Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 46: Đại Trận Tụ Linh (Thượng)

“Vị đại tỉ này, có thể cho tại hạ hỏi thăm Ô Diên thành này có chỗ nào nghỉ ngơi tiện lợi hay không, tốt nhất là chỗ đông người, bởi vì bọn ta hiện giờ có nhiều người lắm”.

“Các người là mới đến Ô Diên ?”.

“Đúng vậy, bọn ta là người mới đến đây, định kiếm một chỗ bỏ ra chút tiền sau này kiếm chút sinh ý”.

“Ừm, các ngươi cũng thực thức thời, Ô Diên hiện tại mới xây dựng xong, mua một vài chỗ trong thành kinh doanh khẳng định sau này sẽ kiếm được nhiều. Như vậy đi, các ngươi đến chỗ ta đi, chỗ ta cũng khá rộng có thể chứa được đến tận mấy trăm người không vấn đề gì, rồi mai ta sẽ dẫn các ngươi đi xem qua một vài nơi vị trí thuận lợi”.

Kim Nam là muốn thử dò hỏi cái vị thiếu phụ xinh đẹp này, hắn cũng không muốn làm náo động đế đô để còn điều tra sự tình. Tất cả binh sĩ Quân Đoàn Đen đều được lệnh của hắn mặc thường phục, để cho dễ bề triển khai kế hoạch của hắn. Hiện thấy thiếu phụ kia giới thiệu chỗ ở của mình cho hắn, còn nói là chứa được mấy trăm người, Kim Nam liền lắc đầu bộ dạng cười khổ. Thiếu phụ kia thấy vậy, liền vội vã nói:

“Có phải các người sợ ta lấy đắt hay không, yên tâm đi ta sẽ tính rất rẻ ?”.

“Đại tỷ à, không phải là bọn đệ không muốn ở chỗ tỷ, chỉ là bọn đệ có quá đông người e là chỗ tỷ không thể nào chứa nổi”.

“Các ngươi có phải có mối khác rồi vẫn cố ý đến dò hỏi hay không, bao nhiêu người mà chỗ ta lại không thể chứa nổi, phải nói chỗ ta gần như là rộng nhất cái Ô Diên thành này, không thể nào mà không đủ chỗ cho các ngươi ?”.

Kim Nam lại lắc đầu cười khổ thở dài một tiếng nói:

“Đó là tự tỷ không tin đệ đấy nhé”.

Nói rồi liền quay mình ra phía khoát tay cho mấy người Quân Đoàn Đen tới gần. Một lúc sau gần như toàn bộ binh sĩ Quân Đoàn Đen tụ tập về quãng đường mà Kim Nam và thiếu phụ kia đang đứng vây kín cái quãng đường này đông nghịt.

“Cái này, cái này…”. Thiếu phụ kia thấy vậy liền hốt hoảng, đây là cái loại gì chứ, tên này định đùa với bà đây hả. Hắn nói có vài người huynh đệ vậy mà chớp mắt gọi cả một đống người đến đây, thậm chí ngày càng đông hơn phải đến mấy nghìn người.

Bộ dạng cười khổ thiếu phụ nói:

“Đệ đệ à, ta thực sự đúng là không biết, đệ nhiều người như vậy thực chỗ ta không thể chứa nổi. Như vậy đi, ta giới thiệu cho đệ một chỗ tốt. Chỗ này đảm bảo các huynh đệ của đệ có thể có đủ chỗ”.

“Í, có chỗ cho bọn đệ thật sao, tỷ tỷ ?”. Kim Nam ngạc nhiên thật sự, mới đầu hắn chỉ định dò hỏi cho vui thôi nhưng thật sự lại có chỗ cho bọn hắn thật.

Thiếu phụ kia gật gật đầu nói:

“Chỗ đó là chỗ dành cho giới tu luyện võ công mà triều đình năm nay đặc cách lựa chọn ra dành riêng cho bọn họ, chỗ rất rộng, nghe nói ở đến mấy vạn người cũng không vấn đề gì. Chỉ có điều chỗ đó dành riêng cho những người mà triều đình mời tới, còn nếu không được mời, phỏng chừng cũng phải tốn một khoản kha khá mới có thể vào đó ở, bọn đệ đông người như vậy thì số tiền có lẽ phải lên đến vài chục lượng vàng. Ta nghĩ các đệ nên kiếm một chỗ nào đó tạm thời ở ngoài thành thì tốt hơn”.

Kim Nam nghe thấy lời này liền suy nghĩ chốc lát rồi chắp tay về phía thiếu phụ kia nói:

“Cám ơn đại tỷ, bọn đệ sẽ tự có cách, đệ cáo từ trước đây…”. Nói rồi hắn liền xoay mình rời đi, thiếu phụ kia sau khi bị dọa cho một phen hoảng hồn thấy hắn dời đi lúc này vẫn chính là còn ngơ ngác.

“Đại ca, chúng ta sẽ đi đến nơi đó thật sao ?”.

“Đúng vậy”.

“Í nhưng mà huynh còn chưa hỏi chỗ đó ở đầu thì phải ?”.


“Ặc..”. Cái binh sĩ kia nhắc nhở Kim Nam mới nhớ ra, hắn còn chưa hỏi cái chỗ kia ở đâu đã vội vã rời đi, đúng là đầu óc hắn vẫn có chút suy nghĩ không cẩn thận thật. Lại ngán ngẩm quay đầu lại chạy tới chỗ cái thiếu phụ kia ngại ngùng cười nói :

“Đại tỷ, đệ quên mất chưa hỏi, cái chỗ đó là ở đâu vậy ?”.

Thiếu phụ kia đang định quay đi thì thấy Kim Nam chạy tới vội vã hỏi như vậy, nghĩ hắn chắc là đang bận chuyện gì nên liền lập tức trả lời :

“Đó là Tiên Môn phủ, đại môn thánh địa, cách đây khoảng vài dãy nhà về phía tây. Trên đó còn đề bốn chữ ‘thắng địa tu chân’ rất lớn, đệ cứ đến đó hẳn là sẽ không khó nhận ra”.

Kim Nam nghe thấy vậy liền cúi mình tiếp lần nữa cáo từ sau đó nhanh chóng rời đi. Các binh sĩ Quân Đoàn Đen cũng lập tức đi theo hắn.

“Tránh ra, tránh ra. Bổn tướng đến vây bắt đạo tặc các ngươi chớ có cản đường…”.

Một thân võ tướng cưỡi ngựa đang loay hoay trong đám dân chúng hét toáng lên, theo sau là một đội binh sĩ khá đông. Một lát sau thì võ tường này mới ra được khỏi cái đám đông dân chúng kia phi ngựa nước đại đến trước mặt Kim Nam và binh sĩ

Quân Đoàn Đen lệnh cho quân của mình bao vây họ lại.

“Bổn tướng nghe mật báo có đám người rất đông ăn mặc khả nghi, có phải hay không là các ngươi. Nói mau, tại sao đem nhiều người như vậy đến đế đô, có phải muốn làm binh biến hay không”.

Cái võ tướng kia giọng khàn khàn nói, hình như là vừa mới uống rượu xong. Kim Nam thấy vậy liền thở hắt ra một cái bực mình :

“Ngươi là tướng chịu trách nhiệm giữ trị an trong thành này, chắc là mới được bổ nhiệm có đúng hay không”.

Võ tướng kia thấy Kim Nam nói vậy thì liền kiêu ngạo nói một câu:

“Đúng vậy, bổn tướng là Tạ Đình, năm nay mới được Thái A đại soái bổ nhiệm cho giữ chức Trị An thành này. Ngươi hỏi nhiều vậy, mau trả lời ta các ngươi có phải đạo tặc hay không. Thôi tóm lại các ngươi có nhiều người như thế này thì liền theo ta về phủ quân vụ, có phải đạo tặc hay không sau hãy nói. Các ngươi, mau bắt bọn chúng lại”.

“Ách, đại nhân, nhưng bọn chúng đông quá mà chúng ta chỉ có vài trăm người bắt thế nào đây”. Một tuần bổ e ngại liền lên tiếng. Tạ Đình kia thấy vậy cũng liền ngẩn người ra một lúc lâu sau đó gãi gãi đầu vội nói lớn:

“Các ngươi tạm thời cứ ở lại đây cấm có được đi đâu, ta tạm thời trở về báo cho đại soái cử thêm người đến đây đã, các ngươi cấm có được đi đâu đấy nhé”.

Kim Nam nhìn thấy một màn này thì đúng là giở khóc giở cười a, có đời thủa nào đạo tặc bị quan binh vây hãm mà quan binh không vây được bảo đạo tặc chờ ở đấy để quan binh đi gọi thêm người đến đánh hay không đây. Kim Nam ôm bụng cười không chịu nổi, cái Tạ Đình này đầu óc khẳng định có chút vấn đề.

Nhưng Kim Nam cũng không phải là đạo tặc, nếu đã là như vậy hắn cứ chờ ở đây một chút xem có chuyện gì xảy ra. Dù sao bây giờ cũng bị quan binh chú ý rồi, chắc cái kế hoạch của hắn sẽ không thực hiện được nữa.

Mấy khắc thời gian sau thì quả thật có một số lượng binh lính đông đảo kéo đến thật, đám người này mũ miện áo giáp ai nấy đều sáng choang.

“Cấm Vệ Quân…”. Kim Nam khẽ thốt lên, đây là cái gì cơ chứ, huy động người đến bắt bọn hắn có cần thiết phải kinh động đến Cấm Vệ Quân hay không đây. Lại thở dài một cái nữa chờ đợi, một lát đám người Kim Nam đã bị Cấm Vệ Quân đông nghịt vây kín.

“Ngươi là ai, tại sao lại đem người đến náo động kinh thành, có phải hay không muốn làm phản”.

Một thân Võ tướng mặc giáp phục, mũ miện có chút độc đáo và trang trí rất đẹp, phẩm hàm người này khẳng định rất cao mới có thể mặc bộ giáp phục đẹp như thế này mà dương oai qua lại, giáp phục của Kim Nam trước nay cũng chưa từng đẹp như vậy, Lý Nam Đế này chắc hẳn đã đầu tư không ít để trang hoàng lại quân đội đây. Dù sao thì bây giờ Nam Thiên Quốc cũng là một trong tam đại đế quốc có sức ảnh hưởng nhất trên đại địa, quân đội cũng phải đẹp một chút không thì e là cũng mất đi cái uy.

Kim Nam nhìn võ tướng này đánh giá sau đó liền cất tiếng lên hỏi ngược lại:


“Ngươi là ai, trước nay ta chưa từng gặp mặt ?”.

“Hừ, tên tiểu tốt ngươi dĩ nhiên không biết ta là ai rồi, bổn soái là người cao cao tại thượng há một tên như ngươi lại biết được”. Cái võ tướng kia hừ lạnh một cái nói.

Kim Nam sau khi nghe xong lời này thì đã đoán biết được cái võ tướng này là ai rồi, tự xưng là bổn soái, người này chắc chắn là tên đại soái Thái A mà Tạ Đình kia đã nói. Không nhanh không chậm, Kim Nam lạnh nhạt nói một câu:

“Các ngươi mau tránh ra cho bọn ta đi không thì đừng trách ta vô tình…”.

Kim Nam không muốn dây dưa với bọn này nữa, nếu đã muốn đánh thì hắn sẽ đánh luôn chứ không hề ngần ngại. Bản thân Kim Nam cũng rất hiếu chiến cũng muốn thử xem Cấm Vệ Quân Nam Thiên Quốc có chút nào tiến bộ hay không.

“Hừ, to gan, thật lớn mật. Các ngươi, bắt bọn đạo tặc này cho ta, đứa nào chống cự chém chết không tha”.

“Chưa điều tra kĩ càng đã phán người ta là đạo tặc, lại còn muốn giết. Các anh em, xông lên cho ta…”. Kim Nam thấy vậy cũng bực mình quát lên một tiếng hung bạo.

Cấm Vệ Quân nghe lời Thái A kia ngay sau đó đã lập tức rút kiếm ra lao vào quần chiến với bọn Kim Nam, Quân Đoàn Đen thấy võ tướng kia hống hách đã muốn giáo huấn cho một trận, nay thấy Kim Nam bảo đánh thì liền hưng phấn lao vào đám Cấm Vệ Quân kia mà hăng máu đấm đá như trốn không người.

Cấm Vệ Quân bộ dạng uy vũ giáp phục đẹp đẽ nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng khi lao vào đánh đám người tay không tấc sắt bộ dáng như một đám công tử hào hoa kia thì chẳng khác gì những bao cát tập đấm cả. Liên tục bị đám người Kim Nam đánh bay lên như hất một thứ gì đó rất nhẹ nhàng.

“Yếu kém, thật sự quá yếu kém, không biết Lý Nam Đế kia bỏ ra bao nhiêu tiền đào tạo quân binh mà Cấm Vệ Quân lại kém cỏi đến như vậy, thậm chí không bằng một phần mười Cẩm Y Vệ của Bắc Quốc, thử hỏi Nam Thiên Quốc bây giờ còn uy nghiêm gì nữa hay không”.

Kim Nam đứng yên bất động, liên tục nhìn trận ẩu đả mà bình phẩm. Các binh sĩ Cấm Vệ Quân lao vào định đánh Kim Nam thì đều bị nội lực của hắn bức phát ra chế trụ không thể nào tiến được lại gần, trong khi đó bản thân Kim Nam thì vẫn đang thao thao bất tuyệt bình phẩm trận đấu cứ như hắn là người ngoài cuộc vậy.

Thái A kia thấy binh lính của mình chẳng khác gì bao cát cho người ta tập đấm thì đã sững người ra. Một lát sau mới vội hét toáng lên:

“Cấm Vệ Quân mau lui ra...”. Cấm Vệ Quân bị đánh cho ê ẩm sớm đã muốn chạy, nay nghe thấy hiệu lệnh thì liền lập tức vội vã rời khỏi, muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người Kim Nam.

« Các ngươi, là muốn chống lại triều đình có phải không, dốt cục các ngươi là ai ». Thái A kia có chút e ngại, đám người này đánh nhau cứ như chơi đùa, từ khi nào Nam Thiên Quốc lại có đám người khủng bố đến vậy cơ chứ. Thái A thấy tình cảnh này thì không giám vọng động chỉ cố gắng vặn hỏi, nếu người ta đánh nhau đơn giản như vậy với Cấm Vệ Quân thì lấy mạng Thái A hắn cũng rất đơn giản, cho nên không thể không suy xét.

Một binh sĩ Quân Đoàn Đen sớm bực tức đã lâu liền bước lên phát ra sát khí nói :

« Ta thấy các ngươi mới chính là muốn chết, ngay cả Quốc sư đương Triều, Triệu Kim Nam mà các ngươi cũng muốn gây sự, có phải hay không là đã chán sống rồi… ».

« Quốc sư đương Triều, hừ, đạo tặc, loại chuyện đùa này mà ngươi cũng có thể nói hay sao, quốc sư đương triều thân phận cao cao tại thượng há có thể đi với bọn khố rách áo ôm như các ngươi, mau nói sự thật bằng không bản tướng sẽ không khách khí ».

Thái A kia chính là vẫn không muốn tin chuyện này, là hắn gây sự với quốc sư đương triều. Hắn vẫn cố gắng gạt bỏ cái suy nghĩ kia đi từ lâu, nhưng thực ra bản thân hắn đã sớm thừa nhận có khả năng người đứng trước mặt là quốc sư kia. Nhưng nếu hắn thừa nhận ngay thì sẽ rất mất mặt trước Cấm Vệ Quân, hắn vẫn đang mong Kim Nam quên không mang lệnh bài chứng minh thân phận thì hắn sẽ giả vờ đơn giản là do điều tra không kĩ càng tạm thời tha cho bọn Kim Nam rồi rút quân cho đỡ mất mặt là tốt nhất.

Nhưng ngoài suy nghĩ hắn mong đợi. Kim Nam chán nản liền giơ ra một cái lệnh bài bằng ngọc thạch xanh lam, trên đó có khắc bốn chữ thật lớn và sáng chói ‘Quốc sư đương triều’.

« Thật sự, thật sự là quốc sư đương triều Triệu Kim Nam ». Thái A kia nhìn thấy lệnh bài liền lắp bắp lẩm bẩm nói, thân hình gã không chịu nổi đã choáng váng tự ngã xuống ngựa. Lát sau mới run bần bật vội vã bò lên phía trước quỳ mọp trước mặt Kim Nam dập đầu.

« Là tại hạ có mắt không tròng, là tại hạ ngu ngốc, xin quốc sư thứ tội… ».

Kim Nam sớm đã không để ý, hắn cũng chỉ là muốn thử sức một chút thôi chứ cũng không có ý trách bọn người này chút nào. Bọn họ cũng chỉ là thực hiện chức trách của mình, nhưng Kim Nam chỉ bực mình một cái là Thái A này còn chưa điều tra rõ đã muốn giết người, nếu đổi lại là một người khác không phải bọn Kim Nam thì chẳng phải là đã bị giết chết rồi sao. Lạnh lùng nói một câu sau đó rời đi :

« Các ngươi ngày mai thượng triều bổn quốc sư sẽ tính sổ chuyện hôm nay, bây giờ mau rút quân về bằng không sẽ giết không tha… ».

Thái A kia thấy Kim Nam nói như vậy thì biết mình đã tạm thời giữ được cái mạng, lau lau mồ hôi vội nói :

« Tuân mệnh, là nghe lời quốc sư sẽ không dám trái mệnh ».

Nói rồi liền mau chóng đứng lên chỉnh sửa giáp phục, leo lên ngựa hét to một tiếng « Lui ». Sau đó vội vã cưỡi ngựa rời đi không dám ở lại đây lâu sợ cái vị quốc sư kia nhỡ đổi ý quay lại giết mình.

« Đại ca, hiện giờ chúng ta đi đâu đây ? ». Một cái Quân Đoàn Đen binh sĩ thấy Cấm Vệ Quân kia đã từ từ rút đi thấy không còn chuyện gì nên mới bước lên hỏi Kim Nam một tiếng.

Kim Nam nhìn về phía tây một lát sau đó nói :

« Tạm thời cứ đến Tiên Môn phủ kia trước đã, đám quan binh này đã biết thân phận chúng ta nhưng hẳn là người thường vẫn còn chưa biết. Ta vẫn muốn điều tra một chút cái Tiên Môn phủ kia xem sao ».