Nhưng Liệt Đương đạo trưởng đã nhanh tay hơn...
Bặt! Bặt!
Giải một hơi hơn mười mấy huyệt đạo trên mình Trịnh Kiếm Hồng.
Chàng hít mạnh một khẩu khí hét lớn :
- Thái Thông, ta không có điều gì muốn nói ngoài việc yêu cầu ngươi thả Đỗ Thu Linh ra và cái kế thâm độc của ngươi.
Thái Thông hậm hực cười lạt :
- Chư vị Chưởng môn có nghe thằng ranh con nói bậy không?
Trịnh Kiếm Hồng rống lên :
- Im đi! Mi bày mưu lập kế hại người còn nó gì nữa.
Thái Thông trợn mắt hét :
- Ta bày mưu lập kế hại người ư?
- Đúng!
- Đừng láo! Tội mi do Đỗ Thu Linh nói ra. Liệu mà câm mồm cho ta.
Nói đoạn hướng qua các vị Chưởng môn nói tiếp :
- Tôi yêu cầu chư vị xử tử tên ranh ma này tức khắc, để lâu gây tai họa không nhỏ cho chúng ta đấy.
Tám bị Chưởng môn Bát đại môn phái nghe thấy lời nói của Thái Thông, không được minh bạch. Hình như bên trong có sự bí ẩn mà lão ta muốn giấu nhẹm, không cho ai biết.
Nhất là lời chỉ trích của Trịnh Kiếm Hồng càng làm cho họ sửng sốt hơn nữa.
Họ đâm ra hoài nghi Thái Thông.
Pháp Triều, Chưởng môn Nga My phái, ứng tiếng nói :
- Chư vị Chưởng môn! Chư vị là những người Phật gia và Đạo gia, nên có thái độ một cách quang minh chính đại, đừng vì một lẽ gì mà đi làm một chuyện hồ đồ, để lại tiếng xấu cho đời sau chê cười, thì còn mặt mũi nào đi giang hồ và nhìn mặt nhau. Theo tôi nên...
Lời nói của Chưởng môn phái Nga My chưa dứt, Thái Thông gạt ngang :
- Hừ! Nên thế nào?
- Chỉ phế bỏ võ công mà tha mạng chết cho Trịnh Kiếm Hồng.
Chưởng môn phái Côn Lôn khoát tay :
- Không được! ta không thể thả cọp về rừng mà mang hậu họa.
Liệt Đương đạo trưởng lắc đầu :
- Đã phế võ công thì nó làm sao còn là cọp được mà lão huynh sợ.
Thái Thông ngắt lời :
- Tôi không đồng ý phế bỏ võ công, cứ xử tử nó là diệu kế nhứt.
Liệt Đương đạo trưởng quắc mắt hỏi :
- Tại sao lão huynh không đồng ý phế bỏ võ công mà khư khư đòi giết nó?
Thái Thông gằn giọng :
- Hừ! Phế võ công nó bây giờ, ngày mai nó luyện lại thì liệu ta có tránh được rắc rối không?
Câu nói của Thái Thông khiến nhiều người nghĩ ngợi.
Họ cho rằng Thái Thông nói có lý.
Riêng Liệt Đương đạo trưởng lại nghĩ khác. Ông cho rằng trong việc này chắc Thái Thông có làm chuyện mờ ám, cần phải vạch ra cho minh bạch, chớ không thể vì một câu nói của Đỗ Thu Linh mà đem giết một mạng người, mà người ấy lại là nhân vật tài ba lỗi lạc.
Nhưng một mình lão làm sao địch nổi với mấy vị Chưởng môn kia?
Thình lình một cơn gió bay ào tới, chín người Chưởng môn nghe thơm thơm ở mũi. Mùi thơm này khá đặc biệt khiến ai nấy đều tái mặt.
Giữa lúc ấy, Thái Huệ từ ngoài hối hả chạy vào nói :
- Thưa Chưởng môn, nguy rồi! Nguy rồi!
Thái Thông giật mình hỏi :
- Tên Bích Linh Ma Ảnh tới phải không?
Thái Huệ hấp tấp trả lời :
- Dạ không?
Nghe câu này mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thái Thông hỏi :
- Sư đệ nên bình tĩnh. Việc gì chậm rãi mà nói.
Thái Huệ mặt mày tái mét đáp :
- Người đến là Phong Lưu giáo chủ.
Thái Thông nói to lên :
- Đồ ác giáo ấy có gì mà ngươi sợ thái quá vậy.
Thái Huệ run giọng đáp :
- Bà ta đang thả trùng độc vây khốn đệ tử Thiếu Lâm của ta.
Thái Thông mặt xám lại :
- Con mụ ấy dám?
Thái Huệ đáp :
- Thưa Chưởng môn, Thiếu Lâm đệ tử chúng ta bị trùng độc hại chết cả trăm rồi. Xin Chưởng môn cho chỉ thị.
Thái Thông nhăn mày nói :
- Được! Con mụ ấy hung dữ ta cho nó biết tay.
Dứt lời, lão xoay mình đi, nhưng tay lão bất thần quật vào đầu Trịnh Kiếm Hồng một chưởng.
Liệt Đương đạo trưởng vừa trông thấy đưa chưởng ra can, nhưng đã trễ.
Bùng!
Một bóng người văng ra bảy tám thước.
Nhìn lại, thì ra bóng ấy không phải Trịnh Kiếm Hồng mà là Thái Huệ.
Thái Thông nổi trận lôi đình, mắt mở to nhìn chầm chập vào Thái Huệ hét lớn :
- Ngươi dám phạm thượng phản lại ta ư?
Thái Huệ run run đáp :
- Không!... Không tiểu đệ không dám.
Thái Thông “hừ” lên một tiếng, tay đưa qua chụp nắm Thái Huệ, quát như sấm :
- Ta sẽ trị tội phản phúc của ngươi...
Lời nói chưa dứt, lão bỗng nhấc tay lên.
Liệt Đương đạo trưởng bước tới nói :
- Lão huynh hãy bình tĩnh nghe ta nói đây. Hiện tình bên ngoài Thiếu Lâm bị Phong Lưu giáo chủ vây khốn, chưa giải được, giờ nổi loạn bên trong e bất lợi đó.
Thái Thông tức gần bể ngực, buông thả Thái Huệ ra.
Liệt Đương đạo trưởng nói tiếp :
- Theo ngu ý của ta, Thái Huệ sở dĩ xuất chưởng cản chiêu của lão huynh chắc có lý do. Vậy lão huynh hỏi thử xem sao?
Thái Thông hầm hừ nói :
- Hừ! Lý do? Lý do gì?
Thái Huệ nuốt ực nước bọt đáp :
- Phong Lưu giáo chủ yêu cầu bang phái ta thả Trịnh Kiếm Hồng và hai cô bản của y ra, bằng không bà ta biến Thiếu Lâm tự thành biển máu.
Thái Thông giận đỏ mặt, răng nghiến ken két :
- Hừ! Con mụ ấy sẽ vỡ mộng.
Thái Huệ run sợ nói :
- Thưa Chưởng môn, Phong Lưu giáo chủ thả trùng độc vây tứ phía Thiếu Lâm nếu không kịp thời đối phó chúng đệ tử sẽ không còn nửa người sống sót.
Vậy Chưởng môn mau cho lịnh.
Thái Thông quắc mắt nói :
- Thôi thôi đừng bày chuyện...
- Chưởng môn không tin cứ ra xem là biết ngay tình hình.
Thái Thông hơi dịu giọng :
- Ồ! Ta hiểu rồi! Lúc nãy ngươi ngăn chưởng của ta có phải dụng ý dùng Trịnh kiếm Hồng đánh đổi với mụ ấy không?
Thái Huệ gật đầu :
- Vâng!
- Sư đệ quên là Thiếu Lâm ta không sợ độc trùng, ác thú sao?..
Thái Huệ như người trong mộng sực tỉnh.
- Đúng thế, tiểu đệ quên mất. Thiếu Lâm ta có “Kỳ Nam Bảo Hương” thì sợ gì độc trùng ấy! Vậy xin Chưởng môn đem ra dùng ngay để cứu vãn tình thế.
Thái Thông do dự nói :
- Việc này... Việc này...
Bốn chữ “Kỳ Nam Bảo Hương” lọt vào tai tám người Chưởng môn Bát đại môn phái làm ai cũng đều thất sắc.
Chưởng môn phái Chung Nam Sơn hỏi :
- Chưởng môn, còn ngần ngại gì không sử dụng nó?
Thái Thông lắc đầu nói :
- Không... Không!
Thái Huệ vọt miệng hỏi :
- Thưa Chưởng môn tại sao lại không?
Thái Thông nói :
- “Kỳ Nam Bảo Hương” còn rất ít, ta muốn để dành.
Trịnh Kiếm Hồng nghe nói giật mình. Thì ra lúc ở tại hậu điện La Hán đường, chàng và Lý Minh Châu đã ngửi phải mùi “Bảo Hương” mà ngất đi.
Mùi thơm “Bảo Hương” cũng gần giống như “Thiên Sơn Ngọc Dịch”, hẳn nó có tác dụng hạ độc và xạ độc được người.
Có lẽ nàng Đỗ Thu Linh đã ngửi qua mùi “Kỳ Nam Bảo Hương” nên tinh thần mới rối loạn nói sai đi sự thật.
Thái Thông dựa vào đó khư khư buộc tội chàng. Té ra, lão là người chính phái lại có những ý nghĩ thâm độc không thua gì bọn ma đầu.
Nghĩ tới đây chàng tức tối la lớn :
- Lão hòa thượng chùa Thiếu Lâm, ngươi đã hạ độc “Bảo Hương” bắt tội ta, giờ lại muốn hạ luôn các phái khác nữa ư?
Thái Thông cắn răng rít bật thành tiếng :
- Tiểu tử, ngươi chết tới nơi còn nhiều chuyện nữa hả?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Hứ! Biết ta chết hay bọn Thiếu Lâm các người đấy.
- Thằng ranh con, mày im mồm cho ta.
- Ta có miệng thì ta nói. Tại sao bắt ta im. Ngươi có biết ngươi độc ác hơn dã thú không? Ta không ngờ tám vị Chưởng môn kia vô tình đi nghe lời tên ma đầu thâm độc như ngươi. Ta chết hoặc các ngươi mà chết một cách oan uổng.
- Im mồm! Ta giải quyết với Phong Lưu giáo chủ xong, rồi mày cũng coi tay ta.
Dứt lời, lão quay qua chúng đệ tử Thiếu Lâm và tám người Chưởng môn kia nói :
- Các ngươi đi theo ta.
Trịnh Kiếm Hồng hét :
- Thái Thông, ngươi dùng “Bảo Hương” hại ta là chuyện nhỏ, xuống tay hạ độc Đỗ Thu Linh, ngươi có biết là tội ngươi bao lớn không. Mau trở lại ta có cách giải quyết với ngươi.
Thái Thông như không nghe thấy lời Trịnh Kiếm Hồng cắm đầu đi một mạch.
Tám người Chưởng môn của Bát đại môn phái khác trái lại rất quan tâm. Lời nói của chàng nói ra khiến ai nấy đều sửng sốt, nghi ngờ hành vi của Thái Thông không phải là ít. Nhưng không ai hở môi nói gì.
Liệt Đương đạo trưởng liền chạy tới mở trói cho Trịnh Kiếm Hồng. Còn Thái Huệ và Hắc Tiên Ông nhảy tới lo giải huyệt và mở trói cho Lý Minh Châu.
Trịnh Kiếm Hồng đứng dậy lo lắng hỏi.
- Đạo trưởng, ngoài ấy tình hình thế nào?
Liệt Đương đạo trưởng không đáp. Nhưng sao sắc diện lão lộ nét khẩn trương tột độ.
Tất cả tám vị Chưởng môn cùng Thái Huệ. Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu chạy đua theo Thái Thông.
Ra đến nơi, ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
Cả một vùng trời, bóng dáng độc trùng tua tủa chơm chớp đen nghẹt.
Thoạt nhìn như thể một trận mưa tuyết.
Chúng đệ tử Thiếu Lâm lớp ngã chết, lớp kêu la, ôm ngực ụa mửa, máu me chảy đầy miệng.
Thật là một cảnh chiến trường vô cùng kinh hoàng Phong Lưu giáo chủ đứng trước đám đông nhìn thủ hạ, quét mắt nhìn Thái Thông lạnh lùng không nói một tiếng.
Thái Thông nhìn thấy chúng đệ tử chết, trong lòng lão run lên, mặt lão đỏ gay, mắt phủ đầy khí sắc căm thù, giết người.
Lão nghiến răng hét :
- Hai đứa nó còn sống nhăn đây sao ngươi không thu trùng độc về đi. Hay là đợi ta ra tay.
Phong Lưu giáo chủ cười há há :
- Thái Thông, ngươi là người Chưởng môn, cầm đầu một đại môn phái nên tỏ ra biết điều một chút. Sao mở miệng là muốn đánh giết nhau, ngươi đi trách ta ư?
nếu ngươi không gieo gió thì đâu gặt bão.
Thái Thông đỏ mặt tía tai :
- Đừng lôi thôi. Ta hỏi ngươi trước kia ngươi hứa với môn đệ ta thế nào?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Môn đệ của ngươi không nói qua cho ngươi biết ư?
- Có!
- Có, tại sao còn hỏi ta?
- Thì ta đã đem hai đứa ranh con trả cho ngươi đây, còn đòi hỏi gì nữa. Có mau thu hồi độc về không?
Phong Lưu giáo chủ liếc mắt thấy Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu còn khỏe mạnh, bà mỉm cười đáp :
- Thái Thông, chuyện đâu còn đơn giản. Nếu ngươi chưa chịu cho nó chạy qua bên ta thì ta đâu chịu lui bước.
Thái Thông dậm chân nói như trâu rống :
- Ngươi ra điều kiện giờ định nuốt lời sao?
- Trước kia ta nói thế vì chưa thấy mặt hai đứa nó. Giờ thì khác rồi.
- Khác cái gì?
- Ta bị thiệt thòi...
Thái Thông tức ứa gan. Chẳng đợi cho Phong Lưu giáo chủ nói dứt lời, lão gạt ngang hỏi :
- Thiệt thòi cái gì?
- Hai đứa ấy tuy trông khỏe mạnh nhưng biết đâu chúng lại không mắc phải “Kỳ Nam Bảo Hương” của ngươi? Đó, ta nói thiệt thòi là thiệt thòi ở chỗ phải giải “Kỳ Nam Bảo Hương” cho chúng.
Thái Thông thất sắc, nói :
- Hừ! hai đứa đổi lấy mấy trăm mạng còn ức lắm sao?
Phong Lưu giáo chủ cười khẩy :
- Mấy trăm mạng chết của quí phái là do đệ tử quí phái muốn.
- Đúng là già mồm lẻo mép.
- Ngươi không tin?
- Ừ!
- Ta nói rõ cho ngươi biết, trước khi ta thả trùng, ta bảo chúng hãy cho ngươi biết điều kiện của ta đưa ra, chúng chẳng những không chịu còn xông vào đánh ta.
Vậy không phải là tại chúng muốn chết sao?
Thái Thông bước tới một bước hét :
- Hừ! Ngươi vây khốn bản phái, tức nhiên chúng có quyền chống cự, bảo chúng đừng ra tay sao được.
Phong Lưu giáo chủ bỗng phá lên cười nói :
- Này Thái Thông, ta nói cho người biết trong một cuộc tương tranh, phải có kẻ thắng người bại, kẻ chết người sống. Chẳng may đệ tử Thiếu Lâm chết, thì người Chưởng môn nó chịu chớ sao lại nói nghe buồn cười thế.
Thái Tông không dằn được lửa giận.
Hai tay đưa cao nhắm ngay Phong Lưu cốc chủ đánh ra song chưởng.
Kình phong cuộn ép như vũ bão, sóng chưởng cực kỳ hiểm ác.