Lời nói Trịnh Kiếm Hồng vừa thốt lên khiến Lý Minh Châu biến hẳn sắc mặt. Nàng dừng chân, nói :
- Hồng huynh! Chúng ta mau tìm Giáo chủ ngăn cản lại, không thì bà ấy chết mất.
Trịnh Kiếm Hồng cũng dừng chân lại hỏi :
- Đi ngay bây giờ?
- Chớ sao.
- Không được.
Chàng lắc đầu, tiếp :
- Nếu đi, đi bây giờ độc tính trong người em phát hiện khó giải lắm.
- Đợi giải độc cho em rồi mới đi thì trễ rồi.
Lý Minh Châu từ tấm bé được Giáo chủ nuôi dưỡng cho tới lớn, ân ấy rất trọng. Nàng không thể vì mình mà làm ngơ trước tính mạng của Giáo chủ bị đe dọa.
Nàng nói :
- Anh không chịu đi bây giờ, em cũng không chịu đi Thiên Sơn.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Mình đi Thiên Sơn về còn kịp mà em.
- Đường tới Thiên Sơn còn xa, mà chắc gì tìm được Thiên Sơn Ngọc Dịch.
- Em nên nhớ, hiện giờ anh có trách nhiệm bảo vệ em. Anh không thể...
Lý Minh Châu xụ mặt nói :
- Em không cần anh lo cho em. Chỉ biết là anh nên trở lại tìm Giáo chủ.
Nàng ngừng một chút rồi tiếp :
- Được rồi! Anh không đi thì em đi một mình.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng quá cương quyết, chàng bất nhẫn trong lòng không ít, chàng đứng sững nhìn nàng một hồi hỏi :
- Em nhất định đi gặp Giáo chủ ngay bây giờ?
- Vâng!
- Nếu thế cũng được...
Lý Minh Châu mừng rỡ :
- Vậy chúng ta đi cho sớm.
Tiếng nàng chưa dứt, hai ngón tay Trịnh Kiếm Hồng đột nhiên đưa ra, điểm vào mê huyệt của nàng.
Lý Minh Châu không kịp phản ứng, nàng đã lìm người vào hai cánh tay rắn chắc của chàng.
Lập tức, chàng vác nàng lên vai thi triển khinh công, nhắm hướng Thiên Sơn chạy đi.
- Em Châu vì em quá cương quyết nên buộc lòng anh phải dùng cách này.
Trời chiều bắt đầu tối.
Trịnh Kiếm Hồng cứ băng băng lướt bụi không hề nghỉ chân.
Tứ bề cảnh vật chìm trong giấc ngủ thanh vắng, buồn tẻ.
Đột nhiên...
Phía sau lưng chàng lóe lên ánh đuốc tỏa ngọn leo lét xanh chành như ánh ma trơi.
Trịnh Kiếm Hồng vì gấp rút đi, không màng nhìn ra phía sau nên không hề hay biết.
Chàng càng đi nhanh, ánh đuốc càng đuổi theo nhanh như kẻ chạy người rượt.
Khi chàng còn cách ngọn núi trước mặt độ hai dặm. Thoạt nhiên, hai luồng ánh sáng xanh lè xẹt ra. Tiếp theo có thêm bốn năm ngọn đuốc xuất hiện, tiến dần về phía chàng.
Chàng hết sức làm lạ, dừng chân ngó trước nhìn sau đều thấy ánh lửa màu xanh y một thứ.
- Sao lại thế?
Chàng chép miệng nói khẽ rồi lắng nghe động tĩnh.
Quả nhiên như sự nghi ngờ của chàng mấy ánh lửa di động không phải tự nhiên mà có. Nó có người điều khiển.
Trịnh Kiếm Hồng đứng y chân một chỗ và nhủ thầm :
- Để coi tui bây giở trò gì cho biết.
Sự yên lặng của cảnh vật như chết chỉ thỉnh thoảng một vài luồng gió thoáng qua, lá cây xao động xào xạc.
Một lúc lâu, đột nhiên vang lên một tiếng “soạt” khô khan.
Rồi tứ bề, tiếng rú nổi lên rùng rợn, khiến người nghe bắt lạnh mình, rởn tóc gáy.
Trịnh Kiếm Hồng môi mím lại, thầm vận động chờ đợi.
Giữa lúc ấy, trên đồi núi xẹt xuống một khối lân tinh sáng lòa. Tức thì tứ bề ánh đuốc tủa ra có tới cả trăm ngọn, đổ xô về phía Trịnh Kiếm Hồng.
Chàng định ra tay nhưng chưa biết những ánh đèn ma này là người của phái nào.
Bỗng chàng thấy chín đốm sáng phóng chạy lại gần chàng.
Nhìn kỹ, thì ra chín đốm sáng như ngọn đuốc là chín bộ xương khô trắng hếu.
Trên mỗi đốt xương lốm đốm ánh sáng xanh lập lòe trông dễ sợ lạnh người.
Trịnh Kiếm Hồng hét :
- Đừng nhiều chuyện, ta không thương lượng gì cả.
- Ít ra ngài cũng để tôi nói là chuyện gì rồi có đồng ý hay không là tùy ngài. Sao lại nạt ngang vậy!
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt sáng như hai ngọn lửa.
- Chuyện ngươi muốn là “Đại Thần bảo kinh” và Bích Linh Ma Ảnh phải không?
- Thưa phải!
- Thế, đừng nói nữa.
- Tôn chủ nói thế không đúng rồi.
- Cái gì mà không đúng?
- Vì người dưới đâu dám hỏi Bảo kinh...
- Hừ! Biết phận vậy là tốt. Còn chuyện nữa không?
- Dạ còn.
- Nói?
- Chúng tôi liên hiệp các phái lập nên Thập Đại Ma Tính tôn Bích Linh Ma Ảnh làm Ma chúa. Nhưng tánh tình y càng ngày lại càng vô cùng dã man, nên chúng tôi bàn nhau quyết định phải lại y.
- Lão ma ấy đối với các nàng như thế ta đây dư hiểu. Còn chuyện gì nữa không?
- Hiện nay tám đại môn phái đang cùng mọi thủ đoạn để hại Ngài. Nếu ngài đồng ý...
Trịnh Kiếm Hồng ngắt lời :
- Ta hiểu rồi! Tuy tám đại môn phái coi ta như thù địch nhưng ta không thể nào đi hợp tác hùa về phe tà phái với chúng bây được.
- Ngài cho họ là chính phái ư?
- Đúng!
- Ngài lầm rồi. Chính phái đi dùng thủ đoạn thì có khác chi bọn tà phái.
Câu nói đó làm Trịnh Kiếm Hồng giật mình, không phải lão ta nói không có lý.
Thấy Trịnh Kiếm Hồng lặng thinh, tưởng ý chí Trịnh Kiếm Hồng bị lung lay liền tiếp :
- Tôn chủ, xin Ngài suy nghĩ lại xem. Kẻ dưới trước hết là đâu có dám tham vọng đoạt Bảo kinh, thứ đến muốn cùng Ngài hợp tác để nới rộng thế lực chống lại những ai áp bức mình. Hiện thời chúng tôi tinh thông trận thế rất có ích cho Ngài.
- Hứ! Nhà ngươi nói có vẻ tốt lắm. Tiếc rằng ngươi quên mất một điểm.
- Điểm nào xin Ngài cho biết?
- Cô Lâu giáo chủ các ngươi từ xưa đến nay tôi ác gieo khắp thiên hạ, khó thể dung tha.
Giáo chủ Cô Lâu “ồ” lên một tiếng, cười nham hiểm :
- Tôn chủ nhất định từ chối?
- Dĩ nhiên.
- Ngài còn trẻ tuổi, có lẽ chưa hiểu được lòng hảo tâm của kẻ dưới. Vậy thì...
- Thế nào?
- Ngài và cô bạn Ngài bỏ xác tại hố này.
Câu nói của đối phương nghe lạnh rởn ốc.
- Hố này có gì là mà ta và bạn ta phải bỏ xác?
- Lạ hay không, đợi chút Ngài sẽ biết.
- Hứ!
Hai mắt Trịnh Kiếm Hồng quét nhìn đám môn hạ của Cô Lâu giáo, lạnh lùng nói :
- Nhà ngươi không lẽ không biết công lực của ta...
Cô Lâu giáo chủ âm trầm cười :
- Công lực Ngài kẻ hèn này đã thấy qua lúc nãy. Ngài dùng chưởng đánh cháy trăm mấy bộ xương vô hồn đủ làm Cô Lâu giáo ta hết sức vừa lòng.
Trịnh Kiếm Hồng bị gã Cô Lâu giáo mỉa mai, tức gần bể mặt, nhưng chàng gắng nhịn nói :
- Ngươi cho đó là tầm thường ư?
- Bản giáo đâu có ý ấy. Vì bản giáo tự lượng sức mình không phải là đối thủ với Ngài nên mới kêu Ngài hợp tác.
- Vậy là Cô Lâu giáo đi tìm cái chết.
Đối phương cười khặc khặc :
- Ngài đừng nói thế chớ. Tuy tiếng gọi là Cô Lâu nhưng đầu ai nấy cũng đều có da có thịt, có trí óc suy xét thì sao bảo là không thích không. Nhưng đến lúc cần giải quyết một vấn đề nan giải thì Cô Lâu giáo chúng tôi đâu sợ chết.
- Há! Há!...
- Sao Ngài lại cười.
- Cười ngươi ăn nói có khí phách.
- Ngài quá khen! Bản giáo thanh thế không rộng lớn như các phái khác nên ít khi dùng sức lực...
- Vậy dùng gì?
- Ngài đã biết lợi hại của hố xương người, bản giáo cần gì quảng cáo nhiều mang tai tiếng.
Đối phương không phải tay vừa, mở miệng ra là nói giọng móc họng, khiêu khích.
Trịnh Kiếm Hồng đảo mắt nhìn xuống đất quả nhiên thấy mình đang lọt vào một đầm đất xốp đầy rẫy xương người nằm ngổn ngang.
Chàng thầm giật mình khẽ thốt :
- Ồ! Chắc bên dưới có cạm bẫy.
Cô Lâu giáo chủ cười sằng sặc :
- Ngài biết vậy cũng khá lắm đấy. Luôn cả bản giáo cũng nói sơ cho Ngài hiểu.
- Phàm người võ lâm chưa ai dám bước vào đây ca. Nay người cả gan đi vào chắc chắn là để xương lại đầm lầy rồi.
Ngài nên nghĩ lại, tuổi Ngài còn nhỏ, sự sống còn dài, lẽ nào tự chôn mình nơi đầm xương người sao?
- Thôi, đồng ý hợp tác với bản giáo đi. Không lẽ Ngài không muốn hưởng thọ.
Trịnh Kiếm Hồng trầm mặt nghĩ ngợi, giây lát quyết định đánh thức Lý Minh Châu dậy để dễ bề xoay trở.
Bằng một thủ pháp khéo léo, chàng khẽ búng tay một cái, là hóa giải được huyệt đạo Lý Minh Châu.
Chàng hành động thật lẹ làng, đến nỗi Cô Lâu giáo chủ đứng gần đó, không hề hay biết.
Lý Minh Châu vừa tỉnh, lật đật đứng dậy ngay.
Vồn là người kinh nghiệm trên giang hồ lâu năm, vừa tỉnh dậy, nàng đã đoán được tình hình, liền đứng xê ra một bên, bình tĩnh nhìn đối phương.
Cô Lâu giáo chủ chợt thấy, không khỏi kinh ngạc :
- Ồ! Cô nương đã tỉnh rồi à?
Lý Minh Châu lạnh nhạt đáp :
- Thấy không biết sao còn hỏi.
- Thế ngươi là ai?
- Độc Tình Tiên Tử Lý Minh Châu!
- Lý Minh Châu?
- Ta đi nói dối với ngươi sao?
Cô Lâu giáo chủ cau mày :
- Cái tên này ta chưa nghe qua.
- Trước chưa nghe, bây giờ nghe nào có muộn.
Cô Lâu giáo chủ cười hì hì :
- Tài đối đáp của ngươi khá lắm. Nhưng chẳng hay ngươi thuộc môn phái nào?
Lý Minh Châu nghiêm nghị đáp :
- Thiết tưởng Giáo chủ khỏi cần biết qua. Chỉ biết là bản cô nương biết ngươi là đủ.
Cô Lâu giáo chủ giật mình :
- Cô nương biết ta?
Lý Minh Châu xác nhận :
- Đúng vậy.
- Thế cô nương nghĩ gì về cái hồ này?
- Có gì mà ta không biết.
- Ồ!
- Chủ nhân hố xương người lấy làm lạ lắm à?
- Phải. Nhưng cô nương mới biết đây chớ?
- Biết từ hồi còn nhỏ nữa kìa. Chẳng những thế mà còn biết cả mấy thứ trò chơi của chủ nhân nó như: “Lân Tinh đèn ma”, “Cốt người ảo ảnh” và “Bạch Cốt âm kiếm”. Nào có đúng không?
Cô Lâu giáo chủ hết sức kinh ngạc và âm trầm nói :
- Quái thật!
- Quái cái gì?
- Sao lúc nãy ta nói với Trịnh Kiếm Hồng, cô nương không mở miệng.
Lý Minh Châu cười ha há :
- Nếu lên tiếng thì ngươi làm sao có cơ hội khoác lác, láo khoét.
Cô Lâu giáo chủ nghiến răng trèo trẹo, mặt hiện đầy sát khí, nói :
- Con bé ngươi vừa bảo mấy thứ đó là đồ chơi, thử coi ngươi có tài cán gì phá nổi nó.
Tuy ngoài miệng Lý Minh Châu nói là đồ chơi chứ thật ra trong lòng nàng hồi hộp lo sợ vô cùng. Dầu sợ cũng để bụng, ngoài mặt vẫn giữ tươi tỉnh, nói :
- Chuyện đó có gì khó khăn mà chủ nhân nói thách đố. Bây giờ ta nên gác qua một bên vì bản cô nương và Ngài Tôn chủ đây có việc phải đi gấp, không thể trễ nải ở đây được. Sau này sẽ gặp lại, bản cô nương không quên hầu người.
Lời nói của nàng thốt ra có vẻ trang nghiêm, khiến Cô Lâu giáo chủ hơi chột dạ.
Lão nghĩ rằng, nếu bây giờ làm khó dễ, e rằng chống chọi không lại, sinh thêm thù oán. Thôi thì chờ ngày sau rồi sẽ hay...
Lý Minh Châu hỏi :
- Cô Lâu giáo chủ nghĩ thế nào? Có đồng ý lời đề nghị của bản cô nương không, xin cho biết.
Cô Lâu giáo chủ miễn cưỡng đáp :
- Cũng được. Riêng Tôn chủ nghĩ sao?
Trịnh Kiếm Hồng rất thông minh, hiểu ngay những lời tế nhị của Lý Minh Châu, nên dằn sự tức giận lại và nói :
- Tính vậy cũng ổn lắm.
Lý Minh Châu thấy đôi bên ưng thuận, liền cười :
- Thôi, xin chào Giáo chủ, sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Dứt lời, nàng và Trịnh Kiếm Hồng định quay gót bước đi thì Cô Lâu giáo chủ bước tới nói :
- Tôn chủ, từ nay đến ngày gặp lại có lẽ thời gian cũng còn lâu. Vậy ngài suy nghĩ kỹ...
Trịnh Kiếm Hồng nghe nói nổi xung lên :
- Câm miệng.
- Ồ! Tôi chỉ nói ngài nên suy nghĩ chớ chưa nói sự hợp tác.
- Ta không muốn ngươi lải nhải điếc lỗ tai.
- Nếu thế thì...
Tâm trạng Cô Lâu giáo chủ rất mâu thuẫn, nửa muốn để cho Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu đi, nửa muốn ra tay bắt lại. Vì sợ cho hai người tự do để sau này mất cơ hội và biết đâu y không gặp nhiều khó khăn rắc rối. Còn như giữ lại thì lại sợ Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu biết được dã man bất chánh của y. Và đâu tránh được cuộc giao tranh mà hậu quả chưa biết thế nào.