, huhu... Có ngày cô sắc dụ chết mất.
Mà khoan đã. Nước cam có lợi cho xương và...bồi bổ thể lực...???
Như nghĩ đến điều gì, mặt cô nhanh chóng đỏ lên, khốn khϊế͙p͙!!!
Chưa đến 5 phút, cô đã cầm trên tay ly cam vắt nguyên chất sóng sánh, màu rất đậm đà, hương cam thoang thoảng có cảm giác rất ngon.
Uống một ngụm, vị cam tươi chua ngọt lan đến tận miệng, ư rất ngon là đằng khác.
- Nước cam thật sự rất ngon.
Cô không tiết lời mà thẳng miệng khen.
- Vậy sao? Anh còn chưa thử qua!
Lúc này cô đang uống ngụm thứ hai thì nghe anh nói vậy vội vàng đưa ý hướng tới anh, ý kêu anh uống thử đi mà quên mất ly này là mình vừa mới uống.
Anh không nói câu nào, rất nhanh đã thưởng thức được vị chua ngọt của nước cam.
Bất quá, là từ miệng cô.
Mặc cho cô còn chưa hiểu gì đã bị anh hôn.
Đưa chiếc lưỡi linh hoạt vào miệng cô, anh tham lam quét sạch mọi thứ còn sót lại trong miệng cô.
Dây dưa, triền miên cùng lưỡi cô, khoáy đảo mọi thứ lên.
Thật lâu sâu đó đến khi cô gần như chết ngạt vì không thể thở được anh mới buông ra, sau đó thản nhiên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
- Không tồi, rất ngọt.
Cô không chết vì ngạt chắc cũng chết vì nụ hôn say đắm này quá, cô thiếu chút nữa bị anh dụ hoặc.
- Anh muốn nếm thêm nữa.
Anh cầm ly nước cam uống một ngụm sau đó dùng miệng đưa nước vào trong miệng cô.
Quá bỉ ổi, ngô cô không chịu được nữa, xấu hổ chết được.
Cô nghiêng người thở phì phò, mặc cho nước cam tràn từ khóe miệng hai người chảy xuống áo cô ướt đẫm.
Anh đứng dậy lâu khóe miệng cười bỉ ổi.
Cô có cảm giác cô trúng kế con mẹ nó rồi.
- Áo em ướt rồi, không thể mặc nữa, mau đi thay đồ rồi chúng ra đi siêu thị, buổi trưa hôm nay ăn ở nhà.
Rất nhanh sau đó trong cơn ngẩn ngơ, cô bị đẩy vào phòng tắm cùng với quần áo được anh nhét vào tay.
Ở nhà? Có phải anh ta thiếu từ không? Phải là ở nhà anh ta mới đúng! Sao cô cứ có cảm giác từ "ở nhà" này giống như đang ám chỉ cô và anh ở chung vậy!
Đúng là bị trúng tà rồi, cô suy nghĩ vớ vẩn cái gì, mau thay đồ thôi.
Sau khi thay đồ xong, nhìn bộ dạng chính mình trong gương nhà tắm, cô nghiến răng nghiến lợi.
" Trương - Diệp - Thành, hóa ra đây là ý đồ của con sói háo sắc nhà anh!!!"
Phi... phi...Cô không ngừng phỉ nhổ...