Bích Linh Ma Ảnh thấy Trịnh Kiếm Hồng tươi cười, lão yên trí nói :
- Tốt lắm! Ngươi lấy ra cho ta xem!
Trịnh Kiếm Hồng thầm vận công vào song thủ nói :
- Cái này... không thể lấy ra được...
- Ồ! Sao kỳ lạ vậy.
Lão hoài nghi đứng tần ngần một hồi, nói :
- Cứ đưa ra cho ta coi thử.
Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu :
- Ngươi không tin thì cứ đến xem, chứ thứ này kỵ không khí và ánh sáng.
Nghe Trịnh Kiếm Hồng nói có lý, lão vận công đề phòng, do dự giây lát lão tiến bước chầm chậm về phía Trịnh Kiếm Hồng. Mỗi bước đi của lão nặng trịch và sợ sệt.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu thấy thế, đoán được tâm ý của lão ma, nên quyết ra tay, chớ không thể chờ lâu được nữa.
Bỗng dưng lão ma bước dẫm lên cục đá làm cục đá bể nát, khiến lão giật mình, vì biết mình để lộ thâm ý cho đối phương thấy. Lão cố tránh cục đá nhưng đã trễ rồi, tức thì lão tung người đưa tay chụp qua Trịnh Kiếm Hồng.
Dù lão hành động mau cách mấy cũng không hơn Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu.
Hai người lẹ như luồng chớp, cùng lượt đẩy ra bốn chưởng đánh ngay người Bích Linh Ma Ảnh.
Bùng!... Bùng!...
Chưởng phong cuốn cát bụi, đá bể bay mù mịt. Hai người phải nhắm mắt nhảy lui ra mới tránh khỏi vùng đá cát ấy.
Khi mọi vật đều lắng xuống, Lý Minh Châu nhìn lại thấy năm sáu khối đá to lớn ngăn chặn bít lối ra. Và, lão ma cũng không còn thấy đâu nữa.
- Hồng huynh! Lão ấy chắc bị đá đè rồi.
Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu đáp :
- Không chắc. Lão ấy khinh công khá lắm, biết đâu lão đã chạy thoát. Nếu như đá đè lão ít ra cũng có tiếng la rú của lão, lẽ nào lặng thinh như thế này.
Đột nhiên...
Tiếng đá nổ ầm ầm, tiếp theo năm, sáu tảng đá to lớn đổ ập xuống trước mặt hai người, Lý Minh Châu và Trịnh Kiếm Hồng giật mình nhảy lui về sau năm sáu bước.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Đó em thấy chưa, lão ma đang phá động tìm lối ra.
Lý Minh Châu gật đầu nói :
- Đúng thế! Lão chỉ bị đá ngăn không lối thoát đó thôi. Nhưng...
Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :
- Nhưng thế nào?
- Lão bị kẹt trong ấy sớm muộn gì cũng chết.
Câu nói của nàng làm Trịnh Kiếm Hồng tái mặt.
Nàng thấy thế liền hỏi :
- Sao? Anh không muốn lão ấy bị kẹt trong động à?
Trịnh Kiếm Hồng cười chua chát :
- Lão ấy có bị kẹt chết hay không mình không thể đoán được. Có điều mình bị đá chặn bít làm sao ra đây.
Nàng thất sắc hỏi :
- Sau lưng mình không còn ngõ ngách nào sao?
- Trong động này có bốn cửa ra, giờ lại bị đá bít lối...
- Chúng ta cố sức dẹp đá...
- Em nói nghe dễ quá. Em nên biết muốn dẹp hết đá chắn ngang mấy cửa này ta cũng phải mất một thời gian lâu mới dẹp xong.
- Vậy ở đây chịu chết sao?
- Anh đâu nói thế. Chúng ta cố gắng tìm phương cách xem sao.
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng nắm tay Lý Minh Châu bước lui ra sau, chợt hụt chân xuống một cái lỗ sâu. Chàng giật mình phóng mình nhảy vọt lên. Nhìn lại thì ra một cái hố sâu không thấy đáy.
Lý Minh Châu thất sắc nói :
- Quái, sao lúc nãy chúng ta không thấy gì cả, bây giờ lại có hố sâu thế này.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn tứ phía rồi nói :
- Anh hiểu rồi!
Lý Minh Châu hấp tấp hỏi :
- Anh hiểu gì?
- Cái hố này ăn thông vào một đường hầm mà nhị sư huynh anh lập ra có lẽ đề phòng bất trắc có đường rút lui đó.
- Như vậy, hai vị ấy đoán biết có ngày này à?
Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu :
- Không đâu! Theo anh nghĩ thì lúc hai vị ấy hạ sơn trở về phát giác có người vào động phá phách...
- Anh nói sao?
- Cái hộp đá rơi lúc nãy ngoài cửa động là ổ khóa cơ quan bí mật. Nhưng bị kẻ lạ phá hư cho nên chúng ta vừa đụng tới cửa là nó rơi, đã chứng minh được điều ức đoán của n. Vả lại lúc nãy anh có thấy qua mấy dòng chữ ghi trong hộp đá.
- Chữ đó nói gì?
- “Xin đừng vào sâu trong động nguy hiểm”. Bích Linh không nghe, nên mới bị phải.
Lý Minh Châu cau mày thắc mắc :
- Nhưng có một điểm em không hiểu.
- Điểm nào?
- Sao miệng hang này không có nắp đậy và lập ra làm gì?
- Rất đơn giản mà em không biết sao? Nguyên là các cơ quan bí mật đã hư, nên nắp hang này bật ra đó. Lại một phần vì hai vị ấy vừa về động thì lại lo trị độc cho anh, đâu kịp thời sửa chữa. Kế đến hai vị sư huynh anh tạ thế...
Lý Minh Châu gật đầu rồi vụt thốt :
- Em hiểu rồi, chỗ chúng ta hợp công lúc nãy là nơi hai vị tiền bối thường luyện võ, và cái hang sâu này lập ra phòng gặp lúc lâm nguy để thoát thân có phải không?
Trịnh Kiếm Hồng cười nói :
- Anh cũng nghĩ như thế.
- Vậy chúng ta mau vào hang thử xem...
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu quan sát kỹ lại miệng hang rồi thi triển khinh công nhảy xuống hố.
Hố sâu thăm thẳm, hai người xuống không biết qua bao lâu chân mới đụng đất.
Dưới hố tối đen như mực, Trịnh Kiếm Hồng đưa tay lần mò vào vách đá, chỉ thấy vách hang xù xì, nham nhám.
Chàng lùi ra định dùng chưởng xem coi có đường nào ra ngoài không.
Thình lình chân chàng dẫm phải một cục đá bằng nắm tay.
Vù!
Vách đá bỗng nứt ra, chừa một lỗ trống vừa đủ một người xuyên qua và ánh sáng bên ngoài rọi vào lờ mờ.
Lập tức chàng và Lý Minh Châu chui qua rồi dò dẫm đi lần tới.
Càng đi tới, khí lạnh càng xông lên nhiều. Ánh sáng mỗi lúc một tỏ hơn.
Lý Minh Châu đưa tay chỉ về phía trước nói :
- Hồng huynh, anh xem hình như bên ngoài có tuyết.
- Có lẽ đó là cửa hang đó em.
Hai người tiếp tục đi một hồi thì bị một lớp trắng đục bít ngang lối đi.
Trịnh Kiếm Hồng đưa tay đẩy mạnh một chưởng.
Té ra, lớp trắng đục quả đúng là tuyết đông.
Lớp tuyết bị ngọn chưởng Trịnh Kiếm Hồng thổi vẹt để trống một lỗ lớn.
Chàng và Lý Minh Châu xuyên qua lớp tuyết, nhoi đầu ra khỏi hang, thì thấy mình ra đến ngoài và đang ở về phía Bắc chân núi Thiên Sơn cách cửa động phía Nam chừng một trăm dặm.
Lý Minh Châu nói :
- Anh Hồng! Chúng ta có nên trở lại động xem lão ma ấy coi có thoát thân không?
Trịnh Kiếm Hồng đưa tay vuốt lớp tuyết đóng trên đầu, đáp :
- Không cần lắm. Có lẽ giờ này lão ấy đã rời khỏi động rồi.
- Lão đi đường nào mà ra được?
- Em quên phía bên hông lão còn có một cái cửa nữa sao? Lão ấy có thể phá cửa đó mà ra lắm.
- Nếu lão ra được, ta tính làm sao đây?
- Có ba việc ta cần chú ý, một là Đại Thần bảo kinh, hai là lão ấy đi tìm thuốc giải độc, ba là lão ấy lo đối phó với sư huynh của lão.
- Vậy ta nên hành động thế nào ngăn cản lão ma ba điều ấy.
- Lão ma ấy ác độc và mưu sâu vô lường, suýt chút nữa chúng ta bỏ mạng với lão lúc nãy rồi.
- Đúng thế! Ta phải chuẩn bị đối phó trước mới được.
Trịnh Kiếm Hồng thở ra nói :
- Dĩ nhiên ta phải lo đề phòng rồi. Nhưng hiện tại ta còn nhiều việc cấp bách như đi giải thoát Đỗ Thu Linh, giải bày mọi sự cho Bát đại môn phái đừng hiểu lầm chúng ta và tìm Phong Lưu giáo chủ.
Lý Minh Châu cười nói :
- Rất dễ và thuận đường chúng ta.
- Thuận đường?
- Vâng!
- Thế, Phong Lưu giáo chủ ở gần Thiếu Lâm tự?
- Phải! Giáo chủ hiện ở Cao Sơn cách Thiếu Lâm tự lối mười dặm.
- Ồ! Sao em bảo bà ta giải tán môn hạ và đi ẩn.
- Em nói xạo với Bích Linh Ma Ảnh mà anh cũng tin nữa sao?
Ngừng một lúc, nàng tiếp :
- Sự thật Giáo chủ cũng giải tán môn hạ chớ không phải là không. Tuy nhiên bà ta còn giữ lại một số ít hầu hạ thôi.
Trịnh Kiếm Hồng cười nói :
- Người khác chắc tưởng bà ta đi ẩn tận chân trời góc bể nào, chớ đâu ngờ bà ta còn ở Trung Nguyên. Thôi chúng ta đi cho sớm.
Lý Minh Châu nắm tay chàng đứng lại nói :
- Khoan anh, em có mọt chuyện muốn hỏi anh.
Trịnh Kiếm Hồng kéo nàng sát vào người, vỗ nhẹ lên vai nàng, hỏi :
- Em hỏi chuyện gì?
- Bích Linh Ma Ảnh bị độc “Tình Tơ Trùng” lại không chết, em định hỏi lão tại sao thì lúc ở trong động anh nháy mắt ra hiệu cho em đừng hỏi. Thế là ý gì?
Trịnh Kiếm Hồng ngập ngừng nói :
- Anh nghĩ... anh nghĩ...
Lý Minh Châu hiếu kỳ hỏi :
- Thế nào sao anh ấp úng vậy?
- Anh nhớ lúc trước em nói với anh là nếu dùng thuốc giải độc “Tình tơ” thì chỉ có hiệu nghiệm trong ba tháng. Nếu muốn tuyệt gốc phải dùng đến phương pháp giao hợp giữa trai và gái. Có đúng không?
Lý Minh Châu đỏ mặt đáp :
- Đúng như em đã nói. Song phải do người đàn bà nuôi độc đó mới được. Còn lão ma ấy làm sao có...
Nàng không nói tiếp, nhưng chàng cũng hiểu người giải độc cho lão phải là nàng. Chàng hỏi :
- Như thế thì lão phải do em mới giải được độc.
Lý Minh Châu phát đánh nhẹ lên má chàng.
- Đúng! Nhưng lão mà vác mặt tới gần em là chết tức khắc.
Trịnh Kiếm Hồng cười :
- Vậy sao anh... sao anh... không chết?
- Thôi đừng có nói điên.
- Anh nói thực mà.
- Liệu hồn anh đó, nếu người ta không yêu anh thì coi anh có chết dưới tay người ta không cho biết.
- Chết vì tay em còn gì quý bằng.
- Anh nói đứng đắn một chút. Em ghét cái giọng nói kỳ cục đó lắm.
Dứt lời nàng chồm lên bá cổ chàng kéo xuống.
Trong một phút bốc đồng chàng vụt ôm ghì nàng rồi đặt lên môi nàng một cái hôn thật dài.
Lý Minh Châu khẽ rùng mình, hai má nàng đỏ au. Giọng nàng hạ thấp :
- Anh làm kỳ, chịu không nổi.
Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười bế xốc nàng lên hai cánh tay. Bốn ánh mắt nhìn nhau im lặng.
Giây lát sau Trịnh Kiếm Hồng đặt nàng đứng xuống đất, nghiêm trang nói :
- Bây giờ chúng ta nói chuyện đứng đắn.
Lý Minh Châu liếc xéo chàng một cái nói :
- Thì cũng tại anh.
- Ai khơi mào trước?
Nàng cười giả lả :
- Thôi, nói gì thì nói rồi còn đi.
- Anh có một điều thắc mắc, nếu ngoài em ra, còn đối với người đàn bà khác không thể giải độc được cho lão sao?
Lý Minh Châu nhíu mày khe khẽ trả lời :
- Việc này... Giáo chủ cũng có nói là độc “Tình Tơ Trùng” chứa âm tính, nếu người bị độc giao hợp đủ một trăm người con gái hoặc đàn bà thì cũng có thể khỏi.
- Theo anh vì vô tình, lão ấy có thể giải độc được rồi.
- Em thì lại nghĩ khác.
- Nghĩa là sao?
- Vì người trúng độc mà muốn giải độc như phương pháp đó ít ra phải có người khác phái cùng chung một công lực hoặc xê xích trên dưới vài phân thì mới có hiệu quả. Hay là lão ấy có thuốc trị tạm thời chăng.
Trịnh Kiếm Hồng thở dài nói :
- Con người lão ấy rất khó đoán.
Lý Minh Châu bỗng thất sắc nói :
- Ái da!... em... em nghi...
Trịnh Kiếm Hồng nhìn nàng :
- Em nghi gì?
- Giáo chủ còn lưu lại một số môn hạ, có lẽ lão ấy...
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- Nếu vậy...
Lý Minh Châu vội nói :
- Trong Phong Lưu giáo có một đội phụ nữ dùng thuật lõa thể để thử người. Có lẽ vì thế mà lão động tính tà dâm và vô tình họ cứu nguy cho lão. Anh Hồng, ta mau đi Cao Sơn tìm Giáo chủ xem sao.
Dứt lời, nàng tung người chạy trước.
Trịnh Kiếm Hồng liền nối gót theo sau.
Lý Minh Châu được Trịnh Kiếm Hồng truyền nội lực nên mấy ngày nay công lực gia tăng lên gấp bội. Trái lại Trịnh Kiếm Hồng có phần suy giảm. Song qua vài giờ chang đi theo kịp Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu liếc nhìn chàng rồi âm thầm mỉm cười sung sướng. Nàng lúc này không còn coi Đỗ Thu Linh là tình địch nữa. Nhưng dù sao nàng không tránh khỏi e ngại cho hạnh phúc mình.
Tuy nàng và Trịnh Kiếm Hồng bề ngoài tình nghĩa vợ chồng chưa danh chánh ngôn thuận, nhưng bên trong như đã là vợ chồng, có thể nói còn hơn nữa là đằng khác.
Với ý nghĩ ấy, khoảng đường lên Cao Sơn tuy dài nhưng nàng cảm thấy sao quá ngắn. Ước gì hai người cứ được đi mãi bên nhau suốt cả cuộc đời thì còn gì đẹp đẽ hơn Hai người đi suốt ba ngày trường, đêm thì dừng lại tạm nghỉ.
Mỗi khi nằm bên chàng, nàng cảm thấy quên hết mọi vật, chỉ biết có mình người yêu đang thủ thỉ bên tai và đang ve vuốt ấp ủ nàng thôi.
Nàng nghĩ tới đó thì trước mặt hiện ra một dãy núi cao chọc thủng mây xanh.
- Hồng huynh! Chúng ta tới Thiếu Lâm tự trước hay là tìm Giáo chủ trước?
Đang đi nghe Lý Minh Châu hỏi, Trịnh Kiếm Hồng dừng bước nói :
- Đi tìm Giáo chủ trước đã.
- Vậy ta đi vòng qua chân núi ấy là tới Cao Sơn.
Hai người liền đi vòng qua chân núi, địa phận Thiếu Lâm tự thì tới một ngọn núi thấp hơn, nhưng địa thế vô cùng hiểm trở, cao phong đứng thẳng tắp như một bức trường thành kiên cố lâu đời.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Châu muội, Giáo chủ ẩn nơi nào?
Lý Minh Châu chỉ tay về phía trước mặt, cười đáp :
- Trước mặt chúng ta, độ khoảng mười trượng thôi.
Trịnh Kiếm Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Sao! Đây toàn đá núi, cây cối, có nhà ai đâu?
- Tới rồi anh thấy.
Hai người nắm tay nhau ung dung đi như một đôi vợ chồng.
Đột nhiên...
Một bóng người từ bên hốc núi phóng ra chặn ngang đường.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình, kéo nàng lui về thủ thế.
Nhìn kỹ lại té ra người vừa xuất hiện là Yêu Môn quan chủ.