Bích Huyết Tẩy Thương Ngân

Chương 14: Tuyệt nhân tuyệt sự

Lần đầu tiên Mã Như Long nhìn thấy Du Ngũ, ông ta đang chiên đậu hủ. Trên đời này chẳng thiếu gì người chiên đậu hủ, chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng khi Giang Nam Du Ngũ đích thân xuống bếp nấu ăn thì đó là chuyện khiến người lấy làm lạ. Nơi này là chỗ khám xét tử thi, không phải quán ăn, cũng chẳng phải nhà bếp.

- Nếu ngươi đoán được ông ta đang làm gì, ta phục ngươi ngay.

- Ta không cần cô bội phục ta, nhưng ta không đoán được.

- Ông ta đang chải tóc.

Chải tóc cũng không phải chuyện lạ, ngay cả Giang Nam Du Ngũ cũng phải chải tóc như bất cứ ai khác. Nhưng điều lạ là y đang chải tóc cho người khác, một lão bà già đến mức răng rụng gần hết.

Trong căn phòng đối diện, đèn đã lên không biết từ lúc nào. Lão bà đang ngồi dưới ánh đèn, mình mặc áo đỏ, kiểu áo đỏ có thêu hoa như áo của tân nương. Một chân của lão bà đưa ra, chân mang giày thêu màu đỏ. Nếp nhăn trên mặt lão bà đầy chi chít hơn cả bàn cờ, răng rụng gần hết, trông còn ít hơn hàm răng của trẻ một tuổi, thế nhưng cả đầu tóc lại đen lánh, mềm mại như lụa.

Thật không ngờ được Du Ngũ lại chải tóc cho một lão bà. Động tác chải tóc của ông cũng giống như lúc chiên đậu hủ, trông rất thanh tao ưu mỹ, bất kể trong tay ông là cái xẻng hay là cái lược, ông vẫn là một Giang Nam Du Ngũ độc nhất vô nhị.

Tuy Mã Như Long không hiểu tại sao Du Ngũ lại chải tóc cho lão bà, cũng không nghĩ ra tại sao Đại Uyển lại dẫn y đến xem, nhưng dần dần bất giác y cũng nhìn đến xuất thần. Du Ngũ hầu như không để ý cả hai bước vào lúc nào, bởi y bất luận làm chuyện gì cũng đều chuyên tâm thành ý mà làm, do đó chuyện y làm hay hơn người khác nhiều.

Lúc này Du Ngũ dùng một cây trâm gỗ đen cài búi tóc của lão bà, và đứng ngắm kiệt tác của mình. Đích thực là một kiệt tác, Mã Như Long không khỏi thừa nhận điểm này, vì lão bà trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều. Mắt bà nãy giờ vẫn nhắm, nhưng vẻ mặt như đang biểu lộ mình đang thưởng thức những động tác vuốt ve của tình nhân.

- Không ai bằng ngươi được, tuyệt đối không ai so được với ngươi.

Giọng của lão bà cũng đã già, nhưng vẫn nghe ra được chút ngọt ngào nũng nịu của thời còn trẻ. Lão bà thở dài nho nhỏ :

- Ngươi chỉ cần có võ công bằng phân nửa bản lĩnh chải tóc của ngươi, thì đã là vô địch thiên hạ.

Du Ngũ mỉm cười :


- May mà tại hạ không muốn làm thiên hạ vô địch.

- Tại sao không?

- Bởi vì nếu mình thực sự là vô địch thiên hạ, thì cuộc sống hẳn sẽ rất chán ngán.

Lão bà cũng phá cười lớn :

- Ta thích ngươi, thật là thích ngươi, cho dù nếu ngươi không giúp ta chải đầu, ta vẫn sẽ giúp ngươi làm chuyện này.

Lão bà này là ai? Du Ngũ muốn tìm bà làm để làm gì? Lòng hiếu kỳ của Mã Như Long lại nổi lên, nhưng Đại Uyển lại kéo y đi chỗ khác.

- Bây giờ hẳn là ngươi càng thấy rối mù hơn, bởi ngươi chẳng biết ta muốn làm trò gì.

- Cô còn định làm gì nữa? Lần này đi gặp ai?

Đại Uyển đáp :

- Đi xem hình một người vẽ trên giấy. Dù cho ngươi có thông minh gấp trăm lần bây giờ, thì ngươi cũng không thể nào đoán được người này là ai.

Căn phòng kế bên đã được thắp đèn, trên tường có treo một bức họa, vẽ hình một người tuổi trung niên, tướng mạo rất trung thực và tầm thường.

Mã Như Long chưa bao giờ gặp qua người này, dù có thấy qua cũng sẽ quên đi rất mau.

Loại người này vốn không đáng để kẻ khác nhớ trong lòng, mà cũng không dễ làm cho người ta nhớ.

- Y họ Trương, nguyên tên là Trương Vinh Phát, là một người hết sức trung hậu thành thật, có mở một tiệm tạp hóa nhỏ trong thành, người đứng quày cho y cũng là một kẻ khá thành thật.

Đại Uyển giới thiệu người trong bức họa :

- Năm nay y bốn mươi bốn tuổi, thuộc tuổi hợi, năm mười chín tuổi y đã thành thân, vợ y tên Quế Chi, vừa dễ giận lại hay bệnh, không thể sinh con, do đó càng buồn bực bệnh thêm.

Gần đây Quế Chi bệnh đến mức không ra khỏi giường nổi, đến miếng ăn lão Trương cũng phải đút cho bà ta, nên bà rất bực bội gắt gỏng, đến mức hàng xóm hai bên đều không chịu nổi.

Đại Uyển bỗng ngưng lại, hỏi Mã Như Long :

- Ngươi có nghe rõ chưa?

Mã Như Long nghe rất rõ, song cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao Đại Uyển dắt đến xem bức tranh này, lại giới thiệu người trong tranh cho y nghe một cách tường tận như vậy.

Mã Như Long không dằn được phải hỏi :

- Chẳng lẽ người này có liên hệ đến ta?

- Có một chút.

- Ta làm sao có liên hệ đến người này?

- Bởi vì người này chính là ngươi.

Đại Uyển không tỏ vẻ nói giỡn chơi chút nào :

- Ngươi chính là y, y chính là ngươi!

Mã Như Long cảm thấy thật buồn cười, muốn cười đến rớt răng. Nhưng y không cười được, bởi y nhận thấy Đại Uyển không phải đang nói chơi, cũng không phải điên rồ.

Mã Như Long cố ý hỏi :

- Tên Trương Vinh Phát này là ta?

- Đúng vậy.

- Y nhìn không giống ta chút nào.

- Nhưng ngươi sắp biến thành giống như y, hết sức giống, thậm chí có thể nói là giống hoàn toàn.

- Rất tiếc ta không biết cách biến.

- Ngươi không biết biến hóa, nhưng có người sẽ giúp ngươi biến.

Đại Uyển bỗng hỏi Mã Như Long :

- Ngươi có biết Du Ngũ tại sao lại chải tóc cho vị đại tiểu thư kia không?

Mã Như Long đáp :

- Vị đại tiểu thư này hình như chẳng phải đại tiểu thư nữa, giống như lão bà thì đúng hơn.

Đại Uyển không đồng ý :

- Bà không phải là lão bà, mà là đại tiểu thư, có những người dù sống đến một trăm mấy chục tuổi cũng vẫn là đại tiểu thư.

- Bà ta là loại người đó?

Đại Uyển đáp :

- Chắc chắn như thế, nếu bà không phải loại người đó thì trên thế gian này cũng không có loại người đó.

- Vì sao?

- Bởi vì bà họ Ngọc.

Mã Như Long bỗng nghĩ ra một người :

- Bà có liên quan gì với vị Ngọc đại tiểu thư của sáu mươi năm trước chăng?

Đại Uyển nói :

- Bà ta chính là vị Ngọc đại tiểu thư đó, là “Linh Lung Ngọc Thủ” Ngọc Linh Lung.