Sau khi ăn cơm trưa xong, Hải Tiêu Tiêu cực kì thoải mái lười biếng xoa bụng ngồi trên xe để Trương Diệp Thành đưa về.
Khi xe dừng lại cách trọ của cô một khoảng vì con đường khá hẹp, ô tô không thể đi vào được.
- Sắp xếp thời gian học kèm xong anh sẽ gửi lịch qua tin nhắn cho em.
- Ân.
Hải Tiêu Tiêu vừa xuống xe, nghe anh nói không do dự gật đầu.
- Nhưng anh lấy đâu ra số điện thoại của tôi?
Cô thắc mắc nhìn Trương Diệp Thành thông qua cửa xe.
Anh bình tĩnh ngoắc ngoắc tay ý bảo cô lại gần.
Cô cúi sát tai xuống nghe anh thì thầm.
- Anh không thích tên tiểu bạch trên điện thoại em tí nào.
Cô đơ người, vẫn chưa hiểu anh đang nói cái vấn đề gì thì vành tai bị cắn một cái thật mạnh làm cô hét lên.
- Khốn khϊế͙p͙, anh là chó à? Cứ cắn người lung tung!
Cô trừng mắt nhìn người nào đó còn đang cười vui vẻ nháy mắt với cô.
- Tạm biệt.
Bỏ lại một cây tạm biệt, anh thong dong nhấn ga chạy xe đi.
Cô nghiến răng nghiến lợi tức giận.
Dày vò cô đủ kiểu, đừng tưởng một bữa ăn là xong, sau này cô sẽ trả đủ.
Cô xách cặp đi lên phòng trọ của mình.
À, khi nãy anh ta nói vậy có ý gì?
"Tên tiểu bạch kiểm", "trên điện thoại".
Cô vội vàng mở điện thoại.
- Trương Diệp Thành, anh là cái đồ mặt dày!
Cô phỉ nhổ vào. Trên màn hình nền đáng lẽ là ảnh của Idol dễ thương, đẹp trai, quyến rũ chết người của cô bây giờ bỗng chốc biến thành ảnh của ai đó.
Điện thoại cô không hề để mật khẩu, vậy nên rất thuận tiện cho ai có ý đồ bất chính đụng vào.
Phải, chính là cái lúc đi vệ sinh. Con sói đói Trương Diệp Thành đã thừa cơ chạm vào.
Còn dám kêu Idol của cô là "tiểu bạch kiểm". Cô tức giận đổi hình nền thành tấm ảnh cũ, miệng không ngừng hỏi thăm tổ tông của Trương Diệp Thành.
* * *
Buổi chiều, Hải Tiêu Tiêu lại được Ôn Hạ Thanh chở đến trường bằng xe đạp.
Có trời mới biết mấy đứa con gái nhìn cô với ánh mắt thù hằn như thế nào.
Người ta bảo, gần vua như gần cọp, đối với cô thì gần trai đẹp chính là gần dao.
Cho nên bây giờ cô bị vây quanh như người nổi tiếng và chuẩn bị được một đám nhóc dạy dỗ đây.
Trách ai đây chứ!
Chỉ trách cái tên thầy giáo vô sỉ kia thôi.
Chiều nay lên lớp có tiết của anh ta, nên cô đâu thể làm gì ngoài tránh ánh mắt của anh ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Cô muốn tránh anh như anh đâu có dễ dàng buông tha.
Lúc thì kêu lên bảng, lúc thì tận tâm xuống hướng dẫn cô làm bài, đã vậy còn chỉ định cô là người thu bài nộp lại ở phòng giáo viên của anh.
Có khốn nạn không chứ!
Và trên đường về lớp, cô bị bạn học Mĩ Mĩ thân mến và các bạn trong nhóm của bạn ấy lôi vào trong Toilet nữ.
Bị bao vây ở giữa, còn bị hung hăng đẩy mạnh vào tường.
- Bạn học Hoa Tiếu à, sao bạn lại mặt dày vậy chứ?
Một bạn cao gầy, tóc ngắn ngang vai, ánh mắt châm chọc nâng cằm Hải Tiêu Tiêu lên.
Cô bực bội với thái độ của người trước mặt, đưa tay gạt tay người kia xuống. Dù gì cô cũng lớn tuổi hơn tụi nhóc này.
- Ái chà, mày còn dám xấc xược nữa à? Tao nói cho mày biết, thứ đê tiện như mày mau cút khỏi thầy Trương đi, đừng có lảng vãng trước mặt thầy ấy, chỉ tổ làm bẩn mắt thầy giáo yêu quý của tụi tao thôi.
Cô nàng tóc ngắn bỗng lật mặt, chỉ tay thẳng mặt cô phỉ báng.
- Tại sao tôi phải như vậy?
Cô trợn mắt nhìn lại, không hề tỏ ra yếu thế.
- Con điếm, mày đừng có quyến rũ thầy Trương, bộ mày nghĩ mày xứng với thầy ấy à.
Lần này nói là một cô bạn tóc xoăn, dáng người nhỏ nhắn cũng dễ nhìn, chỉ có điều, giọng nói the thé đó không hợp với ngoại hình tí nào.
- A ha, tôi không xứng, vậy các người đanh đá, chua ngoa mới xứng à?
- Mày...
Cô bạn tóc xoăn cứng họng, trừng mắt thật lớn về phía Hải Tiêu Tiêu. Bộ dạng trông thật xấu xí.
- Mày không xứng, người xứng với thầy ấy chỉ có Mĩ Mĩ thôi. Cha Mĩ Mĩ là hiệu trưởng trường mày đang học đấy, cậu ấy đẹp hơn mày, học giỏi hơn mày, dịu dàng lại tốt bụng hơn mày, nói chung là hoàn hảo hơn mày. Chỉ có cậu ấy mới xứng với thầy Trương, mày nghe chưa hả?
Cô bạn tóc ngắn nói, những người khác cũng hùa theo.
Chỉ duy nhất, cô nàng Mĩ Mĩ vẫn im lặng, dịu dàng đứng đó như đang thảo luận về một đề tài nào đó trên phố vậy, coi như mọi chuyện không liên quan tới mình.
- Chật, tôi có nghe lầm không? Tốt bụng đến nỗi mà làm ra mấy trò bẩn này với tôi à! Nếu giàu, đẹp, giỏi, tốt thế thì sao phải là sợ một đứa chẳng có gì như tôi cướp đi thầy giáo yêu quý của mấy người chứ! Haha, thật nực cười.
Hải Tiêu Tiêu cười châm chọc mắng.
Cô cũng không phải kẻ nhu nhược.
Người nào đụng vào cô trước cô sẽ đáp trả, "ăn miếng trả miếng" là châm ngôn của cô.
- Mày, mày...
Cô bạn tóc ngắn bắt đầu điên, cô ta đang định dùng vũ lực với cô thì bị Mĩ Mĩ ngăn lại.
Cô nàng Mĩ Mĩ không còn bình tĩnh như trước nữa, bị người ta chửi thì ai mà bình tĩnh được.
Cô ta đi tới chỗ cô, ánh mắt như người ngồi trên cao mấy ngàn thước nhìn xuống.
- Tôi chỉ muốn cô tránh khỏi thầy Trương của tôi thôi, đây là lời đe dọa! Thứ rác rưởi như cô không ai cần đâu, tốt nhất là nên yên phận làm "rác rưởi" của mình đi.
Cô ta kiêu ngạo bước đi vừa ra hiệu cho những người còn lại.
Cô gái to con nhất trong đám bước ra, xách một thùng nước to không biết đã đầy từ bao giờ hắt lên người cô.
" Ào "
Cô không kịp tránh, mọi chuyện diễn ra cũng quá nhanh đi.
Dòng nước lạnh buốt đổ xuống thân cô, làm cô đau rát.
Hai tai ù ù. Cả thân chật vật cảm nhận từng hơi lạnh buốt người.
- Như vậy vẫn chưa đủ, phải làm một lần dứt khoát cho cô ta từ nay về sau không bao giờ phạm vào nữa.
Cô gái đang cầm điện thoại quay video lại khinh bỉ nói.
- Đúng vậy! Chẳng phải cô ta là con yêu tinh chuyên quyến rũ người khác ư? Chúng ta phải cho cô ta hiện nguyên hình.
Cô ả tóc xoăn thâm ý nói.
Lúc này khắp người Hải Tiêu Tiêu bởi vì bị dội nước mà quần áo ướt sũng, dính vào người. Hiện lên đường cong mềm mại.
Bọn họ khinh bỉ bước tới gần cô.
- Các người... Đừng có quá đáng, đây là trường học.
Cô hét lên, nhưng vừa nói hết câu đã bị cô nàng to con kìm chặt hai tay ra sau. Những người khác thì nhanh tay xé quần áo cô.
- Khốn khϊế͙p͙, các người dừng lại cho tôi.
Cô hét lên, hoảng sợ giãy giụa, chân bắt đầu đá lung tung.
Cô nàng cầm điện thoại cười lớn lên nhìn cô vật vã trong sợ hãi. Ả ta lại nói ra những lời ghê tởm.
- Ôi chao, nếu đăng lên trang trường mày sẽ là người nổi tiếng đấy, con điếm ạ! Haha.
Quần áo cô bị xé rách lộ ra những mảng da thịt và nội y bên trong.
Dù cô có khàn tiếng kêu la chửi bới cũng chỉ đổi lại những lời sỉ vã và những nụ cười châm chọc.
Mắt cô dần đỏ hoe, chẳng lẽ cô phải chấp nhận chuyện này. Con mẹ nó, cô chịu hết nổi rồi, sao không có ai cứu cô hết vậy a!