“Đây là món vũ khí duy nhất ta có thể cho cháu mượn.” ông hổn hển. “Hãy cố gắng dùng nó cho thật tốt.”
Quay lưng lại với thân cây, Gwydion giáp mặt với bốn tên lính còn lại. Thanh gươm của ông vung lên thành một vòng cung chói lọi, lưỡi gươm loé sáng rít trên đầu Gwydion. Những kẻ tấn công lao tới. Một con ngựa lồng lên. Taran chỉ thấy một đám vó ngựa đang bổ nhào xuống mặt cậu. Tên kỵ sĩ hằn học chém mạnh xuống đầu Taran, quay ngoắt đi, rồi lại tiếp tục chém tới. Taran đâm bừa con dao của mình ra tứ phía. Rống lên vì giận dữ và đau đớn, tên kỵ sĩ vội ôm lấy một ống chân và quay ngựa tháo chạy. Không thấy Gurgi đâu, nhưng có một vệt trắng phóng hết tốc lực trên cánh đồng. Melyngar đã xông vào trận chiến. Cỗ bờm óng vàng bay tung lên, con bạch mã cất tiếng hí đáng sợ và lao vào giữa đám kỵ sĩ. Bộ ức hùng dũng của nó đâm vào chúng, thúc bên này, ép bên kia, trong khi những con chiến mã của bọn lính kinh hoàng trợn tròn mắt. Một tên điên cuồng giật cương để quay ngựa của hắn đi hướng khác. Con vật ngã ngồi xuống. Melyngar chồm lên, hai chân trước cào cào không khí và những chiếc vó sắc của nó chém lên tên kỵ sĩ khiến hắn ngã nhào ra đất. Melyngar quay lại và đạp lên tên kỵ sĩ co rúm. Ba tên lính vẫn còn trên lưng ngựa cố vượt qua con bạch mã đang lồng lộn. Bên gốc tần bì, lưỡi gươm của Gwydion vẫn đang chạm chan chát giữa chũng cành lá. Hai chân ông như đã bám rễ xuống đất; mặt đất rung chuyển khi ba tên kỵ sĩ phi nước đại lao tới cũng không làm ông chao đảo. Mắt ông loé lên một ánh sáng khủng khiếp.
“Hãy cố đứng vững thêm một chút nữa.” ông cất tiếng gọi Taran. Thanh gươm rít lên, một tên kỵ sĩ bật ra tiếng kêu tắc nghẹn. Hai tên kia không dấn tới nữa mà do dự chùn lại một chút.
Tiếng vó ngựa vang lên trên đồng. Đúng lúc bọn tấn công bắt đầu định rút lui thì hai tên kỵ sĩ khác phi nước đại đến. Chúng nhanh chóng ghìm cương, nhảy xuống không chút chần chừ và chạy về phía Gwydion. Mặt chúng xám ngắt; mắt chúng lạnh lẽo như đá. Những chiếc đai đồng nặng nề vòng quanh thắt lưng chúng, trên đó lủng lẳng những vòng roi da màu đen. Các tấm giáp che ngực của chúng được tán đầy những núm đồng. Chúng không cầm khiên hay mang mũ. Miệng chúng cứng đờ một nụ cười gớm ghiếc của người chết.
Thanh gươm của Gwydion lại vung lên.
“Chạy đi!” ông thét gọi Taran. “Bọn Vạc Dầu đấy! Cưỡi Melyngar đi khỏi đây ngay!”
Taran trụ chân đứng dựa vào cây tần bì và giờ cao con dao lên. Chỉ một giây sau, hai tên Vạc Dầu đã xông tới. Với Taran, nỗi kinh hoàng như những cánh chim đen tối phủ trùm lên cậu, không phải vì khuôn mặt tím bầm hay cặp mắt không chút ánh sáng của bọn Vạc Dầu, mà là vì sự im lặng ma quái của chúng. Những kẻ câm lặng vung kiếm lên, kim loại nghiến vào kim loại. Hai tên lính tàn bạo chém xuống tới tấp. Lưỡi gươm của Gwydion vượt qua giáp trụ của một tên và đâm xuyên tim hắn. Tên lính xám ngắt không kêu lên một tiếng nào. Không có một giọt máu nào khi Gwydion rút gươm ra; tên Vạc Dầu chỉ khẽ rùng mình một cái; không hề thay đổi nét mặt, và lại tiến tới tấn công. Gwydion như một con sói bị dồn vào đường cùng, cặp mắt xanh của ông loé sáng, răng nhe ra. Lưỡi kiếm của bọn Vạc Dầu đập vào áo giáp của ông. Taran nhảy tới đâm một tên lính xám ngắt; một mũi kiếm chém lên tay cậu và con dao bị ném tung vào một bụi dương xỉ.
Dòng máu chảy dọc xuống mặt Gwydion nơi một cú đâm không may đã chém qua trán và gò má. Lần đầu tiên lưỡi gươm của ông nao núng và một tên Vạc Dầu đâm về phía ngực ông. Gwydion quay ngoắt đi và bị mũi kiếm xuyên vào sườn. Hai tên lính xám ngắt liền lao vào tấn công hăng gấp đôi. Mái đầu bờm xờm của Gwydion gục xuống trong khi ông kiệt sức lảo đảo ngã chúi về phía trước. Với một tiếng thét lớn, ông lao tới rồi khuỵu một đầu gối xuống. Ông cố thu chút lực tàn để vung gươm lên. Hai tên Vạc Dầu ném vũ khí của chúng sang bên, túm lấy ông, đè nghiến ông xuống đất và nhanh chóng trói chặt ông lại. Giờ thì hai tên lính kia mới tiến lại. Một tên túm lấy cổ Taran, tên kia trói quặt tay cậu ra sau lưng. Taran bị lôi đến chỗ Melyngar và bị ném lên lưng nó, bên cạnh Gwydion.
“Cháu có bị thương không?” Gwydion hỏi, cố ngẩng đầu lên.
“Không ạ.” Taran đáp, “Nhưng vết thương của ngài có vẻ nặng lắm.”
“Điều làm ta đau đớn không phải là vết thương này.” Gwydion nói với một nụ cười cay đắng. “Ta đã từng bị thương nặng hơn nhiều và vẫn sống sót. Sao cháu lại không chạy đi như ta đã ra lệnh? Ta biết ta không thế chọi lại bọn Vạc Dầu, nhưng ta có thể kìm chúng lại cho cháu. Dù sao cháu cũng đã chiến đấu rất dũng cảm, Taran ở Caer Dallben ạ.”
“Ngài không chỉ là một vị tướng.” Taran thì thầm. “Sao ngài không cho cháu biết sự thật? Cháu nhớ chiếc lưới cỏ ngài đã đan trước khi chúng ta vượt sông Avren. Nhưng hôm nay trong tay ngài lại là một thứ lưới cỏ mà cháu chưa từng thấy.”
“Ta là người mà ta đã nói với cháu. Con về cái lưới cỏ thì… phải, nó cũng có chút phép thuật. Chính Dallben đã dạy ta cách dùng nó.”
“Ngài cũng là một pháp sư sao!”
“Ta cũng có biết một số phép thuật nhất định. Nhưng than ôi, chúng không đủ mạnh để giúp ta chống lại quyền lực của Arawn. Hôm nay,” ông nói thêm, “chúng còn không đủ để bảo vệ một người bạn đồng hành dũng cảm nữa.”
Một tên Vạc Dầu thúc ngựa đến bên Melyngar. Giật chiếc roi da từ thắt lưng ra, hắn tàn nhẫn quất mạnh lên mình các tù nhân.
“Đừng nói nữa.” Gwydion thì thầm. “Cháu sẽ chỉ làm mình thêm đau đớn thôi. Nếu chúng ta không gặp lại nhau nữa thì xin vĩnh biệt.”
Đám lính cưỡi ngựa suốt một chặng dài không ngừng nghỉ. Khi lội qua dòng nước nông của sông Istrad, bọn vạc dầu cưỡi ngựa ép sát vào hai bên các tù nhân. Taran liều mở miệng nói với Gwydion một lần nữa, nhưng ngọn roi quất xuống đã ngắt lời cậu. Họng Taran khô khốc, từng đợt sóng choáng váng dồn tới như muốn nhấn chìm cậu. Cậu không biết chắc họ đã cưỡi ngựa đi được bao lâu vì cứ chốc chốc cậu lại mê man vì lên cơn sốt. Mặt trời vẫn còn trên cao và cậu láng máng nhìn thấy một ngọn đồi với một pháo đài xám xịt vươn cao trên đỉnh. Melyngar gõ móng trên đá lóc cóc khi một cái sân hiện ra trước mặt cậu. Những bàn tay thô bạo lôi cậu từ trên lưng Melyngar xuống và đẩy cậu bước dúi dụi vào một hành lang hình vòng cung. Gwydion nửa bị kéo nửa bị vác đi phía trước cậu. Taran cố bắt kịp người bạn đồng hành của mình nhưng ngọn roi của bọn Vạc Dầu khiến đầu gối cậu khuỵ xuống. Một tên lính canh lôi cậu đứng lên và đá, bắt cậu đi tiếp.
Cuối cùng, các tù nhân bị giải vào trong một gian đại sảnh rộng. Những ngọn đuốc cháy lập loè trên các bức tường căng thảm đỏ thắm. Bên ngoài kia trời sáng rực, còn trong gian đại sảnh khổng lồ không có cửa sổ này, hơi đêm lạnh và ẩm ướt bốc lên từ những phiến đá lát sàn tựa như một màn sương mù. Ở đầu kia của đại sảnh, ngồi trên một chiếc ngai chạm trổ bằng gỗ mun là một người đàn bà. Mái tóc dài của mụ ánh lên như bạc trong ánh đuốc. Gương mặt mụ vẫn còn trẻ trung và xinh đẹp; nước da tái xanh của mụ dường như càng tái hơn mặc dù mụ đang mặc một chiếc áo dài đỏ rực. Quanh cổ mụ là những chuỗi đá quý, tay mụ đeo đầy vòng nạm ngọc và những chiếc nhẫn nặng nề phản chiếu lại ánh đuốc bập bùng. Thanh gươm của Gwydion nằm dưới chân mụ. Mụ đàn bà đứng dậy ngay lập tức.
“Điều đáng xấu hổ gì đã xảy ra dưới mái nhà của ta thế này?” mụ thét hỏi những tên lính. “Vết thương của những người này còn mới nguyên mà không hề được chăm sóc gì cả. Sẽ có kẻ phải trả giá cho sự xao nhãng này!” Mụ dừng lại trước mặt Taran. “Và chú bé này thì gần như không đứng vững nổi nữa.” Mụ vỗ tay. “Hãy đem thức ăn, rượu và thuốc men đến cho họ ngay.”
Mụ quay sang Taran. “Cậu bé tội nghiệp.” mụ nói, mỉm cười vẻ thương hại, “một điều hết sức sai trái đã xảy ra hôm nay.”
Mụ khẽ chạm vào vết thương của cậu bằng một bàn tay xanh xao nhưng mềm mại. Ngón tay mụ vừa chạm vào, một hơi ấm dịu dàng đã tràn ngập khắp cơ thể đang nhức nhối của Taran. Thay vì cơn đau thì một cảm giác uể oải dễ chịu bao trùm lấy cậu, cái cảm giác uể oải cậu nhớ rõ từ những ngày xa xưa ở Caer Dallben, của chiếc giường ấm áp thời thơ ấu của cậu, của những chiều hè ngái ngủ.
“Làm sao cháu đến được đây?” mụ dịu dàng hỏi.
“Chúng tôi đã vượt sông Avren.” Taran bắt đầu kể, “Bà thấy đấy, mọi chuyện xảy ra thế này…”
“Im ngay đi!” Gwydion hét, “Mụ ta chính là Achren! Mụ đang tìm cách gài bẫy cháu đấy!”
Taran há hốc miệng. Trong một thoáng, cậu không thể tin rằng vẻ đẹp tuyệt trần như thế lại che đậy một trái tim xấu xa mà cậu đã được cảnh báo trước. Gwydion đã nhầm chăng? Nhưng cậu vẫn mím chặt môi. Mụ đàn bà quay sang Gwydion vẻ kinh ngạc.
“Thật không lịch thiệp chút nào khi kết tội ta như thế. Ta có thể tha thứ cho cách xử sự đó vì vết thương của ngài, nhưng không cần phải tỏ ra tức giận như thế. Ngài là ai? Và tại sao ngài lại…”
Mắt Gwydion loé lên. “Ngươi biết rõ ta cũng như ta biết rõ ngươi, Achren!” Ông thốt lên cái tên ấy như nhổ nó ra khỏi cặp môi ứa máu.
“Ta có nghe tin rằng ông hoàng Gwydion đang đi qua vương quốc của ta. Nhưng ngoài ra thì…”
“Arawn đã phái quân lính của hắn đến trừ khử chúng ta,” Gwydion gầm lên, “vậy mà giờ chúng ta lại đứng đây trong đại sảnh của ngươi. Ngươi vẫn nói là ngươi không hay biết gì ư?”
“Arawn đã phái quân lính đi tìm, chứ không phải là trừ khử ngài,” Achren nói, “nếu không thì giờ này ngài đâu còn sống nữa. Giờ chúng ta đã giáp mặt rồi,” mụ nói, đưa mắt nhìn Gwydion, “ta lấy làm mừng vì ngài đã không chảy máu cho đến chết. Bởi vì có nhiều việc chúng ta phải bàn bạc với nhau, và nhiều điều có thể đem lại lợi ích cho ngài.”
“Nếu ngươi muốn thương lượng với ta,” Gwydion nói, “thì hãy cởi trói và trả lại gươm cho ta.”
“Ngài còn dám đòi hỏi ư?” Achren nhẹ nhàng nói. “Có lẽ ngài không hiểu. Ta muốn cho ngài một điều mà ngài không thể có được ngay cả nếu ta cởi trói và trả lại vũ khí cho ngài. Điều đó, ông hoàng Gwydion ạ, ý ta muốn nói đến – chính mạng sống của ngài.”
“Đổi lại cái gì?”
“Ta đã định đổi lại một mạng sống khác,” Achren đáp, liếc nhìn Taran. “Nhưng ta thấy rằng nó chẳng quan trọng gì, sống hay chết cũng vậy. Không,” mụ nói, “có những cách thoả thuận khác, dễ chịu hơn nhiều. Ngài không biết ta rõ như ngài tưởng đâu, Gwydion ạ. Ngài không hề có cơ hội thoát khỏi những cánh cổng này. Ta có thể hứa…”
“Lời hứa của ngươi bốc toàn mùi Annuvin!” Gwydiion quát. “Ta coi khinh chúng. Ngươi không che giấu được bản chất thật của mình đâu!”
Mặt Achren tím bầm lại. Mụ rít lên và vung tay tát Gwydion, những móng tay đỏ như máu của mụ cào lên má ông. Achren rút thanh gươm của Gwydion ra khỏi vỏ rồi cầm nó bằng cả hai tay, mụ lao mũi gươm về phía họng ông, dừng lại khi nó chỉ còn cách cổ ông một sợi tóc. Gwydion vẫn đứng yên đầy kiêu hãnh, mắt loé lên sáng chói.
“Không.” Achren thốt lên. “Ta sẽ không giết ngươi; rồi ngươi sẽ phải mong giá mà ta làm thế và cầu xin sự khoan dung của một lưỡi kiếm! Ngươi coi khinh những lời hứa của ta ư! Lời hứa này chắc chắn ta sẽ giữ trọn!”
Achren giơ thanh gươm lên cao quá đầu và lấy hết sức đập nó vào một cây cột đá. Những tia lửa toé ra, lưỡi gươm rung lên nhưng không gãy. Với một tiếng thét tức tối, mụ lao mũi gươm xuống đất. Thanh gươm vẫn rực sáng, không hề hấn gì. Achren lại vồ lấy nó, nắm chặt lấy lưỡi gươm sắc cho đến khi hai bàn tay đỏ nhừ. Cặp mắt mụ trợn ngược lên, miệng nghiến lại méo mó. Một tia chớp loé lên trong gian đại sảnh, tiếp theo là ánh sáng chói loà tựa như vầng mặt trời đỏ rực và thanh gươm bị bẻ gãy rơi xuống đất thành hai mảnh.
“Ta cũng sẽ bẻ gãy ngươi như thế đấy!”
Achren rít lên. Mụ giơ tay về phía bọn lính Vạc Dầu và nói lên mấy tiếng bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ và khó nghe. Những tên lính xám ngắt tiến tới và lôi Taran cùng với Gwydion ra khỏi đại sảnh. Trong một dãy hành lang lát đá tối tăm, Taran vật lộn với những kẻ bắt giam, cố tìm cách đến bên Gwydion. Một tên trong bọn Vạc Dầu liền quật cán roi lên đầu Taran.