Trong phật đường, hai ngọn đèn dầu cũ kỹ phát ra ánh sáng lờ mờ, rọi lên hai khuôn mặt đầy nét đăm chiêu của Ấn Thiện và Ấn Pháp đại sư.
Đã quá hai ngày nhưng bí mật trên bức họa vẫn chưa được giải khai. Ấn Pháp đại sư bực bội cầm lấy bình trà, một hơi uống cạn. Cặp mắt của lão tăng căng đầy mạch máu, nhìn chằm chặp vào Ấn Thiện đại sư. Sự tình đã quá
rõ ràng, La Hán Trùng lệnh cho bọn thị vệ hung ác buộc bọn họ phải giải
bí họa chẳng phải là hảo sự gì cả, nói không chừng sau khi giải được bí
họa này, sẽ có vô số người vô tội gặp phải tai ương.
Ấn Thiện đại sư hai mắt khẽ mở ra, ngưng thần nhìn bí họa, trong lòng lo suy nghĩ đối sách.
Kiểu chữ Phạn văn trên bức hoạ này, mắt của Ấn Thiện đại sư nhấp nháy, sắp
xếp, tổ hợp, phân tán; sắp xếp lại, tổ hợp lại... Chín chín tám mươi
mốt, tám mươi mốt chữ kinh văn lộn xộn cùng với những chữ Phạn văn ẩn
chứa hình thù kỳ dị trên bức họa có liên hệ gì với nhau?
Tám mươi mốt chữ Phạn văn này phân biệt rõ ràng ba tuyến lên núi, mà cái ngọn
núi bên phía trái hình như là chữ "Bảo", giống như chỉ ra rằng theo
tuyến này thì có khả năng đến được nơi chôn giấu bảo tàng. Bức họa có
chứa bảo tàng thật rồi! Nhưng Ấn Thiện đại sư lại không cho là như vậy.
Ông đã nhìn rõ ràng, khẳng định chữ "Bảo" này là chỉ lừa bịp mà thôi, bí mật thật sự chính là nằm trong những chữ Phạn văn kỳ dị. Ông cảm thấy
những Phạn văn ấy là có chứa võ công. Ấn Thiện đại sư trầm tư rất lâu,
khẽ nói với Ấn Pháp đại sư: "Sư đệ, chẳng hiểu bức họa này là trận thế
gì?" Ông đã cùng Ấn Pháp đại sư ấn chứng nhiều loại võ công nhưng chẳng
thấy cái nào giống với những chữ Phạn văn kỳ bí trên bức họa cả.
Ấn Pháp đại sư cố gắng kiềm chế nộ hỏa trong lòng lại, nói: "Ngày xưa có
mười trận thế nổi danh, đó là: Nhất tự trường xà trận, Nhị long cấp thủy trận, Thiên địa nhân tam tài trận, Tứ môn đấu để trận, Ngũ hổ toàn
dương trận, Lục tử liên phương trận, Thất tinh trảm tương trận, Bát quái kim tỏa trận, Cửu diệu tinh không trận, Thập diện mai phục trận. Đệ đã
từng nghiên cứu kỹ các loại trận đó, nhưng đối với bức họa lộn xộn này
thì chẳng biết là trận thế gì nữa..."
Trong lòng Ấn Thiện đại sư
chợt lóe lên một tia sáng, chẳng lẽ sự ảo diệu chính là nằm trong chỗ
lộn xộn này? Ông cầm lấy giấy và bút, lần lượt viết ra từng chữ quái dị, sau đó hợp các chữ đó lại chèn vào bức họa.
Tức thì, bí mật trong bức họa đã được hé mở.
Ánh đèn soi rõ khuôn mặt đang hết sức vui mừng rồi chuyển sang ngưng trọng của Ấn Thiện đại sư.
Ấn Pháp đại sư nhìn bức họa với vẻ nghi ngờ, chẳng hiểu ất giáp gì cả. Ấn
Thiện đại sư chỉ vào tám câu nằm ở bên tả bức hoạ: "Tự kinh phi thị
kinh, tự sơn phi thị sơn, sách kinh hoán thành kinh, sách sơn bính thành sơn, điên tam tiên đảo tứ, đảo tứ tái điên tam, cửu cửu bát thập nhất,
liên lạc tại tổng đàn."
Ấn Pháp đại sư đọc xong những câu đó thì
nhìn vào bức họa lần nữa, sắc mặt đại biến: "Sư huynh, lời giải này có
nên giao cho bọn thị vệ hay không?"
Ấn Thiện đại sư trầm ngâm,
thần sắc tỏ rõ thái độ dứt khoát, ông cầm lấy tờ giấy đưa về ngọn đèn,
đốt nó thành tro bụi. Hỏa quang chiếu sáng phật đường, ngoại trừ pháp
tướng trong miếu thờ vẫn mỉm cười muôn thưở, toàn bộ phật đường bao phủ
trong bầu không khí ngột ngạt, thảm thương.
Ấn Thiện đại sư sau
khi thiêu huỷ xong tờ giấy trong tay thì cùng Ấn Pháp đại sư ngồi xếp
bằng trên bồ đoàn, mắt vẫn không ngừng nhìn vào bí họa đó. Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng rất lâu mà vẫn chẳng nói một lời.
Cửa phật
đường nhẹ nhàng được đẩy ra, một lão hòa thượng vóc người nhỏ bé, gầy ốm mang mâm cơm theo bước La Hán Trùng tiến vào. La Hán Trùng chẳng cho Ấn Thiện và Ấn Pháp li khai phật đường, cơm ba bữa do đích thân hắn an
bài.
Từ lúc cùng Ấn Pháp đại sư giao thủ tại phật đường thì hắn
biết rõ võ công của ông cực kỳ cao thâm nên tìm thiên phương bách kế để
gia hại ông. Hắn lần lượt thả hai mươi bốn vị hòa thượng theo từng người một để "kiểm tra" và gặng hỏi thì nhận định hai mươi bốn vị hòa thượng
này không một ai đã từng luyện qua võ công, thế là hắn bèn chọn vị hỏa
phu hòa thượng gầy còm này mang trà và thức ăn cho Ấn Thiện và Ấn Pháp.
Vào buổi trưa hôm nay, La Hán Trùng tự mình theo vị hỏa phu hòa thượng
mang thức ăn đến, hắn chờ khi nhị vị đại sư dùng bữa xong thì sẽ hỏi vấn đề giải bí họa như thế nào rồi?
Ấn Thiện đại sư cúi đầu nhìn bức họa, lạnh lùng nói: "La thị vệ, ngài lại làm phiền sư huynh đệ chúng
tôi rồi, e rằng bí mật trong bức họa tìm không ra rồi."
La Hán
Trùng vẻ mặt thật khó coi, cất giọng hung tợn: "Tại hạ đến đây là để đề
tỉnh nhị vị đại sư thôi. Nếu mà... ha ha! Đại sư đừng trách tại hạ vô
tình, dầu sao ngọc nát thì đá cũng tan. Lúc đó chùa hủy người mất thì
hối hận cũng đã muộn rồi!"
Ấn Thiện đại sư tay chắp trước ngực,
cắt ngang lời La Hán Trùng: "Phổ độ chúng sinh, cứu người nguy nan là
tông chỉ của Phật môn, lòng lão nạp biết rất rõ, không cần La thị vệ phí tâm."
La Hán Trùng chẳng dám nói nhiều nữa, hắn nhìn quét qua phật đường, thấy chẳng có gì khác thường mới xoay người rời khỏi.
Ấn Pháp đại sư thấy La Hán Trùng đã đi thì vội vàng hỏi Ấn Thiện đại sư: "Sư huynh, việc này xử trí sao bây giờ?"
Ấn Thiện đại sư nhắm mắt chẳng trả lời. Một lúc sau, ông mới mở mắt ra,
nhẹ giọng than: "Bức họa này có liên hệ đến tính mệnh của hơn hai ngàn
người, lão nạp quyết không để nó lọt vào tay bọn thị vệ nhà Thanh."
Ấn Pháp đại sư nói: "Hôm nay nếu không giao bí mật của bức họa thì tính
mệnh của chúng tăng trong chùa khó mà giữ được, chi bằng chúng ta giả vờ bảo rằng có bảo đồ trong đó, thử lừa một lần xem sao..."
Ấn
Thiện đại sư liên tục lắc đầu: "Không được! Không được! Bọn thị vệ tặc
tử chiếu theo bí họa mà tìm bảo tàng, khi tìm không được, chúng sẽ kiếm
người khác giải, đến lúc đó thì nhiều tráng sĩ khó lòng mà thoát khỏi
kiếp nạn."
"Sư huynh nói phải!"
Hai mắt Ấn Thiện đại sư sáng lấp lánh: "Đệ mang bức họa này bỏ trốn khỏi chùa!"
"Không được! Đệ làm sao có thể bỏ mặc sư huynh và chúng tăng mà đào thoát một mình!"
"Sư đệ nói sai rồi! Đây không phải là đào sanh mà là đi cứu hơn hai ngàn
tính mệnh, Từ Ân tự chỉ duy nhất có một mình đệ là có luyện võ công, lúc này đây bọn thị vệ đã bao vây toàn bộ miếu, lại thêm có quan binh tương trợ, nếu là người không có võ công thì làm sao có thể mang bí họa này
mà đào thoát. Ta thấy việc không thể chậm trễ, sư đệ nên cất lấy bức
họa, đợi đêm đến sẽ bỏ trốn." Ấn Thiện đại sư vừa nói vừa cầm lấy bí họa từ dưới đất lên.
Ấn Pháp đại sư bỗng chụp lấy tay của Ấn Thiện
đại sư, mắt trợn trừng lên, đầy vẻ sát khí: "Đệ sẽ thừa dịp ban đêm mà
thu thập bọn thị vệ tặc tử, sau khi trao đổi bọn chúng với chư tăng, sẽ
cùng sư huynh đào thoát khỏi nơi này để tìm chủ nhân của bí họa."
"Làm càn!" Ấn Thiện đại sư khẽ nói: "Chốn Phật môn làm sao có thể đại khai
sát giới! Huống hồ bọn thị vệ đã từng chứng kiến võ công của đệ nên hẳn
đã có phòng bị, bọn chúng đã cho đại nội nhất lưu cao thủ canh gác bên
trong tự, đệ một thân một mình làm sao đối phó cho được? Vạn nhất bức
họa rơi vào tay bọn chúng, chẳng phải hỏng hết hay sao? Đúng là ông trời có mắt nên quỷ thần mới sai khiến bọn thị vệ mang bí họa đến chùa chúng ta nhờ giải đáp, vậy lão nạp có xả thân mình để cứu lấy hai ngàn sinh
linh, đó cũng là ý chỉ của bồ tát vậy. Đệ không cần lo lắng, hãy nhanh
trốn đi."
"Sư huynh, đệ..." Ấn Pháp đại sư toàn thân run rẩy, bàn tay nắm lấy tay của Ấn Thiện đại sư từ từ buông thỏng xuống.
"Đệ sao vậy?" Ấn Thiện đại sư thấy thế, dự cảm chẳng lành lướt qua trong đầu.
Khuôn mặt vốn đen thui của Ấn Pháp đại sư chuyển sang xanh lè, mồ hôi lạnh cứ tuôn trào xuống mặt. Ông hít lấy một hơi để vận động công lực, nhưng
chẳng biết tại sao chân khí trong người không thể vận động được, toàn
thân rã rời. Lòng ông nóng như lửa đốt, liều mạng vận công, nào hay càng vận công thì toàn thân càng cảm thấy vô lực. Đồng thời cảm thấy các
khớp xương toàn thân đau đớn rã rời. Mắt ông trợn to một cách đáng sợ,
toàn thân run rẩy như đang bị sốt rét.
Ấn Pháp đại sư nguyên tên
thật là Trần Chấn Vũ, là người Lam Điền. Vào năm Đạo Quang thứ mười bốn, Thiếu Lâm Tự bị người vu cáo mưu phản, bị quan binh bao vây, thiêu hủy
chùa. Võ tăng của Thiếu Lâm Tự Tuệ Viên đại sư bị trọng thương cố đào
thoát ra ngoài, chạy đến Liên Nguyên thì bị bọn thị vệ bắt kịp. Sau trận hỗn chiến, Tuệ Viên đại sư giết ba mươi tên thị vệ rồi thụ thương hôn
mê tại một bãi tha ma. Trần Chấn Vũ đi ngang qua đó bèn mang Tuệ Viên
trở về nhà. Trải qua một thời gian chăm sóc chu đáo, vết thương của Tuệ
Viên đã lành, nhưng do nội thương quá nghiêm trọng, kinh mạch bị chấn
đoạn nên không thể nào khôi phục lại được công lực. Để báo đáp ân cứu
mệnh, Tuệ Viên lưu lại Trần gia, hết lòng chỉ điểm võ công cho Trần Chấn Vũ. Trần Chấn Vũ vốn đã tập luyện võ công từ nhỏ nên căn cơ vốn cũng
không tệ lắm, lại thêm được Tuệ Viên đại sư đích thân chỉ giáo nên công
phu tiến triển rất nhanh. Trong vòng năm năm, ông không những luyện
thành "Nội khí công" và "Kim cương chưởng" chính tông của Thiếu Lâm Tự
mà đối với võ công của các môn phái khác cũng đã được xem qua. Tuệ Viên
đại sư võ công tuy mất, nhưng mỗi ngày đều chơi cờ với cha của Trần Chấn Vũ và trau dồi võ nghệ với ông nên cũng không cảm thấy tịch mịch. Nhưng chẳng ngờ rằng phong thanh bị tiết lộ, vào một đêm nọ, quan binh đột
nhiên bao vây lấy Trần gia trang. Trong lúc nguy cấp, Tuệ Viên đã viết
một phong thư trao cho Trần Chấn Vũ đột phá vòng vây đến Từ Ân tự ở
Tuyết Phong sơn để tìm Ấn Thiện đại sư. Trần Chấn Vũ một mình đào thoát
đến Tuyết Phong sơn, được Ấn Thiện đại sư thu nhận, lấy pháp danh là "Ấn Pháp", sau đó lại đề bạt Ấn Pháp đại sư làm nhị chủ sự của Từ Ân tự.
Ấn Pháp đại sư tập hợp chân khí không được thì lòng lấy làm lạ, ông chụp
lấy mâm cơm, phủi cơm và thức ăn ra, kỹ càng quan sát, sau đó ngửi một
lát, sắc mặt trở nên tái mét.
Ấn Thiện lặng lẽ nhìn theo từng cử
động của ông, nói: "Nếu như ta đoán không sai, trong thức ăn và nước trà đều bị bỏ vào "Ngũ Độc Tô Cốt Tán", loại dược phấn màu trắng này có thể tan trong dầu, nước, bỏ vào cơm cũng chẳng sợ bị phát hiện. Hương vị
của nó rất đặc biệt, làm cho cơm nước đặc biệt ngon hơn. Người luyện võ
mà trúng phải dược vật này thì nguyên thần tan rã, tâm thần không ổn
định, trọc khí đốn sanh, chân khí vô phương tụ hợp, nội lực tẫn tán,
giống như bị người khác chấn đoạn kinh mạch, thiêu huỷ gân cốt, xương bị gẫy vụn đi. Ngược lại, nếu là người không luyện võ thì chẳng có hại chi hết. Không ngờ bọn thị vệ lại xuống tay như vậy, lợi dụng thời điểm
chúng ta mãi lo suy nghĩ về bí họa mà đã động thủ cước vào cơm nước. Bọn thị vệ này thật quá độc ác! Ta coi bọn chúng vẫn chưa khám phá ra ý đồ
của bọn ta, đệ vẫn còn mang bí họa trong mình, mau nhanh chân tẩu
thoát."
"Sư huynh, võ công đệ đã mất, làm sao có thể ra khỏi tự?
Ra khỏi tự không được thì việc bảo hộ bí họa này cũng không thể. Sư
huynh đức cao vọng trọng, tại Tuyết Phong sơn huynh quan hệ rộng rãi,
rất tiện để ẩn náu, hay là huynh cứ mang bí họa và tìm cách tẩu thoát
đi."
Ấn Thiện đại sư cười thê lương: "Sư đệ không được chối từ,
võ công đệ tuy mất nhưng hành động thuận tiện hơn, sơn đạo điền trang,
lối đi đều hiểu rõ, bản thân có thể nghĩ được cách mà. Lão nạp đã tám
mươi tuổi, làm sao có thể trèo đèo vượt suối, thoát khỏi sự truy đuổi
của bọn thị vệ? Hơn nữa, lão nạp vốn là phương trượng của chùa, sao lại
có thể rời khỏi tự một mình mà không quan tâm đến chúng tăng? Còn về
cách rời chùa thì..."
Nhãn quang của Ấn Pháp đại sư cứ dán vào
mâm cơm, trầm tư giây lát rồi nói: "Đã vô phương xuất tự, đệ quyết ý
cùng sư huynh và chúng tăng trong tự đối phó nguy nan."
Sắc mặt Ấn Thiện đại sư biến đổi: "Đệ..."
"Sư huynh yên tâm." Ấn Pháp đại sư tiếp lời: "Đệ sẽ tiến cử một người mang bí họa rời khỏi tự."
"Ai? Bọn thị vệ tặc tử giám thị nghiêm mật, trừ tiểu hỏa phu Tịnh Không mang thức ăn, chẳng còn ai được phép đi đi lại lại trong chùa hết."
"Người đệ định nói chính là Tịnh Không tiểu tăng."
"Tịnh Không?" Ấn Thiện đại sư ngạc nhiên. Chỉ trong chốc lát, ông đã minh
bạch nguyên uỷ trong đó, bất giác mặt lộ vẻ giận dữ: "Đệ truyền cho nó
võ công?"
Ấn Pháp cúi đầu nói: "Đúng. Đệ thấy Tịnh Không thân thể bạt nhược nên chỉ cho nó một ít kiện thân chi pháp, chẳng ngờ nó thập
phần thông minh, ngộ tính cực cao, những khẩu quyết mà đệ truyền nó đều
học thuộc lòng. khi chuyển sang dạy động tác, nó mới nhìn là có thể làm
được cho nên đệ rất mừng là..."
Ấn Thiện đại sư than: "Phàm tâm vẫn còn, trần duyên chưa dứt. Đệ đã quên sư huynh nói gì với đệ lúc mới vào chùa sao?"
"Sư huynh, Ấn Pháp không dám..." Ấn Pháp đại sư hết sức kinh sợ.
Ấn Thiện đại sư không đợi ông nói xong, nói tiếp: "Đây chắc là ý trời,
việc này cứ giao cho Tịnh Không đi. Nhưng mà Tịnh Không kinh nghiệm còn
non nớt, duyệt lịch còn rất hạn chế, chúng ta phải đề ra vạn toàn chi
sách cho nó mới được."
Ấn Thiện đại sư bảo Ấn Pháp lấy tơ lụa trong tủ thờ ra.
Ấn Pháp đại sư lòng nghi hoặc, chẳng hiểu gì cả.
Ấn Thiện đại sư khẽ nói: "Tuệ Không mang bí họa rời chùa, bọn thị vệ tất
nhiên sẽ truy sát gắt gao, nên vẫn hung đa cát thiểu. Lão nạp có biết sơ về thư họa nên sẽ mô phỏng một bức họa, vạn nhất Tịnh Không có bị bọn
tặc tử bắt được thì cũng có thể giao ra bức họa giả để thay thế, còn bức họa thật thì vẫn giữ lại."
"Kế này hay đó!"
Ấn Pháp đứng dậy mang đến một bức lụa cùng cỡ với bức thật cho Ấn Thiện đại sư.
Ấn Thiện đại sư dựa vào bức họa thật mà vẽ theo.
Tinh mơ hôm sau, La Hán Trùng bước vào phật đường và cho Ấn Thiện với Ấn
Pháp đại sư hay rằng hạn kì đã đến, vào lúc chánh ngọ nếu không giải
được bí họa thì ba hòa thượng đầu tiên sẽ bị bêu đầu. Ấn Thiện đại sư
cho hắn hay rằng bí họa sắp được giải xong, còn đang nghiệm chứng lại
lần cuối. La Hán Trùng quan sát sắc mặt của Ấn Pháp đại sư, khẳng định
ông đã bị chất độc phế bỏ võ công, chắc rằng bọn họ khó lòng đào thoát
khỏi tay mình. La Hán Trùng với vẻ đắc ý vênh váo bước ra phật đường mà
chẳng chút lo lắng, quên theo dõi tiểu hỏa phu Tịnh Không mang thức ăn
đến.
Tịnh Không mang cơm sáng đến, vừa mới đặt mâm lên bồ đoàn thì Ấn Pháp đại sư đột nhiên nắm lấy cánh tay gã rồi kéo đến bên cạnh:
"Tịnh Không, hôm nay sư phụ có việc nhờ con giúp đỡ."
Thanh âm của Ấn Pháp đại sư mỏng như tơ, Tịnh Không quỳ bịch xuống: "Sư phụ!
Người nói thế tội cho đồ nhi lắm! Người có điều chi phân phó, đồ nhi dù
có thịt nát xương tan cũng quyết không chối từ!"
"Tịnh Không" Ấn Thiện đại sư ôn hòa nói: "Con đừng có vậy, cứ đứng lên nói chuyện."
Tịnh Không nào dám đứng dậy. Gã quay sang Ấn Thiện đại sư nói: "Đệ tử vi
phạm tự quy, lén học võ công, thỉnh chủ trì phương trượng phát lạc."
Ấn Thiện đại sư nói: "Giới luật của Phật môn thì phải tuân theo, nhưng mà
chuyện đã vậy rồi thì bỏ qua đi. Trước mắt, ta có việc quan trọng phó
thác cho con đây."
Tịnh Không ngẩng đầu lên, gân xanh trên trán lộ lên, mắt lấp lánh: "Đại sư cứ nói ạ!"
Ấn Thiện đại sư thấy vẻ ngoài của Tịnh Không thì biết nội công cũng khá
nên vô cùng vui mừng. Ông trao cho Tịnh Không bức họa rồi nói:
"Những ngày gần đây bọn thị vệ triều đình bao vây tự miếu, buộc phải giải điều bí ẩn trong bức họa. Bức họa này có liên hệ trọng đại đến thiên hạ đại
sự và hai ngàn tính mệnh, nên không thể nào để lọt vào tay của bọn tặc
tử. Vi sư lệnh cho con mang bức họa rời khỏi chùa, tìm cách trao tận tay chủ nhân của bức họa."
"Xin hỏi đại sư, chủ nhân của bức họa này là ai?" Tịnh Không hỏi.
Ấn Thiện đại sư lắc đầu: "Không biết. Sau khi con xuất tự, con nhất định
phải dùng thiên phương bách kế để thám thính cho rõ bọn thị vệ có bức
họa này từ đâu, rồi tìm cách đưa bức họa về chủ nhân của nó."
"Đệ tử tuân mệnh."
Ấn Pháp đại sư quay sang Tịnh Không dặn dò: "Sau khi con xuất tự, bọn thị
vệ tất sẽ truy đuổi theo, con phải..." Ông kề sát bên tai Tịnh Không thì thầm một hơi. Tịnh Không liên tục gật đầu vâng dạ.
Tịnh Không cầm bức họa rồi nhét vào ngực, đứng dậy nói: "Sư phụ còn có điều chi phân phó nữa không?"
Ấn Pháp đại sư nghiêm mặt nói: "Vô luận như thế nào đi nữa, bí họa này cũng không được để rơi vào tay bọn thị vệ."
"Đệ tử minh bạch."
Ấn Pháp đại sư liếc mắt qua nhìn Ấn Thiện đại sư, sau đó nhìn Tịnh Không phất tay áo: "Con đi đi! Nhớ cẩn thận!"
Tịnh Không dọn dẹp chén dĩa, không hiểu hỏi: "Sư phụ, võ công của người so
với đồ nhi cao cường hơn nhiều, sao người không tự thân mang bí họa rời
khỏi chùa? Đệ tử xin lưu lại đây, nguyện hết sức bảo vệ trụ trì trưởng
lão."
Ấn Pháp đại sư nghẹn ngào nói: "Tịnh Không, con không theo lời sư phụ sao?"
"Đệ tử xin tuân mệnh!"
Tịnh Không biết sau khi gã mang bức họa đi thì hai vị đại sư sẽ gặp cảnh ngộ nguy hiểm, bất giác nước mắt tuôn trào.
Ấn Thiện đại sư kêu Tịnh Không lại, dặn dò gã bốn câu giải bí họa: "Tự
kinh phi thị kinh, tự sơn phi thị sơn, sách kinh hoán thành kinh, sách
sơn bính thành sơn, cửu cửu bát thập, liên lạc tại tổng đàn."
Tịnh Không mặc niệm một vài lần rồi gật đầu: "Đệ tử đã nhớ."
"Đi đi" Ấn Thiện đại sư vẻ mặt trang nghiêm, mệnh lệnh đưa ra thật không dám cự tuyệt.
Tịnh Không đành gạt lệ cầm lấy mâm cơm mang ra khỏi phật đường.
Đã gần chánh ngọ.
La Hán Trùng lệnh cho bọn thị về dẫn ba hòa thượng đến đại điện chờ xử lí. Đích thân hắn cùng Hồ Trạch dẫn theo bốn tên thị vệ tiến về phật đường, cho rằng hòa thượng Ấn Thiện này sẽ rất sợ máu rơi tại phật đường mà
ngoan ngoãn nói ra bí mật của bức họa. Hồ Trạch nộ khí trùng trùng, dự
định sẽ trút hết mọi hờn giận để báo thù lão hòa thượng mặt đen vốn đã
mất hết võ công.
"Ấn Thiện đại sư, thời hạn đã đến, bức họa
này..." La Hán Trùng vừa mới bước qua cửa phật đường thì đã nghe tiếng
khóc nghẹn ngào vang lên. Hắn vội vàng chạy đến trước mặt Ấn Thiện và Ấn Pháp đại sư thì phát giác sắc mặt của hai vị đại sư trắng bệch như giấy bèn lấy tay sờ thử thì bỗng la lên một cách tuyệt vọng.
Ấn Thiện và Ấn Pháp đại sư sớm đã viên tịch. Bức họa đặt trên bồ đoàn đã không cánh mà bay.