Bích Linh lão tăng và Trịnh Kiếm Hồng đang trầm lặng như suy nghĩ điều gì, thì Lý Minh Châu bước tới nói :
- Hai người đừng thắc mắc, người nghe trộm bảo kinh chính là tôi đây.
Trịnh Kiếm Hồng ngẩng đầu lên nhìn Lý Minh Châu, ngạc nhiên hỏi :
- Là em?
- Phải!
- Nhưng em đã đi tránh xa thì đâu có nghe được.
- Mặc dù em đi xa thật, nhưng tiếng nói của anh đã vọng vào thạch động dội vào tai em nghe rõ như là đang đứng trước mặt anh vậy.
Trịnh Kiếm Hồng không trách nàng, trái lại lo sợ giùm nàng. Vì nàng quả thật đã nghe, giới võ lâm tà đạo, chính phái phát giác ra được thì nguy hiểm cho nàng biết mấy.
Bích Linh lão tăng cũng thở dài nói :
- Chuyện này người ngoài biết được phiền phức lắm chứ chẳng chơi đâu.
Lão ngừng lại một chút, nói tiếp :
- Bí ẩn hai câu văn ấy ta đành chịu thôi. Bây giờ ta cũng phải đi rồi. Nhưng ta muốn tặng Trịnh lão đệ một lễ vạt...
Trịnh Kiếm Hồng xúc động nói :
- Tiền bối đã cho rất nhiều rồi, chẳng hay còn muốn dạy bảo gì thêm?
- Công lực của ngươi cũng thuộc vào loại khá trong thiên hạ, nhưng so với sư đệ ta còn hơi kém, nên ta muốn tặng công phu “Bích Linh thiền viện” cho ngươi.
Một khi có công phu này rồi, ngươi có thể đương cự với sư đệ ta không khó khăn gì.
Lý Minh Châu lộ nét vui mừng nói :
- Đa tạ tiền bối! Xin người truyền dạy cho chàng gấp đi.
Trịnh Kiếm Hồng trái lại không đồng ý, chàng nhất quyết nói :
- Tiến bối đã căn dặn nhiều lần, không được tiết lộ bí mật của tiền bối. Nếu bây giờ tôi luyện tập công phu của tiền bối, Bích Linh Ma Ảnh phát giác được, tự nhiên là biết tiền bối đã hạ sơn thì nhất định y đâu có để yên cho tiền bối. Vô tình tôi đã gieo tai họa cho tiền bối...
Lão già đem lòng cảm kích Trịnh Kiếm Hồng vô cùng. Lão chỉ còn biết vỗ vai của Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười.
Lão nhìn qua Lý Minh Châu, hỏi :
- Trịnh lão đệ đã nói như vậy, còn cô nương có muốn học không?
Lý Minh Châu lắc đầu :
- Hồng huynh tôi đã cương quyết không học thì tôi cũng không học.
Bích Linh lão tăng cười lớn :
- Tốt lắm! Hai người thật đồng tâm xứng lứa, lão phu hy vọng hai ngươi được bên nhau hạnh phúc mãi.
Nói xong, lão cười giòn như bắp rang khiến cho Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu mắc cỡ đỏ mặt.
Cười đã một hồi, lão ngừng lại nghiêm trang đáp :
- Hai người không chịu học võ công của lão phu thì thôi. Vậy ta có cách để hai người tham kiến được bí ảo của Đại Thần bảo kinh.
Trịnh Kiếm Hồng nghe nói mừng quýnh lên :
- Phương pháp gì hả tiền bối?
- Trong võ lâm đương thời có một thánh địa và cũng là nơi Đạt Ma lão tổ đã từng tu luyện đến mức võ công thượng thừa. Trịnh lão đệ đã nghe nói qua chưa?
- Có! Tôi đã nghe qua rồi.
- Theo lão phu biết, nếu ai được ngồi tại miếng thạch “Đạt Ma lão tổ” đã ngồi tham ngộ huyền công bí ảo thì chắc chắn sẽ giải quyết được mọi điều khó hiểu trong võ học. Đâu Trịnh lão đệ đến đó thử xem.
- Như thế cũng chưa chắc.
- Cái gì mà chưa chắc?
- Vì nếu nơi đó có thể giải quyết mọi điều bí ẩn trong võ học thì đã có vô số người đến đó tham kiến rồi.
Lão già mở tròn đôi mắt :
- Hừ! Đâu phải dễ.
Trịnh Kiếm Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao? Lão tiền bối có thể cho biết sơ qua không?
- Người muốn ngồi vào miếng thạch đó phải là người tâm tính quang minh chính đại, chớ tâm địa bậy bạ vào ngồi đó là chết ngay tức khắc. Huống hồ, miếng thạch đó phải đúng chu kỳ phát ra linh quang. Lúc đó người mới có thể tham kiến được những điều khó khăn mà bình thường không giải quyết được.
- Vậy à? Nhưng chu kỳ bao lâu?
- Tám mươi mốt năm mới phát hiện linh quang một lần.
Trịnh Kiếm Hồng mừng rỡ :
- Tiền bối! Năm nay có đúng là năm thứ tám mươi mốt chưa?
- Vâng! Năm nay đó.
- Vậy tôi đến đó thử xem sao. Xin chào tiền bối, hẹn sau sẽ gặp lại.
Nói xong chàng nắm lấy tay Lý Minh Châu rồi cả hai cùng phóng chạy đi về hướng Đạt Ma nham.
Bích Linh lão tăng mỉm cười nhìn theo bóng dáng hai người cho đến khuất dạng mới tung người đi.
Nhưng...
Một sự thật đã chứng minh sự phát giác của Bích Linh lão tăng lúc ở U Ma cốc.
Cả ba người đi được một lúc thì trong U Ma cốc xuất hiện ra một người, mặc sắc phục giống hệt như đồ đảng của Ngũ Đại Ma Tinh. Có chỗ khác biệt là thân pháp người này vô cùng tinh vi.
Khi ra khỏi U Ma cốc, người ấy đảo mắt nhìn không thấy ai, y liền hít vào một khẩu khí, rồi đưa tay ra sau ót giật mạnh một cái, chỉ thấy sắc diện quần áo của đồ đảng Ngũ Đại Ma Tinh biến mất, để lộ ra một người, trông dáng dấp dễ coi. Nhưng trừ có cặp mắt, khiến người ta nhìn vào phải lạnh mình khiếp sợ.
Người ấy không ai khác hơn là lão già Bích Linh Ma Ảnh.
Như thế Bích Linh Ma Ảnh đã nghe rõ nội dung của Đại Thần bảo kinh và phát giác ra được Bích Linh lão tăng đã hạ sơn.
Chốc chốc đôi mày rậm của y cau lại, tỏ vẻ nghĩ ngợi điều gì. Y nhìn qua một lượt các xác chết, trong lòng nghe không được yên tâm cho lắm. Nhất là y không hiểu các Ma Tinh trúng độc của Lý Minh Châu mà chết, không biết đó là thứ độc gì. Từ lúc đi giang hồ, khuấy động thế giới võ lâm y chưa lần nào gặp được qua thứ kỳ độc kỳ dị như thế. Bất giác y giật mình kinh sợ phát run lên.
Xin nhắc lại, sau khi Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu bị nhốt vào hầm sâu, Bích Linh Ma Ảnh cũng vừa vào đến U Ma cốc, chợt thấy môn hạ bọn Ngũ Đại Ma Tinh bị độc nằm la liệt, y kinh hoàng, đứng tần ngần suy nghĩ, không hiểu họ bị chất độc gì có sức công phạt quá khốc liệt như vậy. Cũng ngay lúc ấy, Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu thoát ra được hầm sâu chạy ra. Bích Linh Ma Ảnh thấy không thể đối đầu với hai người, lập tức chạy trở ra U Ma cốc, thì thấy từ bên ngoài lão Nhiệt Trường Sư Thống (giả) tức Bích Linh lão tăng, lúc đó y cũng chưa biết là sư huynh của mình, tưởng là kẻ lạ, y vội quay trở vào U Ma cốc, chẳng may gặp phải Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu đi tới, vội quá y liền chui vào giữa mấy xác chết để trốn. Bởi thế lúc Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu trở ra thấy mấy xác chết ngoài cổng mấy xác chết đó đã bị y giết, Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu lấy làm ngạc nhiên.
Y nằm nín lặng giữa mấy xác chết và cũng không ngờ mình đã nghe được nội dung toàn bộ Đại Thần bảo kinh.
Sau đó nghe Bích Linh lão tăng nói “Lạ quá, lạ quá!”, y mừng thầm, tưởng sư huynh mình tìm ra bí ảo hai câu “Nghịch chuyển trùng lâu. Càn khôn đảo lập”.
Nhưng đợi mãi không nghe sư huynh mình nói gì thêm, y sốt ruột, len lén ngẩng đầu lên xem. Chợt thấy người sư huynh bỏ chạy, Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu cũng chạy theo, làm cho y vô cùng thất vọng. Y cũng không dám đứng dậy liền, ráng nằm đó chờ cho ba người đi xa, rồi mới lót tót đứng lên, mắt theo dõi ba cái bóng đang hấp tấp tiến về phía ngọn đồi.
Y thở ra một cái rồi nghĩ thầm :
- Nếu muốn hiểu bí ảo của Bảo kinh thì chỉ có hai con đường, một là tìm sư huynh của y, việc này rất khó mà gặp được ông ta, hai là đi tìm Trịnh Kiếm Hồng.
Cái thằng ranh này gặp nó cũng rất khó khăn, nó không thể để yên cho mình đâu...
Hai con đường vạch ra, lại cũng là hai con đường bế tắc.
Y nghĩ đến đỗi mồ hôi rịn ra ướt trán...
Vụt y bật cười thành tiếng, tay vỗ trán nói một mình :
- Chết rồi! Sao ta ngu thế này. Ngày trước sư phụ có nói qua chỗ “Đạt Ma lão tổ” tu luyện công pháp, là nơi có thể giải quyết mọi điều khó khăn trong võ học. Tại sao ta không đến đó thử?
Nói đoạn cất tiếng cười khằng khặc.
Trong nháy mắt thân ảnh y nhảy tung lên, phóng mình về hướng Nhạn Linh Quang lẹ như tên bắn...