Một cái đạo cường binh duy ý chí trỗi lên từ đống tro tàn, sát khí bừng bừng, thế nhưng cũng không có vọng động liều mạng. Bởi vì họ còn chờ, chờ cái mệnh lệnh từ vị thống lĩnh tối cao kia của họ.
- " Thống Lĩnh, đây là thi thể của Triệu môn chủ". Một cái đám binh lính thân thể bị thương khá nặng, ánh mắt buồn bã vẫn lê cái bước chân kéo cái xe đang đựng thi thể của một người.
Triệu Kim Nam ánh mắt đờ đẫn nhìn sang, lúc này y phục của hắn bộ giáp hoàng kim đã vỡ một miếng lớn, đầu tóc bù xù bốc khói, khuôn mặt đen nhẻm, thế nhưng cũng không che được cái vẻ anh tuấn của hắn.
Hắn lúc này quỳ gục xuống, bò tới bên cái thi thể kia, thét lên gào khóc lớn. Nếu như ông nội hắn là người luôn đem đến những cái kí ức đẹp đẽ cho hắn, yêu thương hắn, thì cha hắn lại đem đến cho hắn những cái kí ức một người cha lạnh lùng, nghiêm khắc với hắn.
Thế nhưng hắn tuyệt đối biết rằng người quan tâm đến hắn nhiều nhất chính là cha hắn, cái vẻ mặt lạnh nhạt bên ngoài chỉ là che dấu. Đã có một lần hắn nhìn thấy cha hắn giấu diếm khóc vì hắn " Kim Nam cái thằng nhóc này, ngươi có là phế vật thì cũng là con ta, tại sao ngươi lại phải làm cái chuyện ngốc nghếch như vậy".
Hắn bò đến xác cha hắn tiếng khóc thấu khắp thiên địa, có thể thấy sự thống khổ vô cùng lớn của một người. Hắn đem xác cha hắn tự mình chôn, hôm nay là một cái ngày trời mưa tầm tã, sấm chớp thét vang như ai oán. Hắn tự mình đào bới cái hố huyệt cũng không có dùng cái dụng cụ gì hỗ trợ cả. Đó là dùng tay không, tay hắn gầy yếu, thế nhưng vẫn giữ một cái kiên trì, bàn tay dập nát chảy máu dính đầy bùn đất.
Cái đạo cường binh kia đã đứng đó chờ năm ngày, tất cả chỉ là đứng chờ vị Thống Lĩnh kia, mưa rơi tầm tã như vậy, binh sĩ có cường hãn đến đâu cũng đã có những người gục xuống, thế nhưng những binh sĩ còn sống sót, vẫn còn sát khí, chính là họ muốn báo thù cho dân tộc này. Những ánh mắt đỏ như máu vẫn mong mỏi vị Thống Lĩnh.
Bẩy ngày sau, lúc này Triệu Kim Nam mới run rẩy đứng lên, khàn khàn một tiếng " Đánh...".
Tức thì nhảy lên ngựa làm tiên phong tướng lĩnh.
Nếu như trước thời điểm này hắn không có thể tu luyện, thì lúc này trong cơ thể hắn lại tự dưng có tồn tại một tia nội khí thấp thoáng, tia nội khí này chính là sức lực của hắn giúp hắn có thể tồn tại, bằng không với cái thân thể gầy yếu kia, sớm đã gục ngã từ lâu.
Binh sĩ Bắc Quốc từ sau vụ nổ khủng khiếp, lúc này đã dựng lại một cái doanh trại mới. Sau mấy ngày cũng không thấy cái đạo binh sĩ Cổ Loa thành có động tĩnh gì.
Tần Hoài Công chắc mẩm là bọn chúng đã bị điên nên đứng đó chờ chết. Nên đều cho binh sĩ mở những cái đại tiệc linh đình, bắt dân nữ An Nam quốc bù khú dâm loạn vô cùng.
Những cô gái An Nam quốc sau khi bị làm nhục thì cũng thắt cổ vẫn mạng. Cảnh tượng này nếu bất cứ ai nhìn thấy thì cũng hận không thể xẻ thịt lóc xương cái bọn binh sĩ Bắc Quốc này.
Đại tiệc đang linh đình như thế bỗng những tiếng thét chói tai từ đâu vọng tới, hẳn là binh sĩ đang bị diệt sát. Một cái tên binh lính hoảng hốt xông vào doanh tướng lều thét vang.
- " Chúa thượng, Nam... Nam Quốc, kéo một cái đạo mười lăm vạn binh tấn công ta rồi". Nói rồi bỗng một mũi xạ tiễn từ đâu bay tới " Sụt". Cái binh sĩ bẩm báo kia liền lập tức táng mạng.
Tần Hoài Công lúc này biến sắc, không nghĩ là Nam Quốc lại có một cái tấn công nhanh như vậy, giáp phục cũng không có mặc, giữ nguyên cái bộ trang phục ăn chơi bù khú kia mà lao luôn lên ngựa, chốn thẳng.
Nam binh quốc hăng máu liều mạng, thế nhưng không phải là cái thời kì thể lực sung mãn nhất của họ, nên họ chỉ có thể hơn cái binh lính bình thường một chút, chẳng mấy chốc đã bị binh sĩ Bắc Quốc vây kín diệt sát gần hết.
Triệu Kim Nam lúc này đang hăng máu, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn được chém giết một cách đã tay như vậy, liên tiếp có những binh sĩ Bắc Quốc cạnh bên bị hắn chém giết. Mà cũng không phải dùng bất cứ chiêu thức võ công gì.
Tất cả chỉ đơn giản là cầm thanh đao lớn mà bổ, Triệu Kim Nam cũng cảm thấy ngạc nhiên vì thể lực mình từ lúc nào mà trở lên sung mãn như vậy. Đúng thật là càng chém càng khỏe, cái tia nội lực mờ nhạt lúc trước kia lúc này lại càng rõ dàng hơn.
Lúc này Triệu Kim Nam hắn cũng đã nhận biết, bản thân hắn không phải là không thể tu luyện, chính là cách hắn tu luyện không giống người thường. Đó là phải tu luyện trong cái điều kiện khắc nghiệt, phải dồn mình vào sinh tử.
- " Cha... Ông Nội..... Các người có thấy không, con thực sự đã tu luyện được rồi, con không phải là phế vật". Hắn vui mừng thét vang trời đất, những giọt nước mắt rơi lã chã vì vui mừng, cũng là nỗi buồn vô hạn, bởi vì bây giờ đã không còn ai còn sống để thấy thành quả của hắn.
Rất nhanh hắn cảm thấy nội khí sung mãn, tu vi thoáng chốc tăng tiến, quang mang từ cơ thể hắn bạo phát ra.
Thoáng chốc, hắn đã tiến nhập cấp bậc cao thủ nội khí tầng một.
Cái luồng nội khí kia cứ cuồng bạo mãnh liệt tăng lên trong cơ thể hắn, đối với người khác, chiến trường chính là một cái hiểm họa sát thân thế nhưng đối với hắn chính là một cái thứ thuốc đại bổ để tăng tiến tu vi.
Không cần bất cứ công pháp, không cần bất cứ thứ phụ trợ , cái đơn giản chỉ là thân thể hắn chứa đựng tất cả những thứ đó. Hắn, tuyệt đối là một cái thiên tài tu luyện.
Chém giết đẫm máu như vậy, đến lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh mình chỉ còn hơn một vạn binh lính. Hắn cũng biết bây giờ có liều chết cũng không thể báo thù.
- "Rút.. Rút binh". Một đạo mệnh lệnh được ban ra, cái đạo binh lính còn lại kia vẫn còn hăng máu chém giết, thế nhưng cũng không còn chút sức lực. Lục tục vây quanh bảo vệ thống soái, đột phá vòng vây rút binh.
-" Thống Lĩnh, giờ chúng ta rút binh đi đâu đây, đế đô cũng đã không còn". Một võ tiếng thở hổn hển cất tiếng hỏi.
-" Hải Thành". Chỉ ngắn gọn vỏn vẹn một câu, Triệu Kim Nam vẫn phi ngựa lướt đi thật nhanh. Trong lòng hắn chính là tồn tại một cái suy nghĩ, làm sao có thể chiến thắng.
Tần Hoài Công lúc này còn đang chạy thục mạng, tại vì Tần Hoài Công nghĩ, cái đạo binh Bắc Quốc đông gấp năm lần Nam Quốc thế mà bị diệt sát gần như toàn bộ, bây giờ Tần Hoài Công chỉ còn binh đông gấp ba lần, hẳn là nếu cố đánh phải chết không nghi ngờ gì.
Lúc này có một cái đạo giáp binh đuổi theo, Tần Hoài Công chột dạ, không lẽ nhanh như vậy, cái đạo binh năm mươi vạn đã bị mười lăm vạn diệt sát.
- " Chúa thượng, chúa thượng bất tất phải chạy nhanh như vậy, cái đạo binh Nam Quốc đã giải quyết xong rồi". Một thân võ tướng trong đội giáp binh kia tế ngựa phi nhanh lên nói, vẫn còn thở hổn hển vì mệt.
Tần Hoài Công đang lạnh sống lưng vì tưởng mình bị đuổi, lúc này nghe được như vậy, liền dừng ngay ngựa lại về phía võ tướng, hớt ha hớt hải hỏi " Mau, mau đem sự tình kể cho ta".
Một thân võ tướng kia định thần hồi sức lại, xuống ngựa quỳ nói: " Chúa thượng, cái đạo binh kia dầm mưa đã mấy ngày rồi không ăn không uống, sớm đã không còn sức lực, cũng chỉ hơn binh sĩ bình thường chút ít, lúc này liều mạng tấn công hẳn là vì thù hận, đã bị chúng thần diệt sát gần như toàn bộ, chỉ còn hơn một vạn binh, đã theo cai tên thống lĩnh kia chạy về phía Đông hải, cũng đã được một lúc rồi".
Tần Hoài Công lúc này vui mừng hớn hở như bắt được vàng vội hạ một cái đạo chỉ thị " Mau, mau đuổi giết hết bọn chúng cho ta, đánh rắn phải đánh dập đầu, không được để bọn chúng chạy thoát bằng không sẽ là một cái nguy hiểm".
- " Chúa thượng, đạo tàn binh kia tuy kiệt sức nhưng chạy rất nhanh, chúng thần sớm không có đuổi được nên đã bỏ cuộc rồi ạ". Võ tướng kia bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tần Hoài Công tức mình dậm chân một cái hùi hụi than " Đáng tiếc, đáng tiếc".
-" Nói, cái binh ta thiệt hại bao nhiêu". Tần Hoài Công lúc này mới hỏi về chiến quả vãn cuộc.
Thân võ tướng kia run run sợ bẩm báo " Thiệt hại, hai mươi vạn, mười vạn bị thương nặng". Chính là võ tướng sợ sau khi bẩm báo kết quả lại bị Tần Hoài Công bực mình mà chém chết.
Nhưng Tần Hoài Công lại không có như vậy, chỉ khẽ thở dài một hơi tiến đến gần tên võ tướng vỗ vỗ vai hắn một cái nói " Vất vả cho các ngươi rồi".
Thân võ tướng kia thấy mình không bị giết, vui mừng phát khóc vội nói " Chúa thượng đây cũng chỉ là chức trách của chúng thần".
Tần Hoài Công gật gật đầu một cái, sau đó liền phi ngựa về phía doanh trại. Nhưng vẻ mặt có một chút gì đó trầm ngâm suy tư không có nói lên lời.
Ba ngày sau.
Hải thành, thành trì cuối cùng của Nam Quốc còn sót lại. Đây là một cái thành trì sát với Đông hải, giao thương thuận lợi nên chính là sầm uất vô cùng.
Lúc này một cái đạo tàn binh hơn vạn người, trong doanh trại đều ăn uống một cách ngấu nghiến, đã lâu họ không có ăn, nên lúc này ai cũng ăn khỏe như trâu vậy.
Họ ăn nhưng vừa ăn còn nuốt cả nước mắt mặn nữa, bởi vì họ thực sự còn chưa có báo thù được, nước vẫn mất. Bản thân họ chính là không muốn ăn, thế nhưng vì cái mệnh lệnh của vị Thống Lĩnh kia nên tất cả đều phải chấp hành.
- " Ăn, các ngươi ăn cho ta, mỗi người chính là phải ăn hết hai thùng cơm lớn, không ăn hết được ra chấp hành quân pháp cho ta, sức lực không có mà vẫn muốn báo thù chính là một cái liều mạng, các ngươi có thực sự muốn báo thù hay không?".
- "Có..". Tất cả binh sĩ đều đồng loạt hô lên, có người đang nghẹn cơm, nước mắt trào ra, vẫn cố gắng gào một tiếng. Một loạt âm thanh vang động khắp Hải Thành.
Chính cái vị Thống Lĩnh Triệu Kim Nam kia cũng đang nghẹn nghào mà nuốt cơm, kèm theo vị mặn đắng chát của nước mắt. Hắn cũng có một nỗi đau khổ, thậm chí còn gấp vạn lần người khác, thế nhưng hắn là Thống Soái.